sɪxᴛᴇᴇɴ
dưới ánh nắng nhạt của buổi sáng đầu tuần, khuôn viên chula trở lại với nhịp sống thường nhật sau ba ngày nghỉ lễ ngắn. những dãy ghế đá có người ngồi tán gẫu, sân bóng thấp thoáng tiếng nói cười, và các hành lang trong khu giảng đường đông đúc hơn hẳn. mọi thứ dường như vẫn vậy—sôi động, trẻ trung, đầy sức sống. chỉ có một người bước vào khung cảnh ấy với dáng vẻ trầm hơn, yên lặng hơn.
top đứng dưới bóng cây gần cổng khu c, tay còn quấn băng gạc mỏng phía trên khuỷu, dấu vết rõ ràng của lần chấn thương vừa qua. lớp áo sơ mi trắng gọn gàng che đi phần băng bó, nhưng ai tinh ý vẫn có thể nhận ra bước chân hắn chưa hoàn toàn dứt khoát như trước. hắn đi chậm, đều nhịp, thi thoảng khẽ gật đầu khi có ai đó chào. vài sinh viên trong đội bóng chạy đến hỏi thăm, vỗ vai hắn cười lớn:
"đội trưởng vẫn ngầu nha, bị thương mà vẫn thắng!"
"anh ổn chưa, bác sĩ nói sao?"
hắn chỉ gật nhẹ, đáp lại bằng giọng trầm khàn quen thuộc: "đỡ nhiều rồi, cảm ơn."
nhưng dù đứng giữa đám người, ánh mắt top vẫn như có quỹ đạo riêng. hắn không tìm quanh, không đảo dọc khuôn viên, chỉ dừng lại ở một điểm—tòa nhà hội đồng sinh viên.
ở đó, mew đang đứng cạnh một nhóm nhỏ sinh viên mặc sơ mi xanh nhạt, thắt cà vạt gọn gàng. em đang nói gì đó, tay cầm bảng ghi chú, đôi mắt sáng và hàng mày khẽ nhíu lại đầy tập trung. ánh nắng phản chiếu nhẹ lên mái tóc cắt gọn, tạo một vầng sáng dịu quanh em. người khác có thể thấy một thư ký hội sinh viên nghiêm túc, còn top—hắn thấy một omega cứng rắn, lạnh lùng, nhưng có đôi mắt từng nhìn hắn rất gần, từng dịu dàng đổi băng cho hắn bằng bàn tay nhỏ và dứt khoát.
khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau, không ai lên tiếng. không có tiếng gọi, không có sự lúng túng rõ rệt, chỉ là một nhịp chững lại rất khẽ trong từng ánh nhìn. mew không tránh đi, cũng không cười, chỉ khẽ gật đầu như một lời chào xã giao. top hơi nghiêng đầu đáp lại, rồi dời mắt. hắn không bước tới, không chen vào nhóm người kia, không dùng cái cớ quen thuộc để kéo em ra chỗ khác như những lần trước.
hắn đứng yên, nhìn thoáng qua em lần nữa rồi quay đi.
lần đầu tiên sau nhiều tuần, top để mew ở lại với thế giới của em—mà không cố phá vỡ ranh giới.
dọc hành lang tầng hai, hắn bước chậm rãi, tay cầm chặt quai balo. bên trong là vài cuốn sách lẻ tẻ, vở ghi chép và một tờ lịch trình học mà hắn vừa mới sắp xếp lại. mọi thứ có vẻ đơn giản, nhưng với một người như hắn—người từng sống theo bản năng alpha nhiều hơn lý trí—việc "chuẩn bị" để đến gần một ai đó bằng cách nhẹ nhàng, có kiểm soát, là một nỗ lực thật sự.
top không rõ vì sao mình lại để tâm đến điều đó đến vậy. hắn từng không bận tâm chuyện ai ghét ai thích, ai muốn giữ khoảng cách. hắn từng cho rằng pheromone là công cụ tự nhiên để thống trị, là bản năng không cần che giấu. nhưng cái đêm mà mew ngủ gật bên sofa, cái khoảnh khắc em đắp chăn cho hắn rồi quay đi như thể chưa từng chạm gần trái tim hắn—mọi thứ thay đổi.
hắn sợ mình sẽ làm tổn thương em thêm lần nữa. và lần này, không phải vì hắn bối rối hay thấy có lỗi, mà vì hắn thật sự muốn mew không rời đi.
một vài sinh viên đi ngang, gật đầu chào. hắn đáp lại, nhưng không dừng lại với bất kỳ ai. chỉ khi bước qua khu hội trường lớn, nơi tấm poster vinh danh đội bóng rổ đang được treo lên với hàng chữ: "chúc mừng nhà vô địch chula 2025" — hắn mới dừng chân đôi chút.
ảnh hắn nằm giữa poster, cười ngạo nghễ cùng đồng đội. gương mặt rạng rỡ ấy dường như thuộc về một con người khác—một top vẫn còn đầy kiêu hãnh, mạnh mẽ, chưa từng gục ngã vì một omega nào.
hắn quay đi, rảo bước về phía thư viện. trong đầu là hình ảnh mew đứng trong nắng, tay cầm bảng ghi chú, giữa đám người nhưng vẫn lạnh lùng đến lạ.
và hắn nghĩ, có lẽ lần này, để đến được gần em... hắn phải học cách dùng trái tim trước khi dùng pheromone.
..
dưới ánh đèn trắng của phòng hội đồng, mew đặt tập tài liệu xuống bàn, mở laptop và thở ra khẽ khàng. thứ ba, tuần mới, công việc vẫn chất đống như mọi khi: duyệt danh sách hoạt động sinh viên, cập nhật ngân sách, chuẩn bị báo cáo gửi lên ban điều hành.
khi em kéo ghế ra, ánh mắt vô thức lướt ngang qua mặt bàn—và dừng lại.
một chiếc hộp nhỏ, vuông vức, gói giấy nâu đơn giản và thắt dây vải màu xám tro. không ghi tên, không ghi lời nhắn, chỉ có hình vẽ một cái bánh bao cười bằng bút dạ đen ở góc hộp. mew chớp mắt. em ngồi xuống, mở nhẹ nắp hộp: bên trong là ba chiếc bánh tart trứng nhỏ, xếp ngay ngắn, còn ấm nhẹ.
em không cười, cũng không đổi sắc mặt. chỉ khẽ nghiêng đầu, đưa mắt nhìn ra hành lang qua khung kính mờ bên cửa phòng. hành lang trống trơn. không tiếng bước chân, không bóng dáng ai đang rình rập hay đứng đợi phản ứng.
mew cầm điện thoại lên, mở phần inbox của mạng nội bộ sinh viên. giữa vô vàn tin nhắn tự động, có một dòng nổi bật—không tên, không tài khoản gửi, chỉ có nội dung:
"đừng bỏ bữa, em sẽ đau dạ dày."
mew khựng lại vài giây. lòng bàn tay em khẽ siết, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. em không trả lời, cũng không vội ăn. chỉ đẩy hộp bánh sang một bên, mở file báo cáo tiếp theo.
trong đầu em, dĩ nhiên, đã có một cái tên hiện lên.
buổi chiều, thư viện tầng ba vắng hơn thường lệ. trời chuyển se lạnh, sinh viên thích tụ tập ngoài sân hơn là vùi đầu vào sách. mew ngồi ở bàn gần cửa sổ, laptop mở trước mặt, bên cạnh là một cuốn giáo trình dày. ánh sáng từ ngoài hắt vào nhẹ nhàng, phản chiếu lên sống mũi thẳng và hàng mi đen rợp.
em tập trung cao độ. không để ý đến người vừa bước vào.
top đi chậm, dáng cao và yên lặng như một cái bóng. hắn mặc hoodie xám nhạt, balo đeo một bên vai, mắt nhìn lướt qua các dãy sách như thể đang tìm gì đó. hắn rẽ sang khu tài liệu xã hội học, nơi chẳng mấy ai đến vào giờ này—và chọn ngồi cách mew ba bàn.
không gần đến mức đáng ngờ, nhưng đủ để thấy em đang ngồi nghiêng người ghi chú, tóc rủ một bên, và đôi môi mím nhẹ khi tập trung.
top không bắt chuyện. hắn không đến chào, không để pheromone tràn ra như trước. tất cả đều được kiểm soát kỹ càng—hơi thở, bước chân, và ánh nhìn.
một lúc sau, hắn mở balo, lấy chai nước nhỏ mang theo. đứng dậy, lướt qua chỗ em. đến gần nhưng không dừng lại, chỉ đặt nhẹ chai nước xuống bàn cạnh laptop, giọng trầm khẽ vang:
"em uống không? nước ấm."
mew dừng bút. ánh mắt lướt qua chai nước, rồi ngẩng lên nhìn hắn.
top không cúi xuống gần, không chờ câu trả lời, chỉ nói thêm:
"thư viện hơi khô. nếu em học lâu, cổ họng sẽ rát."
rồi hắn bước tiếp, về lại chỗ mình.
mew nhìn theo bóng lưng cao lớn ấy, không nói gì. em không uống nước ngay. nhưng đến khi đồng hồ điểm sáu giờ tối và em bắt đầu thấy môi khô, chai nước ấy vẫn còn ấm vừa đủ.
em uống một ngụm. và khẽ thở ra.
những ngày kế tiếp, những lần tiếp cận kín đáo cứ thế lặp lại. không đều đặn đến mức quá rõ ràng, nhưng cũng chẳng đủ ngẫu nhiên để xem là trùng hợp. đôi khi là một gói khăn ướt không mùi đặt trên bàn làm việc. có lúc là hộp bút chì kim mới thay ruột, đúng loại mew dùng. và thi thoảng, một bóng dáng cao lớn đi ngang hành lang, mắt chỉ dừng lại một giây ngắn ngủi khi thấy em.
top vẫn là alpha, vẫn mang mùi pheromone đầy mạnh mẽ, nhưng đã khác. không xâm lấn, không thúc ép. như thể hắn đang cố thay đổi chính mình—từng chút một, qua những hành động nhỏ và sự im lặng đủ dịu.
và mew, dù không đáp lại gì, vẫn không đẩy ra.
em im lặng, nhưng vẫn ngồi lại ở thư viện đó. vẫn để chai nước không tên ở cạnh laptop. vẫn mở hộp bánh tart và ăn một chiếc mỗi sáng, rồi lặng lẽ đóng nắp hộp như thể đang giữ lại một phần ấm áp.
không ai nói gì. nhưng cả hai đều hiểu—thứ đang diễn ra giữa họ, không còn là trò đùa của pheromone nữa.
..
chiều thứ năm, trời dịu nắng. không khí trong khuôn viên trường chula rộn ràng hơn mọi khi—một phần vì chiến thắng lớn của đội bóng rổ, một phần vì lịch sự kiện tháng mười hai đã bắt đầu được rục rịch lên kế hoạch.
mew đứng ở rìa sân bóng, tay cầm clipboard ghi chú ngân sách, bên cạnh là bạn cùng hội đồng sinh viên. em ăn mặc đơn giản: sơ mi trắng, quần tây tối màu, áo khoác gọn gàng vắt trên khuỷu tay. mắt chăm chú nhìn số liệu đối chiếu với thiết bị sân được mượn mấy hôm trước, giọng nói bình thản và dứt khoát.
trên sân, các thành viên đội bóng đang chơi giao lưu nhẹ. những tiếng bóng dội, tiếng cười rộn ràng vang khắp khoảng sân rộng.
top đứng cạnh cột khán đài, không tham gia trận. tay hắn còn băng nhẹ, theo chỉ định bác sĩ phải kiêng vận động thêm ít ngày nữa. hắn khoác áo hoodie mỏng, đứng yên, một chân gác nhẹ lên mép bậc thềm, ánh mắt không rời khỏi người duy nhất mà hắn quan tâm trên sân: mew.
ánh nhìn ấy không còn mang màu sắc chiếm hữu như trước. không còn là thứ ánh mắt alpha quen dùng để đánh dấu lãnh thổ, để đẩy pheromone ra và buộc omega phải chú ý.
giờ đây, trong ánh mắt top là sự lặng lẽ. một thứ kiềm nén rất rõ ràng. như thể hắn đang tự giữ mình ở khoảng cách an toàn nhất có thể—không tiến lại, không xen vào, chỉ đơn thuần là nhìn.
mew thoáng liếc về phía hắn một lần. ánh mắt em dừng lại trong nửa giây ngắn ngủi. top không gật đầu, cũng không cười, chỉ nghiêng nhẹ đầu, như đang xác nhận: "tôi thấy em."
rồi không gì nữa.
em quay lại với cuộc kiểm tra ngân sách. tiếp tục nói chuyện với cộng sự, tiếp tục bước quanh sân kiểm tra các vật tư tồn kho. đến khi em vòng ra phía khán đài—nơi có vài thùng dụng cụ được tập kết tạm—một bước chân vô thức đặt lệch lên mép gạch mòn.
mew trượt nhẹ. clipboard trong tay chao đi, và cả người em loạng choạng.
ngay giây tiếp theo, một bàn tay ấm áp, rộng và chắc chắn, nắm lấy khuỷu tay em. lực vừa đủ để giữ lại, không siết chặt. top.
mew ngẩng lên—mắt đối mắt, hơi thở giao nhau ở khoảng cách chưa đầy một gang. top không nói gì. hắn cũng không cười. chỉ giữ ánh nhìn ấy, không nhường bước, nhưng không hề xâm lấn.
em đứng thẳng dậy lại trong tích tắc. clipboard vẫn chưa rơi.
top buông tay. không một lời nào. hắn lùi về đúng vị trí cũ. như thể việc vừa rồi chỉ là một phản xạ. không cố ý, không lợi dụng.
mew nhìn hắn một giây lâu hơn thường lệ. lần này, mắt em không cảnh giác, không đề phòng. mà là đang quan sát.
trong không khí lúc đó, em nhận ra: pheromone alpha thường ngày vẫn vây lấy không gian quanh top—giờ đây dường như đã mờ nhạt đi.
không phải vì hắn yếu. mà vì hắn cố ý thu lại.
một alpha như top, nếu muốn, có thể dễ dàng khuếch tán pheromone để thu hút sự chú ý. đó là bản năng, là công cụ, là vũ khí.
nhưng hôm nay, không có mùi gỗ nồng nàn lấn át. không có cảm giác bị kéo vào quỹ đạo của một alpha mạnh mẽ. chỉ là... sự hiện diện. đủ để biết hắn ở đó. nhưng không khiến em thấy nghẹt thở.
mew nhấc lại clipboard, chỉnh nhẹ cổ tay áo, rồi tiếp tục công việc. không nói cảm ơn. nhưng từ lần đó trở đi, ánh mắt em không còn lướt qua top như trước.
nó dừng lại. lâu hơn. sâu hơn.
và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, top biết—mew đang bắt đầu để ý.
..
chiều muộn. ánh nắng cuối ngày nghiêng dài qua những khung cửa kính của giảng đường khu bắc. sinh viên lục tục kéo nhau ra khỏi lớp, tiếng bước chân rộn ràng vang trên bậc thang quen thuộc.
mew bước chậm, tay vẫn cầm cuốn giáo trình và file tài liệu gập lại gọn gàng. em định quay về phòng hội đồng sinh viên để làm nốt bản tổng hợp sau trận đấu tuần trước.
khi em vừa bước xuống chân cầu thang—một cái bóng quen thuộc xuất hiện ở bên cột trụ gần đó.
top.
hắn không chắn đường. không bước tới, không áp sát. chỉ đơn giản đứng đó—nghiêng người dựa vai vào cột, tay đút túi áo khoác thể thao, ánh mắt bình thản và giọng trầm thấp:
"nếu chưa ăn, tôi mời một bữa."
rồi hắn ngừng một nhịp ngắn.
"ở nhà ăn thôi, không cần đi xa."
mew hơi khựng lại. em liếc hắn—không phải kiểu liếc dò xét, mà là một cái nhìn thẳng. ánh mắt em rõ ràng mang theo sự cân nhắc, như thể đang thử xem trong câu mời kia có ẩn ý gì không.
nhưng top không nhấn mạnh. hắn không mỉm cười, không tiến thêm một bước. ánh mắt hắn chỉ đơn giản là chờ đợi—bình tĩnh, không ép buộc. như thể nếu em từ chối, hắn cũng sẽ lùi lại mà không một lời trách móc.
mew ngập ngừng trong một nhịp tim. rồi gật đầu.
nhà ăn sinh viên không quá đông vào giờ này. phần lớn sinh viên đã ăn xong và rời đi, chỉ còn vài bàn lác đác. top chọn chỗ ngồi gần cửa sổ—ánh sáng dịu, không quá gần khu trung tâm, đủ yên tĩnh để hai người không bị để ý.
hắn không hỏi mew muốn ăn gì. chỉ ra quầy trước, chọn món đơn giản—một phần cơm trứng, một phần canh rong biển, và nước ấm. khi đem khay về, hắn chỉ đẩy nhẹ phần cơm về phía em, rồi ngồi xuống đối diện.
suốt bữa ăn, top giữ đúng khoảng cách. hắn không nhắc chuyện bệnh, không nhắc những ngày nghỉ, càng không nhắc đến quá khứ giữa họ.
chủ đề hắn chọn là đội bóng rổ. top kể về một thành viên năm nhất nhảy sai nhịp trong buổi tập sáng nay khiến huấn luyện viên bật cười, hay chuyện một bạn nữ sinh gửi đồ ăn tới cho đội nhưng ghi nhầm tên, làm cả phòng thay đồ được ăn ké.
những câu chuyện nhỏ. không quá hài, cũng không quá sâu sắc. chỉ là những mảnh vụn đời thường. nhưng khi hắn kể, giọng điệu dịu lại hơn bình thường—không phải kiểu thô lỗ, cũng không cố tình tỏ ra đáng yêu.
ở giữa bữa, người phục vụ mang thêm muỗng canh. top nhận lấy, cảm ơn, rồi tiện tay đẩy phần muỗng sang phía mew trước khi đưa phần mình vào tay.
mew liếc hắn một lần. không nói gì. nhưng em ăn tiếp.
bữa ăn kết thúc mà không có gợi mở nào thêm. không ai đề cập chuyện sẽ đi đâu sau đó. top không đòi hỏi một lời hứa hẹn. hắn chỉ đứng dậy cùng lúc với em, đi cạnh nhưng không sát, rồi dừng lại trước lối rẽ khu văn phòng hội đồng.
"tôi về sân," hắn nói. "có cuộc họp gấp."
mew gật đầu. ánh mắt em dừng lại trên gò má hắn—dưới lớp da rám nắng ấy là một vết mờ, dấu tích sau va chạm trận trước. em định nói điều gì đó, nhưng lại thôi.
top không hỏi. chỉ quay đi, không chạm vào vai em, không hẹn gặp lại.
nhưng trong lòng mew, thứ gì đó đã bắt đầu... chuyển động.
..
dãy hành lang khu c kéo dài trong ánh sáng chiều đang nhạt dần. tiếng guốc, tiếng bước chân sinh viên thưa thớt vang lên như những nhịp trống xa dần sau mỗi buổi tan lớp.
top đi cạnh mew, không nói gì. hắn giữ khoảng cách đúng mực—nửa bước chân, đủ để không tạo cảm giác kè kè. hắn không dùng pheromone, không để áp lực alpha len vào giữa hai người như trước. chỉ có mùi cơ thể đơn thuần: sạch, nhẹ, không có chủ ý.
khi cả hai dừng lại ở đoạn giao cắt giữa lối lên thư viện và cầu thang xuống bãi để xe, mew quay sang, ánh mắt khẽ dao động, như thể đang cân nhắc nói gì đó. nhưng trước khi em kịp mở lời, top đã lên tiếng trước—giọng thấp, trầm, và chậm:
"tôi biết mình làm nhiều điều không phải."
lời thú nhận không có âm điệu tự trách, cũng không cố gắng lôi kéo sự cảm thông. đó chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng nghe vào lại như mang theo trọng lượng của vài tháng mùa mưa.
top hạ mắt xuống một thoáng, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mew:
"giờ tôi không vội nữa. em có thể quan sát tôi bao lâu tuỳ thích."
hắn không nhấn mạnh từ "quan sát" như một thách thức. cũng không đính kèm câu "tôi sẽ thay đổi" như những lời sáo rỗng thường thấy. chỉ là một lời khẳng định—vững vàng, không hoang mang, không áp đặt.
mew không đáp. em chỉ gật đầu. nhẹ, như gió lướt qua mái tóc.
nhưng trong ánh mắt em—thứ thay đổi là rõ rệt. không còn sự phòng thủ cố hữu, không còn ánh nhìn kháng cự mỗi khi đứng cạnh một alpha.
mà là sự cân nhắc. là thứ yên lặng đến từ những người bắt đầu muốn hiểu.
em quay đi, từng bước đều nhịp. và rồi, rất khẽ thôi—một tầng mùi hương mỏng lan ra từ lưng áo em.
top không cần hít sâu. hắn lập tức nhận ra.
là pheromone của mew.
rất nhẹ. mùi thảo mộc khô, xen chút ấm của vỏ quế và hoắc hương. không phải tín hiệu quyến rũ. không phải mùi động dục hay phản ứng sinh lý. mà là phản ứng sinh học vô thức—khi omega cảm thấy an toàn trong phạm vi của một alpha.
tim top đập mạnh.
nhưng hắn không nhích chân.
hắn không tiến lên, không đuổi theo, không mở miệng níu kéo lời nào. chỉ đứng đó—trong cái tĩnh lặng hiếm hoi giữa không khí đầy hormone và vô vàn thứ bản năng nguyên thủy.
vì lần đầu tiên, top cảm thấy... muốn yêu ai đó bằng cách kiềm chế.
không phải giành giật, không phải chứng minh, không phải lôi kéo người kia vào thế giới của mình bằng mùi hương, cơ thể, hay những xúc cảm mãnh liệt.
mà là chờ đợi. là đứng yên. là để người ấy rẽ sang góc hành lang khác mà không thấy bị dồn ép.
pheromone của mew nhạt dần theo từng bước chân em.
trái tim top như thắt lại—không phải vì tiếc nuối. mà là một cảm giác xa lạ, gần giống với điều mà người ta gọi là... tôn trọng.
lần đầu tiên, trong cuộc đời chất chứa đầy dục vọng của một alpha, top học được cách lùi lại.
và chấp nhận rằng có những omega không cần được giữ lại bằng bản năng—mà bằng sự kiên nhẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro