Day 16: Một cuộc sống mới

Tựa đề tiếng anh: 𝙰 𝙽𝚎𝚠 𝙻𝚒𝚏𝚎
Tác giả: Deiaiko
Nguồn ảnh twi: rizayu_

𝚂𝚞𝚖𝚖𝚊𝚛𝚢:
Khun đã sống một cuộc sống tử tế - anh ấy cũng có một ngôi nhà tốt, một công việc tốt với mức lương cao. Anh ấy sống một mình trong một ngôi nhà nhỏ nhưng thoải mái, anh ấy có thể làm công việc của mình ở nhà mặc dù anh vẫn cần đến văn phòng một lần. Nhưng thành thật mà nói, anh đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán với cuộc sống hàng ngày của mình.

Dù sao thì anh cũng đã bị bỏ rơi bởi gia đình mình, không phải anh không hài lòng về điều đó, bởi vì anh là người đã chạy trốn khỏi họ. Anh không có lý do chính xác nào trong đời, không có gia đình để quay về, không có bạn bè để chơi cùng, không có người để tin tưởng.

Thế giới vẫn xám xịt như mọi khi, nhưng anh vẫn tiếp tục sống.

Cho đến một ngày, cuộc đời anh thay đổi.

(hay còn gọi là Kid! Bam AU).



Đó là một ngày mưa lẫn lạnh, và Khun vừa ra khỏi văn phòng và đang trên đường về nhà. Bên ngoài trời mưa tầm tã và anh nghĩ đi phương tiện công cộng là không thực sự khôn ngoan vì anh không tin tưởng người lái xe, vậy nên anh đi bộ về nhà với chiếc ô nhỏ của mình.

Trong con ngõ hẹp anh vô tình nhìn thấy một cậu bé với mái tóc nâu dài rối bù, cuộn tròn dưới mái nhà nhỏ để không bị mưa làm ướt cũng không bị gió lạnh, dù đó là một cử chỉ vô dụng.

Chính khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Khun đã nhìn thấy chính mình, một thời gian dài trước đây, khi anh chạy trốn khỏi nhà của mình. Anh vô thức tiến lại gần cậu bé và đưa chiếc ô lại gần cậu nhưng ngay lập tức hối hận vì nhận ra mình đang làm gì.

Bây giờ không thể quay lại nữa, sẽ thật kì lạ nếu anh ấy bỏ đi mà không nói gì đúng không? Anh hỏi cậu bé: "Nhóc bị lạc à?" Cậu bé có vẻ ngập ngừng và sợ hãi, cậu cuộn mình hơn và hơi rời xa anh. "Anh là Khun, nhóc tên gì?" Không hiểu sao anh ngày càng mềm lòng hơn, có lẽ vì anh cứ xem hình bóng trước mặt là quá khứ của mình. Tại sao tôi thích điều này?!  anh thở dài trong nội tâm.

Cậu bé vẫn im lặng nên anh hỏi lại: "Bố mẹ nhóc đâu?" Cậu bé nhìn đi chỗ khác. . .đôi mắt u buồn? Hoặc có thể là một cái nhìn bối rối? Anh ấy không chắc. "Muốn anh đưa nhóc đến đồn cảnh sát không? Họ có thể giúp nhóc đấy." Cậu bé nhăn mặt trước từ "cảnh sát" và ngay lập tức lắc đầu, lại hơi quay đi chỗ khác. Thành thật mà nói, Khun cũng không tin tưởng họ, nhưng anh ấy có thể làm gì khác? Ồ, có một điều.

"Anh đưa nhóc về nhà thì sao?" Khun nói mà không cần suy nghĩ, anh lại hối hận sau khi nhận ra những lời vừa thốt ra từ miệng mình. Anh ấy chỉ biết lấy tay che mặt mình đi. Đột nhiên, sét đánh, sau đó là những tiếng ầm ầm, và nó nhắc nhở anh một lần nữa về ngày anh bỏ chạy, ngày mưa như trút nước và sét đánh như thế chiến, gió cũng không giúp được gì mà càng làm ướt cả quần áo của anh lạnh hơn vào một đêm se lạnh.

"Anh đoán sắp có bão và bên ngoài trời sẽ rất lạnh," anh nghĩ lớn. Mặc dù Khun có hơi miễn cưỡng giúp đỡ, nhưng anh vẫn còn sót lại một cảm giác nhân văn trong anh. "Nhóc có thể về nhà với anh, nếu điều đó là ổn với nhóc, tất nhiên," anh đề nghị. Chà, miễn là nhóc không gây ra bất kỳ rắc rối nào, anh ấy tự nghĩ.

Cậu bé nhìn về phía anh và Khun nhìn thấy ánh mắt "Vâng, em muốn, nhưng em không muốn làm phiền anh" trong đôi mắt vàng của nhóc ấy. Trái tim anh lỡ nhịp khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin mà cậu bé dành cho mình, làm sao anh có thể cưỡng lại được ánh mắt đó? Có lẽ một sự thay đổi trong cuộc sống của anh ấy sẽ không quá tệ. "Em không sao đâu." Sau một lúc, cậu bé gật đầu miễn cưỡng.

Cả hai đều im lặng bước đi, Khun chưa dám chạm vào cậu bé vì cậu có vẻ đề phòng, nhưng cậu bé dường như không để ý rằng Khun đã hơi nghiêng chiếc ô nhỏ về phía mình để cậu không bị ướt nhiều hơn là. Dù sao thì Khun cũng không ngại quần áo của mình bị ướt, anh đã mong đợi điều đó khi quyết định đi bộ thay vì đi phương tiện công cộng.

Khi họ về đến nhà, Khun ngay lập tức đi lấy khăn tắm trước khi quay lại chỗ cậu bé đang đợi. Khun đặt khăn lên ghế, đưa một chiếc khác cho cậu bé, rồi chỉ vào chiếc ghế nói. "Trước tiên ở trong đó sưởi ấm, anh đi tắm nhanh một chút đã." Anh lập tức đi vào phòng tắm.

Cậu bé chỉ giữ chiếc khăn trên tay, không dám làm gì với nó. Thành thật mà nói, nhóc ấy thực sự không biết phải làm gì, không ai dạy nhóc cả. Nhóc ấy chỉ hiểu những từ cơ bản hàng ngày mà mình tự học bằng kinh nghiệm, và nhóc ấy vẫn chưa thể nói trôi chảy vì hiếm khi nói chuyện.

Sau khi Khun nói xong, anh ấy tiến lại gần cậu bé với một chiếc khăn tắm mới trên tay. Anh lưu ý rằng chiếc khăn mà anh đưa cho cậu bé trước đó vẫn còn khô nhưng không đưa ra bất kỳ bình luận nào về nó. "Tới phiên nhóc, anh đã chuẩn bị nước ấm tắm rửa." Khun hướng dẫn nhóc vào phòng tắm và cậu bé rón rén bước vào, vẫn còn cảm thấy lúng túng. "Nhóc có thể tự làm điều đó được không?" Khun hỏi chỉ để chắc chắn. Cậu bé gật đầu sau vài giây, câu trả lời không thuyết phục nhưng Khun không thúc ép. "Hãy dành thời gian của nhóc, chỉ cần hét lên nếu nhóc cần anh." Mặc dù anh có cảm giác rằng cậu bé sẽ không làm như vậy ngay cả khi có chuyện gì đó xảy ra - nhóc ấy có vẻ là kiểu người ít nói.

Cậu bé đóng cửa lại và tiến đến bồn tắm chứa đầy nước ấm. Nhóc đứng đó một lúc. Nhóc ấy chưa bao giờ tắm nước ấm trước đây, điều này có thực sự ổn không? Nhóc dùng ngón tay chạm vào mặt nước, hẳn là cảm thấy rất khoái, nhóc xứng đáng như thế này sao? Nhóc quay đầu về phía cửa và trở lại bồn tắm trước khi cuối cùng bắt đầu tắm.

Trong khi đó, Khun cảm thấy như mình đang quên điều gì đó, chính xác thì đó là gì ?. . . À vâng, quần áo, làm sao anh ấy có thể bỏ lỡ được? Bên ngoài trời đã tối và mưa có vẻ như sẽ không sớm tạnh. Anh chắc chắn không có bất cứ thứ gì vừa với cậu bé và cũng sẽ không để cậu bé mặc lại bộ quần áo ướt sũng, bẩn thỉu đó trước khi anh giặt nó. Anh không còn cách nào khác là lục tìm trong tủ quần áo của mình.

Khun tìm thấy một chiếc áo phông màu xanh đậm và quần đùi đen gần như không vừa với anh nữa, đó là chiếc áo nhỏ nhất mà anh có. Sau đó anh vào phòng tắm gõ hai lần thông báo: "Này, anh mang cho nhóc ít quần áo, có thể to quá nhưng ít ra vẫn tốt hơn đồ ướt, anh để ở đây gần cửa," rồi đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối.

Anh lấy một vài miếng phi lê gà tẩm gia vị trong tủ lạnh, nhúng vào trứng, sau đó tán thành bột và chiên. Anh lấy ba miếng bánh mì, một cho cậu bé và hai cho mình, bôi bơ và nướng. Sau khi thịt gà đã sẵn sàng, anh đã nấu quả trứng mà anh đã sử dụng trước đó thành món trứng tráng.

Lúc này, cậu bé đã tắm xong, ngửi thấy mùi gì đó thơm ngon liền theo vào bếp. Anh từ từ đến gần Khun, tò mò muốn biết cái gì và bằng cách nào mà có thứ gì đó có thể bốc mùi như vậy, nhưng nhóc ấy vẫn giữ khoảng cách giữa họ.

Sau khi mọi thứ đã hoàn thành, Khun xếp bánh mì, rau, omelette, tương cà và gà rán để làm hai chiếc bánh mì. Khi anh quay lại để đặt chúng lên bàn, anh nhìn thấy cậu với bộ quần áo quá khổ mà anh đưa cho. Khun mỉm cười, "Bộ quần áo đó chắc chắn là khá lớn so với nhóc." Nhóc ấy chỉ biết cười ngượng ngùng và quay mặt đi chỗ khác.

Khun đặt mấy cái đĩa lên bàn, "Đây, chắc nhóc đói lắm rồi, anh có làm bánh mì kẹp đó." Họ quây quần bên bàn, Khun ngồi trên sàn và bảo cậu bé ngồi xuống đệm. Cậu bé lúc đầu hơi lưỡng lự nhưng cũng rất hài lòng, vì vậy họ đã ăn. Đó là bữa ăn đầu tiên sau nhiều tuần hoặc một tháng cuối cùng cũng lấp đầy dạ dày của nhóc, và nhóc thực sự biết ơn vì điều đó. Niềm hạnh phúc của nhóc ấy đang tỏa ra và Khun bằng cách nào đó cũng cảm thấy hạnh phúc.

"Nào, chúng ta hãy sửa lại mái tóc của nhóc thôi," Khun nói sau khi họ ăn tối xong. Anh cho quần áo bẩn vào máy giặt trước khi họ về phòng. Họ ngồi trên mép giường gần cửa sổ, và Khun lấy lược và bắt đầu chải tóc cho cậu bé.

Sau vài cái vuốt ve, Khun hỏi: "Này, bây giờ anh hỏi nhóc vài câu có được không?"

Cậu bé ngập ngừng gật đầu.

"Vậy tên nhóc là gì?" Vì lý do nào đó, cậu bé trông có vẻ mâu thuẫn về cách trả lời câu hỏi đơn giản. Khun kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng thì nhóc ấy cũng lẩm bẩm.

"Bam?" Khun lặp lại. Khi cậu bé gật đầu để xác nhận điều đó, anh ta nói thêm, "Đó là một cái tên độc đáo."

Một vài phút sau đó, Khun hỏi nhóc ấy một lần nữa, "Nhà nhóc ở đâu?"

Bam trầm ngâm một giây và lắc đầu.

"Nhóc không biết hoặc không có?"

"... Không có."

Vô gia cư sao?  Khun nghĩ. Vì vậy, anh ấy đã hỏi một câu hỏi khác nhưng tương tự chỉ để chắc chắn hơn. "Nhóc có nơi nào để trở về không?"

Bam lại lắc đầu.

Huh? Nhóc đã ở đâu suốt thời gian qua? Chắc chắn rằng không thể sống một mình trên những con đường của thành phố tàn khốc này trong nhiều năm. Để nhóc ta tồn tại lâu như vậy có nghĩa là phải có người chăm sóc nhóc trước đó, vì vậy anh ta hỏi, "Còn bố mẹ của nhóc thì sao?"

Bam bồn chồn lo lắng, nhưng nhóc ấy không trả lời.

Mặc dù vẫn tò mò, nhưng Khun biết khi nào mình không nên tọc mạch sâu hơn. Dù gì thì họ vẫn là những người xa lạ. "Xin lỗi, để anh thay đổi câu hỏi của mình," anh dừng lại để suy nghĩ cho một câu hỏi ít xâm lấn hơn, "Nhóc bao nhiêu tuổi?"

Bam nhún vai, nhưng nhìn theo vẻ ngoài của bé ấy, bé ấy chắc đã khoảng năm hoặc sáu. Khun ậm ừ thừa nhận câu trả lời của anh.

Vài phút sau, Khun thông báo rằng anh ấy đã xong. Bam nhìn vào gương, đôi mắt vàng ánh lên vẻ mãn nguyện khi chiêm ngưỡng mái tóc gọn gàng bây giờ của mình. Khun không thể không mỉm cười trước phản ứng dễ thương của nhóc ấy. Thật kỳ lạ, thật sự là —Khun chưa bao giờ quan tâm đến trẻ con bởi vì chúng ồn ào, khó chịu và quấy khóc, quái, anh ấy thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ đến việc có một đứa trẻ. Nhưng Bam, nhóc ấy là bất cứ điều gì ngoài điều đó. Khun tự hỏi Bam đã trải qua cuộc sống như thế nào cho đến nay.

Sau khi họ đánh răng — thật may là Khun có một bàn chải đánh răng dự phòng — và chăm sóc quần áo đã giặt, họ chuẩn bị đi ngủ, nhưng rõ ràng là chiếc giường không thể vừa với cả hai người.

"Nhóc có thể sử dụng giường của anh, chỉ tối nay thôi," Khun đề nghị. Bam lắc đầu, đi vào phòng ăn và quay lại với chiếc đệm mà cậu đã dùng lúc nãy. Nhóc ấy đưa nó cho Khun xem, sau đó đặt đệm xuống sàn gần giường của Khun.

"Nhưng nè ..." Khun cố cãi lại, nhưng Bam lại lắc đầu. "Nhóc có chắc không đấy?" Bam gật đầu đầy quyết tâm. Khun chịu thua và thở dài, "Được rồi, thôi, để xem anh có thể tìm vài cái chăn cho nhóc không đã."

Khun tìm thấy hai chiếc chăn nhỏ nhưng dày, đủ để đắp cho Bam. Anh sắp xếp chăn, đệm vào một chiếc giường ngủ tạm. Và họ đã sẵn sàng để ngủ.

Đó là một đêm dài. Nhiều giờ trôi qua nhưng Khun không thể ngủ được. Vài phút sau, anh nghe thấy tiếng thì thầm từ Bam.

"An-anh, anh-ngủ chưa?" Bam chậm rãi thì thầm, như thể sợ đánh thức anh.

"Có chứ," anh ấy nói đùa, nhưng Bam đã tin sái cổ nó. "Đùa thôi," Khun chuyển vị trí để có thể nhìn thấy nhóc ấy.

"Kảm ơn," Bam bẽn lẽn thì thầm, tránh ánh nhìn của anh.

"Không có gì đâu," Khun thì thầm đáp lại và nhắm mắt lại. Lại có cảm giác ấm áp đó, nở rộ trong lồng ngực.

Anh nghĩ rằng việc nuôi đứa trẻ không rõ danh tính thế này cũng chả sao cả, ít nhất thì có thể làm cuộc đời anh đổi mới chăng? Không ai biết được.

Và cả hai người rơi vào giấc ngủ say.
-End-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro