[𝐌𝐲𝐝𝐞𝐢🔞] 𝐋𝐢𝐨𝐧'𝐬 𝐆𝐚𝐦𝐞


Tạm dịch: "Trò Chơi Của Sư Tử"

Nguồn: https://archiveofourown.org/works/64724311


——

Castrum Kremnos từng là một thành phố sừng sững, những bức tường tráng lệ phản chiếu niềm kiêu hãnh và sự tự hào của người dân nơi đây. Thuở cực thịnh, ánh mặt trời đỏ rực như dung nham phủ lên những đường vàng chạy dọc mặt ngoài thành, làm nóng bừng những phiến đá cẩm thạch và thiêu bỏng bàn chân của bất kỳ kẻ nào chưa quen với cơn thịnh nộ rực lửa ấy. Giống như con người của nó, thành phố cũng kiêu hãnh, xa hoa và đẹp đẽ, một cảnh tượng khiến bao kẻ phải lặng người ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Một thành phố được dựng nên để phô bày niềm kiêu hãnh của người Kremnoan, thành quả của vô số trận chiến máu lửa, nhắc nhở tất cả rằng họ phải sợ hãi, vì Kremnoans hùng mạnh như chính vương quốc của họ. Một lực lượng không ai dám xem thường, trừ khi họ mong muốn một cái chết thê thảm.


Ngay cả bây giờ, vẻ đẹp của thành vẫn rực rỡ, như bước ra từ những câu chuyện cổ tích thuở nhỏ. Dù đã đổ nát, những bức tường cẩm thạch lạnh vẫn đứng vững, như minh chứng cho sự bền bỉ của kiến trúc Kremnoan. Đa phần đống đổ vụn nơi đây là do người hoặc quái vật gây ra, chứ không phải vì thành thiếu vững chắc. Những đại sảnh từng nhộn nhịp giờ chỉ còn không khí chết lặng, im ắng đến rợn người. Không một bóng người, không một tiếng động chỉ đón những kẻ dại dột hoặc gan lì dám bước vào.


Bạn cũng chẳng chắc mình thuộc loại nào. Một mặt, Mydei đã khiến bạn táo bạo hơn, khuyến khích bạn đi thám hiểm trước khi anh bắt đầu cuộc săn. Anh quen thuộc với thành phố này hơn, ngay cả khi nó chỉ còn là tàn tích, và tuyệt đối không muốn bạn làm mình bị thương, ít nhất là không phải bởi thứ gì ngoài chính anh. Thế nên bạn bị "đuổi" đi khám phá, và bạn đã lang thang gần một giờ trời. Thế nhưng những bức tường cao ngất khiến bạn cảm thấy thật ngu ngốc. Bị lột trần như con mồi đúng nghĩa, cái lạnh cắn vào da thịt, khiến bạn chẳng thể thả lỏng. Bạn không biết gì về nơi này, còn vô số lối rẽ và hành lang xoắn xít khiến bạn choáng váng. Nhất là khi adrenaline hòa vào mọi thứ.


Gần một giờ lang thang vô định, bạn vẫn chẳng thể hình dung nổi bản đồ thành phố trong đầu. Chỉ còn vài phút trước khi Mydei bắt đầu cuộc săn, từng giây như gõ vào dây thần kinh của bạn. Bạn sẽ phải trốn, điều đó là chắc chắn; đứng trơ trẽn giữa căn phòng khổng lồ này thì chỉ khiến bạn bị bắt ngay lập tức. Nhưng nơi trốn thì chẳng có bao nhiêu: chỉ có mấy đống đá vụn và mấy cây cột, quá dễ đoán. Mydei sẽ đánh hơi ra bạn ngay nếu dùng mấy trò trẻ con như thế.


Lẩn tránh anh mới là cách thông minh hơn, nhưng bạn sẽ phải biết anh đang ở đâu trước đã. Để canh chừng được anh, bạn phải nấp trước, rồi giữ khoảng cách mà anh chắc chắn lường trước điều đó, nghĩa là bạn phải luôn cảnh giác. Bạn run lên một hơi thở, hơi nóng dồn xuống giữa hai chân vì sự kích thích. Anh thậm chí còn chưa bắt đầu, vậy mà đầu gối bạn đã mềm nhũn, trời ạ, bạn đúng là một thiếu nữ bất lực.


Bạn tự tát mình ba cái, cơn đau kéo bạn về thực tại. Tập trung trước đã, tìm một chỗ ẩn náu tạm thời. Bạn đảo mắt quanh phòng, ánh nhìn khóa vào một cánh cửa hé mở. Nhanh như thỏ, bạn lao vụt đến, áp người vào cửa và mừng rỡ khi nó không nhúc nhích, bị một thứ gì đó chặn lại từ bên trong. Khe hở nhỏ, nhưng đủ lớn để bạn lách qua còn Mydei thì không, trừ khi anh muốn phá tung nó ra.


Bạn lách người qua, thở phào khi lọt vào trong. Đây là cánh cửa duy nhất dẫn vào căn phòng nhỏ, giấy tờ và văn kiện cổ nằm ngổn ngang dưới đất. Mùi sách cũ phảng phất, kỳ lạ thay lại khiến bạn dễ chịu trong tình cảnh này. Bạn trượt xuống sát mép cửa, kẹt giữa nó và góc phòng, khuất khỏi tầm nhìn của bất kỳ kẻ nào rình vào. Khi bạn ổn định vị trí, trò chơi bắt đầu, và cơ thể bạn run lên vì phấn khích.


Bạn chẳng nghe thấy gì trong một lúc lâu, chuyện bình thường thôi. Bạn đã đi khá sâu vào tàn tích, kể cả Mydei cũng phải mất thời gian để đến nơi. Nhưng điều đó không khiến bạn bớt căng thẳng, không biết anh ở đâu cũng đủ khiến bạn run vì sợ. Nhịp thở bạn ngắn và gấp, bạn xoa hai cánh tay lạnh toát để cố xoa dịu bản thân, nhưng chẳng khá hơn.


Rồi bạn nghe thấy nó. Tiếng đá cẩm thạch cà vào nhau khi cánh cửa lớn mở ra, và tiếng kim loại lạch cạch trên mặt sàn. Anh đến rồi. Bạn nuốt nghẹn, cố kìm tiếng thở gấp, anh vẫn chưa đến sát bạn, nên bạn phải giữ tỉnh táo. Nếu hoảng loạn bây giờ, bạn tiêu ngay. Hít sâu, nhẹ nhưng run. Bạn căng tai nghe, dù anh vẫn đeo nhiều kim loại, anh biết cách đi không tạo tiếng động. Anh lục soát những nơi bạn từng đi qua, được chứng minh bởi tiếng đá vụn bị xê dịch và những tiếng gầm khó chịu khi chẳng thấy gì.


Tất nhiên, như bạn, anh tiến về phía cánh cửa. Bạn nghe tiếng bước chân tiến đến, dừng ngay sau lưng bạn. Bạn co người lại, đùi siết chặt như thể anh có thể nghe thấy độ ẩm ướt giữa hai chân. Tiếng vải khẽ sột soạt báo hiệu anh đang nghiêng người, rình vào bên trong như một kẻ săn mồi đánh hơi con mồi. Tiếng móng vuốt kim loại lách cách chọc vào mép cửa, cố đẩy nhưng vô ích.


Bạn suýt bật ra tiếng rên, nhưng kịp đưa tay che miệng. Anh thở nặng nề, từng hơi đầy phấn khích. Bạn chỉ có thể tưởng tượng ánh mắt điên cuồng của anh khi tìm kiếm bạn trong cái phòng bé tí mà anh không thể phá vào. Bạn gần như muốn trêu anh, nhưng bạn thông minh hơn thế, ngoan ngoãn im lặng như con mồi giỏi giang.


Cuối cùng, cực kỳ chậm rãi, anh lùi lại, thở dài. Có vẻ anh quyết định căn phòng này không đáng tốn thời gian nữa. Bạn cố nghe tiếng anh bước đi, nghe anh kiểm tra vài nơi khác trước khi rời khỏi căn phòng liền kề với nơi bạn đang trốn. Bạn nhớ căn phòng đó, it có hai tầng, nhưng lối lên tầng hai chỉ có thể đi qua hành lang này, cầu thang đã sụp từ lâu. Quá hoàn hảo: bạn có thể lên tầng hai, ẩn mình kỹ mà vẫn quan sát anh.


Bạn đợi thêm vài nhịp nữa, để anh có thời gian "ổn định vị trí" trước khi bạn mạo hiểm di chuyển. Đa số sẽ chẳng dám ở cùng phòng với kẻ đang săn mình, nhưng đó chính là lý do bạn chọn cách này. Trụ lại sát tầm với của anh, giữ ưu thế tầm nhìn, tốt hơn nhiều so với co rúm như trẻ con. Bạn trườn khỏi chỗ ẩn, khéo léo leo lên những bậc thang dẫn đến tầng hai và lẻn sang căn phòng bên cạnh qua cánh cửa mở, im lặng như một con chuột.


Bạn biết Mydei vẫn còn ở đó, nghe rõ anh ngay phía dưới mình. Bạn ép sát lưng vào tường, thân người chùng thấp để tránh bị anh nhìn thấy. Chân bạn run lên khi nghe anh lầm bầm gì đó, chất cáu kỉnh dày đặc trong giọng anh khiến cơ thể bạn lập tức mềm nhũn, như thể đã khao khát anh từ lâu. Bạn phớt lờ cơn run ấy, di chuyển im lìm theo từng nhịp bước của anh, giữ cho kẻ săn đuổi luôn ngay bên dưới mình. Bạn tự hỏi anh đang nghĩ gì, anh định làm gì với bạn khi bắt được bạn. Liệu anh sẽ chiếm lấy bạn thật nhanh và dữ dội, hay sẽ hành hạ bạn chậm rãi đến tàn nhẫn? Anh có nôn nóng như bạn không? Hàng vạn câu hỏi xoay cuồng trong đầu đến choáng váng.


Bạn hít mạnh khi nghe anh rời sang căn phòng kế bên. Khác với chỗ bạn đang đứng, không có lối nào sang đó, nghĩa là bạn hoặc phải chạy ngược hướng, hoặc phải liều đi theo anh và chấp nhận rủi ro bị bắt. Bạn cân nhắc hai lựa chọn trong đầu, cân đo thiệt hơn rồi quyết định có lẽ chờ thêm một lát ngay đây sẽ an toàn hơn. Chắc chắn anh sẽ không quay lại nhanh vậy, nên ở lại vài giây cũng được.


Nhưng rồi cánh cửa đối diện với lối mà anh vừa đi ra mở bật, và bạn thấy anh, lần đầu tiên. Anh vẫn mặc bộ quân phục thường ngày, giáp trụ và tất cả. Chỉ có đôi mắt là khác: hẹp lại, sắc lạnh, tập trung tuyệt đối vào cuộc săn. Vào việc tìm bạn. Và anh tìm thấy thật, ánh mắt lướt qua tầng hai, mở lớn khi chạm vào bạn. Bạn thấy rõ sự chuyển biến trong biểu cảm: từ quyết tâm điềm tĩnh sang hân hoan hoang dại, như con sư tử bắt gặp con mồi.


Như quái thú, anh quay phắt người rồi lao như vũ bão sang căn phòng kế tiếp, hẳn là để theo bạn lên đây, nơi bạn đã tự dồn mình vào chân tường cho anh. Adrenaline siết lấy tứ chi, dồn thêm hơi nóng xuống bụng dưới và thúc giục bạn chạy. Bạn nghe theo, dù chẳng có nơi nào để trốn, chỉ biết tiếp tục men theo tường cho đến khi đứng đối diện phía anh sẽ xông vào.


Vai anh kéo ngược ra sau, bàn tay siết chặt đầy phấn khích khi anh đảo mắt dọc theo từng tấc da thịt trần trụi bạn phơi cho anh thấy. Vẻ tự tin của anh như tràn ngập cả căn phòng, nuốt chửng bạn, khiến bạn thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết, co rút vào góc tường. Não bạn gào lên bảo phải làm gì đó, bất cứ thứ gì, để thoát khỏi bước chân đang áp sát kia.


Bạn nghe theo, dù trong lòng chỉ muốn đông cứng lại, bản năng chạy trốn chiếm lấy. Trong khoảnh khắc, bạn lao khỏi mép tầng và nhảy xuống sàn bên dưới. Bạn lăn vài vòng, vụng về và đau đớn, cơ thể thét lên vì những cú va đập. Bạn mặc kệ, xoay lại nhìn Mydei, anh thoáng tái mặt vì hoảng hốt, nhưng khi bạn bật dậy chạy xuyên qua cánh cửa anh vừa đi qua, điều đó biến mất.


Một tràng cười hiểm độc vang vọng khắp tàn tích, nhưng bạn không cho phép mình dừng lại, cuộc săn thật sự đã bắt đầu. Bạn lao qua hết cửa này đến hành lang khác, chân Mydei nện xuống sàn đuổi sát phía sau. Bạn đã vào quá sâu, chẳng còn biết mình đang ở đâu, nhưng vẫn cắm đầu chạy, mặc kệ lồng ngực cháy rát.


Mắt bạn không kịp xử lý những gì đang hiện ra, mọi thứ quá nhanh, quá hỗn loạn. Bạn vấp phải gần như tất cả, đá vụn, gạch nứt, những thứ bạn chưa kịp nhận diện. Thế nhưng bạn vẫn không ngã, adrenaline giữ bạn đứng vững dù cơ thể như chẳng còn nghe lời. Mydei chỉ càng lúc càng gần, nhanh hơn, mạnh hơn, và tỉnh táo hơn khi không có nỗi sợ dồn nghẹt tim như bạn.


Bạn lao vào một gian phòng rộng lớn, đầy những mảnh vỡ từ ngày vương quốc sụp đổ. Những cột trụ lỏng lẻo đứng lác đác; lối ra duy nhất chính là cửa bạn vừa chạy qua. Không có đường chạy trốn. Mydei ép bạn vào một góc nữa, mắt mở lớn vì hưng phấn. Bạn thậm chí nghĩ anh có thể xé toạc cổ bạn như dã thú khi anh áp sát. Bạn nhỏ bé hơn, yếu hơn, kiệt sức hơn anh. Đây trông giống kết thúc, và anh cũng nghĩ vậy khi ung dung bước tới như một chiến binh lão luyện.


Bạn chưa bao giờ thực sự có cơ hội thắng, mà thật lòng, bạn cũng chẳng muốn. Nỗi sợ chỉ làm hơi nóng giữa hai chân bạn thêm rực, và bạn chỉ mong anh chiếm lấy bạn ngay tại đây. Nhưng như thế thì mất vui, bỏ cuộc dễ dàng quá. Vì vậy, bạn nghĩ đến điều duy nhất bạn có mà anh không. Khi anh vươn tay tóm bạn, bạn cúi thấp lách dưới cánh tay anh; thân hình nhỏ nhắn giúp bạn tránh được dễ dàng. Dù phản xạ anh nhanh đến đâu, bạn vẫn nhỏ vừa đủ để cú vồ thứ hai của anh sượt qua trong vô vọng.


Bạn lao đến một trong những cột trụ lỏng lẻo, dồn sức đẩy nó đổ xuống đúng lúc Mydei xông tới. Anh khựng lại một nhịp, chỉ một nhịp thôi, nhưng đủ để bạn vượt qua căn phòng và lao qua cửa. Bạn đã có đường thoát, đã suýt thành công, nhưng mới chạy được nửa căn phòng tiếp theo thì bạn vấp, lần này không thể tự cứu. Cơ thể bạn đập mạnh xuống sàn, trượt dài và đau rát. Bạn kêu lên, cố lồm cồm dậy nhưng quá muộn. Mydei đã ở đó, túm lấy cánh tay bạn rồi kéo bạn lê đi bên cạnh anh, hướng đến một chiếc ghế dài ngay gần đó.


Bạn bị ném xuống những chiếc đệm mềm, rồi bị buộc phải ngẩng mặt nhìn Mydei khi một bàn tay đầy vuốt tóm chặt lấy mặt bạn. Những móng sắc của anh ấn vào phần thịt mềm hai bên má, kéo ánh nhìn của bạn về phía anh. Bạn bấu lấy cánh tay bọc kim loại ấy, siết vô ích vào lớp giáp như thể tuyệt vọng có thể khiến anh buông ra. Anh nhếch môi, hài lòng với bộ dạng tả tơi của bạn.


"Tôi thắng rồi," Anh tuyên bố đơn giản. "Ngoan đi, trừ khi em thích bị trừng phạt."


Bạn thở dốc, kiệt sức cả trong lẫn ngoài. Mydei không lặp lại sai lầm trước, anh chặn bạn bằng cách ép bạn vào lưng ghế, một tay giữ chặt. Anh không cần cố sức để đẩy chân bạn mở ra, nụ cười dã thú hiện rõ khi âm hộ của bạn lấp lánh dưới ánh mắt anh. Bạn run lên dưới ánh nhìn ấy, cảm giác thật sự bị áp đảo. Anh mạnh hơn, thiện chiến hơn, sắc bén hơn trong cuộc săn, và vẫn còn đường hoàng trong bộ áo giáp đầy uy thế.


Bạn không thể chống lại khi bàn tay đang giữ mặt bạn ép bạn nằm xuống ghế. Cơ thể anh bao trùm lấy bạn, đôi mắt vàng quét qua từng vùng anh yêu thích nhất. Anh nhìn trần trụi bạn mà chẳng che giấu, phớt lờ đôi chân bạn đang yếu ớt đẩy anh ra. Mải mê đến mức anh suýt không để ý cú khuỷu tay bạn ném vào đầu anh, một nỗ lực cuối cùng để kéo dài cuộc chơi. Anh chặn được, nhưng cú đánh vẫn lệch sang quai hàm, đủ mạnh để khiến anh chớp mắt vì bất ngờ.


Bạn gần như thấy tự hào khi làm Mydei lão luyện mất cảnh giác, một điều hiếm ai làm được. Nhưng bạn chẳng được tận hưởng lâu vì mới nhếch môi được một chút, bàn tay còn lại của anh đã chen vào giữa hai chân bạn, hai ngón tay ấn vào bên trong âm hộ của bạn một cách tàn nhẫn. Anh chẳng buồn chuẩn bị gì cho bạn, dù bạn cũng chẳng cần, adrenaline đã khiến bạn sẵn sàng rồi. Tuy vậy, từ trống rỗng đến bị lấp đầy đột ngột vẫn đau rát, khiến bạn rít lên một hơi dài. Bạn thầm cảm ơn việc anh chỉ mang một chiếc găng, hẳn là vì lý do này.


Anh trừng mắt xuống bạn, ép ánh nhìn bạn trở lại bằng một cái bóp vào phần thịt mềm trên má. Bạn lo bộ vuốt kia sẽ xé da mình để lại sẹo. Ý nghĩ đó... bí mật làm bạn rạo rực, nhưng bạn không nói ra. Bạn không nói bất cứ điều gì, vẫn ngoan cố từ chối đầu hàng, dù biết vô ích.


"Chống lại tôi là vô nghĩa. Em sẽ không bao giờ thắng tôi đâu. Bỏ cuộc đi, nếu không tôi sẽ dùng sức để bắt em khuất phục."


Anh ra lệnh, và bạn co lại quanh ngón tay anh, phấn khích trước lời đe dọa ấy.


Nhưng Mydei chẳng thấy vui. Anh cau mày, khó chịu. Những ngón tay đang ra vào trong bạn bỗng thay đổi tiết tấu thay vào đó, anh ấn và xoay mạnh ngay lên điểm nhạy cảm nhất trong âm đạo của bạn. Bạn cắn mạnh lưỡi, cố nuốt lại mọi âm thanh, chỉ để thoát ra một tiếng rên nghẹn lúc anh bắt đầu. Anh nhìn bạn bằng đôi mắt vàng cháy sáng, thôi miên bạn phải buông ra, nhưng bạn vẫn kiên định.


Dù anh ấn mạnh đến mức nào, nhanh bao nhiêu, bạn vẫn im lặng. Bạn dồn hết sức lực còn lại để từ chối anh. Cuộc săn anh đã thắng, nhưng bạn không để trò chơi kết thúc dễ dàng vậy. Ngay cả khi cuộn nóng đang siết chặt trong bụng, bạn vẫn chống lại anh bằng tất cả bản năng. Ngón tay bấu ghế đến trắng bệch, ngón chân cong lên đến đau đớn, bạn dùng mọi cách để không phát ra tiếng.


Nhưng bạn không tính đến việc anh sẽ đột ngột dừng lại. Một tiếng thắc mắc bật ra khỏi miệng bạn khi anh rút tay ra hoàn toàn. Bạn nhìn anh ấy đầy bối rối, càng hoang mang hơn khi anh buông mặt bạn ra. Bạn nuốt khan, không biết có phải anh định bỏ bạn lại đây, trần trụi, khao khát, khi anh đứng dậy. Nhưng anh không rời đi. Thay vào đó, ấy túm tóc bạn kéo bạn lên, rồi ép bạn quỳ xuống.


Anh giữ chặt một nắm tóc khi ngồi xuống, dạng chân và kéo bạn vào giữa. Bị đánh lạc hướng, bạn đặt tay lên đùi anh, mắt dán vào chỗ phồng trong quần của anh. Bạn nhìn anh, anh chỉ nhướng mày, bảo bạn đừng giả ngu nữa. Vẫn còn run vì adrenaline, bạn vụng về kéo phần vải sang một bên đủ để anh bật ra. Đầu dương vật đỏ rực của anh đập ngay trước môi bạn, mời gọi bạn thưởng thức thứ bạn đang thèm đến phát run.


Nhưng bạn không làm. Bạn chỉ nhìn, bị mê hoặc. Ngón tay bạn gõ nhẹ lên lớp giáp, tiếng lách cách vang trong đầu bạn. Nếu bạn ngoan ngoãn phục vụ anh ấy, bạn sẽ thua. Nhưng hình ảnh dương vật đẹp đẽ ấy, sưng nóng, rỉ dịch nhờn xuống dọc thân, đang làm bạn lung lay.


Điều phá vỡ bạn hoàn toàn chỉ là một cú đẩy đầu nhẹ, phần đầu dương vật của anh ép vào má bạn. Một tiếng gừ sâu phát ra từ cổ họng hắn:


"Bú đi."


Bạn chẳng cần được nhắc lần hai. Bạn mở môi và nuốt lấy anh ấy. Anh đủ nhân từ để cho bạn tự vào nhịp, nhưng vẫn thúc giục bạn nuốt càng nhiều càng tốt càng nhanh càng tốt. Mắt bạn ứa nước khi đầu dương vật chạm sâu trong họng, may mắn bạn không nôn, rồi bạn cố nuốt lấy trong do dự. Anh thở ra khoan khoái, dạng chân hơn một chút để bạn phải cúi sâu xuống hơn nữa.


Những phần bạn không thể nuốt hết, bạn dùng tay ôm lấy, vuốt nhẹ để thử phản ứng. Rồi gom hết can đảm, bạn bắt đầu di chuyển đầu, chậm nhưng đều. Mỗi nhịp khiến nước dãi bạn tràn ra, không thể nuốt kịp. Bạn bôi trơn anh bằng chính nó, vuốt dọc thân gậy thịt để dễ di chuyển hơn. Mỗi lần đầu dương vật chạm họng, mắt bạn lại cay thêm một chút.


Nhưng bạn vẫn cố nuốt trọn anh. Từng chút một, anh phá vỡ bạn, biến bạn thành con mồi ngoan mà bạn luôn là. Sự chống cự dữ dội ban nãy tan biến dưới vị của anh. Từ cắn càn, hằn học, bạn chuyển sang ngoan ngoãn, mềm rũ, thuần phục dưới sức nặng của anh trên lưỡi bạn.


Anh thở dài, tựa lưng vào ghế, kéo tóc bạn nhẹ nhàng theo từng nhịp bạn di chuyển. Bạn ngước nhìn lên, hàng mi ướt đẫm long lanh. Anh rên, ngón cái vuốt trán bạn đầy dịu dàng, thứ dịu dàng anh đã không cho bạn suốt đêm. Nhắc bạn rằng anh vẫn là Mydei của bạn. Tiếng "tách tách" ướt át từ miệng bạn vang khắp tàn tích, khiến người bạn nóng rang lên lần nữa. Bạn phải tự kiềm lại để không đưa tay xuống giữa chân.


Anh đổi tư thế tay giữ đầu bạn. Ban đầu bạn chẳng để ý, nghĩ anh chỉ muốn ngồi thoải mái hơn, nhưng mỗi lần bạn xuống, anh lại ấn thêm chút nữa. Bạn tưởng anh ấy đùa, nhưng anh cứ tiếp tục, ấn sâu hơn cho đến khi tay bạn không còn chỗ để nắm trên thân anh ấy.


Dương vật của anh giật mạnh giữa môi bạn khi bạn cố theo kịp nhịp nhanh hơn. Bạn thở gấp, hơi ngắn và dồn qua mũi. Anh dồn một cú cuối, ép mũi bạn sát vào da hắn, mái lông mềm của anh chạm vào mặt bạn. Anh giữ bạn ở đó, và bạn chỉ có thể nuốt quanh anh trong tuyệt vọng. Bạn cảm thấy anh ấy co giật, dấu hiệu duy nhất trước khi tinh dịch nóng hổi ập vào họng bạn. Bạn cố nuốt, ngoan ngoãn hết mức, nhưng một phần vẫn trào ra hai bên cằm, hoà cùng nước mắt bạn.


Khi anh rút ra, bạn bật hơi tìm không khí, ho mạnh vì cổ họng bị lấp đầy. Anh giữ lấy mặt bạn, gạt tinh dịch dính trên cằm khi bạn thở. Rồi anh ấn ngón tay vào môi bạn. Bạn liếm sạch, nuốt từng giọt, rồi há miệng cho anh xem như chiến công. Phần thưởng của bạn là anh kéo bạn lên, liếm dọc những vệt nước mắt còn mặn trên da bạn. Âm thanh bạn bật ra, ướt át và tuyệt vọng, vọng khắp tàn tích, dội ngược lại vào dương vật anh.


"Đứng." Anh ra lệnh, và bạn lập tức làm theo.


Chân đau và run, bạn dựa vào vai anh để giữ thăng bằng. Ánh mắt anh lướt qua cơ thể bạn đầy tham lam, chờ món cuối của bữa tiệc được dâng lên như một vị vương giả. Mắt anh dừng ở miệng thịt sưng mọng của bạn, rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi dưới của bạn với sự tôn kính hoàn toàn trái ngược hành động thô bạo trước đó. Anh thưởng thức đủ để làm bạn khuỵu xuống, chỉ còn được giữ lại bởi bàn tay đầy vuốt đang siết lấy hông bạn, chắc chắn sẽ để lại vết bầm sâu.


Rồi anh rời đi quá nhanh theo ý bạn, môi anh bóng lên bởi lớp dịch nhờn của bạn. Bạn cắn môi trước cảnh tượng ấy, bấu vai anh để tự kiềm lại. Anh liếm môi chậm rãi, nuốt trọn những gì anh lấy được từ bạn. Phần còn dính trên anh, anh dùng đúng ngón tay đã đút vào bạn để quệt lấy, rồi lại ấn vào môi bạn. Anh bắt bạn nếm chính mình, như thể đó là món lựu ưa thích của anh.


Bạn liếm quanh ngón, rên khẽ. Vị của bạn hòa với dư vị của anh khiến đầu bạn choáng váng. Anh đè ngón tay xuống lưỡi bạn, ép miệng bạn mở ra, xem lưỡi bạn run dưới sức ép. Anh mỉm cười, vuốt xuống môi bạn rồi bỏ tay ra. Bàn tay rơi xuống cạnh thân bạn.


"Ngồi xuống." Hắn nói, "cho đến khi toàn bộ tôi nằm trong em. Rõ chưa?"


Bạn gật đầu. Bạn đặt đầu gối sang hai bên anh. Bạn đưa anh đến ngay trước lối vào của mình, chà lớp dịch nhờn của bạn lên đầu dương vật anh để giúp việc tiếp nhận dễ hơn. Mydei gõ nhẹ các ngón tay lên hông bạn, một lời cảnh cáo. Bạn hít sâu, rồi ấn đầu dương vật anh vào trong. Cơn căng giãn ập đến ngay lập tức, đau rát khi âm đạo của bạn cố nuốt lấy bề rộng ấy.


Lớp tinh dịch và nước bọt chẳng giúp ích gì, chỉ khiến việc trượt xuống dễ hơn, chứ không hề làm dịu đi cơn đau. Dù vậy, bạn vẫn tiếp tục, vì sợ rằng Mydei sẽ bắt bạn nuốt trọn anh ấy chỉ trong một lần nếu bạn chậm trễ. Từng chút một, tường thịt bên trong bạn ôm lấy anh ấy, co giật quanh mỗi phần đang trượt sâu vào, để lại một vết nhô rõ rệt trên bụng bạn khi anh hoàn toàn chìm trong bạn. Cơn rát nhói dần tan thành thứ đau âm ỉ, van nài được xoa dịu bằng khoái cảm.


Mydei quan sát bạn suốt quá trình đó, không hề can thiệp, chỉ uống trọn hình ảnh bạn bằng đôi mắt vàng rực. Đôi mắt anh đôi lần liếc xuống chỗ bụng bị đẩy lên, ngón tay vẽ đường thật nhẹ, khiến da bạn nổi da gà. Bạn nuốt khan, chăm chú nhìn từng chuyển động của anh, cố gắng không cựa quậy quá mức vì cảm giác anh đang ở cả trong lẫn ngoài bạn. Khi anh ấn mạnh hơn, cả hai cùng bật ra một tiếng rít, bạn siết chặt quanh anh.


Anh gõ nhẹ vào má bạn bằng mấy móng vuốt, và bạn nhìn anh qua làn sương mê lửng lơ. Trông anh gần như dịu dàng khi nhìn bạn như thế. Tình yêu ẩn dưới lớp dục vọng khiến bạn nghẹt thở khi anh nở nụ cười nửa miệng.


"Không được giấu tiếng của em," anh nói chắc nịch. "Hiểu chứ?"


Một phép thử xem đầu óc bạn còn tỉnh táo không. Bạn gật thật mạnh. Rên thật nhiều, đó là mệnh lệnh bạn hoàn toàn hiểu. Những điều khác giờ đã quá sức.

"Vâng."


Anh khẽ hừ, kéo hông bạn về phía mình, "Tốt."


Không chút do dự, anh bắt bạn chuyển động theo anh ngay lập tức. Một nhịp độ tàn bạo để mở đầu tất cả, bàn tay anh giữ chặt hông bạn, lôi bạn lên xuống theo chiều dài của anh. Hông hai người chạm nhau liên hồi, vang tiếng rên rỉ ướt át. Bạn phải bám vào vai anh mới giữ được mình, chẳng thể làm gì hơn khi anh dùng bạn theo đúng ý muốn.


Bạn rên lên theo từng cú thúc, tiếng khao khát nóng bỏng vọng lại khắp tàn tích. Âm thanh như nhắc bạn về sự thảm hại của bản thân lúc này bị tách ra bởi dương vật của anh, lắp bắp vô nghĩa, van xin nhiều hơn. Có lúc bạn đổ gục về phía anh, trán dựa vào lồng ngực ướt mồ hôi của anh, vô tình khiến những cú dập sâu hơn nữa.


Bạn nhìn đầu dương vật của anh ấn vào bụng mình từng nhịp, rên khóc khi nhìn thấy. Ngón tay bạn ấn lên chỗ phồng đó, và tiếng khóc nghẹn bật ra khi làm bạn càng siết chặt hơn. Mydei cũng chẳng khá hơn, tiếng gầm trầm thoát qua môi, siết mạnh hơn vào hông bạn, dùng lực nâng anh khỏi chỗ ngồi để tự đẩy ngược vào bạn. Cơ thể bạn đổ gục trong vòng tay anh, chẳng thể giữ tư thế ngồi khi anh giã bạn không thương tiếc.


Bạn cảm nhận bản thân ngày càng đạt đến cực khoái, tường thịt liên tục co thắt không kiểm soát quanh anh. Nhìn cách anh giật nhẹ bên trong bạn, bạn biết anh cũng chẳng còn xa. Giờ bạn đang khóc ngực anh, hơi thở đứt quãng sau mỗi cú dồn mạnh.


Cuộn nóng trong bụng bạn đã căng đến mức làm bạn choáng váng, tưởng rằng cú tiếp theo sẽ phá vỡ nó, nhưng nó cứ siết thêm và siết thêm. Dương vật của Mydei giật mạnh trong bạn, đó là báo hiệu duy nhất trước khi cơn cực khoái đập đến như sét đánh. Cơ thể bạn giật nảy, Mydei kéo bạn ép sát, dập thêm vài cú rồi bạn cảm thấy anh trút hết dòng tinh dịch nóng bỏng vào sâu trong bạn.


Những nụ hôn ấm áp rơi lên đỉnh đầu bạn, cánh tay mạnh mẽ giữ bạn khỏi nảy loạn vì khoái lạc. Bạn khóc nức tên anh, run bần bật khi cực khoái quét qua. Anh khẽ dỗ, vuốt nhẹ dọc sống lưng bạn, cho đến khi bạn dần dịu xuống. Bạn nằm thở nhẹ vào ngực anh, cuộn vào anh tìm hơi ấm khi cái lạnh trong phòng ùa lại.


Anh thở dài, vén tóc bạn ra sau tai, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của bạn với chút tội lỗi. Dù vừa làm thế, anh vẫn lo rằng mình đi quá xa, dù toàn bộ ý tưởng này xuất phát từ bạn. Người đàn ông này đôi khi quá ngọt ngào. Bạn mỉm cười mệt mỏi, ngón cái vuốt gò má anh. Móng vuốt anh lần theo vệt nước mắt bạn, cau mày hơn nữa.


"Em ổn chứ?" Anh hỏi khẽ.


Bạn gật, "Ừm. Em biết mật khẩu an toàn của tụi mình mà. Nếu quá sức, em đã nói rồi."


Anh hơi chần chừ, rồi lại đặt nụ hôn lên đầu bạn, "Được rồi."


Hai người cứ nằm thế một lúc lâu, chẳng ai muốn trở về Okhema ngay. Yên bình và tĩnh lặng, chỉ có hai người trong thế giới đổ nát này. Nhưng cuối cùng cũng phải quay lại, nên bạn cẩn thận tách mình khỏi anh và thở dài khi cảm giác tinh dịch ấm nóng trượt dọc đùi.


Bạn không cần nhìn cũng biết anh đang dõi theo chăm chú, ánh mắt tham lam chẳng hề che giấu. Bạn quệt chúng lên tay rồi để lại trên ghế. Có lẽ vài trăm năm nữa, sử gia sẽ ngồi phân tích vết bẩn đó.


Mydei đứng dậy sau bạn, cởi tấm vải đỏ đậm và khoác lên cơ thể lạnh ngắt của bạn. Nó chẳng ấm là bao, nhưng che bạn đủ để không gây ánh nhìn khó xử khi đi qua Okhema. Anh đặt nụ hôn nữa lên trán bạn khi xong, rồi bế bổng bạn lên.


Bạn nhíu mày, "Em đi được mà."


"Tôi không muốn thế." Anh đáp, đơn giản và dứt khoát.


Bạn đành chịu thua, tựa đầu lên vai anh. Bạn thật ra còn biết ơn sự cứng đầu đó, cơ thể bạn nặng trĩu, mắt nặng như đá. Bạn buồn ngủ chập chờn từng hồi. Tiếng tim anh đập đều đều ru bạn vào giấc ngủ yên bình, suy nghĩ cuối cùng là bạn may mắn nhường nào khi có một người như anh.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro