13 | Lời thú nhận
Một tuần đã trôi qua, và với mỗi ngày qua đi, Carlisle cảm thấy khoảng cách giữa anh và Claire ngày một rộng hơn. Mặc dù họ vẫn gặp nhau tại bệnh viện, tương tác trong các cuộc họp, nhưng Claire không còn là người phụ nữ đã chơi piano cho anh nghe trong đêm muộn, không còn là người đã thì thầm tên thật của mình như một lời thú nhận quý giá.
Nhiều lần Carlisle cố gắng tiếp cận, tìm cách nói chuyện riêng với cô. Và mỗi lần như vậy, Claire đều đáp lại bằng sự lịch sự hoàn hảo, với một nụ cười chuyên nghiệp, ánh mắt không cảm xúc, và những câu trả lời ngắn gọn, đúng mực. Rồi cô sẽ tìm cách kết thúc cuộc trò chuyện càng nhanh càng tốt, để lại Carlisle với cảm giác như vừa trò chuyện với một bức tường đá lạnh lẽo nhưng được đánh bóng một cách hoàn hảo.
Trong buổi tối yên tĩnh tại nhà Cullen, Carlisle ngồi trong phòng làm việc riêng của mình, ngón tay gõ nhẹ lên cuốn sách mở trước mặt. Đôi mắt anh nhìn vào trang sách, nhưng tâm trí đang ở một nơi khác—với Claire, với đôi mắt xanh biếc đang tránh né ánh nhìn của anh, với nụ cười không bao giờ chạm đến đáy mắt cô ấy nữa.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo Carlisle về với thực tại. Không cần phải nhìn lên, anh đã biết đó là ai.
"Vào đi, Alice."
Cánh cửa mở ra và Alice bước vào, di chuyển với sự nhẹ nhàng đặc trưng. Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, đôi mắt hổ phách mang vẻ quan tâm hiếm thấy.
"Bố đang lo lắng về cô ấy," Alice nói, không phải câu hỏi mà là một khẳng định.
Carlisle khép cuốn sách lại, thở dài nhẹ. "Bố không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Alice. Chỉ trong một đêm, cô ấy dường như trở thành một người xa lạ. Như thể cánh cửa vừa mở ra đã đóng sập lại một cách mạnh mẽ hơn bao giờ hết."
Alice im lặng một lúc, đầu nghiêng nhẹ sang một bên. "Con nghĩ con biết lý do," cô cuối cùng cũng lên tiếng. "Lần trước con và Rosalie gặp cô ấy tại Port Angeles... con đã có một thị kiến."
"Về Claire?" Carlisle hỏi, sự quan tâm hiện rõ.
Alice gật đầu. "Về cô ấy, và về bố. Con thấy cô ấy dùng nhiều loại thuốc khác nhau. Không phải ma túy," cô nhanh chóng làm rõ khi thấy ánh mắt lo lắng của Carlisle. "Có vẻ như thuốc kê đơn hay gì đó."
Điều này không quá bất ngờ đối với Carlisle. Từ kinh nghiệm y khoa và những quan sát của mình, anh đã nghi ngờ Claire đang phải đối phó với các vấn đề tâm lý nghiêm trọng. Sự cách ly của cô, những thói quen kiểm tra an ninh cẩn thận, và cách cô luôn duy trì một khoảng cách nhất định với người khác—tất cả đều là dấu hiệu của một tổn thương tâm lý sâu sắc.
"Còn gì nữa không?" Carlisle hỏi, biết rằng Alice đang do dự.
"Con còn thấy một cảnh khác, mơ hồ hơn. Claire đang ở bệnh viện, quay lưng bỏ đi với vẻ mặt đau đớn... sau khi nhìn thấy bố đứng cùng một người phụ nữ."
Carlisle nhíu mày, cố gắng hiểu ý Alice. "Một người phụ nữ? Ai vậy?"
"Esme. Con thấy dì ấy đến bệnh viện để đưa cho bố cái gì đó... một tập hồ sơ phải không?"
Carlisle dường như hiểu ra được điều gì đó, "Tuần trước. Esme đến đưa cho bố tập hồ sơ mà bố để quên tại nhà." Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khu rừng tối phía xa. "Claire đã thấy chúng tôi cùng nhau, và cô ấy đã hiểu lầm."
Alice gật đầu. "Con nghĩ vậy. Cô ấy không biết Esme là em gái bố."
"Và đó là lý do tại sao cô ấy đột nhiên rút lui." Carlisle quay lại, một sự quyết tâm mới hiện rõ trong ánh mắt. "Có lẽ bố cần nói chuyện rõ với cô ấy."
"Em biết anh sẽ có cơ hội," Alice nói, nụ cười bí ẩn quen thuộc xuất hiện trên môi.
Claire không nhớ mình đã dành bao nhiêu đêm thức trắng kể từ ngày phát hiện ra Carlisle và người phụ nữ kia. Có lẽ là hầu hết các đêm trong tuần qua. Cô đã cố gắng làm bản thân kiệt sức bằng cách làm việc quá giờ, đẩy mạnh dự án cập nhật hệ thống hồ sơ, và tự nguyện làm thêm nhiệm vụ tổng hợp báo cáo thống kê cho bệnh viện.
Chiến lược này chỉ thành công một phần. Cô thực sự kiệt sức—đôi mắt thâm quầng, cử động chậm chạp, và tư duy không còn sắc bén như trước. Nhưng ngay cả khi cơ thể mệt mỏi, tâm trí cô vẫn không ngừng quay cuồng với hình ảnh Carlisle và người phụ nữ xinh đẹp tóc caramel ấy.
Vào ngày thứ Sáu, sau một tuần làm việc kiệt sức, Claire tự nguyện ở lại muộn để hoàn thành báo cáo cuối tuần. Đã gần 9 giờ tối, và bệnh viện đã vắng vẻ, chỉ còn lại nhân viên trực đêm và một vài y tá ca đêm. Văn phòng hành chính hoàn toàn trống vắng, nhưng điều đó phù hợp với Claire—cô không muốn ai thấy mình trong tình trạng này.
Màn hình máy tính chiếu ánh sáng xanh nhạt lên gương mặt mệt mỏi của cô. Con số và biểu đồ bắt đầu nhòe đi trước mắt. Claire cố gắng tập trung, nhưng cơn đau đầu âm ỉ đang dần trở nên dữ dội hơn, và tâm trí cô từ chối hợp tác.
Cuối cùng, cô đầu hàng. Tắt màn hình máy tính, Claire gục đầu xuống bàn, tay gối dưới trán. Chỉ một phút thôi, cô tự nhủ. Chỉ nghỉ một phút rồi mình sẽ về nhà.
Nhưng cơ thể cô quá mệt mỏi để di chuyển. Claire nằm bất động, cảm thấy trống rỗng và cô đơn hơn bao giờ hết. Một tuần tránh né Carlisle, một tuần xây dựng lại bức tường phòng thủ, và cô phát hiện ra rằng nỗi đau không hề giảm bớt—nó chỉ thay đổi hình thức. Đau đớn khi ở gần anh và đau đớn khi ở xa anh.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên trong phòng yên tĩnh, khiến Claire giật mình. Cô vội vàng ngồi thẳng lên, cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp mặc dù không có ai nhìn thấy cô.
"Vào đi," cô lên tiếng, giọng khàn đặc vì mệt mỏi.
Cánh cửa mở ra, và trái tim Claire như ngừng đập khi nhìn thấy Carlisle đứng ở ngưỡng cửa. Anh vẫn mặc áo blouse trắng, có lẽ vừa hoàn thành một ca trực muộn. Đôi mắt hổ phách nhìn cô với sự lo lắng không giấu giếm.
"Claire," anh lên tiếng, giọng nói trầm ấm quen thuộc. "Tôi nghe nói em vẫn còn ở đây."
Claire cố gắng nở nụ cười chuyên nghiệp mà cô đã hoàn thiện trong tuần qua. "Vâng, chỉ đang hoàn thành vài báo cáo thôi."
"Em trông..." Carlisle dừng lại, như thể đang cân nhắc lời nói. "Em trông mệt mỏi."
"Tôi ổn," Claire đáp, bắt đầu thu dọn giấy tờ trên bàn. "Tôi sắp về rồi."
Carlisle bước vào phòng, đóng cửa sau lưng. "Để tôi đưa em về nhà," anh nói, không phải đề nghị mà là một quyết định. "Em không nên lái xe trong tình trạng này."
"Không cần đâu," Claire phản đối, đứng dậy quá nhanh khiến đầu cô choáng váng. Cô vội vàng vịn vào mép bàn để giữ thăng bằng.
Trong chớp mắt, Carlisle đã ở bên cạnh cô, một tay đỡ nhẹ khuỷu tay cô để giúp cô đứng vững. Claire cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay anh xuyên qua lớp áo mỏng, nhưng không rút tay lại. Cô quá mệt mỏi, quá cô đơn, và sự tiếp xúc con người, dù lạnh lẽo, vẫn tốt hơn là không có gì.
"Claire," Carlisle nói, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết. "Chúng ta cần nói chuyện. Thực sự nói chuyện, không phải trao đổi công việc nhạt nhẽo mà em đã ép buộc chúng ta phải thực hiện trong tuần qua."
Claire mở miệng định phản đối, nhưng khi ngước lên nhìn vào mắt anh, cô không thể thốt ra lời. Trong đôi mắt hổ phách ấy, cô thấy sự chân thành, lo lắng, và có lẽ còn có cả nỗi đau.
Cô nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như vậy được nữa. Không thể tiếp tục làm tổn thương cả hai người. Ngay cả khi giả định về mối quan hệ giữa Carlisle và người phụ nữ kia là đúng, họ vẫn xứng đáng có một cuộc trò chuyện rõ ràng, một lời chia tay đúng nghĩa.
"Được rồi," Claire cuối cùng đồng ý, giọng nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy. "Anh có thể đưa tôi về."
Sự nhẹ nhõm thoáng qua trên gương mặt Carlisle. Anh giúp cô đứng thẳng, cầm lấy túi xách từ tay cô mặc dù cô phản đối yếu ớt.
"Xe tôi đậu ngay bên ngoài," anh nói, một tay vẫn nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay cô, dẫn cô ra khỏi văn phòng.
Chuyến đi diễn ra trong im lặng. Claire ngồi dựa đầu vào cửa sổ, nhìn những tia nước mưa nhỏ chảy dọc theo kính. Cô quá mệt mỏi để duy trì bức tường phòng thủ, quá mệt mỏi để tiếp tục vai diễn chuyên nghiệp của mình.
Carlisle không cố gắng phá vỡ sự im lặng. Anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Claire với vẻ quan tâm hiện rõ. Ánh trăng le lói xuyên qua những đám mây, thỉnh thoảng chiếu sáng gương mặt hoàn hảo của anh, tạo nên một vẻ siêu thực, gần như ma mị.
Claire tự hỏi liệu mình có đang mơ không—mơ về một người đàn ông quá hoàn hảo để có thật, về cảm xúc quá mạnh mẽ để dành cho một người cô vừa mới biết vài tháng.
Khi chiếc xe dừng lại trước ngôi nhà nhỏ của Claire ở rìa rừng, sự im lặng trở nên đặc quánh hơn, như thể chờ đợi một trong hai người phá vỡ nó.
"Cảm ơn vì đã đưa tôi về," Claire cuối cùng cũng lên tiếng, tay với lấy tay nắm cửa.
"Claire," Carlisle gọi khi cô chuẩn bị bước ra. "Tôi có thể... vào uống một ly nước và nói chuyện không?"
Claire nhìn anh, lưỡng lự. Mỗi bản năng tự vệ của cô đều hét lên rằng hãy từ chối, hãy bảo vệ bản thân khỏi tổn thương nhiều hơn nữa. Nhưng một phần khác, phần đã mệt mỏi với việc cô đơn, với việc chạy trốn, muốn cho phép mình cơ hội này.
"Được," cô nói, giọng khẽ đến nỗi hầu như không nghe thấy.
Bước vào nhà, Claire tự động thực hiện nghi thức kiểm tra an ninh quen thuộc, dù có Carlisle đứng ngay bên cạnh. Kiểm tra cửa sau, cửa sổ, kích hoạt hệ thống báo động bên trong. Đó là động tác mà cô đã lặp đi lặp lại hàng nghìn lần, đến mức trở thành một phần của cô.
Claire dẫn Carlisle vào phòng khách, nơi cây đàn piano lớn vẫn đứng im lìm như một lời nhắc nhở về đêm cuối cùng họ ở đây cùng nhau. Đêm mà cô đã tiết lộ tên thật của mình.
"Anh muốn uống gì không?" cô hỏi, giọng lịch sự nhưng xa cách.
"Không, cảm ơn," Carlisle từ chối, vẫn đứng giữa phòng khách. "Tôi muốn nói chuyện với em, nếu em không phiền."
Claire gật đầu, ngồi xuống một đầu sofa, cố tình để khoảng cách giữa họ. Carlisle ngồi xuống đầu kia, tôn trọng ranh giới của cô, nhưng xoay người để có thể nhìn thẳng vào cô.
"Alice kể với tôi rằng con bé và Rosalie đã gặp em tại Port Angeles," Carlisle bắt đầu, giọng trầm ấm và chân thành. "Họ rất vui khi có thể gặp em ngoài đời."
Claire gật đầu nhẹ. "Vâng, chúng tôi có gặp nhau. Vào Chủ Nhật trước."
"Tôi biết tôi đã từng kể với em về Alice, Edward và Emmett," Carlisle tiếp tục. "Nhưng tôi chưa nói nhiều về Rosalie và Jasper. Họ là chị em sinh đôi, tôi nhận nuôi họ khi họ khoảng 14 tuổi."
Anh dừng lại, nhìn Claire như thể đang đánh giá phản ứng của cô trước khi tiếp tục.
"Rosalie có thể khó gần lúc đầu," anh nói, một nụ cười nhẹ hiện lên. "Nhưng con bé rất tận tuỵ với người mình thương. Còn Jasper... thằng bé là một người khá... nhạy cảm về mặt cảm xúc. Cậu ấy có khả năng đặc biệt trong việc cảm nhận tâm trạng của người khác, thậm chí đôi khi có thể làm dịu đi bầu không khí căng thẳng chỉ bằng sự hiện diện của mình."
Claire lắng nghe, bối rối không hiểu tại sao Carlisle lại nói về gia đình mình vào lúc này. Trừ khi...
"Cách đây vài ngày," Carlisle tiếp tục, giọng nhẹ nhàng hơn. "Esme đã đến bệnh viện để đưa tập hồ sơ tôi để quên tại nhà. Cô ấy là em gái tôi, người đã cùng tôi nhận nuôi tất cả bọn trẻ."
Em gái. Hai từ đơn giản đó khiến thế giới của Claire như dừng lại. Em gái. Không phải vợ, không phải bạn gái, không phải người yêu. Carlisle và Esme là anh em.
Claire cảm thấy sắc mặt mình nóng lên, xấu hổ và bối rối dâng lên trong lòng. Cô đã hiểu lầm. Cô đã vội vàng kết luận dựa trên những gì mình thấy, và rồi rút lui, làm tổn thương cả hai người một cách không cần thiết.
"Tôi..." cô mở miệng, nhưng không biết phải nói gì. Suy nghĩ rối bời, cảm xúc hỗn loạn.
Carlisle kiên nhẫn chờ đợi, không ép buộc. Sau một lúc, Claire cuối cùng cũng lên tiếng:
"Tôi đã thấy anh và cô ấy... tại bệnh viện. Tôi tưởng..." Cô không thể nói hết câu, vì quá xấu hổ.
"Em tưởng chúng tôi có mối quan hệ tình cảm," Carlisle nói, hoàn thành câu nói thay cô.
Claire gật đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
"Và vì thế em đã tránh né tôi," Carlisle tiếp tục, tất cả mọi thứ cuối cùng cũng trở nên rõ ràng đối với anh. "Em nghĩ tôi đã... lừa dối em theo một cách nào đó."
"Tôi xin lỗi," Claire nói, giọng nhỏ nhưng chân thành. "Tôi đã không nên vội vàng kết luận như vậy. Tôi không nên tránh né anh mà không giải thích."
Carlisle mỉm cười dịu dàng, một nụ cười tràn đầy sự thấu hiểu. Anh di chuyển nhẹ nhàng trên sofa, gần với Claire hơn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách tôn trọng. Rồi, với một động tác chậm rãi, không vội vàng, anh đưa tay về phía cô.
"Claire, trong vài tháng qua, tôi đã rất vui và hạnh phúc khi được làm bạn với em," anh nói, mắt không rời khỏi mắt cô. "Em dường như đã chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong cuộc đời tôi, theo một cách mà tôi không thể giải thích đầy đủ."
Claire nhìn vào bàn tay đang chìa ra của anh, rồi nhìn lên gương mặt anh. Trong đôi mắt hổ phách ấy, cô không thấy gì ngoài sự chân thành tuyệt đối.
"Tôi hy vọng," Carlisle tiếp tục, giọng nhẹ nhàng, "Em có thể cho tôi một cơ hội. Một cơ hội để trở nên gần gũi hơn, để biết nhau tốt hơn, không chỉ là đồng nghiệp hay bạn bè."
Trái tim Claire đập mạnh trong lồng ngực. Đây là điều cô từng ao ước và cũng là điều cô từng sợ hãi nhất—một cơ hội để thực sự kết nối với người khác, để mở lòng mình, để được yêu thương. Nỗi sợ bị tổn thương, bị phản bội, bị bỏ rơi vẫn luôn thường trực. Nhưng còn có cả nỗi khao khát được thuộc về ai đó, được hiểu và chấp nhận vì con người thật của mình.
Claire không nói gì, nhưng cũng không rút tay lại khi đặt tay mình vào tay Carlisle.
Họ ngồi như vậy trong im lặng thoải mái, tay trong tay. Ánh trăng le lói xuyên qua cửa sổ, tạo nên một không gian gần như siêu thực xung quanh họ. Claire cuối cùng cũng mỉm cười—một nụ cười thật sự, không phải nụ cười chuyên nghiệp giả tạo mà cô đã đeo suốt tuần qua.
Cô nhìn vào mắt Carlisle, lần đầu tiên thực sự để bản thân đắm chìm trong ánh mắt hổ phách của anh. Cô khẽ gật đầu, một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng nhiều ý nghĩa.
Carlisle siết nhẹ tay cô, ánh mắt anh sáng lên với niềm hy vọng và điều gì đó mà cả hai đều chưa sẵn sàng gọi tên, nhưng đang hiện diện rõ ràng giữa họ.
***
P/s: Gơ hãy dỗi gặp boiz hay dỗ. Phía sau một người phụ nữ hay overthinking là một người đàn ông luôn over quan tâm và giải thích. Toi tự thấy obsessed với cúp pồ này.
Với lại mình đang bị rối loạn xưng hô, có gì mọi người thấy nó tùm lum thì thông cảm cho mình nhé, kiểu tại giờ mình cũng đang không biết nên xưng hô sao...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro