Chương 1:

Kudou Shinichi đã từng rất yêu Ran, cô bạn thanh mai trúc mã của mình. Một tình yêu dịu dàng và trong trẻo như nắng đầu hạ, thuần khiết như ánh mắt thiếu nữ tuổi trăng rằm. Ai cũng từng nghĩ rằng Shinichi và Ran rồi sẽ thành một đôi, bởi họ có đầy đủ sự tin tưởng, gắn bó và một trái tim cùng nhịp đập. Trong suốt những năm tháng tuổi trẻ, họ luôn kề cạnh bên nhau, thân thuộc đến mức người ta tin rằng chẳng điều gì có thể chia cách được hai người.

Nhưng rồi chẳng một ai ngờ được biến cố năm ấy và những cuộc gặp gỡ sau đó đã khiến mọi thứ rẽ sang một hướng khác. Tình cảm của Shinichi dành cho Ran, tình cảm mà cậu từng nghĩ là vĩnh cửu đã khép lại chỉ trong vỏn vẹn sáu tháng. Shinichi chỉ cảm thấy có lỗi với Ran, vì chính bản thân cậu đã không kìm được trái tim mà rung động với người khác. Cậu từng nghĩ mình sẽ mãi mãi yêu Ran, bởi từ khi còn là một đứa trẻ mẫu giáo, ánh mắt và nụ cười của Ran đã khiến trái tim cậu rung động. Họ lớn lên cùng nhau, từ mẫu giáo đến cấp ba, viết nên một câu chuyện mà ai cũng mong sẽ có cái kết hạnh phúc.

Ran cũng từng tin như vậy, cô cũng từng tin rằng Shinichi là người mà định mệnh sắp xếp cho cô, nhưng thì ra tất cả đều là những suy nghĩ non nớt của hai đứa trẻ, những suy nghĩ trước khi anh ấy xuất hiện.

Không thể.

Đã không thể cứu vãn nữa.

Ngay khi biết trái tim của Shinichi rung động vì anh ấy, Ran biết cô không thể níu cậu lại bên mình được nữa. Cuối cùng, trong lúc Ran đang hỗn loạn trong suy nghĩ của mình, Shinichi đã lựa chọn buông tay, sau vô số lần cậu chìm trong sự dằn vặt, đắn đo.

Có lẽ như vậy...sẽ tốt hơn.

Tốt hơn...cho cả hai người......

"Dạ?"

Kudo Shinichi tròn mắt, như không thể tin vào tai của mình, đứng trước mặt cậu, Furuya Rei. Cấp trên trực thuộc của cậu, hiện cả hai đang cùng công tác tại cơ quan cảnh sát quốc gia Nhật Bản. Anh ấy, một người sếp luôn nghiêm khắc, chỉn chu tại chỗ làm lúc này lại không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi tai đỏ lên thấy rõ, lắp bắp nói với cậu rằng hãy giúp anh ấy.

"Anh nói gì cơ ạ?"

Giúp anh ấy.....đi lấy nhẫn kết hôn của anh và cô gái anh yêu.

"Anh phiền em rồi." Rei ngại ngùng: "Chút nữa tan làm, có thể cùng anh đến cửa hàng lấy nhẫn được không? Đáng lẽ anh muốn đi cùng Azusa-san, nhưng mà cô ấy lại bận việc mất rồi, vậy nên em đi cùng anh nhé."

"....vậy sao ạ.."

Cầu hôn. Vậy là ngày đó cuối cùng cũng đến sao.

"Shinichi đi cùng anh nhé, được không em? Anh muốn người em trai thân thiết của anh đi cùng anh trong dịp đặc biệt này!"

Cái gì mà "em trai thân thiết"?

"Dạ, em rảnh mà. Chút nữa em sẽ đi cùng anh nhé."

Cậu vô cùng ghét cách gọi này!!!

Furuya Rei lẳng lặng nhìn Shinichi, nhìn cách cậu nói, nhìn cách cậu nở nụ cười, bỗng chốc cảm thấy nó thật xa xôi. Nụ cười ấy...

Nhiều năm trước, sau khi tổ chức Áo Đen bị triệt phá, tất cả trở lại với cuộc sống thường nhật, anh vẫn là anh, là Furuya Rei của cục bảo an, cậu vẫn là cậu, một Kudo Shinichi - niềm tự hào của Nhật Bản. Anh và cậu thường hay gặp nhau một cách vô tình tại những vụ án, chằng biết tại sao, nhưng anh biết rằng bản thân không ghét điều ấy. Vì ở bên cạnh Shinichi rất dễ chịu, rất êm ái, hệt như anh đang được bảo bọc trong một chiếc chăn ấm.

Khoảng thời gian cậu đang học đại học, anh và cậu ở cạnh nhau còn nhiều hơn anh ở bên bạn gái mình. Furuya Rei nhiều lần tự hỏi bản thân tại sao không thể dứt ra, nhưng khi thấy nụ cười của Shinichi thì câu hỏi ấy lại bị anh thẳng tay ném ra đằng sau.

Anh chẳng cần biết lí do là gì, chỉ cần vẫn được thấy nụ cười ấy là được.

Cậu em trai quý giá của anh.

"..." Furuya Rei vô thức siết chặt tay.

Tốt nghiệp đại học xong, Shinichi khoác lên mình chiếc áo học viên của học viện cảnh sát như anh ngày xưa, nhưng cậu bé này thậm chí còn hơn anh rất nhiều, chẳng những là người được thành tích tốt nhất, còn là thủ khoa của học viện, bước vào khóa học của Zero rất sớm. Sau khi tròn 24 tuổi thì đã làm cấp dưới của anh rồi.

Nhưng cũng kể từ lúc đó, anh đã không thể thấy được nụ cười ấy của Shinichi nữa.

Không...cậu vẫn cười, nhưng không phải là nụ cười năm ấy nữa.

"Từ khi vào làm, tôi chưa từng thấy Kudou-kun nở nụ cười tươi tắn thật sự nhỉ." - đó, là những gì anh nghe người khác nói về cậu.

Lúc nào Shinichi cũng nở nụ cười gượng gạo trên môi, trong đôi mắt xanh biếc xinh đẹp kia luôn có nét u buồn không thể gọi tên. Vừa khiến người say đắm, cũng làm người buồn rầu theo.

Không ai đủ khả năng làm cậu mỉm cười.

"Shinichi à....."

Shinichi đang chăm chú vào tập tài liệu, không nghĩ rằng anh còn ở đây, nhưng cậu cũng không nhìn anh, chỉ hơi khựng tay lại rồi thôi. Vì cậu biết, nếu nhìn anh.....nước mắt cậu sẽ rơi.

"Gì vậy anh?"

"Tại sao......em cứ phải vẽ ra nụ cười méo mó như vậy?"

Bàn tay Shinichi khựng lại, "Sao cơ ạ?"

"Đã bao lâu rồi, em không thật sự mỉm cười vậy?" Anh nhớ nụ cười đó. "Sau khi vào làm ở đây......em không còn hay cười như trước nữa. Chuyện gì xảy ra vậy em?"

"..."

Chuyện gì ư? Cho dù nói ra anh cũng chẳng giúp ích được gì! Shinichi nhìn anh lắc đầu, nụ cười buồn bã ấy lại hiện ra: "Em không sao, sếp lại lo quá rồi đó. Hay là bây giờ ta đi chọn đồ cho anh luôn nhé. Em sợ trễ thêm mấy hôm sẽ rất bận...Sẽ không đi cùng anh được...!"

"Anh có thể chờ mà? Hôm nay.....em đã rất mệt rồi..." Rei kéo tay Shinichi lại. "Anh cảm thấy em nên nghỉ ngơi đi..."

"Cấp dưới của anh không yếu đuối như vậy đâu nha..." Shinichi lại cười. "Anh đừng lo, anh nhé."

Cho dù có ra sao.....em thề sẽ không bao giờ gục ngã đâu!

Từ bây giờ em sẽ cổ vũ cho anh

Ủng hộ cho tình yêu của anh và chị ấy!

Để có thể quên đi tình yêu này.....

"Chà, đúng là một chiếc nhẫn đẹp, chúng rất hợp với anh chị đó. Em cá Azusa-san rất thích nó nhỉ."

"Phải." Rei nghe Shinichi khen vậy trong lòng cảm thấy rất vui, "Cảm ơn em. Đã đi cùng anh tới đây."

Shinichi thấy anh cười tươi cũng nhẹ lòng.

Mong rằng.....anh cứ mãi vui vẻ như vậy.

Từ nay và mãi về sau.

Sau khi lấy nhẫn, Shinichi cùng Rei tản bộ đến bãi đỗ xe, do ban nãy bãi đỗ của tiệm trang sức đã chật chỗ nên Rei đành phải lái qua trung tâm mua sắm gần đó đỗ rồi mới qua chọn nhẫn được, cả hai đi bộ từ bãi đỗ xe của trung tâm mua sắm tới tiệm trang sức cũng mất khoảng 15 phút.

"Cảm ơn em đã đi cùng anh nhé, Shinichi." Rei nói.

"Dạ không" Shinichi lắc đầu. "Em rất vui vì được đi cùng anh. Xem những trang sức làm tâm trạng em cũng khá hơn..."

"...Em có tâm sự?"

"Dạ?" Shinichi giật mình. "Sao anh lại hỏi vậy?"

"Từ lâu rồi...anh đã muốn hỏi em câu này, bởi vì anh thấy lúc nào em cũng buồn bã cả, nếu có chuyện gì......có thể nói với anh được không? Biết đâu..."

"Anh không..giúp em được đâu..." Shinichi biết anh muốn nói gì, cậu liền cắt ngang. "Tất cả tâm sự của em...anh không thể giúp được đâu."

Rei buồn bã. "Vậy sao....."

"Em sẽ không để những vấn đề ngớ ngẩn này ảnh hưởng đến công việc đâu ạ, em hứa đấy!"

Nói dối!!

".....ừm. Anh cũng tin Shinichi là một người công tư phân minh mà. Nếu có gì cần đến anh, em cứ nói nhé, anh sẽ dốc toàn lực để giúp em."

Làm ơn phát hiện ra là em đang nói dối đi! Không phải anh giỏi việc nhìn ra tâm tư của người khác lắm sao!?

"......tất nhiên rồi ạ."

Shinichi còn nhớ rõ, hai tuần trước, cũng là ngày thứ 4, cậu đã ghé Poirot, khi đó cậu đã nghe Azusa kể về lễ kết hôn của hai người họ. Lúc đó, Azusa trông rất vui vẻ:

'Bọn chị sẽ kết hôn vào đầu tháng 5, sau buổi lễ bọn chị sẽ bay tới Paris để hưởng tuần trăng mật ngay~ Chị thực sự rất hạnh phúc! Kudo-kun cũng sẽ chúc phúc cho bọn chị chứ?'

Cậu tự giễu bản thân.

Từ sau khi trở về là Shinichi, hàng năm, anh dù bận tới đâu cũng sẽ tới cùng cậu đón sinh nhật, nhưng năm nay và có lẽ là cả sau này, anh ấy sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ ở cùng với vợ mình, họ sẽ cùng hưởng tuần trăng mật thật lãng mạn rồi. Chị ấy giống như ánh nắng mặt trời vậy, còn cậu thì chẳng khác nào một cái bóng mờ nhạt đắm chìm vào bóng tối cùng tội ác......Dĩ nhiên anh sẽ chọn...

'Ch....chúc mừng...Chúc mừng chị, Azusa- san...'

Shinichi sẽ giao trọn ước mơ mà cả đời này cậu không thể có được cho Azusa. Cậu mong rằng cô ấy có thể mang đến hạnh phúc cho Rei, vì anh đã phải chịu quá nhiều đau đớn mất mát rồi.

"Furuya-san..."

Cậu gọi tên anh.

"Hm? Sao vậy Shinichi?" Anh nhìn cậu, mỉm cười.

"Hạnh phúc của Azusa-san, anh phải đem đến cho chị ấy nhé. Nhất định phải trân trọng và yêu thương chị ấy cả đời này đó!"

"Dĩ nhiên rồi. Anh muốn cô ấy cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất." Ánh mắt của anh dừng lại ở chiếc váy cưới trong cửa tiệm: "Vì vậy anh sẽ cố gắng hết sức mình. Anh muốn bảo vệ cả cô ấy và Nhật Bản! Bảo vệ Azusa-san.......và nhiều người khác nữa..."

Đôi mắt Shinichi gần như ướt nhòe, cậu cười nhẹ với anh.

"Nếu là Furuya-san thì sẽ ổn thôi.....nhất định anh sẽ trở thành một cảnh sát tốt, và một người chồng tuyệt vời."

Anh cứ nói bản thân chẳng thể tỏa sáng được, nhưng đâu có phải.....

Hiện giờ trong mắt em, anh chính là mặt trời rực rỡ nhất thế gian này.

Em sẽ không sao đâu.

Rời khỏi Nhật Bản, em sẽ có thể từ bỏ tình yêu của mình dành cho anh rồi.

"Cảm ơn em...!"

Lúc ấy Rei đã cảm thấy sự mất mát trong đôi mắt vốn trong trẻo của Shinichi......nhưng anh lại chẳng thể mở lời.

Phựt...

"KYAAAAAAAAHHH!!!!!"

Bỗng nhiên, một tiếng hét vang lên khiến Shinichi và Rei đều giật mình. Nhưng khác với Rei, Shinichi lại nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng hét.

"Chuyện gì vậy nhỉ?" Cậu tự hỏi.

Rei nhíu mày, không biết do vô thức hay trực giác, anh lại ngẩng đầu lên trên. Tiếng dây đứt ban nãy là do sợi dây cố định những thanh sắt trên kia. Khi thấy những thanh sắt nặng nề rơi xuống, anh vội chạy đến bên cạnh Shinichi. Nếu không nhanh chân, cậu sẽ bị chúng đè nát mất!

Không được!!

"SHINICHI!!! CẨN THẬN!!"

Shinichi giật nảy: "Eh....!? Ahhhh!!!!"

RẦMMMMMMM!!!!!!!!!

"Ai đó.....Ai đó gọi cứu thương đi!!"

"Có người bị kẹt kìa...!!"

Mọi thứ dường như chìm vào tĩnh lặng sau tiếng động lớn đó, sau khi khói bụi tan hết, mọi người mới có thể chạy lại gần. Ban nãy anh đã đẩy Shinichi ra xa nên cậu chỉ bị thương ngoài da, mọi người xung quanh đã đỡ cậu dậy. Shinichi tinh thần lúc này không ổn định, có chút choáng váng.

"Cậu bé, em có sao không?"

"May quá, cậu ấy có lẽ chỉ bị thương ngoài da thôi...."

Shinichi đặt tay lên trán, gượng người ngồi dậy, đến khi nhớ ra, cậu lập tức quay người về phía sau, đôi mắt xanh mở to đầy sợ hãi. Ban nãy.....là anh đã đỡ cho cậu...?!

"Kh......không thể..." Shinichi hoang mang.

"Này! Chớ có đụng vào cậu ta!!"

"Xe cấp cứu chưa tới sao?!!"

Shinichi bật dậy, mặc kệ những vết thương chạy về phía anh. Tại sao lại đỡ cho cậu! Tại sao ông trời lại không để cậu gánh chịu tổn thương chứ?!! Tại sao cứ phải là anh ấy!!

Anh ấy đâu có tội tình gì chứ!!!!!

Mọi người xung quanh cố ngăn Shinichi, giữ chặt không cho cậu lại gần Rei và đống đổ nát đó. Bởi lúc này cậu quá kích động, dễ mất kiểm soát, chưa kể anh bị thanh sắt rơi xuống người va chạm rất lớn tới cơ thể, nếu không có chuyên môn chạm vào cộng với sự kích động sẽ có nguy cơ gây ra nguy hiểm còn lớn hơn hiện giờ.

"Rei.......Rei...!!!"

Là tại cậu.....

Là cậu vô dụng...!!

Tất cả là tại cậu!!!!!!

"KHÔNNNNGGGGGGGGG!!!!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro