07 。"nỗi đau này ai có thấu"


9.

Năm 699, năm Khai Nguyên năm thứ 23

Hi Tông ngày một già yếu, dường như vị vua được mệnh danh là "ngựa hoang sa mạc" từng khiến cho các nước chư hầu khiếp sợ ngày nào cũng không chống lại được sự nghiệt ngã của thời gian.

Thời còn trai trẻ, ngài không chỉ là một vị vua với tài kinh bang kế thế, đưa Đại Lý trở thành vương triều hùng mạnh bậc nhất mà còn là vị tướng lĩnh cứ hễ lên lưng ngựa là khiến cho mọi mảnh đất ngài đặt chân đến liền trở thành hoang tàn trơ trọi.

Ấy mà lúc này, vị vua oai hùng ấy lại chỉ có thể nằm một chỗ và để cho sự tàn khốc của tuổi già cùng bệnh tật ăn mòn từng hơi thở.

...

Cùng lúc ấy nơi vùng biên cương, Tân La bắt đầu có dấu hiệu làm loạn. Phía bắc có Tân La, phía nam là cuộc nổi dậy của quân dân Giao Chỉ với sự lãnh đạo của Mongsu khiến Hi Tông nằm trên giường bệnh lại càng thêm trăn trở.

Mùa đông đang dần đến, cái lạnh lẽo mang theo những trận tuyết lớn phủ trắng khắp kinh thành Trường An. Thảng hoặc, những đợt bão tuyết tới sớm càn quét Hoàng cung, thốc từng cơn gió bấc vào từng lớp cửa mỏng chẳng đủ chống chọi nổi với những cái rít gào mạnh mẽ. Bệnh của Hi Tông vì phong hàn mà dần trở nặng, thậm chí có lúc phải ban lệnh hủy buổi thiết triều sáng vì những cơn đau ngực dai dẳng hành hạ.

Trong những ngày này nhị hoàng tử Minhyung vẫn luôn túc trực bên giường của Bệ hạ chăm lo thuốc thang cơm nước. Hi Tông mỗi khi tỉnh táo một chút liền sai người kê cao gối để nghe người con thứ báo cáo tình hình chính biến biên ải đang ngày một loạn.

Vầng trán cao của ngài lúc nào cũng nhăn lại vì mệt mỏi và lo lắng. Đại Lý gần 70 năm qua lúc nào cũng thái bình yên ổn, ấy là nhờ vào sự minh mẫn sáng suốt của các bậc tiên đế.

Ngài nay cũng đã có tuổi rồi, có lẽ cái vương vị này ngài cũng nên sớm giao lại cho các hoàng tử kế vị, không nên để cho một người gần đất xa trời chiếm giữ nữa.

Hi Tông mỗi lần nghĩ đến vấn đề này đều không giấu nổi tiếng thở dài. Thế tử hẵng còn quá non dại, giờ kế vị ngai vàng e rằng khó có thể chống chọi được với bao phong ba bão táp của các thế lực trong triều đình.

Trong số bốn hoàng tử ngài may mắn có được, chỉ có Minhyung là khiến cho ngài an tâm nhất, ngài đã thực mong nó sẽ nối ngôi ngài trở thành vị minh quân tiếp theo của Đại Lý. Ấy thế mà nó lại chỉ một lòng một dạ mong làm kiếp quân thần, phò tá Hoàng đế kế nhiệm.

Một cơn tức ngực nữa lại kéo đến làm vị vua già cong người ho ra một bụm máu tươi. Minhyung tất tả bỏ án thư đang xếp chồng tấu chương cao quá đầu từ bá quan văn võ mà chạy đến kê lại chăn cho vua cha già yếu. Hi Tông run rẩy đưa tay ngăn một cơn ho nữa đang chực kéo đến, lắc đầu:

"Con cứ tiếp tục đi. Việc nước một ngày không thể thêm bê trễ. Huống chi ta đã bỏ bê triều chính tròn tuần trăng nay rồi."

"Phụ hoàng, sức khoẻ của người chính là tính mạng của con dân bá tính. Người đừng nghĩ ngợi nhiều làm chi cho càng thêm mệt mỏi."

"Minhyung!"

"Nhi thần đây thưa phụ hoàng."

"Ta vẫn luôn tự vấn, sao ngày đó con lại từ chối lệnh sắc phong thế tử của ta?"

Minhyung chợt trùng xuống. Bàn tay nắm lấy bàn tay gầy yếu của Hi Tông cũng vì thế có chút buông lỏng.

"Phụ hoàng, người biết tính cách nhi thần mà. Làm sao có thể trở thành vị vua anh dũng song toàn như phụ hoàng được. Hơn nữa, Người xem, Thế tử của chúng ta giờ tinh thông võ nghệ, am tường sử sách, cũng thấu hiểu lễ nghĩa thánh hiền, một Thế tử như vậy tương lai sẽ trở thành đấng minh quân chăm lo cho con dân Đại Lý. Đâu cần đến kẻ ngu muội như nhi thần."

"Ta cả đời này được lão thiên ban cho được bốn hoàng tử. Trừ Minseok từ bé đến lớn được nuôi dạy như một công chúa ra thì chỉ có con là ta tự hào nhất."

Ánh mắt Hi Tông trở nên vô định, ngài ngừng một lúc, lại tiếp tục nói:

"Jihoon thân là con trưởng nhưng lại khiến cho ta thất vọng nhất, quá mức cuồng vọng, lại ham mê sắc dục, làm mất lòng người. Trẫm đã phế một lần rồi lại phục lập nhưng vẫn chưa chịu sửa tính, không phải là người có khả năng phó thác lại hoằng nghiệp tổ tông. Còn Woojae thì quá nhỏ dại, thấu hiểu lòng người nhưng lại quá uỷ mị, không có sự quyết đoán cần có của bậc quân vương...."

Lời nói đến đây ngài lại bum miệng ho ra một ngụm máu. Minhyung vội vàng ra lệnh cho vời Thái y đến rồi đứng cạnh chầu chực suốt một đêm ròng không nghỉ.

Hậu cung được phen hoảng loạn một trận, không ai để ý đến Đại hoàng tử giữa đám quan đến hầu ban nãy đã biến mất tự lúc nào.....

"-"

Jihoon tay cầm vò rượu liêu xiêu bước về phủ liền cao giọng ra lệnh cho đám nô tài cút hết. Đôi mắt mờ đi vì hơi men nồng của rượu, gã cảm thấy mọi thứ trước mặt đều thật chướng mắt. Gã lúc này giống như một con thú hoang không cách nào kìm hãm, cứ thế gầm lên những tiếng của loài mãnh thú rồi không ngừng đập phá đồ đạc, thậm chí còn đả thương mấy tên nô tài bất hạnh mà gan lớn quỳ rụp dưới đất can ngăn.

"Khốn khiếp. Tại sao không phải là ta? Tại sao ta bị đối xử như vậy. Ngươi? Ngươi ? Ngươi? Mau nói xem? Vì sao ta lại bị đối xử như vậy?"

Gã vung kiếm chỉ thẳng mặt từng tên gia nhân một rồi ngửa cổ tu thêm một hớp rượu. Đôi chân vì say mà loạng quạng suýt ngã.

"Ta... ta... ta đã nghĩ lão già đó thương yêu ta nhất, cuối cùng ta lại là đứa khiến cho lão đó thất vọng nhất" Đoạn lại tu một hớp rượu cay đến xé ruột xé gan "Haha giờ ta có gì chứ, có còn cái gì."

Gã nhìn xuống một thân trang phục. Phận là huynh trưởng, là đại hoàng tử của Đại Lý mà cuối cùng lại cúi mình trước chính đệ đệ của mình. Gã cười, cái cười vừa thê lương vừa nhạo báng. Thà rằng lão già ấy truyền lại ngôi vị cho Minhyung, có lẽ gã sẽ không cảm thấy bức bối đến như vậy. Nhưng trớ trêu thay, thế tử lại là Woojae.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro