ꜰᴏᴜʀᴛᴇᴇɴ
tiếng reo hò ngoài sân chưa kịp lắng xuống thì top đã được dìu khỏi sân đấu. bước chân hắn khập khiễng, từng nhịp thở gấp gáp, dồn dập như bị ai bóp nghẹn. mồ hôi túa ra khắp trán, ướt đẫm lưng áo, dính sát vào da.
phía sau, mew lặng lẽ đi theo. không ai cản em, cũng không ai để ý đến một người mặc sơ mi trắng, đứng thu mình giữa những chiếc áo đồng phục đầy mùi mồ hôi và chiến thắng.
cánh cửa phòng y tế đóng lại sau lưng top.
bên trong là mùi sát trùng nồng nặc và thứ ánh sáng trắng lạnh lẽo hắt từ trần nhà. bác sĩ lập tức chạy tới, kéo áo top xuống, kiểm tra vùng vai phải đã sưng tím rõ rệt.
"hình như có trật khớp."
"đau lắm không?"
"giơ tay lên được không?"
top cắn răng, không trả lời. chỉ rên khẽ một tiếng khi bác sĩ chạm vào điểm đau nhất. tiếng rên ấy rất nhỏ, gần như tan vào tiếng máy đo nhịp tim đều đều, nhưng mew nghe rõ.
em đứng nép vào góc phòng, lưng tựa tường, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. trong đầu em là hình ảnh top ném cú bóng cuối cùng, rồi đổ gục. hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại, như một đoạn phim lỗi.
một phần trong em muốn quay lưng rời đi. trận đấu đã xong. vai trò của em cũng đã hết.
nhưng ánh mắt của top, khi hắn ngoái lại giữa sân, lúc khán giả còn đang gào thét... ánh mắt ấy như một cái móc nhỏ níu lấy em, không cách nào buông.
top khẽ quay đầu sang bên này. đôi mắt hắn lờ mờ vì mệt, vì đau, nhưng vẫn sáng lên một tia gì đó khi nhìn thấy em. không phải hối hận, cũng không phải oán trách. chỉ là một cái nhìn im lặng, như đang hỏi:
em vẫn còn ở đây sao?
mew không biết nên gật đầu hay cúi mặt. cuối cùng, em chỉ đứng yên.
bác sĩ quay lại, đặt tay lên vai top, nhẹ giọng nói:
"cần đưa em đi chụp phim ngay. sưng này không đơn giản. khả năng cao dây chằng tổn thương."
top vẫn không nói gì. chỉ gật đầu, rất chậm. hắn cắn môi đến bật máu.
một y tá bước đến, nhìn quanh rồi hỏi:
"có người thân đi cùng không?"
top định lắc đầu. nhưng một tiếng trả lời khẽ khàng vang lên từ góc phòng:
"em đi."
cả phòng ngước nhìn về phía mew. em hơi giật mình khi thấy mọi ánh mắt đổ dồn về mình, nhưng em không rút lại lời. mew bước ra khỏi góc tối, đến gần giường top. không nói thêm lời nào, chỉ đứng đó, rất gần, đủ để nếu top ngã, em có thể đỡ lấy hắn.
top nhìn em, ngạc nhiên lẫn xúc động thoáng qua trên mặt.
rồi hắn gật đầu lần nữa. lần này, là với mew.
một lát sau, mọi người bắt đầu rời khỏi phòng, chuẩn bị đưa top đi chụp phim. bác sĩ nói gì đó với y tá, họ trao đổi ngắn gọn về tình trạng. top được đỡ ngồi dậy, nhưng hắn khẽ lắc đầu ra hiệu rằng hắn tự đi được.
mew bước chậm bên cạnh hắn.
không ai nói gì. mọi âm thanh đã bỏ lại phía sau – khán đài, tiếng cổ vũ, cả tiếng trọng tài thổi còi chiến thắng. chỉ còn tiếng bước chân trên hành lang trắng lạnh.
giữa mùi sát trùng và im lặng ấy, mọi thứ như được kéo chậm lại.
và một điều chưa ai nói ra, đang bắt đầu cựa mình.
..
căn phòng lại chìm vào im lặng sau khi bác sĩ rời đi.
ánh sáng từ đèn trần hắt xuống, trắng và lạnh. top nằm yên trên giường bệnh, ánh mắt nhìn trân trân lên trần nhà. tay phải vẫn không nhúc nhích được, quấn tạm băng để giữ khớp vai. hơi thở hắn đều hơn, nhưng giọng nói thì khản đặc.
"thắng rồi..." hắn khẽ cười, nụ cười chẳng mang chút men say nào của chiến thắng. "nhưng vai tôi có khi hỏng thật."
mew ngồi cạnh hắn, trên chiếc ghế gỗ kê sát giường. em không biết phải nói gì. những lời động viên lúc này nghe sáo rỗng. còn nếu nói ra nỗi sợ hãi trong lòng, em sợ mình sẽ không cầm nổi nước mắt.
top quay sang nhìn em.
"em không cần ở lại đâu."
giọng hắn nhẹ, như muốn đẩy đi mọi gánh nặng.
mew không trả lời. em chỉ nhìn hắn, rồi lắc đầu rất khẽ.
top cười lần nữa, lần này đau hơn.
hắn nhắm mắt lại, để mặc yên lặng phủ lên cả hai. ngoài hành lang, tiếng bánh xe đẩy lăn xa dần. gió máy lạnh thổi đều đều.
một lát sau, hắn mở mắt. "tôi đã nghĩ mình quen với việc thắng rồi. thắng bao nhiêu lần, tôi không nhớ.
nhưng lần này..."
hắn ngừng lại, môi mím chặt. đôi mắt không nhìn em nữa, mà dừng lại nơi trần nhà trắng toát.
"...tôi thấy mình thua."
mew hơi nghiêng đầu. em không hiểu. hoặc em hiểu, nhưng không tin vào điều ấy.
top khẽ nhíu mày, như thể đang cố tìm cách sắp xếp lại câu chữ.
"cú ném cuối đó... tôi không nhớ mình đã dùng tay hay trái tim để ném. vai tôi lúc đó, đau như bị ai kéo giật ra khỏi người. nhưng tôi vẫn làm. vì tôi nhớ đến em. vì em đã nói, nếu tôi thắng, em sẽ cho tôi một cơ hội."
tim mew như bị ai bóp nhẹ. câu nói ấy – lời em từng buột miệng lúc hắn năn nỉ, lúc hắn trêu chọc, lúc em nghĩ hắn không thể thắng nổi – giờ bỗng trở thành lời ước hẹn.
mew hạ mắt xuống, tránh ánh nhìn của hắn. "anh không cần phải liều mạng như vậy..."
top nhếch môi, khàn giọng.
"nếu hôm nay tôi không ra sân, junior sẽ không kéo nổi đội lên. và tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa với em."
hắn quay lại nhìn em. ánh mắt đầy những thứ không thể gọi tên: tiếc nuối, cố chấp, hy vọng, và cả chút mỏi mệt.
"vì một lần em đứng lên vì tôi, tôi muốn chứng minh cho em thấy tôi có thể thắng. dù vai tôi có hỏng, tôi vẫn sẽ chọn làm vậy một lần nữa."
mew nghe rõ từng chữ. chúng vang lên chậm rãi, không cao trào, nhưng lại khiến em thấy như ai đó đang rút tim mình ra.
em siết chặt tay trên đùi, móng tay bấm vào vải quần.
"anh điên thật rồi."
top bật cười, ho khẽ một tiếng.
"ừ, tôi điên. điên từ lúc tôi biết mình có thể mất em."
im lặng kéo dài thêm vài nhịp tim.
mew ngẩng đầu nhìn hắn. lần đầu tiên, từ lúc trận đấu kết thúc, em dám nhìn thẳng vào mắt hắn – đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi nhưng vẫn sáng lên khi chạm vào ánh mắt em.
"anh đau lắm phải không?" giọng em nhỏ, không hẳn là câu hỏi.
top gật đầu, không chối.
"đau. cả vai, cả tim."
hắn nói xong thì im. ánh nhìn ấy dịu lại, như lùi một bước khỏi em, không còn đòi hỏi, không van nài.
chỉ đơn giản là thật thà.
và trong khoảnh khắc đó, mew bỗng thấy lòng mình mềm xuống. như bức tường gạch em xây bao lâu bỗng nứt ra một đoạn.
em không nói rằng em thích hắn
không nói rằng em lo lắng.
nhưng em cũng không bỏ đi.
em ở lại – điều duy nhất mà top cần lúc này.
trong căn phòng đầy mùi sát trùng, nơi vinh quang chỉ còn là dư âm, hai người ngồi cạnh nhau, không cần nói thêm gì nữa.
và đó là lần đầu tiên top cảm thấy mình không một mình, dù chiến thắng hôm nay có cái giá quá đắt.
..
đêm rơi rất nhanh sau chiến thắng.
mew trở về ký túc xá một mình. đèn hành lang vàng vọt, tiếng bước chân em vọng lại, khô khốc. người ta vẫn còn ăn mừng ở dưới sân, vẫn còn hò reo, vẫn còn phát clip cú ném cuối cùng của top với những câu bình luận đầy phấn khích.
nhưng trong đầu mew, chỉ có tiếng thở dốc của hắn. và hình ảnh vai phải trễ xuống, run rẩy, như sắp rời khỏi thân thể.
cửa phòng đóng lại sau lưng. mew bật đèn bàn. ánh sáng dịu, nhưng không xua được nỗi nặng nề trong lồng ngực. em ngồi xuống mép giường, mở điện thoại.
khung chat với top vẫn nằm đó, giữa những cuộc hội thoại khác: ngắn, rời rạc, đầy căng thẳng và kiềm nén. mew trượt ngón tay lên, đọc lại từng tin nhắn cũ. có những tin em không dám đọc lần hai. có những câu trả lời một chữ, lạnh như băng. có những lần em đã muốn nhắn gì đó dịu dàng hơn... nhưng đã không làm.
em gõ. mừng anh thắng trận.
rồi xóa.
em gõ lại. cảm ơn vì đã giữ lời.
xóa nữa.
em gõ rất chậm. vai anh đỡ đau chưa?
đọc lại – thấy như mình vừa lôi bản thân về một vị trí đã thề không quay lại. như thể chỉ cần hỏi thăm một câu, em sẽ gỡ luôn tấm khiên em dựng suốt bao ngày qua.
em nhìn dòng chữ nhấp nháy. rồi ấn nút xóa tất cả.
mew ngả người xuống giường, mắt mở thao láo. tiếng quạt trần quay nhè nhẹ, tiếng điện thoại rung lên vài thông báo không quan trọng. nhưng em chỉ nghe thấy tiếng tim mình, đều đặn và khó hiểu.
em muốn nói một điều gì đó với hắn – chỉ một điều thôi. nhưng không biết bắt đầu từ đâu. hay kết thúc thế nào.
cùng lúc đó, ở phòng bệnh, top cũng chưa ngủ.
hắn nằm nghiêng, mắt nhìn lên trần. chiếc điện thoại đặt trên ngực, màn hình vẫn sáng. ảnh nền là tấm hình ai đó đã chụp trong một trận đấu cũ – khi mew ngồi trên khán đài, khoanh tay nhìn xuống, ánh mắt lạnh tanh nhưng gương mặt lại sáng rực dưới đèn.
top nhớ rõ trận đó. hôm đó hắn ghi 31 điểm. đội thắng cách biệt. nhưng điều hắn nhớ không phải cú úp rổ cuối, mà là khoảnh khắc mew ngồi giữa đám đông cổ động viên mà không reo hò – chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
giờ thì hình ảnh đó ở ngay trước mắt, nhưng top không dám chạm vào. như thể nếu mở điện thoại ra, nhắn một câu gì đó, hắn sẽ phá hủy sự im lặng mong manh đang giữ họ lại gần nhau hơn là đẩy nhau ra xa.
hắn không muốn làm mew sợ nữa. không muốn áp đặt. không muốn van nài như đã từng.
nhưng hắn muốn biết: mew đã ăn tối chưa? có thấy mệt không? có nhớ đến hắn – dù chỉ một chút?
top mở khung chat với em. nhìn thấy những tin nhắn cũ giữa em và hắn. khi hắn chỉ toàn trêu ghẹo em.
hắn biết mình không được phép nhắn nữa.
nhưng ngón tay vẫn trượt lên bàn phím, rất khẽ.
cảm ơn em vì đã không rời đi.
top gõ, rồi nhìn thật lâu. cuối cùng, hắn cũng nhấn nút xóa.
hắn cười nhạt, tự chế giễu chính mình. người thắng trận – lại sợ một cú gửi tin nhắn. người từng ngẩng cao đầu giữa hàng nghìn người – giờ thì nằm đây, không dám mở lời với một người duy nhất hắn muốn gần.
ngoài cửa sổ bệnh viện, đèn đường lập lòe. đâu đó trong thành phố này, hàng trăm người đang nói về hắn, viết bài ca ngợi hắn, chia sẻ hình ảnh hắn gục xuống sàn trong chiến thắng nghẹt thở.
nhưng top biết rõ – thứ duy nhất hắn muốn nghe lúc này là tiếng mew gọi tên hắn, như trước đây.
và hắn không có điều đó.
ở ký túc xá, mew mở lại livestream trận đấu. em tua đến phút cuối. nơi top khập khiễng bước lên sân, nơi hắn nhìn về phía khán đài – tìm em. ánh mắt hắn lúc đó không phải của một vận động viên. mà là của một người đã cược cả thân thể mình chỉ vì một lời hứa mơ hồ.
em bật nhỏ âm thanh. bình luận viên la hét, người xem vỡ òa, nhưng mew chỉ nhìn thấy một điều: hắn đau. rất đau. và vẫn ném. vẫn chiến đấu như thể không còn ngày mai.
em tắt clip. rồi mở điện thoại.
một lần nữa, em gõ dòng tin: anh còn thức không?
nhưng rồi, như mọi lần khác – mew xóa.
top cũng làm điều tương tự – lần thứ ba.
ánh đèn sân khấu đã tắt. trận đấu đã kết thúc. người ta mang về chiến thắng và cúp. nhưng trong bóng đêm, giữa hai chiếc điện thoại đang sáng hờ, là hai con người không thể nhắn một dòng chữ – dù chỉ là "có đau không?"
bởi đôi khi, điều khiến người ta xa nhau không phải là lời nói – mà là những điều không ai dám nói thành lời.
..
sáng hôm sau, sân vận động đông nghẹt. không còn là tiếng hô hào kịch tính như hôm qua, mà là tiếng vỗ tay đều đều, tiếng MC dẫn chương trình, tiếng đèn flash lóe liên tục.
ngày lễ trao cúp – ngày người ta nhắc đến chiến thắng, nhắc đến điểm số, nhắc đến cái tên chula như một huyền thoại mới.
top vẫn chưa khỏi đau, bác sĩ khuyên nên ở viện theo dõi thêm, nhưng hắn lắc đầu, kéo áo khoác đội lên vai trái, rồi bước ra khỏi phòng bệnh bằng chính hai chân mình.
đội chula xếp thành hàng dài, khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. top đứng ngay đầu hàng, vai phải được băng ép lại bên trong lớp áo thi đấu, cổ cứng đờ, trán hơi nhăn nhưng miệng thì nở nụ cười nhẹ. hắn vẫn là top – trung phong bất bại – dù đứng hay ngã, đều khiến người ta không rời mắt.
khi MC hô vang: "quán quân giải đại học toàn quốc – chula university!"
cả khán đài như nổ tung.
top ngẩng đầu. ánh sáng trắng chụp lấy khuôn mặt hắn. máy ảnh chớp liên tục. những tiếng gọi tên, những bàn tay đưa lên chạm vào không khí.
và rồi – cái bắt tay giữa phakin và top. một cái bắt tay rất chặt. không có lời nào thừa thãi. trong ánh mắt họ là sự công nhận – và bất phục.
phakin siết mạnh tay top, gằn từng chữ: "về sau vai mày hỏng thật thì đừng đổ thừa tao."
top cười nghiêng đầu: "nếu vai tao hỏng thì mày khỏi thi đấu luôn. vì tao đã thắng với một tay đấy."
cả hai bật cười, nhưng ai cũng biết – phía sau tiếng cười là hàng tháng luyện tập, là máu và đau và nước mắt.
trên bục ban tổ chức, mew đứng cùng các thầy cô đại diện hội sinh viên. hôm nay em mặc sơ mi trắng, cà vạt màu chula, áo vest chỉnh tề. từ vị trí ấy, em nhìn thấy hết – từng ánh đèn flash, từng biểu cảm kiêu ngạo của top, từng bước chân khập khiễng mà hắn cố che giấu.
ánh mắt họ chạm nhau.
chỉ một giây. mew khẽ mỉm cười. rất nhẹ.
nụ cười đầu tiên em dành cho hắn, sau tất cả những lần cãi vã, sau tất cả những đêm em lặng lẽ tránh mặt, sau cú ném khiến cả trường rung chuyển.
top đứng giữa đội hình, vẫn giữ nụ cười trên môi. nhưng trong mắt hắn, lúc này chỉ còn mỗi mew.
hắn cười lại – một nụ cười dịu hẳn đi giữa bão flash. không ai khác hiểu. chỉ hắn và em. và như thế là đủ.
sau lễ trao cúp, hậu trường ồn ào: người chụp ảnh, người cười nói, người bắt tay rối rít. top ngồi thở dốc sau cánh gà, vừa gỡ áo vừa khẽ rên. vai hắn sưng rõ, mồ hôi rịn ra trên trán dù chỉ đang ngồi.
junior – đội phó, cũng là người bạn thân duy nhất top có – ngồi xuống cạnh hắn, đưa cho hắn chai nước.
"mày điên vãi đạn," junior lắc đầu, giọng không hề trách móc – chỉ đầy lo lắng. "mày tưởng vinh quang giữ nổi cái vai mày chắc?"
top uống một ngụm, rồi nhoẻn cười:
"không. nhưng tao không muốn thua."
"mày suýt gãy tay đấy thằng chó." junior ngả đầu ra sau, nhìn trần nhà. "bác sĩ nói nếu cố thêm lần nữa là dây chằng có thể đứt luôn."
top im lặng một lúc. rồi gằn giọng:
"mày có biết... cảm giác đứng trên sân, nhìn em ấy quay lưng bước đi là sao không?"
junior nghiêng đầu, không đáp.
top cười khẽ, nụ cười gần như là tự chế giễu. "khi mew nói với tao rằng nếu tao thắng, em ấy sẽ cho tao một cơ hội... mày nghĩ tao còn quan tâm vai tao ra sao không?"
"top..." junior khẽ gọi.
hắn quay sang nhìn thẳng vào bạn mình, giọng khản đặc: "chỉ cần là em ấy... dù có đổi mạng tao cũng đổi."
junior nhìn hắn rất lâu. rồi vỗ vai trái của hắn – vai còn lành lặn.
"mày dở hơi thật đấy," cậu cười khẽ. "nhưng mà tao hiểu."
top không nói gì. hắn biết junior là người hiền. không có tư lợi, không tranh giành spotlight, là người luôn đi sau, nhưng chưa từng bỏ rơi ai. là người duy nhất còn ở bên cạnh hắn kể cả khi cả đội quay lưng vì mấy vụ rắc rối năm ngoái.
"vậy giờ thì sao?" junior hỏi, "mày có được gì không?"
top gục đầu lên hai đầu gối, nói rất khẽ: "chưa."
"thế có đáng không?"
hắn nhắm mắt lại. trong đầu là nụ cười nhẹ của mew lúc sáng. là cái liếc mắt từ xa, là khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi mà cả thế giới như ngừng lại.
top không chắc lắm về mọi thứ. nhưng hắn chắc một điều – rằng mình chưa từng thấy em cười như thế. dành cho ai.
và điều đó đủ để hắn chịu đau.
"đáng," hắn đáp. "đáng lắm."
junior đứng dậy, giật áo top: "về viện đi, anh hùng. hôm nay mày thắng. mai tao không muốn khiêng mày lên giường cấp cứu nữa."
top cười hì hì, đứng dậy theo. hắn lê chân, vai phải đau điếng, nhưng mắt thì vẫn sáng rực.
cúp sẽ trưng trong phòng danh dự. người ta sẽ còn nói về chiến thắng này hàng năm.
nhưng không ai biết, đằng sau chiếc cúp lấp lánh ấy là một trái tim đã đặt cược tất cả – chỉ để có cơ hội được đứng gần người mình thương, dù chỉ một bước.
..
trời về khuya. sương rơi ngang, lành lạnh.
sân trường chula chìm vào im lặng. những dãy đèn vàng hắt xuống nền gạch lốm đốm ánh sáng dịu. gió đêm thổi nhẹ qua những tán cây, mùi hoa sữa vương trong không khí, nhè nhẹ.
top đứng trước cổng ký túc xá khu B – nơi mew ở. hắn mặc áo hoodie xám, mũ trùm kín nửa đầu, tay còn băng nhẹ. dáng đứng của hắn hơi gù, nhưng ánh mắt thì kiên định. không phải dáng vẻ cao ngạo của đội trưởng đội bóng, mà là một người... đang hồi hộp chờ ai đó.
khi tiếng cửa sắt mở ra, mew bước ra ngoài. không có ngạc nhiên. không có câu hỏi. em chỉ nhìn hắn trong vài giây – rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại phía sau lưng.
top cười, khẽ gãi đầu. giọng hắn trầm thấp, mang chút ngập ngừng:
"em có muốn... đi dạo một vòng không?"
mew không trả lời. chỉ nhìn hắn – rồi gật đầu rất nhẹ. không lời, không ồn ào. em bước tới, chậm rãi – và sánh vai cùng hắn dưới ánh đèn vàng của sân trường, nơi từng góc gạch đều in bóng hai người.
cả hai im lặng trong vài phút đầu.
bước chân đều. nhịp thở chậm. như thể đang dò dẫm nhịp điệu mới – một thứ gì đó mong manh, vừa chớm nở.
"em từng nói..." top mở lời khi họ đến gần hồ sen sau khu thư viện – nơi hiếm ai lui tới vào ban đêm.
"...nếu tôi thắng, em sẽ cho tôi một cơ hội."
mew không dừng lại. nhưng em chậm bước.
top nhìn vào mặt hồ. ánh đèn hắt xuống làn nước, phản chiếu từng gợn sóng mỏng như tiếng thở. hắn nói tiếp:
"em còn nhớ không?"
mew vẫn không nhìn hắn. nhưng lần này, em đáp.
"nhớ."
top quay đầu sang. ánh mắt hắn rất rõ – không còn lảng tránh như những lần trước, cũng không còn nhuốm dục vọng như mọi cuộc đối thoại giữa họ từng có. hắn dịu lại. không vồ vập. không áp sát. chỉ đứng bên cạnh, chờ em.
"em biết không..." hắn cười khẽ. "có những lúc tôi nghĩ... mình thắng chỉ để nghe em nói 'được'. nhưng khi em không nói gì, tôi vẫn thấy vui."
mew nhìn xuống chân mình. giọng em nhỏ hơn:
"tôi không phải kiểu người dễ bị lay động bởi một trận thắng."
"tôi biết." top cười. "nhưng tôi hy vọng em bị lay động bởi... lòng kiên định."
mew khựng lại. quay sang nhìn hắn lần đầu tiên kể từ lúc hai người bước đi.
ánh mắt em rất sáng dưới đèn – vừa mạnh mẽ vừa run rẩy. như thể trong em có hai mặt trời đang xung đột.
"top," em nói chậm rãi. "anh đã từng làm tổn thương người khác, và cả chính anh."
hắn gật. "đúng vậy."
"anh từng lấy mọi thứ làm trò chơi."
top cười trừ. nụ cười không giấu nổi nỗi buồn.
"có lẽ vì tôi không tin mình đủ tốt để nghiêm túc."
mew nheo mắt, nhìn hắn lâu hơn.
"vậy bây giờ thì sao?"
top hít một hơi sâu. gió lướt qua mái tóc hắn, khiến mấy sợi lòa xòa trước trán. hắn ngẩng đầu, trả lời bằng giọng chắc nịch:
"bây giờ... tôi muốn nghiêm túc với em. chỉ em thôi."
mew im lặng.
gió vẫn thổi nhẹ. đâu đó, tiếng chim khuya cất lên, lẻ loi.
top không vội. hắn đứng yên, không thúc ép. học cách kiên nhẫn – một điều hắn chưa từng biết đến, cho đến khi gặp mew.
rồi mew bước tới. khoảng cách giữa họ chỉ còn vài gang tay. em ngẩng đầu nhìn hắn – một ánh nhìn đầy ý thức, đầy chọn lựa.
"nếu tôi cho anh một cơ hội..." giọng mew nhẹ như gió, trong như trời. "...anh sẽ dùng nó để làm gì?"
top nhìn em, thật lâu. rồi hắn nói, từng chữ một:
"tôi sẽ theo đuổi em. bằng tình yêu, không phải dục vọng. tôi sẽ học cách để chạm vào trái tim em, trước khi chạm vào tay em. tôi sẽ không hứa quá nhiều – vì tôi biết lời nói không đủ. nhưng tôi sẽ để em thấy, từng ngày một."
mew mím môi. đôi mắt hơi ướt.
"tôi đã từng sợ..." em khẽ nói. "sợ bản thân mình yếu đuối khi đứng trước một alpha anh. sợ bản năng dẫn lối, sợ trái tim chọn nhầm."
top đưa tay lên – rất chậm – và dừng lại trước má em.
không chạm. chỉ dừng lại.
giữa họ là một khoảng không nhỏ – nhỏ thôi, nhưng đủ để mew biết, rằng hắn đang chờ em quyết định.
em ngước lên nhìn hắn, rồi – trong một khoảnh khắc rất ngắn – nghiêng đầu, để má chạm vào lòng bàn tay hắn.
ánh đèn vàng rọi lên khuôn mặt em, dịu dàng như giọt nắng mai.
và đó là cái gật đầu không cần lời.
cả hai không nói gì thêm. họ chỉ tiếp tục đi, song song nhau, dọc theo bờ hồ.
top không chạm vào mew thêm lần nào. hắn biết, thứ em cần lúc này không phải cái chạm vội – mà là một người đủ kiên nhẫn để đồng hành.
họ đi qua cổng thư viện, qua dãy nhà cũ, qua cả nơi top từng tập luyện dưới mưa.
đêm kéo dài. nhưng trái tim – thì lần đầu tiên, dường như đã chạm được đến nhau.
và có lẽ, đây mới là chiến thắng thật sự mà top hằng mong muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro