0.1


Chồng tôi, Sanghyeok, được gọi là "quỷ vương" của giới thượng lưu.

Ban đầu, việc kết hôn với anh ấy hoàn toàn là ngoài ý muốn.

Lúc đó, anh ấy là một trong những đối tượng xem mắt của tôi.

Nhưng tôi thực sự không thích anh ấy.

Anh ấy là kiểu người rất nghiêm túc và chững chạc, trông trưởng thành hơn tôi nhiều.

Anh ấy đúng là rất đẹp trai, gia thế thì đỉnh của chóp, theo lý thuyết, khi anh ấy để ý đến tôi thì tôi nên vui mừng khôn xiết.

Bố mẹ tôi lúc đó còn muốn gói tôi lại rồi tống lên giường của anh ấy.

Nhưng anh ấy không phải là mẫu người tôi thích.

Mỗi khi nhìn thấy anh ấy, tôi đều cảm thấy sợ.

Nếu ở bên anh ấy, tôi sẽ có cảm giác như đang kết hôn với một người lớn tuổi, kiểu như giáo viên chủ nhiệm vậy.

Hơn nữa, hai đứa chẳng có gì để nói với nhau.

Quan trọng hơn, người tôi thật sự muốn cưới là Jihoon.

Jihoon là con riêng của gia đình Họ Jeong.

Địa vị của anh ấy không cao, bị giới thượng lưu coi thường.

Nhưng tôi thấy anh còn tốt hơn rất nhiều so với mấy cậu thiếu gia danh chính ngôn thuận kia.

Anh ấy dịu dàng, lễ phép, chăm chỉ và luôn tiến về phía trước, còn rất nhiệt tình giúp đỡ mọi người, ở bên anh, cảm giác như được ngọn gió xuân ôm ấp.

Anh ấy là đàn anh lớn hơn tôi một tuổi, rất xuất sắc, là ánh trăng sáng trong lòng tôi.

Khi anh ấy năm 13 tuổi mới được nhà Họ Jeong đón về, sau này, thành tích học tập của anh luôn rất tốt.

Khi lên đại học, bước chân vào công ty gia đình, anh càng tỏa sáng hơn nữa, tôi cứ âm thầm theo dõi anh như vậy.

Thực ra, tôi và Jihoon có một điểm giống nhau, đó chính là cả hai đều không được coi trọng.

Mỗi lần nhìn anh ấy bị lãng quên ở một góc, tôi lại cảm thấy chúng tôi đồng cảnh ngộ.

Vì thế, chúng tôi đã trở thành bạn bè.

Jihoon rất truyền cảm hứng, luôn bảo tôi phải chăm chỉ học hành, động viên tôi tự tin hơn.

Vì vậy, tôi rất thích anh ấy.

Nhưng anh ấy không thích tôi, hoặc có thể, anh ấy không thích ai cả.

Sau khi lên đại học, tôi đã nghĩ đến chuyện tỏ tình với anh ấy.

Nhưng tôi sợ bị anh ấy từ chối.

Ở trường, không ai quan tâm anh ấy là con nhà danh gia vọng tộc hay con riêng gì cả.

Anh ấy đẹp trai, tính tình lại tốt, nên có rất nhiều cô gái thích.

Nhưng anh ấy luôn nói rằng anh không yêu ai cả, muốn tập trung vào sự nghiệp trước.

Đây là lời anh ấy nói với tôi.

Khi đó, tôi đã hỏi anh: "Vậy anh có người nào mình thích không?"

Anh ấy lắc đầu ngay: "Không, kiểu người như anh, suốt ngày bận rộn với học hành và công việc, làm gì có thời gian thích ai."

Tôi nghe người nhà nói rằng thực ra anh ấy muốn đạt được thành tích trước, rồi sẽ tìm một đối tượng kết hôn có thể giúp anh ấy phát triển.

Vì gia đình Họ Jeong đang tranh giành quyền lực rất khốc liệt.

Không chỉ anh ấy phải cạnh tranh với những người anh em cùng bố khác mẹ, mà bố của anh ấy cũng phải đấu tranh với các chú bác.

Ông nội của Jihoon rất coi trọng năng lực của con cháu, giống như vua chọn người kế vị, không chỉ nhìn vào khả năng của các hoàng tử, mà còn đánh giá năng lực của con cháu họ nữa.

Vì thế mà Jihoon mới được đưa về nhà.

Tôi chắc chắn không thể đạt đến tiêu chuẩn của một người vợ hiền, khéo léo, giỏi giang trong việc điều hành gia đình.

Trong nhà, tôi là con thứ năm.

Dù là con hợp pháp của bố tôi, nhưng ông ấy còn có rất nhiều con riêng nữa.

Anh chị em cùng bố cùng mẹ với tôi cũng có đến sáu người.

Tôi bị kẹt ở giữa, không được bố mẹ yêu thương, thành tích học tập và năng lực cũng chỉ bình thường.

Tôi đã từng tự đánh giá bản thân, nếu Jihoon muốn giành quyền thừa kế nhà Họ Jeong, anh ấy chắc chắn sẽ không chọn tôi.

Thở dài.

Tôi đã buồn bã một thời gian.

Tôi vốn định cứ vậy mà buông tay.

Dù sao, tình yêu trong gia đình quyền quý thường không tồn tại.

Kể cả khi tôi có ở bên anh ấy, có lẽ cũng sẽ trở nên chán ghét nhau.

Hơn nữa, anh ấy chắc chắn không thích tôi.

Tôi đã ở bên cạnh anh ấy bao lâu rồi.

Nếu anh ấy có chút tình cảm với tôi, chắc chắn đã tỏ tình từ lâu.

Nhưng lúc đó, tôi vẫn còn trẻ.

Và trong lòng vẫn chưa muốn từ bỏ.

Vì sau lần xem mắt với Sanghyeok, anh ấy đã hẹn gặp tôi hai lần.

Tôi đều từ chối cả hai lần.

Khi bố mẹ biết chuyện, họ cực kỳ tức giận.

Bố tôi mắng thẳng vào mặt tôi:

"Tao thấy mày đúng là đồ vô dụng!

Đối tượng kết hôn tốt như vậy, mắt mày bị mù à, không biết nắm lấy cơ hội!

Mày tưởng mình là tiên nữ chắc?

Còn bày đặt ra vẻ nữa!

Mày thử nói xem, từ nhỏ đến giờ, mày có gì nổi bật không?

Ngoài việc tiêu tiền của tao, mày còn biết làm gì?

Bây giờ đến lúc giúp đỡ được cho tao rồi, mà vẫn cái bộ dạng này!

Mày có phải là con tao không hả?"

Rồi ông quay sang mắng mẹ tôi: "Bà nhìn xem, bà dạy ra loại con gì thế này!

Chẳng biết nhìn xa trông rộng gì cả!

Cả ngày bà làm gì, suốt ngày chỉ biết chơi bài với đi làm đẹp, mà con cũng chẳng dạy nổi, bà có ích gì không?!"

Tôi bị ép phải đi hẹn hò với Sanghyeok.

Việc bị áp đặt ý chí của mình thực sự rất đau khổ.

Lúc đó, trong giới, có một chị tổ chức sinh nhật, mọi người đều đến biệt thự của chị ấy chơi.

Jihoon cũng đi.

Tôi chắc đọc tiểu thuyết nhiều quá nên mới nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Nếu tôi và Jihoon đã "gạo nấu thành cơm" và bị người khác phát hiện, thì chắc chắn tôi có thể gả cho anh ấy.

Bởi vì giới thượng lưu rất quan trọng danh dự.

Nếu tôi đã ngủ với ai đó, nhà họ Han chắc chắn sẽ không muốn tôi vào cửa.

Bố mẹ tôi chắc chắn sẽ mất mặt, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đồng ý cho tôi lấy Jihoon.

Jihoon là người tốt, chắc chắn anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với tôi.

Lúc đó vì cảm thấy tình yêu của mình chẳng có hy vọng, lại bị ép phải hẹn hò với Sanghyeok, tôi rất bực bội, nên đầu óc chợt lóe lên ý định đó.

Cuối cùng, đêm hôm đó, tôi rõ ràng thấy Jihoon đã vào phòng 302.

Không phải kiểu phòng số 6 và số 9 có thể bị vào nhầm do nhìn ngược đâu.

Tôi còn xác nhận với chị chủ nhà nữa.

Tôi đã chờ đến nửa đêm, nhiều người đang đánh bài ở dưới nhà.

Khi tôi thấy Jihoon rời bàn và về phòng, tôi đợi một lúc.

Sau đó tự mình uống nửa chai rượu rồi đi đến phòng anh ấy.

Khi đó mọi người đều đã uống rượu.

Lúc tôi vào, trong phòng rất tối.

Tôi không dám bật đèn.

Anh ấy đang nằm ngủ trên giường.

Tôi gọi tên anh ấy: "Jihoon?"

Anh ấy ừ một tiếng.

Rồi tôi khóc, khóc và nói rằng tôi đã thích anh ấy nhiều năm, hỏi anh có đồng ý cưới tôi không.

Đầu anh ấy vẫn vùi trong chăn.

Chỉ có một tay thò ra ngoài.

Tay anh ấy rất trắng, ngón tay dài, các khớp rõ ràng, khi chạm vào rất mịn màng và mềm mại.

Tôi nắm lấy tay anh ấy, trong lòng đầy cảm xúc dịu dàng.

Anh ấy không nói gì nhiều.

Tôi vừa khóc, vừa hôn tay anh ấy, rồi chui vào chăn và bắt đầu hôn anh ấy.

Thực ra tôi cũng đã nghĩ rồi, nếu anh ấy không muốn cưới tôi, tôi cũng không ép.

Nhưng tôi muốn ở bên anh ấy.

Lần đầu của tôi, tôi muốn dành cho anh ấy, tôi muốn dành cho người mình yêu.

Đêm đó, anh ấy rất dịu dàng.

Tôi cũng đã uống không ít.

Nếu không uống say, tôi sợ ngày hôm sau sẽ khó mà viện cớ là mình đã uống quá nhiều và nhầm phòng.

Tôi cảm thấy hạnh phúc đến mức như sắp bay lên.

Tôi cũng nghĩ chắc chắn anh ấy thích tôi.

Nhưng kết quả là, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Sanghyeok.

Tôi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện ồn ào từ một nhóm người.

Là bạn của Sanghyeok đến gọi anh ấy đi cùng.

Và rồi chuyện này lan truyền nhanh chóng.

Hôn lễ của chúng tôi được quyết định ngay sau đó.

Lúc đó, tôi hoàn toàn ngơ ngác.

Sanghyeok vẫn rất lịch sự, anh ấy mời mọi người ra ngoài rồi giúp tôi mặc quần áo, xin lỗi vì đã uống quá nhiều và quên hết chuyện tối qua.

Anh ấy hỏi tôi có nhớ gì không.

Tôi chỉ biết trả lời là tôi cũng không biết.

Anh ấy nói đó là số phận.

Anh nắm tay tôi, cảm giác đó thật kỳ lạ.

Tôi muốn rút tay lại, nhưng anh ấy không chịu buông.

Tôi đã lấy hết can đảm để nói với mẹ rằng tôi không muốn kết hôn với anh ấy.

Mẹ bảo tôi bị điên, nói rằng tôi đã leo lên giường rồi mà không chịu cưới, thì sau này chẳng ai đàng hoàng muốn lấy tôi nữa.

Bố tôi còn giận dữ hơn, ông ấy tát tôi một cái và dọa rằng nếu tôi dám làm phật lòng nhà họ lee, ông sẽ khiến tôi phải trả giá đắt.

Họ biết tôi thích Jihoon.

Thích một người thực sự là điều không thể che giấu.

Chỉ cần Jihoon xuất hiện, mắt tôi lập tức dõi theo anh ấy.

Bố mẹ tôi cảnh cáo rằng họ thà đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, chứ không bao giờ để tôi ở bên một kẻ như Jihoon.

Thực ra, chủ yếu là vì họ nghĩ Jihoon không có khả năng giành được quyền thừa kế nhà Họ Jeong.

Còn Sanghyeok thì đã là người thừa kế của nhà họ lee rồi.

Tôi không cam lòng.

Tôi đã tìm đến Jihoon.

Tôi cứ lưỡng lự mãi, vòng vo nửa ngày.

Thực ra, tôi muốn hỏi anh ấy rằng anh có thể ở bên tôi không.

Danh vọng và lợi ích có thực sự quan trọng đến vậy không?

Dù không có nhiều tiền, nhưng nếu được ở bên người mình yêu, ngày ba bữa cơm vẫn có thể sống qua ngày.

Tôi muốn nói, anh có thể từ bỏ tham vọng bá chủ của mình, để ở bên tôi không?

Tôi thực sự rất thích anh ấy.

Chỉ cần nghĩ đến việc không thể ở bên anh ấy, tôi lại trốn vào phòng tắm mà khóc.

Anh ấy là một người rất biết lắng nghe.

Dù tôi không nói gì.

Hoặc chỉ nói những chuyện vớ vẩn như thời tiết dạo này đẹp quá, công việc của anh thế nào, tôi sắp tốt nghiệp và đang chuẩn bị cho kỳ thi.

Tôi kể với anh ấy về mức lương của mình.

Chắc anh ấy thấy buồn cười lắm.

Nhưng tôi chẳng còn gì để nói nữa.

Tôi không biết nói gì để có thể giữ anh ấy lại.

Hoặc có thể làm anh ấy xiêu lòng mà ở bên tôi mà từ bỏ tất cả mọi thứ của nhà Họ Jeong.

Anh ấy luôn ngồi yên lặng đối diện tôi.

Thỉnh thoảng, anh khuấy nhẹ ly cà phê đã nguội từ lâu.

Thỉnh thoảng, anh nhìn tôi chăm chú.

Ánh mắt của anh chứa đựng một thứ gì đó mà tôi có thể gọi là sự thương cảm.

Tôi cố gắng giữ nụ cười, cố gắng tỏ ra vui vẻ.

Cuối cùng, tôi gần như muốn khóc, nhưng tôi vẫn kìm nén.

Hôm đó là một ngày Chủ Nhật.

Lần đầu tiên anh nắm tay tôi.

Anh nói: "Anh sẽ đưa em đến một nơi."

Khi anh quay lưng đi, tôi đã rơi nước mắt.

Nhưng anh không thấy.

Bởi vì anh đi phía trước, nắm chặt tay tôi.

Tôi đi theo anh, không nghĩ ngợi gì.

Tôi ước con đường đó có thể dài hơn, đủ để chúng tôi đi suốt cả đời.

Nhưng thật ra nó không dài lắm.

Vì quán cà phê mà chúng tôi hẹn cách tòa nhà của nhà Họ Jeong không xa.

Anh dẫn tôi vào thang máy, đi thẳng lên tầng thượng.

Cuối tuần ở tòa nhà cũng có rất nhiều người làm thêm.

Chúng tôi đứng trên nóc nhà, gió thổi rì rào bên tai.

Từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố

Tôi hơi sợ độ cao.

Nhưng anh thì không sợ.

Anh đứng đó, nhìn tất cả mọi thứ dưới chân.

Anh nhìn tôi và nói: "Lúc nhỏ, anh bị người ta mắng là đứa con hoang không có cha.

Mẹ anh bảo rằng, nếu anh đứng ở tầng 100, anh sẽ không nghe thấy những lời mắng chửi đó nữa.

Anh đã thề, nhất định phải đứng trên đỉnh cao nhất.

Em có hiểu ước mơ của anh không?"

Tôi hiểu.

Mà cũng không hiểu.

Giống như tôi đọc "Tiếng chim hót trong bụi mận gai."

Cuối cùng, vị linh mục cũng chết.

Vậy tại sao cuộc đời ông không thể dừng lại vì nữ chính?

Nhưng nghĩ ngược lại, cuộc đời ông chắc chắn phải kết thúc, vậy tại sao ông không theo đuổi ước mơ, mà lại dừng lại vì cô ấy?

Đó cũng là một sự từ chối trong im lặng.

Sau này, anh ấy còn đính hôn trước tôi.

Người anh ấy đính hôn là con gái của một giám đốc ngân hàng.

Trước cô ấy, kỷ niệm với tôi chẳng đáng gì.

Cưới ai cũng là cưới thôi.

Sau đó, tôi kết hôn với Sanghyeok.

Tôi không biết Sanghyeok có biết tôi thích Jihoon hay không.

Tôi cũng không biết anh ấy cưới tôi vì lý do gì.

Tôi chỉ là búp bê, là món trang trí bên cạnh anh ta.

Tôi vẫn rất sợ anh ấy, dù đã kết hôn ba năm.

Khí chất của anh ta khiến tôi sợ hãi.

Và thật sự tôi chẳng có gì để nói với anh ta.

Anh ấy sẽ tặng quà cho tôi, sẽ dẫn tôi đi chơi, cũng sẽ âu yếm tôi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy anh ta rất giả.

Như đang đeo mặt nạ vậy.

Bản chất thật của anh ta chắc chắn rất đáng sợ.

Khi ở bên anh ta trên giường, tôi cũng không thích.

Vì tôi không yêu anh ta, nên tôi không muốn lên giường với anh.

Hơn nữa, nhu cầu của anh ta rất lớn.

Tôi từ chối cũng vô ích, anh ta luôn làm theo ý mình.

Vậy nên tôi cảm thấy, tôi không phải vợ của anh ta.

Chỉ là một món đồ chơi thôi.

Chỉ có điều, anh ấy có quyền sở hữu hợp pháp đối với tôi.

Tôi cảm thấy mình như một vật phẩm.

Bị bố mẹ tôi bán đi, bị anh ấy mua về.

May mắn là tôi đã tìm được một công việc.

Làm công tố viên, có thể tăng ca mỗi ngày, đôi khi có thể trốn tránh đời sống vợ chồng.

Trong ba năm hôn nhân của tôi, hầu như tôi không liên lạc với Jihoon nữa.

Những gì tôi biết về anh đều qua lời kể của người khác.

Anh phát triển rất thuận lợi.

Trước đây anh không ở thành phố nhiều, vì anh hay chạy thị trường nước ngoài hoặc các dự án ở thành phố khác.

Gần đây anh mới trở lại công ty, đảm nhận vị trí cốt lõi.

Ông jeong bây giờ sức khỏe đã yếu, cuộc chiến giành quyền lực trong gia tộc đang căng thẳng hơn bao giờ hết.

Jihoon dường như là một trong những người chiến thắng.

Khi Sanghyeok dẫn tôi đến thăm ông jeong, Jihoon cũng có mặt.

Anh ấy trông trưởng thành và quyến rũ hơn trước.

Anh ấy thấy chúng tôi, chỉ chào hỏi một cách thờ ơ.

Ông jeong, trước mặt nhiều người, đã công bố di chúc.

Quả nhiên, phần lớn gia sản thuộc về Jihoon.

Tôi không biết anh ấy đã làm thế nào mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đánh bại các anh em cùng bố khác mẹ và cả những người chú của mình, trở thành người nắm quyền của tập đoàn.

Năng lực của anh ấy thực sự là điều không ai có thể phủ nhận.

Trên đường về, tôi dựa vào lưng ghế, nghĩ về ước mơ mà Jihoon từng nói.

Vậy giờ anh ấy đã thực hiện được chưa?

Sanghyeok lái xe, anh hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Mỗi khi anh nói chuyện, tôi đều cảm thấy có một sự lạnh lẽo, xa cách, hay là cảm giác lạnh nhạt?

Tôi mệt mỏi trả lời: "Cơ thể không được khỏe."

"Em muốn ăn gì?"

"Tùy anh."

Ông jeong rốt cuộc đã qua đời.

Lúc tham dự tang lễ, trời đổ mưa.

Tôi lại thấy điều đó có một chút lãng mạn.

Tôi đi cùng Sanghyeok.

Giữa chừng, anh ấy bị kéo vào để nói chuyện với mọi người.

Tôi đứng bên ngoài chờ.

Khi tôi đang giơ tay đón những giọt mưa từ trời rơi xuống, có một người đến bên cạnh.

Tôi quay đầu lại nhìn, tim đột nhiên đập mạnh.

Là Jihoon.

Anh ấy cũng giống tôi, đưa tay hứng những giọt mưa từ bầu trời rơi xuống.

Tôi cứng đờ cả người, không dám cử động.

Anh hỏi: "Cuộc sống hôn nhân thế nào rồi?"

Tôi không kịp phản ứng, chỉ thốt lên một tiếng:

"Hả?"

Anh quay đầu nhìn tôi, môi nở một nụ cười.

Tôi có thể thấy anh đang rất thoải mái.

Anh nói: "Tôi có thể ôm em một chút không?"

Tôi chưa kịp trả lời anh đã ôm chặt lấy tôi.

Hương thơm lạnh lẽo từ người anh ập đến.

Tôi cảm thấy mình như bị đóng băng.

Anh ôm rất chặt.

Có lẽ vì ông anh đã mất.

Anh buồn.

Hoặc, có khi anh lại rất vui.

Cảm giác kéo dài cả thế kỷ.

Nhưng cũng chỉ như một giây thoáng qua.

Anh buông tôi ra, xoa xoa đầu tôi, rồi nói: "Cuốn 'tiếng chim hót trong bụi mận gai' đó, tôi đọc xong rồi."

Tôi đứng đó, ngơ ngác.

Cuốn sách đó là món quà sinh nhật tôi tặng anh.

Là một cuốn sách cũ.

Bởi vì tôi vừa đọc vừa khóc, nước mắt đã làm ướt những trang sách.

Lúc đó tôi nói với anh: "Đọc xong, nhất định phải cho tôi biết, nếu anh là cha xứ, anh sẽ chọn gì."

Anh chưa bao giờ trả lời tôi.

Rốt cuộc, tôi cũng không phải là Meggie của anh.

Hoặc, anh đã trả lời tôi bằng hành động của mình.

Chẳng bao lâu sau, Jihoon tiếp quản tập đoàn, trở thành người nắm quyền trẻ tuổi của gia tộc

Anh ấy cũng hủy bỏ hôn ước kéo dài ba năm.

Tôi nhìn thấy hình ảnh đẹp trai của anh trên tờ báo tài chính, trong lòng lại bùng lên ý chí muốn lao đầu vào lửa như thiêu thân.

Dù không có Jihoon, tôi cũng muốn ly hôn.

Sống cả đời với Sanghyeok, đến lúc chết, tôi chắc chắn sẽ hối hận.

Jihoon đã đạt được lý tưởng của mình.

Tôi không có lý tưởng.

Nhưng tôi muốn sống cuộc sống của chính mình.

Chứ không phải cuộc sống đi ngược lại ý muốn của mình.

Các cô gái trong văn phòng luôn ghen tị với tôi vì lấy được chồng nhà giàu, chồng vừa đẹp trai vừa có tiền.

Nhưng tôi lại ghen tị với họ, dù không giàu nhưng cuộc sống của họ nằm trong tay chính họ.

Nếu là tôi, tôi thà sống trong một căn nhà nhỏ, đi làm đều đặn, về nhà nấu ăn, rồi yên bình ăn tối một mình, xem phim, đọc sách.

Cuối tuần có thể ngủ nướng lười biếng.

Tôi nghĩ, cuộc sống như vậy tôi thích.

Chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày đều giống như đang biểu diễn.

Ăn mặc đẹp đẽ, gặp gỡ đủ loại người, nói những lời hoa mỹ.

Cùng với Sanghyeok giả vờ ân ái.

Về nhà, tôi vẫn phải cười với anh ấy.

Còn phải thỏa mãn những dục vọng kỳ quặc của anh ta.

Hoặc khi bị anh ấy nhìn, tôi luôn có cảm giác như bị thầy giáo soi xét.

Thỉnh thoảng, tôi cũng không thể tránh khỏi việc nghĩ, nếu ly hôn với Sanghyeok, biết đâu tôi và Jihoon sẽ đến với nhau.

Biết đâu đấy.

Nếu không, cũng chẳng sao.

Ít nhất tôi được tự do.

Tôi không thể chủ động đề nghị ly hôn với Sanghyeok.

Không có lý do chính đáng, người ta chỉ nghĩ tôi bị điên.

Vì vậy, tôi đã tìm một người môi giới.

Cậu ấy có nhiều cô gái muốn bám vào những người đàn ông quyền lực.

Tôi đã thuê hai người giúp việc.

Tôi không thể xen vào công ty của Sanghyeok.

Nhưng tôi vẫn bán được hai suất làm giúp việc trong nhà, mỗi suất 2 triệu.

Những người phụ nữ ngoài kia thật sự dám chi tiền.

Nhưng "không vào hang cọp, sao bắt được cọp con."

Tôi nhận tiền, cũng yên tâm, vì họ đã phải trả giá để có được cơ hội này, họ nhất định sẽ nắm chặt lấy nó.

Để tạo cơ hội cho bọn họ, tôi làm thêm giờ mỗi ngày.

Công việc này có một lợi thế là tôi có thể liên tục làm thêm giờ, luôn có việc để làm không bao giờ hết.

Có lý do chính đáng để không phải về nhà.

Nhưng dù tôi làm thêm cả tháng trời, hai người giúp việc đó vẫn không có tiến triển gì.

Tối 10 giờ tôi về đến nhà, đèn trong nhà vẫn sáng trưng.

Mọi người đều có mặt.

Còn có cả cảnh sát.

Tôi giật mình hoảng hốt.

Sanghyeok ngồi ở ghế chủ, quản gia đứng đó cùng những người giúp việc, run rẩy không dám nhúc nhích.

Dù chỉ có hai chúng tôi sống trong biệt thự này, nhưng số người hầu lại rất đông.

Thấy tôi về, ánh mắt anh ấy ngay lập tức hướng về tôi, làm tôi rùng mình.

Mặt anh ấy trông rất khó coi.

Tôi vội bước tới hỏi với giọng dịu dàng:

"Anh ơi, có chuyện gì vậy?"

Anh ấy chỉ vào một trong hai cô gái mà tôi đã mời vào làm.

Anh ấy hỏi tôi: "cô ta là do em tuyển vào à?"

Tôi đáp: "Là bạn giới thiệu."

"Bạn nào?"

Tôi cắn môi, không dám nói gì.

Cảnh sát dẫn người đi.

Sanghyeok quay sang quản gia già và nói:

"Ông cũng bị sa thải rồi."

Nói xong, anh ấy quay người bước lên lầu.

Quản gia già đã làm việc cho nhà họ lee mấy chục năm rồi.

Nghe thấy vậy, ông ta mặt mày méo xệch, quay qua cầu xin tôi:

"Phu nhân, xin cậu nói đỡ giúp tôi với, tôi chỉ làm theo lời cậu mới tuyển bọn họ vào mà."

Quản gia già chỉ vào cô giúp việc còn lại, nói:

"cô cũng bị đuổi, lập tức ra khỏi đây."

Anh ấy chỉ huy những người khác đi dọn dẹp nhà cửa.

Sanghyeok không lên phòng ngủ chính mà thường ngày anh ấy vẫn ở.

Mà anh ấy lại vào một căn phòng khác.

Tôi có chút lo lắng.

Không lẽ anh ấy đã phát hiện ra điều gì rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro