ᴇʟᴇᴠᴇɴ

tin nhắn đến vào lúc nửa đêm: “ngày mai, gặp nhau sau buổi tập.”

chỉ vậy. không có tên, không có biểu cảm. nhưng top biết rõ người gửi là ai. hắn đến. dù chẳng rõ mình đang mong chờ điều gì.

sân bóng vắng. trời chiều đổ màu cam nhạt lên mặt sân bê tông đã loang lổ. ở đó, mew đứng tựa vào lan can, lặng lẽ như một nét cắt vào lòng thành phố đang dần mờ sáng.

không ai nói gì ngay lập tức. hắn bước đến, dừng lại cách em vài bước. gió thoảng qua, nhấc nhẹ tà áo sơ mi trắng mà mew chưa kịp thay. ánh nắng phản chiếu lên hàng mi dài, làm gương mặt em như được bao phủ bởi thứ ánh sáng dịu dàng nhưng không chạm vào được.

mew là người mở lời trước. không vòng vo, không rào đón.

"cảm giác của anh với tôi là gì?"

top nín lặng.

"vì làm tình với tôi khiến anh sướng? vì tôi dễ chọc, dễ bị kích thích, nên trở thành đối tượng hoàn hảo cho mấy trò chơi chinh phục của anh?"

giọng em đều đều, nhưng từng chữ cứa thẳng vào lồng ngực hắn.

"hay… vì anh thật sự thích tôi?"

hắn nuốt khan, mắt vẫn dán chặt vào ánh mắt kia. không còn vẻ lém lỉnh, không còn cả sự khinh bạc quen thuộc. chỉ có một cảm giác – lạc lối.

top từng nghĩ bản thân hiểu rõ mình. hắn là alpha. từ nhỏ đến lớn, thứ gì hắn muốn đều phải có. tình cảm? dục vọng? khao khát chiến thắng? hắn không phân biệt rõ nữa.
chỉ biết mỗi lần đứng gần mew, hắn không thở nổi.

hắn muốn chạm vào em. muốn giữ lấy từng biểu cảm, từng tiếng thở gấp gáp mà em lỡ để lộ khi không còn kiểm soát. muốn nhiều hơn cả xác thịt.

nhưng đồng thời… hắn sợ.

sợ phải thừa nhận rằng hắn đã không còn kiểm soát được mọi thứ.
sợ rằng, thứ hắn đang vướng vào không phải trò đùa nữa. sợ rằng, hắn đang yêu.

hắn không trả lời được.

mew không chờ câu trả lời. em quay đi, bước chậm mà chắc. dáng lưng nhỏ hơn ánh chiều tà, nhưng lại đè nặng lên tâm trí hắn.

hắn không giữ em lại. chỉ đứng đó, bất động giữa sân bóng vắng lặng và ánh chiều sắp tắt. tim đập thình thịch, không phải vì chạy – mà vì mất phương hướng.

..

phakin vẫn luôn là cái tên khiến mọi người dễ chịu. lịch thiệp, điềm đạm, đôi khi hơi quá hoàn hảo – như thể luôn biết phải nói gì, làm gì để người đối diện cảm thấy được quan tâm. mew từng nghĩ thế. em không bao giờ ngờ rằng, đằng sau những lời nói ấm áp và những ly nước đưa đúng lúc, lại là cả một ván cờ thầm lặng.

mấy ngày gần đây, mew căng thẳng rõ rệt. thời gian gần giải đấu khiến em lao vào việc điều phối, xử lý mọi tình huống phát sinh. top thì như một cơn lốc – mạnh mẽ, dứt khoát nhưng đầy hỗn loạn. còn phakin thì ngược lại, giống như một dòng nước mát – chảy dịu dàng bên cạnh em, lúc nào cũng đúng lúc, đúng chỗ.

hôm ấy, em vừa kết thúc buổi họp ngắn với ban tổ chức thì thấy anh chờ ở ngoài, tay cầm ly sữa đậu nóng. ánh mắt anh đầy quan tâm, nhưng không hề khiến người ta thấy bị áp lực.

"em quên ăn trưa, đúng không?"

mew khẽ gật đầu, không phủ nhận. em cầm lấy ly sữa, môi mấp máy định nói cảm ơn thì phakin đã bước song song bên cạnh.

"vài ngày nữa thôi. rồi em sẽ được thở. cố lên."

anh nói như thể là người luôn đứng sau em, sẵn sàng nâng đỡ. mew cười nhẹ, không hay biết gì về những gì đang được sắp đặt.

cùng thời điểm đó, ở một quán cà phê yên tĩnh trong khuôn viên trường, phakin ngồi đối diện bạn thân của mình – chay, đồng đội lâu năm và cũng là người duy nhất biết anh thật sự đang nghĩ gì.

"mày chắc chứ? nhìn mày chăm nó, đến tao còn tưởng mày yêu nó thật."

phakin cười khẽ, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ nơi ánh nắng xuyên qua khe lá.

"tao không cần nó yêu tao. tao chỉ cần nó đừng chọn thằng top."

"còn lại… để tao lo."

chay nhíu mày. "mày định làm gì?"

phakin không trả lời ngay. thay vào đó, anh nhấp một ngụm cà phê, tay xoay nhẹ chiếc thìa bạc trong tay.

"top có điểm yếu – là sự kiểm soát."

"một khi nó mất kiểm soát, nó sẽ tự hủy. tao chỉ cần đẩy nhẹ."

"và mew… cậu ấy sẽ không chọn một kẻ khiến mình tổn thương."

chay lặng đi vài giây. có gì đó trong lời phakin khiến không khí trầm xuống. phakin không phải kẻ độc ác. ít nhất, anh luôn nghĩ thế. anh chỉ đang làm những gì cần thiết để bảo vệ thứ mình muốn. kể cả khi thứ đó không bao giờ là của anh.

buổi chiều hôm đó, đội của top và đội của phakin có lịch tập liền nhau. một buổi tập bình thường, nếu không phải ánh nhìn từ hai đội trưởng chạm nhau – sắc bén, không né tránh.

top không ngu. hắn biết có điều gì đó không ổn. cái cách phakin luôn có mặt quanh mew, cái cách cậu ta thể hiện sự quan tâm mà không bao giờ vượt quá giới hạn… tất cả quá hoàn hảo để là ngẫu nhiên.

top đứng tựa vào hàng rào chắn ngoài sân, lau mồ hôi bằng khăn lông. phía bên kia, phakin đang giúp mew kiểm tra lại lịch thi đấu. hắn thấy rõ, mew cười với cậu ta. không phải kiểu cười với top – ngập ngừng, đề phòng, căng thẳng. mà là nụ cười thật sự.

tim hắn khẽ giật.

rồi ánh mắt phakin bất ngờ quay sang. trong một giây ngắn ngủi, không có lời chào, không có thái độ thù địch rõ ràng. chỉ một ánh nhìn – nhưng đủ để top hiểu.

mày biết tao đang làm gì. và tao biết mày không thể làm gì với nó.

cuộc chiến không cần phát súng. nó bắt đầu từ lúc hai người đàn ông này nhận ra, họ đang đứng ở hai đầu ván cờ – và con cờ chung là một người tên mew.

đêm hôm ấy, mew vẫn chưa biết gì. em nằm trong ký túc, đọc lại lịch trình ngày mai, đầu óc vẫn quay cuồng vì bài vở, nhiệm vụ và cảm xúc. em nghĩ về top – về câu hỏi chưa có lời đáp. và cả phakin – người luôn ở bên như một chốn an toàn mà em chẳng rõ nên tin tưởng tới đâu.

em không biết rằng, trái tim mình đã bị kéo vào giữa hai lực hút trái dấu.
một người đẩy em về phía ánh sáng êm dịu. một người thiêu đốt em bằng cơn bão hỗn loạn và thật thà đến mức đáng sợ.

nhưng em cũng đâu còn vô cảm.
em chỉ chưa dám chọn. chưa dám tin rằng, cảm xúc của mình có thể gây nên một trận chiến thật sự.

..

buổi tập chiều, nắng không gắt nhưng không khí đặc quánh. bóng bật trên sân, tiếng hô gọi vang dội. nhưng top—người đội trưởng luôn dứt khoát, máu lửa—lại chơi như một kẻ lạc nhịp.

lần thứ ba trong hiệp đấu nội bộ, hắn chuyền sai hướng, để mất bóng vào tay đối thủ. đội phó, junior, bực mình huých vai hắn khi cả đội nghỉ giải lao.

“tập trung đi top. có chuyện gì à?”

top không trả lời. hắn ném chai nước lên ghế dài, ngồi thụp xuống. mồ hôi nhễ nhại, mắt vẫn dán vào khoảng không phía trước. rõ ràng là không phải do mệt. hắn đã trải qua những buổi tập khắc nghiệt hơn thế nhiều.

một đàn em trong đội – tên folk, vừa chợp mắt vừa chép miệng:

“đm, lần đầu thấy anh top chơi như mất hồn vậy đó.”

đứa bên cạnh cười hùa theo:

“chắc thất tình.”

folk ngoảnh đầu, cười trêu:

“sao, thật không đội trưởng? ai mà làm anh bấn thế?”

top không trả lời ngay. hắn nhếch môi, một tiếng cười khẩy bật ra như phản xạ. nhưng không giống thường lệ, lần này hắn không chối. cũng không phản bác.

“có lẽ vậy.”

cả đội im bặt một nhịp, như không tin vừa nghe gì. top – gã alpha coi phụ nữ lẫn omega như trò chơi – giờ lại thừa nhận đang bị chuyện tình cảm ảnh hưởng?

nhưng hắn không để ai hỏi thêm. đứng dậy, vơ lấy khăn và áo khoác, top ném lại một câu:

“nghỉ tập sớm. mốt còn phải thắng.”

hắn bỏ đi. không quay đầu.

trên đường về, gió thổi mạnh dọc hành lang dài dẫn về ký túc. hắn đi bộ, tai đeo tai nghe nhưng không bật nhạc. đầu óc quay cuồng. câu hỏi của mew cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn như một bản thu âm mắc kẹt:

“vì làm tình với tôi khiến anh sướng? vì anh là alpha nên thích trêu ghẹo omega như tôi? hay… vì anh thật sự thích tôi?”

hắn không trả lời được lúc đó. và đến giờ… vẫn không chắc câu trả lời là gì.

từ trước tới nay, top chưa bao giờ cần đặt câu hỏi cho cảm xúc. thứ hắn muốn, hắn lấy. khi sex đến từ sự chủ động và chinh phục, hắn luôn làm tốt. chẳng ai từ chối một gã như hắn – cao ráo, mạnh mẽ, ánh mắt như biết nói. alpha đỉnh cao, đúng chuẩn lý tưởng của biết bao omega.

nhưng mew thì khác. mew không phục tùng. không van xin. em nhìn hắn như một kẻ phải đề phòng. như một gã đáng ghét nhưng lại không thể dứt ra được. và có lẽ chính điều đó… khiến hắn phát điên.

lần đầu tiên, top thấy bản thân muốn giữ ai đó lại. không phải vì tình dục. không phải vì cái tôi bị tổn thương. mà là… vì hắn bắt đầu muốn được em tin tưởng. muốn chạm vào em mà không cần phải ép buộc. muốn nghe em gọi tên hắn, không phải trong cơn rên rỉ, mà là trong một khoảnh khắc dịu dàng và chân thật.

ý nghĩ ấy làm hắn thấy nghẹn.
chết tiệt, hắn chưa từng như thế.

tối đó, top ngồi một mình trong phòng, đèn tắt, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt lên khuôn mặt gầy gò và mỏi mệt. điện thoại nằm trên bàn, không có tin nhắn. không từ mew, không từ ai khác.

hắn mở nhật ký ghi âm—một thói quen hiếm ai biết hắn có—và bắt đầu lẩm bẩm:

“tôi không phải người tốt. tôi không biết yêu là gì. tôi chỉ biết… khi em quay đi chiều qua, tim tôi như rơi mất cái gì đó.”

“mew à, nếu có một cơ hội… tôi muốn bắt đầu lại. không phải bằng hành động bẩn thỉu hay mấy trò alpha khốn nạn. mà là… bằng một cách nào đó em có thể tin tôi.”

hắn dừng lại. rồi xóa đoạn ghi âm như một gã hèn nhát.

sáng hôm sau, cả đội tập chiến thuật lần cuối trước giải. top đến sớm, không nói nhiều. lần này, hắn chơi nghiêm túc. mỗi cú ném, mỗi pha phòng thủ đều gọn gàng như sách giáo khoa. junior nhìn hắn, hơi bất ngờ. không phải vì top chơi tốt—mà là vì lần đầu thấy ánh mắt hắn không còn hừng hực ngạo mạn. mà là… tập trung, nặng nề, và quyết liệt như kẻ sắp đánh cược tất cả.

khi kết thúc buổi tập, junior tiến đến hỏi nhỏ:

“ổn rồi à?”

top không nhìn anh ta. chỉ siết chặt khăn mồ hôi trong tay.

“tao phải thắng trò này, bằng mọi giá.”

..

sảnh hội trường đông người. tiếng bàn tán, bước chân, âm thanh xáo trộn không ngừng. mew đứng giữa tất cả, lưng thẳng, ánh mắt kiên định, tay cầm clipboard rà soát từng hạng mục chuẩn bị cho giải đấu ngày mai. từ âm thanh, ánh sáng, danh sách vận động viên đến lực lượng hậu cần – không chi tiết nào thoát khỏi sự kiểm soát của em.

vẻ ngoài của mew khiến người khác nể phục. bình tĩnh. lý trí. làm việc không mệt mỏi. mọi người xung quanh đều nghĩ: thư ký hội đồng sinh viên đúng là khác biệt.

chỉ có em biết, bên trong mình đang hỗn độn thế nào.

cứ mỗi lần dừng lại ở khu vực sân bóng, ánh mắt em lại vô thức lướt qua vị trí đội bóng của top hay ngồi nghỉ. chỗ đó giờ trống không, chỉ còn ghế dài và vài vệt cỏ hằn xuống do trọng lượng quen thuộc của ai đó để lại.

và em nhớ. nhớ ánh mắt của hắn lúc không trả lời được câu hỏi em đưa ra dưới ánh hoàng hôn.

“vì làm tình với tôi khiến anh sướng? vì anh là alpha nên thích trêu ghẹo omega như tôi? hay… vì anh thật sự thích tôi?”

em đã hỏi hắn với giọng bình thản nhất, như thể mình chẳng trông đợi điều gì. nhưng em đã trông đợi. một chút thôi. chỉ cần hắn nói một điều gì đó… bất kỳ điều gì cũng được.

hắn đã không nói. và em quay đi, không oán trách.

nhưng giờ đây, khi chỉ còn lại khoảng trống, khi xung quanh là tiếng cười nói ồn ào, mew nhận ra… lòng mình vẫn cứ hướng về câu trả lời chưa thành lời ấy.

em ngồi vào ghế sau cùng khán đài, nơi ít ai chú ý. trên tay vẫn là clipboard, nhưng ánh mắt đã xa rời thực tại. những hàng ghế gỗ sơn trắng, những tấm bảng tên treo lủng lẳng, và khoảng sân trung tâm – nơi ngày mai sẽ là chiến trường thể thao – bỗng trở nên quá tĩnh.

“em ghét những người im lặng khi em cần một lời nói từ họ nhất. nhưng vì sao, em vẫn chờ anh trả lời câu hỏi đó, đến tận bây giờ?”

em không biết mình giận điều gì hơn: sự im lặng của top, hay sự ngu ngốc của bản thân vì đã mong chờ.

em từng nghĩ hắn chỉ là một alpha vô lo, tự mãn và thô lỗ. nhưng có những khoảnh khắc – như cái cách hắn nhìn em khi em bước đi, như ánh mắt lạc lối không còn tự tin – khiến em không thể ghét hắn hoàn toàn.

một phần trong em vẫn nhớ rõ đôi tay hắn, cái ôm xiết đầy áp lực nhưng cũng đầy khẩn thiết. cái cách hắn không hề cười cợt khi em bật khóc vì giận chính mình. và hơn hết… là lần đầu tiên, em cảm thấy mình bị lay động bởi một người mình từng coi là đê tiện.

trái tim em không ngốc. chỉ là quá nhạy cảm với những thứ không nên cảm nhận.

"em là omega, nhưng không cần ai thương hại. càng không cần một alpha đến chỉ để đánh dấu, chơi chán rồi bỏ đi."

"nhưng nếu anh thật lòng… thì ít nhất… hãy nói ra."

mew ngả lưng ra hàng ghế, ngẩng mặt nhìn trần nhà của khán đài. ánh đèn phía trên vẫn chưa bật. bầu không khí mờ tối dịu dàng ôm lấy hình bóng nhỏ nhắn ấy, như cố làm dịu đi cơn giông bên trong em.

ngoài sân, một vài âm thanh lạch cạch vang lên – có thể là nhân viên đang dựng cột rổ hoặc kiểm tra thiết bị. em không quay đầu lại. không còn tâm trí cho công việc. clipboard trên tay rơi xuống đùi, rồi trượt xuống đất.

và lần đầu tiên sau nhiều tháng, mew để cho bản thân… yên lặng.

..

đêm trước giải đấu. ký túc xá đã yên ắng từ lâu. mew vẫn ngồi một mình trong phòng sinh hoạt chung của ban tổ chức, laptop mở, tài liệu giải đấu trải dài trên bàn. ánh đèn huỳnh quang trên đầu phát ra thứ ánh sáng mờ mờ lạnh lẽo, làm đôi mắt em thêm thâm quầng vì mệt.

ngoài hành lang là gió đêm nhẹ thổi, thi thoảng vang lên tiếng cửa sổ khẽ kêu.

mew không để tâm. em vốn đã quen với sự yên tĩnh. và có lẽ, chính trong yên tĩnh ấy, em mới nghe rõ được tiếng lòng mình – thứ tiếng vọng lặp đi lặp lại suốt cả ngày, dù em cố dằn xuống thế nào.

ánh mắt hắn, sự im lặng, và câu hỏi chưa có lời đáp.

tiếng gõ cửa khiến mew giật mình.

em ngẩng lên, nghĩ là một bạn tổ phó đến hỏi về danh sách thi đấu. nhưng không phải.

người đến là... top.

hắn đứng đó, tựa lưng vào khung cửa, không áo khoác, không túi, không tỏ ra bất kỳ vẻ gì của một chàng trai ngông nghênh thường ngày. chỉ có một ánh nhìn – không phòng bị, không đùa cợt – như thể thứ duy nhất hắn mang theo là quyết tâm.

"tôi có câu trả lời rồi." hắn nói ngay khi em chưa kịp hỏi.

mew sững người. tay khựng lại trên bàn phím.

"là thật lòng, mew." – top bước vào một bước, dừng lại, giữ khoảng cách vừa đủ không khiến em khó chịu – "là vì em khiến tôi muốn khác đi. không phải để chinh phục, mà là để ở lại."

giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ như đinh đóng vào nền im lặng của căn phòng. không còn sự tự tin bốc đồng thường thấy, không còn vẻ trêu chọc. top đang nói thật.

và đó mới là điều khiến tim mew khẽ lay động.

em im lặng. mắt không rời hắn, nhưng cũng không nói gì. chỉ có trái tim đang đập lệch nhịp một nhịp nào đó không thể giải thích.

top hít một hơi sâu. hắn siết tay lại – như thể nếu không làm vậy, mình sẽ vỡ tan ra mất. rồi nói tiếp, chậm và chắc:

"xin em… cho tôi một cơ hội được theo đuổi em đàng hoàng."

"không mập mờ. không ép buộc. không dùng mấy trò đụng chạm để kiểm tra cảm xúc em nữa."

ánh mắt hắn nhìn em lúc này – không có mùi pheromone, không có ham muốn xác thịt – mà là một thứ khác: khẩn cầu.

lần đầu tiên, top buông bỏ mọi lớp mặt nạ. không kiêu ngạo. không hèn hạ. không cố gắng trông nguy hiểm, không tìm cách thao túng cảm xúc. hắn chỉ là một chàng trai đứng trước người mình thích, cố gắng giữ lấy chút hy vọng cuối cùng.

mew nghiêng đầu, mắt vẫn không rời hắn.

vẫn không nói gì.

sự im lặng dày lên từng lớp. hắn gần như sắp phát điên vì chờ đợi. đôi môi khẽ mím, bàn tay siết chặt đến mức nổi gân xanh. top đã từng giành được mọi thứ dễ dàng trong đời – danh tiếng, vị trí, cả cơ thể người khác. nhưng đây là lần đầu, hắn chỉ mong một cái gật đầu… mà cảm giác như đang đánh cược cả linh hồn.

và rồi, mew khẽ lên tiếng. giọng bình thản, từng chữ rơi ra như lưỡi dao chém ngang cơn nôn nóng trong tim top:

"được thôi. tôi sẽ cho anh một cơ hội."

hắn ngẩng phắt lên. đôi mắt ánh lên tia sáng điên cuồng, như thể vừa trông thấy sự sống sau một đêm dài chết lặng.

nhưng mew chưa dừng lại.

em nói tiếp, ngắn gọn, rõ ràng:

"…nếu anh vô địch giải đấu ngày mai."

khoảnh khắc ấy, thời gian như khựng lại.

top đứng bất động trong vài giây. rồi… bật cười.

một tiếng cười nhẹ, không lớn, không ngạo nghễ, không điên cuồng – mà là thứ gì đó thật khó gọi tên. có thách thức. có nhẹ nhõm. và có một niềm tin kỳ lạ vừa được sinh ra, như hạt giống lặng lẽ nảy mầm giữa mùa đông.

hắn bước lùi lại một bước. đứng thẳng người, mắt nhìn em không chớp, như muốn khắc sâu dáng em vào tâm trí.

"vậy em nhìn cho kỹ." top nói khẽ, nụ cười vẫn còn vương trên môi. "ngày mai, tôi sẽ thắng. vì em."

rồi hắn quay người, rời đi không ngoái lại.

mew ngồi bất động. môi khẽ mím, tay vẫn đặt trên bàn. vài giây sau, em thở ra thật khẽ – như thể vừa gỡ được một nút thắt nhỏ trong lòng.

em không biết hắn có thắng thật hay không. cũng không biết hắn có thay đổi thật không.

nhưng ít nhất, lần này… hắn đã bước đến bằng một trái tim không che giấu.

và em, vì một lý do nào đó, cũng chọn tin hắn thêm một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro