𝐈. 𝐊𝐇Ô𝐍𝐆 𝐆𝐈𝐀𝐍 Ả𝐎

𝟲. 𝙏𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙝𝙖𝙮 𝙜𝙞𝙖̉?
-------------

Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng họ, tiếng kim loại khoá tự động từ bên trong phát ra như một bản án chung thân. Họ đứng giữa một không gian tối om – chỉ có ngọn đèn dầu lập lòe soi ra vách đá phẳng, được mài nhẵn đến kỳ lạ. Không còn cảm giác ẩm mốc mục nát như trước nữa.

Kresh đưa tay lên tường, rồi sững người:

“Cái này… là bê tông.”

Ghast chớp mắt.

“Trong một cái hầm cổ? Có bê tông?”

Một bóng đèn trên trần chớp tắt bất ngờ, phát ra tiếng “tách” khô khốc.

Cả căn phòng sáng bừng lên.

Đó là một hành lang dẫn đến một căn phòng sáng nhòa ánh trắng nhân tạo. Mọi vật trong đó như bước ra từ một thế giới hoàn toàn khác với bóng tối trước đó: sạch sẽ, vô trùng, và... quá hoàn hảo để là nơi trú ẩn.

Kresh và Ghast bước vào từng bước cẩn trọng. Trong phòng có những thiết bị công nghệ cũ kỹ vẫn đang hoạt động một cách âm thầm. Bụi phủ lớp dày, nhưng hệ thống đèn chiếu sáng vẫn chập chờn, những màn hình xanh nhấp nháy như thể chờ sẵn họ từ lâu.

Một tiếng "𝚋𝚒́𝚙" vang lên. Một màn hình lớn bật sáng giữa phòng.

> ᴆᴀɴɢ ᴛᴀ̉ɪ ʜᴏ̂̀ ꜱᴏ̛: ɴʜᴀ̂ɴ ᴄᴀ́ᴄʜ ᴍᴀ̂̃ᴜ [ᴋʀᴇꜱʜ_𝟣𝟢𝟫]
ᴛʀᴀ̣ɴɢ ᴛʜᴀ́ɪ: ᴆᴏ̂̀ɴɢ ʙᴏ̣̂ ᴛᴜ̛̀ ᴍᴀ̂̃ᴜ ɢᴏ̂́ᴄ – 𝟪𝟩%

Ngay sau đó, màn hình bên cạnh cũng theo sau bật lên:

> [ɢʜᴀꜱᴛ_𝟢𝟢𝟣] – ꜱᴀᴏ ᴄʜᴇ́ᴘ ᴛᴜ̛̀ ᴍᴀ̂̃ᴜ ɴɢᴜʏᴇ̂ɴ ɢᴏ̂́ᴄ (ɢʜᴀꜱᴛ)

Mỗi màn hình là một tập dữ liệu. Trong đó có hình ảnh của họ, giọng nói của họ, thậm chí là những khoảnh khắc họ tưởng như riêng tư nhất... đều bị ghi lại, phân tích và lưu trữ.

Kresh tiến lại gần quan sát, tay nắm chặt cái đèn pin bên hông. Mắt anh nhìn chăm chăm vào màn hình:

“Tui... là bản sao?”

Ghast có vẻ sốc khi nghe vậy, cậu đứng im như một khúc gỗ ngay giữa căn phòng. “Không... không phải vậy đâu. Đây là giả thôi. Chắc chắn là có ai đó đang troll tụi mình!”

Nhưng tiếng rè rè từ hệ thống lại bật lên lần nữa.

> ❗️ᴄᴀ̉ɴʜ ʙᴀ́ᴏ: ʙᴀ̉ɴ ꜱᴀᴏ ᴆᴀɴɢ ᴘʜᴀ́ᴛ ꜱɪɴʜ ʏ́ ᴛʜᴜ̛́ᴄ ʀɪᴇ̂ɴɢ. ɢɪᴀ ᴛᴀ̆ɴɢ ᴛʏ̉ ʟᴇ̣̂ ᴘʜᴀ̉ɴ ᴋʜᴀ́ɴɢ. ᴋɪ́ᴄʜ ʜᴏᴀ̣ᴛ ɢɪᴀɪ ᴆᴏᴀ̣ɴ 𝟤.”

Toàn bộ căn phòng rung lên. Trần nhà hé mở, từng thực thể giấy bắt đầu rơi xuống như mưa. Chúng không rít gào như trước – mà im lặng tuyệt đối. Từng bước chân sột soạt vang lên lạnh cả sống lưng. Mỗi tên đều mang hình dạng tương tự Kresh và Ghast.

Chết thật. Kiểu nào cũng đụng độ bọn nó.

Một trong số chúng – mang khuôn mặt của Kresh nhưng đôi mắt trống rỗng – bước tới như đầu đàn, miệng khẽ mấp máy:

“Thử nghiệm thất bại. Xứng đáng loại bỏ.”

Ghast run lên, nhăn mặt: “Ý gì đây...”

Kresh cũng chau mày, gằn giọng: “Nếu đã là game, tụi tao sẽ 𝗖𝗵𝗼̛𝗶 𝗧𝗼̛́𝗶 𝗖𝘂̀𝗻𝗴!!”

Nói rồi Kresh khơi mào chiến tranh, 'liều ăn nhiều' cầm hẳn cái máy tính 𝗽𝗵𝗮𝗻𝗴 𝘁𝗵𝗮̆̉𝗻𝗴 vào đám giấy, cũng không thèm ngó lơ cái máy còn lại, khiến nó chung số phận nghiệt ngã với đồng loại của nó.

𝙏𝙝𝙖̀ 𝙗𝙪̛́𝙩 𝙙𝙖̂𝙮 đ𝙤̣̂𝙣𝙜 𝙧𝙪̛̀𝙣𝙜 𝙘𝙤̀𝙣 𝙝𝙤̛𝙣 𝙡𝙖̀ 𝙗𝙞̣ đ𝙤̣̂𝙣𝙜 𝙝𝙚̀𝙣 𝙝𝙖̣!

Kresh sau đó rút ra một con dao gọt trái cây mà Ghast đưa, tay phải nắm cái ghế cũ tạo một combo phá hoại (máy tính×2+ghế) về phía đối thủ. Ghast hiểu ý, cũng kịp thời lôi ra khúc gậy gỗ quen thuộc mà cậu đã dùng để đập kính trên căn nhà để chinh chiến.

𝗖𝗮̂𝘆 đ𝗲̀𝗻 𝗱𝗮̂̀𝘂 𝘁𝘂̛̀ 𝘁𝗮𝘆 𝗚𝗵𝗮𝘀𝘁 đ𝘂̛𝗼̛̣𝗰 𝗾𝘂𝗮̆𝗻𝗴 𝗿𝗮.
𝗧𝗵𝗶𝗲̂𝘂 đ𝗼̂́𝘁 𝗰𝗮̉ 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝘃𝘂̀𝗻𝗴 𝗴𝗶𝗮̂́𝘆 𝗺𝗼̉𝗻𝗴.

Cuộc chiến bùng nổ. Những bản sao tràn tới như sóng. Mỗi lần chém, Kresh có cảm giác như đang giết chính mình. Ghast vung gậy nhanh như chớp, khúc gậy trên tay như chiến lợi phẩm giúp cậu đập tới tấp – nhưng cứ mỗi bản thể ngã xuống, một bản khác lại trồi lên.

Cả hai đều nhận ra điều đó.
Cứ cái đà này thì sức lực bị vơi như chơi.

Y như rằng.

Kresh dính một vết cào dài sau lưng. Ghast bị kẹp cổ kéo ngã. Đau đớn là thật – cảm giác máu chảy, xương rạn, không phải giả lập. Hệ thống đang để họ nếm trải sự thật.

Cuối cùng, cả hai bị dồn vào góc phòng. Tường phía sau là kim loại lạnh ngắt. Trước mặt là những "họ" khác – vô cảm, nhẫn tâm, xấu xí vô cùng tận.

Kresh đứng chắn trước Ghast, đôi chân run lên nhưng ánh mắt vẫn giữ được sự tỉnh táo cuối cùng.

“Tụi mình không phải bọn nó.”

Ghast ôm chặt lấy Kresh, cố gắng để cản sự tấn công dồn dập mà người trước mặt đang phải chịu đựng.
Cậu không khỏi rưng rưng nước mắt. Không phải vì đau. Mà là cảm động trước sự dũng cảm vì anh em mà Kresh đang thể hiện. “Đúng! Tụi mình không bao giờ là tụi nó.”

Giây phút này.
Bọn họ đã đến tận cùng của sự sống.
Chẳng còn tia hi vọng nào nữa.
Đớn lắm rồi...

Một trong các bản thể lên tiếng, máy móc không cảm xúc:

“Không phải... nhưng cũng không hơn gì.”

Dứt lời, chúng lao vào như bản án tử hình.

“Cục cứt-!” – Kresh kịp "phóng lao".

“Hơn hẳn thì có!” – Ghast cũng "theo lao", giữ lấy người anh em thân quý không buông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro