hai.
Khán đài vang lên tiếng hò reo khi cái tên Lee Sanghyeok được xướng lên. Đây không phải là một buổi biểu diễn bình thường, đây là vòng bán kết giải trượt băng nghệ thuật toàn quốc. Nơi Sanghyeok sẽ chứng minh thực lực của mình, lấy tấm vé đi đến Olympic, cậu sẽ tỏa sáng như một viên ngọc quý.
Ở hàng ghế đầu, Jihoon ngồi đó, cánh tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén dõi theo từng chuyển động của Sanghyeok trên băng. Cậu đã xem Sanghyeok luyện tập không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại khác. Đây là một trận đấu thực sự, một sân khấu lớn, nơi áp lực và sự kỳ vọng đè nặng lên vai Sanghyeok.
Bài nhạc vang lên, Sanghyeok bắt đầu di chuyển trên băng. Động tác của cậu mềm mại nhưng mạnh mẽ, từng cú nhảy xoay trên không đều được thực hiện một cách hoàn hảo, như thể cậu đang bay lượn trên không trung. Từng vòng xoay trên không trung như vẽ nên một bức tranh đầy mê hoặc khiến khán giả không thể rời mắt.
Jihoon siết chặt tay, như thể đang cố gắng kìm nén sự lo lắng trong lòng. Cậu không phải là người hiểu rõ về trượt băng nghệ thuật, nhưng cậu biết Sanghyeok đã đặt tất cả tâm huyết và đam mê vào bài diễn này. Cậu biết, đằng sau những động tác uyển chuyển ấy là bao nhiêu mồ hôi, nước mắt và cả những vết thương.
Khi cú nhảy cuối cùng kết thúc, cả sân vận động như vỡ òa trong tiếng vỗ tay và reo hò. Sanghyeok hạ cánh hoàn hảo, kết thúc bài diễn trong tư thế vững vàng, như một vị thần băng giá vừa hoàn thành sứ mệnh của mình.
Tim Jihoon đập mạnh mẽ, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu không kìm được mà bật dậy khỏi ghế, vỗ tay lớn hơn bất kỳ ai khác, như thể đang cổ vũ cho chính mình.
Sanghyeok quay về phía khán đài, ánh mắt lướt qua hàng trăm người, nhưng chỉ dừng lại ở một người.
Khi trọng tài công bố điểm số, một lần nữa cả sân vận động như bùng nổ trong tiếng reo hò. Sanghyeok đã chiến thắng, chiến thắng bằng chính tài năng và sự nỗ lực của mình.
Giữa sự hò reo ấy, Sanghyeok hướng ánh mắt về Jihoon, nở một nụ cười đầy tự hào và hạnh phúc. Nụ cười ấy như một bông hoa rực rỡ, nở rộ giữa mùa đông giá lạnh.
Và Jihoon, lần đầu tiên, cảm thấy trái tim mình rung động theo một cách mà cậu chưa từng trải qua trước đây. Đó không phải là sự rung động của chiến thắng, cũng không phải là sự rung động của tình bạn. Đó là một cảm xúc khó tả, một cảm xúc khiến cậu nhận ra rằng, Sanghyeok không chỉ là một người bạn, mà còn là một người đặc biệt, một người đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim cậu.
Dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu, Lee Sanghyeok kết thúc bài biểu diễn trượt băng nghệ thuật của mình. Tiếng vỗ tay vang dội như sấm rền, nhưng trong tai cậu, chỉ có tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ, như đang gõ nhịp cho một bản tình ca không lời. Ánh mắt cậu tìm kiếm giữa đám đông, và rồi, cậu thấy Jeong Jihoon.
Jihoon đứng đó, ánh mắt không rời khỏi Sanghyeok, như thể cậu đang ngắm nhìn một kiệt tác. Trong khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới xung quanh tan biến, chỉ còn lại hai người họ, đứng giữa một không gian riêng biệt, nơi thời gian ngừng trôi. Sanghyeok nhận ra, chiến thắng này không chỉ là của riêng cậu, mà còn là của Jihoon, người đã luôn bên cạnh ủng hộ và động viên cậu.
Sau buổi biểu diễn, khi Sanghyeok bước xuống sân khấu, Jihoon đã đứng đợi cậu, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết, như thể cậu đang nhìn một viên ngọc quý, một viên ngọc mà cậu muốn giữ gìn và trân trọng. "Cậu làm rất tốt." Jihoon nói, giọng trầm ấm, như một lời khen ngợi chân thành.
Sanghyeok mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, xua tan đi mọi mệt mỏi và lo lắng. "Cảm ơn cậu." Cậu nói, và rồi, không kìm nén được nữa, cậu ôm chầm lấy Jihoon, như một đứa trẻ tìm thấy vòng tay ấm áp của người thân yêu.
Jihoon sững người, nhưng rồi, cậu cũng vòng tay ôm lấy Sanghyeok, siết chặt cậu vào lòng. Trong vòng tay ấy, Sanghyeok cảm thấy như mình đã tìm được chốn bình yên, một nơi mà cậu có thể trút bỏ mọi gánh nặng và lo toan. Cậu biết, chiến thắng này không chỉ là của bản thân, mà còn là sự đền đáp cho những nỗ lực của Jihoon.
Từ ngày đó, mối quan hệ giữa Jihoon và Sanghyeok dần thay đổi, họ không còn chỉ là bạn bè, mà còn là những người tri kỷ, những người luôn bên cạnh nhau trong mọi khoảnh khắc, cùng nhau chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, những ước mơ và hoài bão.
Jihoon, người đàn ông mạnh mẽ trên sàn đấu, lại trở nên dịu dàng và ấm áp khi ở bên Sanghyeok. Cậu luôn dành cho Sanghyeok những cử chỉ quan tâm, những lời nói ngọt ngào như một người bảo vệ tận tụy. Cậu muốn bảo vệ Sanghyeok, muốn che chở cho cậu khỏi mọi tổn thương, muốn mang đến cho cậu những điều tốt đẹp nhất.
Sanghyeok, chàng trai yếu đuối ngày nào, giờ đây đã trở nên mạnh mẽ hơn nhờ có Jihoon. Cậu học cách đối mặt với khó khăn, học cách đứng lên bảo vệ bản thân, học cách yêu thương và được yêu thương. Nhưng dù mạnh mẽ đến đâu, cậu vẫn luôn giữ được sự dịu dàng và ấm áp trong trái tim, như một ngọn lửa nhỏ luôn cháy sáng.
Tình cảm của họ không phô trương, không ồn ào, mà lặng lẽ như dòng sông chảy trôi, êm đềm và bền bỉ. Họ dành cho nhau những ánh mắt trìu mến, những nụ cười ấm áp, những cái nắm tay thật chặt, như một lời hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Họ cùng nhau xây dựng một thế giới riêng, một thế giới chỉ có hai người, nơi chiến thắng và hạnh phúc ngự trị.
Họ biết, chiến thắng của Sanghyeok không chỉ là một khoảnh khắc vinh quang, mà là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời họ. Họ biết, chiến thắng này sẽ là động lực để họ cùng nhau vượt qua mọi thử thách và khó khăn, cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc. Họ biết, chiến thắng này sẽ mãi mãi là một kỷ niệm đẹp, một minh chứng cho tình bạn và sự đồng hành của họ.
Khi màn đêm buông xuống, biển cả mênh mông như khoác lên mình một tấm áo nhung đen tuyền, lấp lánh ánh trăng bạc. Jeong Jihoon và Lee Sanghyeok đứng trên bờ cát trắng mịn, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh huyền ảo ấy. Tiếng sóng vỗ rì rào như một bản nhạc du dương, hòa cùng tiếng gió biển vi vu, tạo nên một không gian tĩnh lặng và bình yên.
Ánh trăng tròn vành vạnh chiếu rọi xuống mặt biển, tạo nên một con đường ánh sáng lấp lánh, kéo dài đến tận chân trời. Jihoon đưa mắt nhìn Sanghyeok, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng. Cậu cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc khi ở bên cạnh người con trai này.
"Cậu có thích biển không?" Jihoon khẽ hỏi, giọng nói trầm ấm.
Sanghyeok gật đầu, ánh mắt không rời khỏi mặt biển. "Tớ rất thích. Biển cả bao la, rộng lớn, khiến tớ cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhưng cũng chính vì vậy, tớ cảm thấy mình tự do hơn."
Jihoon mỉm cười, cậu hiểu được cảm giác của Sanghyeok. Biển cả cũng giống như tình yêu của họ, bao la và vô tận. Họ có thể tự do bay nhảy, tự do yêu thương, mà không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì.
Họ cùng nhau đi dạo trên bờ biển, bàn chân trần chạm vào cát mịn. Họ im lặng, chỉ lắng nghe tiếng sóng vỗ và tiếng gió biển. Họ không cần phải nói bất cứ điều gì, vì họ biết rằng, trái tim của họ đã nói lên tất cả.
Khi họ dừng lại, Jihoon quay sang nhìn Sanghyeok, ánh mắt đầy yêu thương. Cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Sanghyeok, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào, như vị mặn của biển cả và vị ngọt của ánh trăng.
Sanghyeok nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn của Jihoon. Cậu cảm thấy như mình đang bay lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng và hạnh phúc. Cậu biết rằng, mình đã tìm được tình yêu đích thực, tình yêu của biển cả và ánh trăng.
Họ đứng đó, ôm nhau dưới ánh trăng bạc, cho đến khi bình minh ló dạng. Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống mặt biển, họ biết rằng, một ngày mới đã bắt đầu. Một ngày mới của tình yêu và hạnh phúc.
Khi bình minh ló dạng, ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống mặt biển, nhuộm cả không gian bằng sắc cam rực rỡ. Jihoon và Sanghyeok vẫn đứng đó, ôm nhau thật chặt, như thể họ muốn lưu giữ khoảnh khắc bình yên và hạnh phúc này mãi mãi.
Họ quay về thành phố, nơi cuộc sống ồn ào và náo nhiệt đang chờ đợi. Nhưng trong lòng họ, vẫn còn vương vấn chút dư âm của biển cả và ánh trăng. Họ biết rằng, dù có đi đến đâu, trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau, như biển cả hướng về ánh trăng.
Jihoon đưa Sanghyeok đến một quán cà phê nhỏ ven biển. Quán cà phê yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng nhạc du dương. Họ ngồi bên nhau, uống cà phê và ngắm nhìn biển cả.
"Hôm nay là một ngày tuyệt vời." Sanghyeok nói, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng gió biển.
Jihoon gật đầu đồng ý. "Ừ, rất tuyệt vời."
Họ im lặng một lúc, rồi Jihoon lên tiếng: "Sanghyeok, tớ có một chuyện muốn nói với cậu."
Sanghyeok nhìn Jihoon, ánh mắt tò mò. "Chuyện gì vậy?"
Jihoon hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Tớ... tớ yêu cậu."
Sanghyeok sững người, đôi mắt mở to. Cậu không ngờ Jihoon lại nói ra điều đó. Cậu đã luôn mong chờ điều này, nhưng cậu không dám tin rằng nó sẽ trở thành sự thật.
"Tớ cũng yêu cậu, Jihoon." Sanghyeok nói, giọng nói run rẩy.
Jihoon mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cậu đưa tay nắm lấy tay Sanghyeok, siết chặt. "Vậy thì, chúng ta sẽ cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu thật đẹp, nhé?"
Sanghyeok gật đầu, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má. "Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau viết nên một câu chuyện tình yêu thật đẹp."
Họ rời khỏi quán cà phê, nắm tay nhau đi dọc bờ biển. Họ không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng họ biết rằng, họ sẽ luôn có nhau. Họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách và khó khăn, cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng và hạnh phúc.
Họ biết, tình yêu của họ cũng giống như biển cả và ánh trăng, bao la và vĩnh cửu.
--
Ngọn sóng thứ 3 : Hẹn yêu (au: _imhrphanh)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro