𝙵𝚛𝚒𝚎𝚗𝚍 - 𝙸

༝༚༝༚ ℝ𝕖𝕒𝕕𝕖𝕣 𝕩 𝕔𝕙𝕚𝕝𝕕𝕙𝕠𝕠𝕕 𝔽𝕣𝕚𝕖𝕟𝕕 ༝༚༝༚

────────────────────


Chạy đi...



CHẠY ĐI!!! CHẠY ĐI!!!!!CHẠY ĐI!!! CHẠY ĐI!!!!!CHẠY ĐI!!! CHẠY ĐI!!!!!CHẠY ĐI!!! CHẠY ĐI!!!!!


Ą̴̧̢̨̛̠̤̠͈̭̼̬͖̹̟̰̫͇̱̭̦̖̦̥̘͓͖̹̱̓̓A̷̧̨̰̬̤̻̘͉̘̣̝̜̥̲͖͗̈̎̃͐̇̅̐̽Ą̶̨̘͎̟̻̬̬̬̟̜̫̎̏̈̊̈Ḁ̷̡̛̼̰͓͎͍̬̻̫̱̠͚̪̬̙̥̦̝̩͈͍͈̆̀̾̎́̂̎͌́̓́̍̆̅̉̋̽̍͂̀̓̒̂͊̎̒̅͆̚͘͘͝͝͝ͅÄ̶̛̛̜̜̙̘̜̜͍̪̤̤̘̻̯͇̪̟̭̻̳́̊͒̃̓̑́͛̈̑̈͌͊̓̊̏̓̉͒̆̃̈͂̅̕̕͜͝A̴̛̝͓̯͓̥̎͋̐́̿̌͋̌̆̆̊͘ͅȀ̵̛̛̦͕̀̽͐̑̄̒̾̇̿̿̀̋͗̔̊͌̿͊̒̏̈́̑̕͘͝Ą̶̨͖̮̟̦̯͖͕͙̠̬̻̮͉̤̉͋̈́̆̃̀̎̈́̽͊̈́̉͋͛͗͆͊̈̿̍̈́͘͘͝͠͝A̵̡̧̦͙̥͓̗̙̻̻̣̥̝̺͇̻̪͒̆̃͑͌̈́̂̂̃͋̍͗̈́͛͊͛͜͠A̴̧̧̛̭̻̮͖̻͍̘̬̞̤͕͇͓̗̼͛̌̑̀̄̽͑̍̈́͐͆̽̊̔͠A̴̧̡̡̢͇͎͉̩̝̯̤̪̫͍̰͈̪̪̮̮̟̝̠̩͚̒̀͗̒̌̎̿́̑̇̓́͒̃̍̀̀́̌̃̀̈́̾͑͋̅̆̈́͊͘͘̕͜͝͠͠͝ͅA̴͇̪̗̦̫̺͖̜͔̞̟͈̤͇̘̖̺̱̪̒̂́̿̃̑̉̈́͐̐̓̊̐̀̈́̒̋̈́̄͂̀͋͌͌̈́̒̒̈̒̾̚̕̚͝ͅA̵̧̧̡͉͚̜̪̮͚̥̗̠̤̳͖̒̈́̎̊͑̑̒̈̒̈́̓̓̿̒̎̀́͆̕͝͝͠Å̶̤͎̠̘̭̫̻̦̱̰̖̼̻̟͖̤͔̫̫̺̜̠͓̰͙͗͛̈̿̅͂͐̅͗̓̓̀͗̈́͊̓́̿̒̋̇̍͗̆́̑͘͘͘̕̚ͅͅA̷̡̛̳̗̦͙͙̤̤̞̞̘͉̭̱̹͎̠͇̱̣̣̰̩̮̖̬͎̘̩̦̣̗̐̃͒͌̾̉̀̾͆̐̋̉͐̎̿̇̈́͗̊̑̀̔̓͑̑̿̒̕͠͠͠A̶̭̝͎̱͔̘̺̳̝͕̮̲͚̝̭̘̘͈̘̹̞̘̱͉̠̥̱̗̯̼͎̿̇͋̾̾͐̅̈́͗͆̓͑͗̀́̒̓̈́͗̋̎̈́͛̈́̒̕̕̕͜͠͝͠͠ͅA̸̢̧̬̭̞̤̱̹̰̹̻̲̟̜̹̰̗̥͉̙̱̤̭̖͉̱̻̩̪̓̈́̊̏̅͐̉̄̾̓̉̍́́͐͜͝A̴̩̳̩͔̭͚̪̭̘̠͓̝̐̑̌̈́̓̾̋͋́͗͒͐̈̉̓̄̾̽̊́̔͋̈̕͘̚͘̚̚͝͠͠A̵̧̛͈̻͉̲͊̽́̆͗̾̊̿̌̄́́̓̑ͅA̷̹̳̜͉̩̹̜̥͗̿̿̅̇͛̂͋̏͋̕̕͜͝A̵̡̡̛̼̞͔͚̟͉͚̹͈̗̳͓̰͙̣͒͜͠Ǎ̸̡̨̧̡͍͕͈̖̖̱̙͈͓͈̪͓͇̱͖̖̪͇̪̪͙̞̹̹̪̙̗̩͎͑̋̋̇̀̔͋̀́̓̄̿͜͜͜͝ͅA̵̡̘̗̯͓͇̥̗͍̲͉̞͓̣͎̘̼̱͈͍̝̜̬̤̖̫̤̲̖̩̞̼͝Ä̵̢̡̢̲̟̳̯̭̗̜͍̳̼͈̜͖̰̟͎̪̼̹̬̳͈͓̖͍̺͖͎͇̣́̾͛̇͛͂͋̈́͘͜͜ͅA̷̡̢̡̦̘͎̗̟̜̲̝͚͇̖͈͎̬̞̤͖͎̤̼̙̞̰̯̖̼̮͕͙̺̙̙̽̓̃͜Ä̵̢̰̤̠̰̀̎̓̐̉͛̂͂͐̄̍͊̈̽͂̃̃͗͊̄́͒̋̈́̓̈́̄̈́͝͝͠À̸̧̘͕͍̙̻̞̪̹͚͙̗͍̹̩̬̤̝͔̟̜͓̙͍͍͕͔̭͂̌̈̈́̾͗̍̀̎̎̐̋̾͊͛͋̐̚͠͠Å̸̹͋̒́A̸̡̨̞͔̤̭̪͔̣̪͖̼͖͖̩̰͙̞̼̠̞̭̟͙̻͚̔̂̋͜͝ͅĄ̷̡̡̠̘͈̦̰͎͖͓͈̬̲͖̤̺̻̈́̅͊͊̑̈̓̑̆̆̆̔̔͆̌̄̿̂̌̊̔͐̾͘̚̕͠A̵̹̬̲̟̼̩̱̼̪͌̽̎͋̈́̓̀̑͛͆̽̓͛̓͑̿̐́̎͘͘͜A̷̪͉̾͒̓͌͗̃̎̋̎̔̒̊̀̉̆À̶̡̧̧̡̗͍͖̼̮̗̳̖͚̩̙͖̳͚͚̙͓̜͓̬͉͙̠̖̱̙̈́̾̂̈̃̈̇̃̏͑͝Ä̴̟͓̦̗̻̦͇̲̙̱͇́́̄͆A̴̙̞͛̑̎͂̆̀̓̆̉̆̈́̚͘͝͝A̷̡̧̢̢̢̛͙̯̪͓̺̠̺̻̳͉̥̹̪͚͍͔̪̞̣̮̠̩̤̲͉̤̳̤̿̒̍̉͌̊́̒͗̐̈͋͋̽͊̽̽̓͜ͅA̸̧̨̖̥̥̟̙͈͖̳̣͋ͅA̴̞͕̓͌̋͛̈́̒̀̏̍̑͗̔̽͘͝Ȃ̴̳̥̖̊̈́̕̕͝A̷̛̠͑̈́̊͆́̉͌̒͘Ä̸́ͅA̸̢̛̳̰̹͈̘͙̯̜̯͆̋̋̄̓͒͐͝ͅÃ̵̢̘̝̻̪͙͙̥͉͓̘̜̞͓͉͎̈́̉̎̆͑̀́͋̒͑͝A̶̧̡̭̗̫̖̼̫͗͒̿̂͠A̸͕̼͉̠̫̳̹̰͌̈́̍͂̋͗̏͑͛̋̓͘͘͜͝͠ͅĄ̷̡̠͈̼̙̙̙̱̣̈́̒̈̅͆̎̀̉͆̈́̅͛̽̀̊̕ͅĄ̵͕̳̦͉͎̦̗̩̥̜͛̆͑̄̈́̓̈͑̕Á̶̯̙͌͊́͐̓̈́̐̒͒͋͛̋̾͠A̵̛͕̞͉̼̗̜̳̔͌̈̓Ä̵͎͔͕̙̣̖̯́̋̏̽̌̔̊͗̉Ą̴̛̣̬̝̳̩̑̇͐̋̋̎̔̑̃̄̀̓͘͘͘͝ͅẠ̵̹͍͍͒̽͛̑̔̀̈̾͊̓͒̿̋̈̋͊͒͜͜A̴̘͎̟͚̩͔͖̹͔̯̫̦̺̥̒͗͊͛̈́̋͋̽̕A̶̗̝͎̠͆̽̒͒̈̈͛̿͝A̸̳͓̱̬̙͓͇̤͆A̷̡̧̯̞̮̭̳̘͋̇Ǎ̵̧̛̬͈̖̰̝̗̳͐̂͊̒͐Á̷̢̨̫͈̦̥̟͕͔̦̪͖̤̯͎̯͙̈́̂̋͂̀̕̕͠͝A̷̢̧̨͉̣͈͚̪̞̯̖̠̯̳̜̗̓̐̈́̈͌̐̄͝͠ͅA̵̤͆̎̇Ã̸̙̯̪͎͍̪̖̙̘̥̄̆͗̉͑̀A̸͖͎͓̟͕̩̞̻͊͆̈́̀̌͐̑͊̈̀̂̂͌́̕͠͝Ạ̸̢̛̫̯̫͕͓͕̗̙̘̋̿̋̔̋̕͝ͅĄ̸̛̗͎̮̭̟̥͕͎̘̩̰̤̟͚̂̌̈́̊̏͒̾̉̓͜͜Ǎ̷̧̟̟̲̫̪͙͈͕̜̯͚̹͚̈́̏͊͐ͅA̵̻͎̥͈̯̟̞̬͚̣̍̑͘͜͠A̷̜͒̃̊̓̀̃̇̄̈́̃͆̈́̈́̈́́̕̕A̸͚͍̞̭̳͒̈́̐͂Ạ̸̡̼̩̮̹̹̰̮̻̠̹͙̖̓͛̉͜͝A̴̡͍͕̟̦̩͊̌̄̍͊̓́̏̕Ą̷͕̙̲̟̤̝͚̠̣̖̭́͜A̸̢̪͋́̈̑̀̉͂̚͘Å̴̩͔͙̇̑A̶̙̬̩̓̀̈́̾̽̆̾̔̕ͅA̵̢͔͎̝̗͓̖̦̝̓́̆͆̈́̋͌̅̀͆̍̒Ä̵̢͍̼͎̭̦̲̟̘́̀̊̓͋̋̿̋̈̑̈́̚ͅĄ̴̢̧̡̦͈͔̹͖͕͉̻͓͈̣̙̇̐̐͋̌͘͜Ả̷̢̝̯̺̝̲͓̺̪̜̙̝A̶͓̗̭̱̺̮̱̅͊͝A̸̛̰̯̲͉̲̖̺̖͓̗͖̖̘̦̎̂͊̆́A̸̧̨̖̥̥̟̙͈͖̳̣͋ͅA̴̞͕̓͌̋͛̈́̒̀̏̍̑͗̔̽͘͝Ȃ̴̳̥̖̊̈́̕̕͝A̷̛̠͑̈́̊͆́̉͌̒͘Ä̸́ͅA̸̢̛̳̰̹͈̘͙̯̜̯͆̋̋̄̓͒͐͝ͅÃ̵̢̘̝̻̪͙͙̥͉͓̘̜̞͓͉͎̈́̉̎̆͑̀́͋̒͑͝A̶̧̡̭̗̫̖̼̫͗͒̿̂͠A̸͕̼͉̠̫̳̹̰͌̈́̍͂̋͗̏͑͛̋̓͘͘͜͝͠ͅĄ̷̡̠͈̼̙̙̙̱̣̈́̒̈̅͆̎̀̉͆̈́̅͛̽̀̊̕ͅĄ̵͕̳̦͉͎̦̗̩̥̜͛̆͑̄̈́̓̈͑̕Á̶̯̙͌͊́͐̓̈́̐̒͒͋͛̋̾͠A̵̛͕̞͉̼̗̜̳̔͌̈̓Ä̵͎͔͕̙̣̖̯́̋̏̽̌̔̊͗̉Ą̴̛̣̬̝̳̩̑̇͐̋̋̎̔̑̃̄̀̓͘͘͘͝ͅẠ̵̹͍͍͒̽͛̑̔̀̈̾͊̓͒̿̋̈̋͊͒͜͜A̴̘͎̟͚̩͔͖̹͔̯̫̦̺̥̒͗͊͛̈́̋͋̽̕A̶̗̝͎̠͆̽̒͒̈̈͛̿͝A̸̳͓̱̬̙͓͇̤͆A̷̡̧̯̞̮̭̳̘͋̇Ǎ̵̧̛̬͈̖̰̝̗̳͐̂͊̒͐Á̷̢̨̫͈̦̥̟͕͔̦̪͖̤̯͎̯͙̈́̂̋͂̀̕̕͠͝A̷̢̧̨͉̣͈͚̪̞̯̖̠̯̳̜̗̓̐̈́̈͌̐̄͝͠ͅA̵̤͆̎̇Ã̸̙̯̪͎͍̪̖̙̘̥̄̆͗̉͑̀A̸͖͎͓̟͕̩̞̻͊͆̈́̀̌͐̑͊̈̀̂̂͌́̕͠͝Ạ̸̢̛̫̯̫͕͓͕̗̙̘̋̿̋̔̋̕͝ͅĄ̸̛̗͎̮̭̟̥͕͎̘̩̰̤̟͚̂̌̈́̊̏͒̾̉̓͜͜Ǎ̷̧̟̟̲̫̪͙͈͕̜̯͚̹͚̈́̏͊͐ͅA̵̻͎̥͈̯̟̞̬͚̣̍̑͘͜͠A̷̜͒̃̊̓̀̃̇̄̈́̃͆̈́̈́̈́́̕̕A̸͚͍̞̭̳͒̈́̐͂Ạ̸̡̼̩̮̹̹̰̮̻̠̹͙̖̓͛̉͜͝A̴̡͍͕̟̦̩͊̌̄̍͊̓́̏̕Ą̷͕̙̲̟̤̝͚̠̣̖̭́͜A̸̢̪͋́̈̑̀̉͂̚͘Å̴̩͔͙̇̑A̶̙̬̩̓̀̈́̾̽̆̾̔̕ͅA̵̢͔͎̝̗͓̖̦̝̓́̆͆̈́̋͌̅̀͆̍̒Ä̵̢͍̼͎̭̦̲̟̘́̀̊̓͋̋̿̋̈̑̈́̚ͅĄ̴̢̧̡̦͈͔̹͖͕͉̻͓͈̣̙̇̐̐͋̌͘͜Ả̷̢̝̯̺̝̲͓̺̪̜̙̝A̶͓̗̭̱̺̮̱̅͊͝A̸̛̰̯̲͉̲̖̺̖͓̗͖̖̘̦̎̂͊̆́!!!!!!









Bịch.. bịch.. bịch!!

Tiếng bước chân vang lên dồn dập.





Bịch..




Xoẹeeeet!! Cạaaach!!!

Cánh cửa đóng sập lại ngay khi em kịp lách người vào trong. Tay run rẩy khóa chốt, em thở hổn hển, ánh mắt quét vội quanh buồng vệ sinh. Ánh điện trong phòng cứ lấp loé, chợp tắt, phả đèn vào một góc tối sâu ở trong cùng. Ngửa mặt lên nhìn cho kĩ, mắt em sáng lên khi nhìn thấy chỗ trú lí tưởng.


Kéeeet!!! Bịch!


Tay em run lên bần bật sau khi vừa xông vào cái buồng dãy cuối. Lưng áp sát vách tường, em cố nén hơi thở.

"Hộc..."


Vẫn biết là nhà vệ sinh công cộng là nơi dễ tìm nhất, nhưng mà em hết cách rồi. Tại gã bám sát sau em quá, chẳng còn cách nào hơn.

Ting ting.
Bạn có 5 tin nhắn từ "Michael bestie".

Ting ting.
Bạn có 100+ tin nhắn từ "Michael bestie".

Ting ti-

CHOẢAAANG!!!- KEEEENGGG- !!

"..hah...hah..."

Mảnh vụn từ chiếc điện thoại văng tung tóe.

Không do dự, em đập mạnh thêm mấy phát nữa làm nó tan nát ra thành từng mảnh. Em biết chỉ có người điên trong tình thế này mới làm như thế.

Nhưng mà em điên thật, điên thật rồi. Tận mắt chứng kiến hai người bạn thân bị xé xác, chà đạp.


Tại sao? Tại sao lại phải là họ?!! TẠI SAO LẠI PHẢI LÀ EM????!!!!!!!



"...aaah- a..ah..."

Em cắn chặt môi, cố kìm tiếng nấc.

Một dòng máu đỏ thẫm tràn ra từ phía ngoài, lặng lẽ len vào trong khe cửa buồng vệ sinh.. Mùi hôi tanh ghê rợn cả người.

Cái mùi kinh tởm ấy quấn lấy em, bóp nghẹt cả hơi thở.


Nhưng vấn để đó chẳng phải là thứ em đang bận tâm ngay lúc này.



Bịch!


"..ư hức...aaah..."

Nằm sõng xoài xuống đất mà khóc, tiếng kêu rên thảm thiết của em cứ thế liên tục nấc ra khỏi cổ một cách tuyệt vọng.

Trong tình thế như này, em biết khóc cũng chẳng giúp ích gì mà chỉ khiến gương mặt như búp bê của em bị huỷ hoại bởi đống lèm nhèm.

Nhưng vốn dĩ đâu chẳng thể kiên cường được nữa, em sợ lắm, vừa chạy thoát khỏi nơi ấy, khỏi cái nơi mà em bị giam cầm suốt mấy tháng. Vậy mà giờ tưởng như mọi chuyện sắp trở lại quỹ đạo của nó thì lại dần rối tung thêm một lần nữa...

. . .

Em cầu xin chúa cho em được yên ổn một thời gian, cho dù chỉ là những phút giây cuối thôi, nhưng có lẽ chẳng còn được lâu khi..












"....."

Toàn thân em ná thở như biết chắc chuyện gì sắp xảy đến.







Cộc.. cộc.. cộc.

Có tiếng gõ cửa phát ra ngay trên đầu.

Cộc cộc.

Em bám víu vào góc trong của cái nhà vệ sinh trật hẹp mà núp, toàn thân run lên lẩy bẩy.




Cộc cộc.









Cộc-

Ngoài cánh cửa pha màu ghi đã cũ bỗng vang lên tiếng mở khoá.





"......"

Gã ta...đang làm cái quái gì vậy?

















"Này...?"

Giọng nói đó.

Rất quen.

"....."

"███ à? Là tớ đây.."

Em cứng đờ.

"Mở cửa ra đi."

"Là tớ, Michael đây mà!"

"Cậu không sao chứ? Mở cửa đi! Cậu sẽ an toàn mà!"

"...."

"Cậu nghe rõ không, ███?"

Đã quá quen với giọng nói ấy, nhưng lần này khi cậu bạn thân cất giọng gọi tên em lần nữa, có một thứ cảm xúc hỗn tạp ẩn hiện trong đó mà phải mất một lúc lâu sau em mới nhận ra được.

. . .

Đó là thứ em chưa từng được nghe.

Chưa muốn nghe bao giờ. Và cũng chưa bao giờ mong thứ tiếng ấy phát ra từ cậu.

Tiếng của một con người đã mất hết lí trí và đang phát điên lên sẵn sàng đánh liều lấy lại tất cả những gì vốn dĩ đã thuộc về họ.

Đúng hơn, như một con thú săn mồi để lỡ miếng ăn cuối cùng của nó, giờ chỉ còn cách đánh cược tất cả mọi thứ, sẵn sàng bằng cả mạng sống bắt được thứ "tài sản" kia trở về.

Được ăn cả ngã về không. Nhưng những kẻ như vậy đều rất nguy hiểm. Và em cũng đang trong cái tình thế nguy hiểm ấy đây.


Cộc cộc!!

"....!!!!????!!"

"HAHAHHAHAHAHAHHAHAHAHHAHAHAHAHHAHAHAHHAHAHAHAHHAH!!!!!-"

Tiếng cười vang lên chói tai, như thể có một con quỷ đang gào thét.






"Này..?"





"Cậu nghĩ tớ ngu tới mức đứng im chờ cậu ra ngoài như một con chó á?"







"...."




"Thật luôn á?"










"...."












Cạch.






















Kéttttt- HUỲNHHHHH!!!!

Gã ta có chìa khoá.



Cánh cửa được mở tung. Máu vương vãi ở khắp nơi.

Con người kia. Đỉnh đầu đến đuôi tóc chuyển dần từ nâu sang màu đỏ thẫm. Chiếc hoodie đen loang lổ thứ chất lỏng tanh tưởi.

Gã nở một nụ cười toe toét khi nhìn thấy em.

"...!!!!"

Gã ta đột ngột tiến về phía trước.

"Ồ. Xin chào nhé... ███ ? Sao cậu đi lâu quá vậy... nhớ cậu thật đấy...?"

"AAAAAAAHHhhhhHHHH!!!!!!!"

Nhưng gã chưa kịp làm gì thì em đã co rúm người, hai tay ôm lấy đầu.

"Đ-ĐỪNG!!! L-Làm ơn!!"

"......"

"...aaah....ư...."

Em, phát ra những tiếng kêu âm ỉ khe khẽ trong cơn sợ hãi.

"......"

Sau khi nhắm mắt lại, em chỉ thấy một màu đen kịt. Tưởng chừng như sắp chuẩn bị phải đón lấy cơn ác mộng tồi tệ nhất đời mình, tuy nhiên bỗng không gian xung quanh em lại yên ắng đến lạ.

Cũng không có dấu hiện của sự tiếp xúc nào.

Chỉ còn nghe thấy âm thanh nhịp tim và nhịp thở vang lên, của cả em...

Và gã.

"....ư...?"

"...chà. Được rồi, được rồi, anh hiểu rồi...."

"......."

Hoá ra là thấy vẻ mặt khiếp sợ đến tái nhợt kia mới làm hắn chầm chậm ngưng lại mà ngẩn người ra một lúc. Ánh mắt hắn thấu đáo dõi theo từng phản xạ mong manh của em rồi lẳng lặng để lộ vẻ mặt suy tư.

"......."

"Này."

"....!!??"

"À thì, màn ảo thuật khi nãy hay chứ?"

"H-Hả...?"

"Không hiểu à bạn nhỏ...?"

Thấy em cuối cùng cũng chịu mở to mắt ra nhìn hắn, bỗng làm hắn gợn lên một cảm giác nôn nao trong lòng. Không kìm được nữa, hắn liền cúi người ngồi hẳn xuống, tay hắn đưa lên, nhẹ nhàng xoa đầu em với con mắt đầy trìu mến.

".....!!!"

Tuy nhiên em chỉ biết vội giật mình. Trước cái chạm đầy thân thuộc em bỗng sững sờ rồi rùng mình sợ sệt, đầu lại cúi gằm xuống nền đất tránh né ánh mắt đong đầy sự quan tâm kia của gã.

"....k-không..."

Em the thé nói.

"Ơ nào..? Cậu làm tớ mất hứng quá đấy."

"Tớ...không hiểu cậu nói gì cả..."

"Không hiểu? Ha!"

Gã mỉm cười chua chát, đột nhiên tay đưa ra nắm lấy hai bả vai em để kéo ánh mắt em lại gần.

"Là CÁI CÁCH TỚ LÀM CHO BỌN NÓ BIẾN MẤT Ý?? HAY CHỨ???"

".....?"

Em thẫn thờ cả cơ thể. Mặt em nhăn lại trước cái chạm đầy khó chịu của gã và cả lời gã nói.



"....."

"Nói gì đi chứ???!!!"

Thấy em lại im bặt rồi căng thẳng tránh né đi ánh mắt gã thêm lần nữa, gã ta mất hết kiên nhẫn. Gã nói bằng một tông giọng cáu gắt đầy thất vọng.



"......"

"NÓI GÌ ĐI—"

"THẰNG CHÓ GỚM GHIẾC!!!!!"

Em không thể chịu đựng được con người súc sinh trước mặt này mà liền gào lên,

"MÀY GIẾT CHẾT BẠN T—""

nhưng chưa kịp làm gì thì—

SOẠAAAATT!! BỊCH!!!!!!

"HAAAAAHH!!"

Bị cảm xúc hoàn toàn lấn át, gã đánh mất kiểm soát, hai tay đưa lên bóp lấy cổ em.

"Ack— aah—!!..."

Em đau điếng, nghẹn giọng khóc không thành lời. Trong tiếng ù của cơn nhói dưới cổ, em nghe khàn khàn thấy giọng gã nói:

"Cậu đã nói là chỉ ở bên tớ thôi, yêu mình tớ thôi... vậy mà lại thất hứa. Cậu mới tồi quá đấy..."

"...agh- t-thả..th-!!!"

Cảm thấy không còn thể thở được nữa, em vùng vẫy trong kịch liệt, ánh mắt tìm lại về phía hắn mà ứa nước mắt, cầu xin sự tha thứ.

"...."

Chỉ biết lần này, gã cũng nhìn lại em nhưng gã lại chỉ cau mày.

".....!!!!"

BỊCHHHH!! XOẸTTT!!!

Và gã ta cuối cùng đã thả em xuống, gần như là cố tình ném xuống. Điều này làm cho em mất cân bằng mà ngã khuỵu, phần cơ thể đập mạnh vào nền sàn buốt.

"...ư...aahh..."

Giữa đêm đông, sau cú ném như trời giáng của hắn làm em không khỏi đau điếng. Mặc phận, em nằm im co ro ôm lấy cơ thể đầy vết xước xát.

Không còn sức kháng cự hay có thể ngồi dậy, em lại tiếp tục nằm thút thít dưới đất, mặc kệ hắn muốn nhìn hay làm gì mình thì làm.

"....h-hức— ư...."

Tuy nhiên em không thể kìm nổi cơn đau vẫn đang quặn thắt ở cổ khi mới cách đây không lâu bị gã chèn ép.

"....ư—"

Gã ta liếc xuống, dáng vẻ em của hiện tại làm gã nhăn mặt.

"Chậc....."

Hắn nhìn em.

Ánh mắt đó...

Có chút gì đó dịu lại.

"...!!!"

Michael bỗng giật mình như nhận ra mình đã để lộ cảm xúc thật trước mặt em. Ánh mắt gã ta đầy giấu giếm, bất chợt quay đi nhìn về nơi khác.

"Ư-hức—"

"......"

Nhưng tiếng thút thít của em vẫn làm gã nao núng lên trông thấy. Vẫn là không chịu được cảm giác đau nhói khó chịu trong tim, Hắn thở dài, giọng nói nhẹ hẫng, cho phép bản thân mình nhẹ nhàng hơn với em.

"Sao? Đau rồi chứ?" Gã nói, mắt vẫn không rời khỏi em.

"Đ-đau ...đau—" Em khàn cổ họng.

Với đôi mắt nhắm nghiền, gã nói với giọng nhỏ vừa đủ chỉ để em nghe thấy.

"Vậy thì cậu nên biết cảm giác của tớ khi ấy đau gấp hàng nghìn lần."

"....h-hả?"

Trước câu trả lời kì lạ đó em chỉ biết rùng mình mà quay đầu lên nhìn gã.

Em hỏi, mặt em nghệt ra như thể chẳng biết một thứ gì hết. Như thể em chưa từng bao giờ để tâm tới những lời gã nói hay gã làm.

Như thể cuộc đời em chưa bao giờ có sự hiện diện của gã trong ấy. Như thể gã không phải là người em nghĩ đến đầu tiên. Như thể gã không phải là một người quan trọng.

Không bao giờ quan trọng. Không bao giờ là gã.

Cảm xúc của gã lọt xuống hố sâu vô tận.

"Haha...ha.....haha.....hahaAHAHAHAHAHAHAHAA!!!"

"Là cậu cố tình không biết!!? Phải không??!! CỐ TÌNH CHỐI BỎ CẢM XÚC CỦA TỚ!! CHƠI ĐÙA VỚI TÌNH CẢM CỦA TỚ VUI ĐẾN VẬY SAO ███???!?!!!!"

"A...Ah-A!! M-Michael à!!!"

Em thét lên. Nhìn thấy gã ta lại mất kiểm soát thêm lần nữa, cơn hoảng loạn và sợ hãi lần này đã kịp vồ lấy em. Em ứa nước mắt, giọng lắp bắp run rẩy đầy ấp úng.

"T-Thực sự là t-tớ—"

"IM ĐIIII!!!!!!!"

"....h-hức—.."










"...ư"







"...hư...ư..."







"...hức- ư-..."

Em run lên, dùng hai tay ôm lấy đầu rồi khép nép lại ngồi một góc co ro như quả bóng. Nước mắt em vẫn chảy giàn giụa không ngừng.

"...đ-đừng mà....hức—..."

"...."

Gã nhìn em rồi khựng mình, trầm ngâm một hồi lâu như đang cân nhắc điều gì khó nói.

".....ư—hức—"

"Nhìn cậu thế này... tớ không nỡ."

"...hức—"

Em thút thít khóc, tiếng nấc cứ thế vang lên rõ ràng trong buồng vệ sinh chật hẹp.

Cứ thế này, Michael biết không bao lâu gã sẽ không chịu được nữa trước dáng vẻ đầy đáng thương của em.

"Sao cậu từ bao giờ dễ khóc quá vậy?"

Cuối cùng thì giọng nói lần này của gã lại mềm mại đi trông thấy. Gã thở dài, nhìn em bằng ánh mắt đầy lo lắng.

"...hư...ức—"

"Nhưng cậu đâu có hiểu—Ha....Chắc tớ phải—"

"UuuuUuuưư— hức—...."

"N-Này! Tớ đang nói chuyện với cậu đấy?? Cậu có thể ngừng khóc được khô—"

"Hức-!! hức—!..."

"Làm ơn! Cậu hãy—"

"UUUUOOOAAAAAaaaaaa—!!!—AAAAAOOOOOAAAAHH!"

Em không nén nổi.

Nỗi sợ hãi và những trải nghiệm như một cơn ác mộng trước đây đè nặng xuống đôi vai em, nó làm em mất kiểm soát. Giờ thì em đang gào lên khóc như một đứa trẻ.

"Chậc...."

"Hức—...ư—?!?"

Trong cơn hoảng loạn, em bỗng thấy gã sấn người lại tiến sát đến chỗ em. Gã dang rộng hai tay.

"ƯuuuuUUU!!!! AAAAA—!!"

Em vùng vẫy.

"K-Không! Đừng khóc nữa!! Bình tĩnh bình tĩnh! Tớ chỉ định— N-Này!! B-Bình tĩnh!!"

"...ư—hức...?"

"...mọi thứ ổn rồi...ổn rồi... giờ cậu chỉ cần cảm nhận hơi ấm của tớ thôi..."

Hắn ta ôm em. Em được bao quanh bởi hơi ấm của người đàn ông đối diện.

Vẫn là với mùi cơ thể thân quen ấy, chỉ là giờ nó bị át hoàn toàn bởi hơi tanh của máu.

.

Không lâu sau khi em đã ổn định hơn và nhận thức rõ được những gì đang xảy ra, em ngẩn người, cứng đơ trước sự dịu dàng, cái chạm nhẹ vỗ vàng đột nhiên đầy dịu dàng của gã.

"Không sao rồi, không sao rồi..."

Em im lặng.

Sự hiền từ của người đàn ông này bỗng làm em muốn liều mình.

"...t-tại sao vậy Michael...?"

Em thút thít hỏi.

"....."

"Tại sao...p-phải là cậu...?"










"...sao cậu lại....làm điều đó...?"

"......."











"..tớ đã từng tin cậu..RẤT NHIỀU!!! Vậy mà....c-cậu..."

Em lại mất kiểm soát, nước mắt ứa ra.

" ███ , nghe tớ nói—"

"C-Cậu đã.... Cậu đã cướp hết đi...tất cả....TẤT CẢ!!! Không...mọi chỗ dựa....MỌI CHỖ DỰA CỦA TỚ!!!!"

Em gào lên đầy phẫn uất, giọng như đang dần vỡ ra.

Gã ta im bặt nhìn em, nhìn lên hai khoé mắt đỏ hoe sưng vù.

Gã thở dài. Cuối cùng em cũng bắt gã phải nói.

"....Cậu chỉ cần một câu trả lời thôi, đúng không?"

Gã đưa tay ra, cẩn thận chuyển động từng ngón tay gạt bớt nước mắt còn lem nhem trên má em, gã lặng người chờ em nhìn lại gã lấy một lần.

"....."

Nhưng không thể. Em mặc hắn nhìn, đôi mắt vẫn run run đầy đau đớn mà nhìn thẳng xuống đất.

Gã đành thở dài lần nữa.



"Vì. Tớ. Yêu. Cậu."









"Cậu hiểu chúng có ý nghĩa như thế nào đối với một người như tớ không?"







"Quan trọng đến thế nào với người đã mất hết khả năng cảm nhận cảm xúc như tớ không?"










"Tớ yêu cậu nên cậu phải tin tưởng vào tớ, chỉ việc dựa mình tớ thôi là đủ..."






"...mọi chuyện còn lại, tớ sẽ lo hết cho cậu...."

























"...vì tớ làm mọi thứ, những điều này...vốn dĩ ngay từ đầu đều là vì cậu."











"Là do cậu hết."
















"Cậu biết rõ tớ yêu cậu đến nhường nào mà phải không ███ ?"






"...cậu biết mà. Cậu biết hết..."
















"Thế nên giờ....cậu hiểu rồi chứ?"











"Là do cậu nên mọi chuyện mới tồi tệ như thế này."








"Do cậu nên tớ mới như thế này."




"Nguyên nhân là ở cậu."





"Vì cậu."














Gã dừng lại, điều chỉnh nhịp thở của mình mà kéo em sát lại hơn nữa. Em nhìn thẳng vào đôi mắt gã, lắng nghe thấy tiếng tim đập của gã liên hồi.

"Cho nên là bây giờ...cậu tốt nhất là dành nốt phần đời còn lại với tớ. Hiểu rồi chứ?"

"M-Michael...t-tớ...c-cái này—"

"Giờ chúng ta cùng về lại nhà, ngôi nhà riêng của mình chúng ta thôi, nhé?"

"......"

".....Cậu thấy vậy....có được không....███ ?"























Em bỗng bất giác im bặt một lúc.

"......"







.



.



.

.

.

.

.

Em gật đầu.





"...!!!"

Đôi mắt của Michael sáng lên khi thấy ánh nhìn em hướng về phía cậu thêm một lần nữa, đầy chân thành và ấm áp.

"Vậy là tốt rồi."

Cậu ta nhìn lại em, mỉm cười. Một nụ cười ấm áp nhất từ trước tới giờ. Một niềm hạnh phúc lấp lánh trong ánh mắt mà em chưa từng thấy trong cậu suốt bao thời gian qua.





.

.

.


"Đến lúc chúng ta cùng về nhà rồi, mặt trời nhỏ ♥︎"




────────────────────
7/2/2024
ʙʏ: ᴀɴɴᴇᴇ_ɴɢᴏᴄ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro