Điều 4 ( Yuta)

Winko winko winko

Tôi là người Nhật Bản đầu tiên được ra mắt tại SM, lúc đầu tôi rất tự hào về điều ấy, tôi đã từ bỏ sự nghiệp bóng đá của mình để đến Hàn Quốc làm một thực tập sinh. Tinh thần võ đạo trong xương máu không cho phép tôi thất bại, khi đó tôi thực sự giống một chú nghé mới sinh không sợ hổ, đầy tham vọng, muốn xông pha giải cứu thế giới. Trong số các thành viên dự định sẽ ra mắt trong nhóm đầu tiên, chỉ có tôi là người nước ngoài, mặc dù Mark đến từ Canada nhưng em ấy cũng là người gốc Hàn. Trong lòng tôi luôn có một cảm giác không ăn hợp nhau. Sau đó Winwin tới, tôi chắc là người hạnh phúc nhất trong nhóm, bởi vì tôi không còn là thành viên nước ngoài duy nhất nữa rồi.

Có lẽ bởi là một người nước ngoài, tôi thấy Winwin quá ngây thơ, nên luôn muốn chăm sóc em, muốn em bớt lạ lẫm. Sau một thời gian tiếp xúc, tôi càng ngày càng thấy Winwin đáng yêu. Người Nhật sinh ra không có sức phản kháng với những thứ đáng yêu, vốn chỉ là muốn quan tâm người em ngoại quốc này, không ngờ lại bị lún sâu trong đó, không có cách nào thoát ra được. Lúc này ở ký túc xá được đổi bạn cùng phòng, tôi và Winwin ở cùng phòng với anh Taeil. Tôi vui lắm, điều đó có nghĩa là tôi có nhiều thời gian để thân thiết với Winwin hơn. Nhưng dần dần, tôi lại trở nên không vui, vì có quá nhiều người đến phòng của chúng tôi để tìm Winwin. Đặc biệt là Lee Haechan, ỷ vào việc là em út, thoải mái nằm trên giường của Winwin. Ngoài sự xâm lấn của các thành viên khác phòng, mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất chính là anh Taeil, người ơe chung phòng. Anh Teail vốn luôn không thích tiếp xúc thân thể quá mức, lại giống như bị trúng tà, mỗi ngày đều Winwin, Winwin, ôm chặt không buông. Tôi rất chán nản, làm sao để Winwin chú ý đến mình đây? Thật may mắn Winwin thích anime Nhật Bản. Vì vậy, tôi thường rủ Winwin coi chung, có điều ham muốn của con người là vô tận, sau đó tôi dã dạy em đọc nhũng lời thoại của nhân vật nữ chính, để em nói với tôi. Tôi biết điều này có chút biến thái, nhưng Winwin thực sự quá ngây thơ, không hỏi nó có nghĩa gì, rất nghiêm túc lặp lại những lời tôi dạy. Không phải tôi chưa bao giờ thích con gái, nhưng tôi hiểu rõ sự khác biệt giữa hai cảm xúc, Nakamoto Yuta rất thích Dong Sicheng, có lẽ so với thích càng nồng nàn, sâu sắc hơn. Tôi nghĩ rằng tôi đã yêu em mất rồi.

Các thành viên thích gọi là Sicheng hoặc Winwin, có phần cưng chiều. Nhưng tôi muốn có một biệt danh chỉ thuộc về Yuta và Winwin, vì vậy tôi gọi em là "Winko", rất thân thuộc. Lúc đầu, Winwin từ chối, là một người con trai, em cảm thấy nó quá yếu đuối, nhưng tôi vẫn kiên trì gọi như vậy, không chỉ gọi lúc ở ký túc xá, mà còn cả trước ống kính. Rất lâu sau, Winwin mới chịu. Mỗi lần tôi gọi em là Winko, tim tôi lại mềm như bông. Người hâm mộ thường nói rằng Yuta quá nghiêm túc khi anh ấy không cười, khuôn mặt của anh ấy hơi góc cạnh. Đúng vậy, tôi không phải là người thích cười, phần lớn nụ cười của tôi đều dành cho Winwin, bởi vì ở bên cạnh Winwin, tôi vui sướng từ trong ra ngoài. Winwin khiến tôi cảm thấy rất thư thái, giống như một chiếc thuyền buồm thấy được bến cảng.

Tôi biết rằng tôi không phải là người duy nhất trong nhóm thích Winwin, nhưng Taeyong và Jaehyun là những người duy nhất khiến tôi cảm thấy lo ngại. Ban đầu Winwin thật sự quá dựa dẫm vào Taeyong, giống như cái đuôi nhỏ của Taeyong, luôn luôn gọi anh Taeyong, luôn luôn đi theo cậu ấy. Cơ mà về sau công ty đưa ra kế hoạch kinh doanh CP mới, tôi và Winwin chính thức được chọn làm CP. Đây là điều tôi muốn, tôi rất tích cực hợp tác với kế hoạch của công ty. Trong chương trình, cứ khi nào phân chia nhiệm vụ thì tôi sẽ luôn xuất hiện xung quanh Winwin, tạo không khí thân mật đúng lúc. Chắc chắn rồi, CP Winwin và tôi khá nổi tiếng với người hâm mộ, công ty thu được kết quả tốt. CP chính thức của Winwin và tôi được coi là ổn định. Lúc này Taeyong và Winwin không còn thân thiết trước ống kính như trước nữa, mà sau ống kính tôi lại càng bám dính Winwin, nhằm giảm bớt sự tiếp xúc giữa họ. Về phần Jaehyun, em ấy quả thực là một đối thủ rất khôn lanh, lợi thế của những người bạn cùng tuổi thực sự quá lớn, hơn nữa em ấy cũng rất giỏi ngụy trang, tôi đã phải chịu không ít lần thua trong các cuộc đấu với em ấy. Nhưng tôi không ngờ rằng sau đó em ấy sẽ trở nên nổi loạn, việc bộc lộ những khiếm khuyết trong tính cách của em ấy đã dẫn đến các cuộc chiến tranh lạnh thường xuyên giữa em ấy và Winwin. Lúc này, tôi sẽ đóng vai một người anh thân thiết xoa dịu trái tim đang bị tổn thương của Winwin. Ai nói rằng con trai không có mưu đồ, con trai thực sự rất thâm hiểm đó.

Kết quả kinh doanh CP giữa tôi và Winwin ngày càng đi chệch hướng so với kế hoạch của công ty. Điều này tôi cũng không muốn, chỉ là tình yêu của tôi dành cho Winwin ngày càng mãnh liệt, một số việc không thể kiềm chế nổi. Anh quản lý đã nói chuyện với tôi về điều đó, đúng là mang lại lợi ích rất tốt, nhưng phải làm có chừng mực, không nên đùa với lửa. Dù sao anh quản lý cũng có rất nhiều kinh nghiệm trong ngành này, chắc là tìm được manh mối gì nên cảnh cáo tôi không nên qua mặt. Nhưng tại thời điểm đó, tôi quá yêu nên không thể thoát ra khỏi nó, cũng không kiềm chế được nhiều. Trong cuộc bình chọn chính thức của người hâm mộ, tôi và Winwin đã vượt xa về số phiếu CP, điều này chứng tỏ rằng nhiều người  cũng nghĩ rằng tôi và Winwin là một cặp xứng đôi. Nhưng tôi thấy rằng Winwin rất không chịu hợp tác, đặc biệt là đối với vấn đề hợp tác trước ống kính, em sẽ đổi chủ đề. Tôi có thể cảm nhận được sự không thích của em, nhưng lúc đó tôi dường như phát điên, tôi nhất quyết hỏi thành viên yêu thích của em là ai, tất nhiên Winwin chưa bao giờ trả lời một cách thẳng thắn. Tôi biết em sợ làm tổn thương trái tim của mọi người, tôi vẫn không thể chịu được sự trốn tránh của Winwin, trong một buổi phát sóng trực tiếp, tôi vẫn không thể không nói "Làm ơn, hãy nghe những gì anh nói." Sau khi chương trình phát sóng, tôi bị anh quản lý trách mắng vì đã nói những lời không phù hợp. Lúc này, có lẽ tôi đã hiểu tại sao Jung Jaehyun lại ngụy trang thất bại, vì thực sự muốn độc chiếm Winwin, cũng như muốn xác định vị trí của mình trong lòng em. Bình tĩnh lại một lúc, tôi cảm thấy phải đi xin lỗi Winwin, hình tượng một người anh tốt trong lòng Winwin không thể nào bị phá hư được.

Lúc đó chúng tôi chưa nổi tiếng lắm, đi ra ngoài cũng không sợ bị nhận ra. Vì vậy, tôi đã dẫn Winwin đi dạo trên sông Hàn, Winwin vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Hôm đó chúng tôi nói rất nhiều chuyện nhưng tôi không thể nhớ hết nội dung, tôi chỉ nhớ mặt trăng đêm đó rất tròn, to và rất sáng. Winwin dưới ánh trăng thật đẹp, như bị mê hoặc, tôi lẩm bẩm: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp." Tôi nói bằng tiếng Nhật, Winwin rất tò mò muốn biết tôi nói gì, nhưng tôi không nói với em. Làm thế nào tôi có thể nói với em rằng câu "ánh trăng thật đẹp" trong tiếng Nhật là một lời bày tỏ tình yêu của tôi dành cho em. Tôi không thể nói với em những gì tôi muốn, điều đó sẽ làm em sợ. Nhưng rồi tôi đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần, nếu tôi nói với em ý nghĩa của câu nói đó vào đêm ấy, có lẽ bây giờ sẽ khác chứ?

Lúc này, tôi đang đứng sau sân khấu của một concert tại Nhật Bản, chuẩn bị biểu diễn. Đã một thời gian kể từ khi Winwin rời 127. Em trở về Trung Quốc để ra mắt, cũng như chuyển ra khỏi ký túc xá nơi chúng tôi sống cùng nhau trong hai năm. Giữa chúng tôi không có nhiều liên lạc, một là vì chúng tôi quá bận, luôn luôn lệch múi giờ, tôi gửi tin nhắn thì rất lâu em mới trả lời, em gọi điện cho tôi thì tôi toàn không nghe máy được. Không thể hiểu. À chúng tôi đều là cung Bọ Cạp, đều có tính cách khó hiểu, đều chờ nhau liên lạc trước. Cho nên khuyên là không nên yêu cung Bọ Cạp, thật sự mệt mỏi. Tôi đang cầm di động định gửi tin nhắn cho Winwin thì ngay khoảng khắc này, tôi nhận được tin nhắn của Winwin, chỉ vỏn vẹn một câu ngắn gọn: Anh Yuta, em và Hendery đang hẹn hò. Có Chúa mới biết tôi đã cảm thấy thế nào khi nhìn thấy tin nhắn đó. Phản ứng đầu tiên là liệu tài khoản Winwin có bị đánh cắp hay không? Hay ai đó đang đùa tôi. Nhưng các thành viên khác cũng nhận được thông báo tương tự, tôi vẫn không tin, tôi muốn gọi cho Sicheng để xác nhận rằng điều này không phải là sự thật. Jaehyun im lặng một lúc lâu rồi nói: "Anh Yuta, anh đừng gọi, đó là sự thật. Trước đây chính miệng Winwin đã kể với em". "Điều này sao có thể, Jung Jaehyun có phải em cùng hùa với Winwin lừa anh đúng không?" Tôi nhìn về phía Lee Taeyong, Taeyong không nói gì, nhưng tôi đọc được thông tin từ đôi mắt của cậu ấy, đó là sự thật. Hahahahaha, thì ra cậu ấy cũng đã biết trước, có nghĩa là tôi là người cuối cùng biết. Thật nực cười, hóa ra trong suy nghĩ của Winwin, tôi không thể so sánh được với Jaehyun và Taeyong. Taeyong nhíu mày, "Lát nữa có buổi diễn, cậu bình tĩnh lại, đừng gây rối." Tôi nhịn cười, chỉnh lại trang phục, "Đương nhiên, tính chuyên nghiệp của mình không cho phép mình mắc lỗi trên sân khấu, thay vì nhắc nhở mình, cậu nên điều chỉnh lại cảm xúc của cậu thì hơn." Cho dù thua, tôi cũng không muốn tỏ ra yếu đuối, tôi có niềm tự trọng của riêng mình. Từ đầu đến cuối buổi biểu diễn, tôi đã duy trì một trạng thái cực kỳ hoàn hảo. Khi bước xuống sân khấu, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, trở về khách sạn, tôi gục đầu xuống giường, tôi rất mệt, thực sự rất mệt, dường như tôi đã quên mất điều gì đó. Sân khấu tiêu hao hết năng lượng của tôi, tôi tập trung vào bài hát và nhảy, tôi đã quên cái gì rồi, à, tôi nhớ rồi, Winwin đang hẹn hò. Họ đang yêu, họ ở bên nhau, hóa ra Winiwn cũng có thể yêu con trai, nhưng tại sao người con trai này lại không phải là tôi. "Winko, tại sao, tại sao không phải là anh." Tôi lặp đi lặp lại những lời này trên giường, cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ.

Sau buổi biểu diễn ở Nhật Bản, chúng tôi có một vài ngày để nghỉ ngơi, các thành viên khác đã trở về Hàn Quốc trước. Tôi ở lại Nhật Bản, đoàn tụ với gia đình đã lâu không gặp. Nhìn bề ngoài, tôi vẫn bình thường, dường như đã chấp nhận sự thật này. Nhưng tôi biết tôi chỉ không muốn làm lớn mọi chuyện, không muốn mất mặt. Phải một thời gian nữa tôi mới có thể chấp nhận tình yêu của Winwin đã dành cho người khác. Tôi không biết sẽ mất bao lâu. Cho đến khi nhớ về Winwin không còn đau lòng nữa thì tôi sẽ buông tay. Tôi đã làm cho Winwin một lá bùa cầu may tại một ngôi đền nổi tiếng ở Osaka. Thật tốt, Winko của tôi sẽ luôn được hạnh phúc, em đáng giá nhất trên thế giới này. Tôi treo bùa dưới gốc cây của đền, mong nó cảm nhận được linh khí trong đền, luôn phù hộ cho Winwin. Chị gái tôi hỏi tôi xin bùa cầu may cho ai, tôi nói đó là người rất quan trọng đối với tôi. Có lẽ thấy vẻ mặt của tôi quá trầm tư, chị hỏi tôi có hối hận khi sang Hàn Quốc ra mắt không. "Không, em chưa bao giờ hối hận." Tôi nhìn lá bùa bay trong gió, bởi vì nếu tôi không phải là một thực tập sinh, tôi sẽ không gặp Winwin. "Đây là điều chưa nói quan trọng nhất của em. Chị đừng nói cho ai biết. Em đã xin lá bùa này" "Nhưng lá bùa đó có tên em và tên Winwin mà." "Không sao đâu." Tôi cười, "Có rất nhiều người thích em và em ấy, họ sẽ nghĩ rằng người hâm mộ của tụi em đã xin nó. Không ai nghĩ rằng nó được xin bởi Nakamoto Yuta đâu." Đúng vậy, không ai sẽ nghĩ là tôi xin lá bùa này, vì tình yêu của Yuta dành cho Winwin chỉ được thể hiện một cách thoải mái trước ống kính, ở đằng sau ống kính không thể nhìn được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro