08 。"tân la nổi dậy"
10.
Một Woojae ngây thơ thuần khiết. Một Woojae chưa từng nếm trải mùi vị cay nghiệt của cuộc đời. Một Woojae mà ngay từ khi sinh ra đã luôn được yêu thương chiều chuộng. Một vị vua như vậy sao có thể dẫn dắt cả một quốc gia.
"Lão bảo lão không tin tưởng ta, không giao lại vương vị cho ta. Ha ha lão khinh ta đến vậy". Đôi mắt gã đỏ sọc, kề kiếm sát cổ một nô tỳ đã sớm run lên vì sợ hãi.
"Cả ngươi cũng coi khinh ta như lão già đó, đúng không? NÓI!"
Đám nô tỳ run lên bần bật, chỉ sợ một câu nói sai thôi là vị chủ tử kia sẽ lấy đi cái mạng quèn này của chúng.
"Nô tỳ không dám. Nô tỳ không dám...."
"Nói dối!". Gã gầm lên.
Jihoon ném mạnh bình rượu vào tường, thanh bảo kiếm được Hi Tông ban cho từ ngày thơ ấu gã vẫn luôn nâng niu trân trọng cũng vì vậy mà rơi xuống đất. Vỏ kiếm bung ra, hàn quang của thanh kiếm rọi vào đáy mắt gã, sắc lạnh đến ghê người.
"Chuyển lời ta đến sứ thần Tân La. Ta, từ giờ phút này không còn là Hoàng tử Đại Lý, mà là kẻ bỏ quốc lưu vong. Chấp nhận lời đề nghị của quý quốc, hẹn ngày cùng nhau giành lại lấy ngai vàng."
Máu đỏ, gã vuốt ve lưỡi kiếm, lẩm bẩm: Nếu không phải ngươi xa lánh lạnh nhạt với ta như thế thì ta đã không chuẩn bị cho cái ngày này. Nếu Kyungho không đưa ra lời đề nghị ra cũng chẳng hề nghĩ đến cái ý định tự mình nổi dậy làm vua. Là ngươi coi khinh ta để chọn cái thằng nhóc con ngu dốt kia. Một tên vua thiếu sáng suốt như ngươi cớ sao lại coi khinh ta trong khi ta đã tận trung với ngươi như vậy
Không! Ta không cam tâm!
Ta, Jihoon này, sinh ra đã là hoàng tử Đại Lý, thì chết đi cũng phải là Vua của Đại Lý. Bất kì kẻ nào cũng không được cướp khỏi ta. Cho dù có phải mang tiếng xấu ngàn đời là kẻ bán nước, ta cũng sẽ không nhường lại ngai vàng này cho bất kì kẻ nào....
Cùng lúc đó, tại Điện Càn Thành, Hi Tông lại ho ra thêm một trận máu. Vị vua già lúc này giống như chiếc lá sắp tàn trên cành cây khô héo, hé đôi môi khô nứt nẻ suốt một đêm vì cơn sốt cao hành hạ, thều thào ban lệnh:
"Truyền lệnh ta. Mùng hai tháng Chạp tới, Thái tử ... Thái tử sẽ nối ngôi ta, kế vị vương quyền này"
Mệnh lệnh được ban ra như một cơn chấn động mạnh mẽ náo loạn suốt cả hậu cung vốn chẳng hề thanh bình yên ả. Công tác chuẩn bị lục tục được tiến hành. Kẻ gắng sức cứu chữa hòng níu kéo chút hơi tàn cuối cùng của vị vua già ốm yếu, kẻ tất bật lo sửa soạn lại hậu cung đồng thời gửi thiệp mời tới các nước láng giềng. Duy chỉ có Đông cung của Thái tử như tách biệt khỏi với những lo toan triều chính và ồn ào sau chiếu chỉ gấp gáp. Cứ như cái sắc lệnh sắc phong kia là ban cho ai đó chứ không phải là cho vị chủ nhân của tẩm cung ấy vậy.
Woojae tựa lưng vào giá sách, bình thản đọc nốt cuốn Kinh thư như những ngày xưa cũ, chẳng hề mảy may lo đến việc vài ngày nữa mình sẽ phải gánh lên vai trách nhiệm lớn lao thế nào. Đọc hết một trang đôi mày như họa lại khẽ nhăn vào. Tuy chỉ vài giây nhưng nếu tinh ý dường như có thể đọc được sự hoảng loạn cùng mỏi mệt đang bị kìm nén trong lòng chàng.
"Tướng công, có Lý tướng quân phu nhân xin được cầu kiến. Thần thiếp cản không nổi Hoàng tử, hiện tại hoàng tử đang đứng chờ ở ngoài" – Thái tử phi dè dặt bước vào phòng, giọng điệu có phần run rẩy.
Vừa nghe đến tên đệ đệ của mình, đôi mày Thế tử thoáng giãn ra.
"Minseok đến ư? Được, nàng mau bảo đệ ấy vào đây. Nàng sao thế, ta làm cho nàng sợ sao" Woojae dịu dàng đặt quyển sách đang đọc dang dở xuống bàn, tiến tới chỉnh lại vạt lụa buông lơi trên cánh tay cho Thái tử phi "Ở bên ta lâu như vậy mà nàng vẫn sợ làm ta phật ý ư?"
Thái tử phi e lệ lắc đầu né tránh cái nhìn ôn nhu của Thế tử. Nàng đỏ mặt cúi đầu.
"Thần thiếp nào dám. Chỉ lo chàng đang đọc sách thì bị thần thiếp phá hỏng nhã hứng thôi."
"Nàng sợ ta đến vậy? Xem chừng lâu nay ta đã bỏ bê nàng quá lâu rồi. Được , nàng mau bảo đệ ấy vào đây, tối nay xong việc sớm ta sẽ qua chỗ nàng."
Chàng cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của Thái tử phi rồi mỉm cười nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của thê tử đoan trang lui ra ngoài.
"Hoàng huynh...."
Minseok đẩy cửa bước vào bên trong. Woojae mỉm cười nhìn đệ đệ của mình. Da dẻ vẫn hồng hào đầy đặn, xem ra vị huynh đệ của chàng đối xử với đệ ấy cũng không tồi.
"Lâu lắm rồi mới thấy đệ đến chỗ ta. Ngồi xuống đi. À phải rồi, bấy lâu nay đệ ở đó thấy thế nào, có gì kém Hoàng cung không? Sanghyeok ca ca đối xử với đệ tốt chứ?"
Minseok thở dài, người này thân là Thái tử ấy thế mà chẳng có được sự trầm lạnh uy nghi của bậc đế vương chút nào. Đối mặt trước những làn câu hỏi quan tâm ấy, Minseok chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
"Huynh ấy, lại sắp cưới thêm thiếp rồi. Là Trương nhị tiểu thư, ái nữ của Hạ bộ Thượng thư, hỷ tiệc có lẽ sẽ diễn ra vào ngày lành sau lễ Tấn phong của huynh không lâu thôi."
"Song hỉ, đây đích thực là song hỉ. Lần này huynh phải lạm quyền ra lệnh cho Sanghyeok ca ca tổ chức tiệc mừng to một chút mới được, hai lần trước tuy long trọng nhưng mời quá ít khách đến chung vui, thật sự không thể tham dự trò phá phòng tân hôn huynh cũng có chút tiếc nuối."
"Huynh... không phản đối ư?"
"Phản đối gì chứ. Nam nhi ai cũng năm thê bảy thiếp, đệ cũng là nam nhân lẽ nào không hiểu được đạo lý này? Huống chi tuy Sanghyeok ca ca đã có hai thê tử, nhưng đều là nam nhân, Lý gia vẫn cần có người nối dõi tông đường."
Minseok im lặng không đáp.
12.
Cậu mang theo tâm trạng phiền muộn này lên xe ngựa về Lý phủ. Giữa tiếng lọc xọc của bánh xe quay tròn, giọng của ca ca cứ không ngừng văng vẳng bên tai:
"Tuy nói là vậy, nhưng Sanghyeok ca ngoài Wangho ca ra cũng chẳng hề động lòng với ai khác, ta cũng thấy thương cảm cho vị cô nương ấy. Đây vừa là điều hay, cũng lại là điều dở, làm dở dang cả cuộc đời Cho tiểu thư mất rồi...."
Nếu không muốn lỡ dở cuộc đời vị Cho tiểu thư ấy, cũng là thành toàn cho cuộc sống của cậu, có lẽ cũng chỉ còn có mỗi lựa chọn đó mà thôi....
Hai tuần trăng nữa, lễ đăng quang của Thế tử sẽ được tiến hành.....
....
Sớm ngày mồng hai tháng chạp năm Kỷ Hợi, Woojae làm lễ đăng quang, chính thức lên ngôi hoàng đế ở điện Thái Hòa, đặt niên hiệu là Thiệu Thánh. Hai bên Tả, Hữu Đại Cung Môn chuông trống rền vang, cờ xí, tàng lọng đủ loại rợp trời rực rỡ. Giữa tiếng cung kính tung hô của các hoàng thân, đại thần lễ phục chỉnh tề quỳ rạp hai bên.
Lý Nguyên Tông đội mũ cửu long, mặc áo hoàng bào, thắt đai ngọc cao cao tại thượng bước lên bậc thềm ngồi ngự trên ngai vàng đặt chính giữa điện. Một vị đại thần tuổi tác đã ngoại ngũ tuần, đứng chầu bên Thiên tử, tâu Tân quốc vương dùng ấn ngọc truyền quốc – tượng trưng cho uy quyền rồi mới sang sảng truyền chiếu lên ngôi.
"[....]
Trẫm lấy đức mỏng giữ ngôi nguyên lương, nghỉ bóng cây, cưỡi trên thuyền, dạy bảo kính theo khuôn phép; cày cấy ruộng, làm nhà cửa để mưu toàn việc dành cho nhờ ở mưu mô. Nghĩ gánh vác khó nhọc, thêm thương xót chừng nào! Bởi vô cùng mạnh cả, cũng vô cùng lo nghĩ, nỗi noi càng giữ lòng hiếu tư; mà đã được ngôi to, tất lại được tiếng hay, khó thác vinh theo thiên cố mệnh. Nay Chu Công đại thần nội ngoại văn võ trăm quan dâng sớ khuyên trẫm sớm chính vị hiệu để theo lòng mong đợi của mọi người. Bởi thế, châm chước lễ văn, bớt thương thuận biến, lên ngôi hoàng đế ở điện Thái Hòa. Trẫm vâng mệnh sáng của trời, nhận mệnh sáng của hoàng khảo, vậy lấy năm nay làm năm Thụy Miên năm đầu để chính huy xưng mà tỏ đại thống.
[....]"
Bá quan văn võ xếp hai hàng quỳ dưới điện rồng lạy năm lạy, điện Thái Hòa như rung chuyển giữa tiếng hô vang trời của thần dân trước kỉ nguyên của một vương triều mới.
"Hoàng thượng Vạn tuế, Vạn tuế, Vạn vạn tuế"
Đương lúc Tân hoàng đế chuẩn bị lên xe giá trở về điện Cần Chánh thì Đại điện bỗng lao xao một trận phá hỏng toàn bộ bầu không khí oai nghiêm. Nguyên lai nhị phu nhân của Lý đại tướng quân đã biến mất không một dấu tích. Mà phía bên kia hàng, nơi đoàn sứ giả của Tân La khi nãy đứng cũng đã không một bóng người tự lúc nào.....
"Khốn khiếp, ngươi bảo sao, không tìm thấy hoàng tử?" – Minhyung đập mạnh tay xuống bàn, lớn giọng quát. Lần đầu tiên chàng mất bình tĩnh đến thế này. Sứ giả mất tích đã đành, nay hoàng tử cũng không còn để lại dù chỉ một chút tăm tích, chàng biết phải xử trí làm sao.
"Khải bẩm" – Viên tướng phủ phục, rập đầu xuống đất, giọng nói thập phần run sợ "Chúng thần đã lục soát hết Hoàng cung, thậm chí là cả công quán của sứ giả nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy tung tích Lý phu nhân. Chúng thần tội đáng muôn chết, mong Lam Thân vương xử phạt."
"Đứng lên cả đi, không phải lỗi của các ngươi" – Minhyung đưa tay day day chân mày mệt mỏi.
Việc nước hẵng loạn, Hoàng đến lên ngôi còn chưa trọn một ngày đã có bao biến cố xảy ra. Thân là Lam Thân Vương, lại là người được Thái thượng hoàng tin tưởng giao quyền nhiếp chính, từng ấy cơ sự xảy ra trong cùng một ngày khiến chàng thật mất mặt, chẳng may tứ hoàng tử có bề gì thì chàng biết ăn nói sao với các vị tiên đế đây.
Đệ cho rằng, việc sứ giả biến mất có liên quan đến Minseok. Hoàng huynh, trước giờ quốc vương Tân La và Thái thượng hoàng có hiềm khích gì không?" – Sanghyeok vẫn luôn giữ thế im lặng, giờ mới chậm rãi lên tiếng. Hắn cùng Tân La không thù không oán, nên chắc chắn Tân La sẽ chẳng có lý do gì mà nhằm vào hắn. Sanghyeok cho rằng, nếu như việc thê tử của hắn và sứ giả Tân La cùng biến mất có quan hệ, vậy thì ngoại trừ việc cậu tự ý đi theo đoàn sứ bộ, chỉ còn có thể là do hiềm khích giữa Tân La và Đại Lý mà thôi.
Chỉ có điều lúc này cậu lành ít dữ nhiều thì chẳng ai biết được.
Minhyung đưa mắt nhìn Sanghyeok ngầm thảo luận. Ngay khi Minhyung chuẩn bị ban lệnh đóng ải giữa Đại Lý và Tân La thì một tên lính nữa hớt hải chạy vào, vội vã đến mức không kịp thi lễ cho phải phép.
"Cấp báo, ải quan vừa gửi thư tới, 10 vạn quân Tân La đã tràn xuống biên giới, bọn họ quân lực ít ỏi, không thể chống đỡ, hiện tại bị thương tổn rất nặng nề, đồng thời đang tiến vào nước ta theo đường sông Áp Lục. Quân tiên phong do một vị tướng vô cùng dũng mãnh chỉ huy, đã phá tan tiền đồn của nước ta nơi biên ải, hiện đang tiến như vũ bão về phía kinh thành...."
Bút trên tay Minhyung rơi xuống đất. Chàng vốn đã dự trù chiến tranh giữa hai nước từ lâu do Tân La trước giờ vốn không hoàn toàn quy phục Thiên triều, nhưng xem chừng dự đoán của chàng còn không nhanh bằng đường tiến quân của địch. Minhyung nghiêm nét mặt, chàng nhắm mắt điều chỉnh lại dòng suy nghĩ đang rối bời rồi lạnh lùng ban lệnh:
"Các tương lĩnh nghe lệnh ta truyền. Mau chóng sai các thám quân truyền tin hỏa tốc về, nội trong ba ngày phải đem về đây hướng di chuyển của quân địch. Sanghyeok, đệ mau chấn chỉnh quân ngũ, ta giao cho đệ chức Thống soái, tổng chỉ huy cuộc kháng chiến. Park Doyeon chức phó soái, chỉ huy toàn bộ đại quân trên chiến trường. Các tướng lĩnh dưới trướng, toàn quyền Quốc công tiết chế Sanghyeok quyết định. Các ngươi nghe rõ cả chưa?"
Tiếng vâng lệnh đồng thanh vang lên. Sau khi ai nấy đều nhận lệnh rời khỏi thư phòng, Minhyung mới mệt mỏi quay sang Sanghyeok nói đôi điều dò dặn.
"Lần này ta không thể cùng đệ vào sinh ra tử, thế nên đệ nhất định phải bảo toàn tính mạng cho bản thân mình, đồng thời bảo vệ lực lượng của Đại Lý. Ta tin tưởng nơi đệ. Vương triều này còn quá non trẻ, lòng dân cũng chưa hoàn toàn hướng về Tân hoàng đế, ta không dám để Hoàng thượng ở lại mà không có lấy một vị quan đáng tin cẩn, hơn nữa, Tân La cho dù có chớp được thời cơ triều đại mới còn non trẻ mà nổi dậy cũng khó có thể thắng được quân đội của ta. Chỉ e rằng cuộc nổi dậy này là để phục vụ một mục đích khác, vậy nên chắc chắn vẫn sẽ còn quân phản loạn trong triều đình."
"Đệ đã rõ."
"Sanghyeok, Đại Lý của chúng ta đã trải qua 70 năm thái bình thịnh trị, phía nam tuy quân Giao Chỉ không dưới đôi lần nổi dậy nhưng với Đại Lý đều chỉ là các trận chiến nho nhỏ chẳng hề tốn sức nên có đôi chút lơ là. Nhưng Tân La vừa mới thống nhất tam quốc, lại là đế quốc hiếu chiến không hề biết sợ, một mặt đệ phải giành được chiến thắng, mặt khác, phải đảm bảo cho bản thân an toàn, vì tương lai Đại Lý. Đệ hiểu ý ta chứ?"
"Thần xin tuân lệnh."
Sanghyeok cúi đầu thi lễ, đoạn quay lưng bước đi thì bị giọng nói của Minhyung gọi giật lại khiến đôi vai chàng cứng đờ
"Wangho...! chuyện này đệ nhất định phải nói cho đệ ấy biết. Còn phụ hoàng ta sẽ tìm cách lựa lời."
"Tuân lệnh."
Câu trả lời nhẹ như gió thoảng, ấy vậy mà lại mang theo đó nặng trĩu những tâm tư.
tbc.
-------
Sắp chiến tranh gòi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro