𝒔𝒊𝒙
book ngồi trước màn hình laptop, ánh sáng trắng xanh hắt lên khuôn mặt đang cau lại vì tập trung. ngón tay em đặt hờ trên bàn phím nhưng mãi vẫn chưa gõ xuống. mỗi khi định bắt đầu, hình ảnh force — ánh mắt sắc bén, những cú thúc bạo liệt, bàn tay thô ráp siết chặt eo bạn diễn — lại hiện lên trong đầu, khiến em rùng mình.
em cắn môi. làm gì bây giờ? làm sao để viết ra một kịch bản mà vừa hợp với phong cách của force, vừa... cho mình một cơ hội?
em biết rõ: force không phải kiểu đàn ông dịu dàng. hắn không cần phải giả vờ. những video của hắn là bằng chứng sống — thô bạo, trực diện, không nhân nhượng. đối tác của hắn, dù là ai, cũng đều bị đẩy vào thế bị động hoàn toàn, chỉ biết bám víu vào hắn để không bị nhấn chìm.
và book — em rùng mình khi nghĩ tới chuyện đó. mình cũng sẽ bị như vậy thôi sao?
suy nghĩ đó khiến bụng em nóng lên, một cảm giác lạ lẫm, vừa sợ hãi vừa... háo hức.
nhưng bên trong, một phần nào đó bướng bỉnh của book vẫn thì thầm: mình không muốn bị hắn đánh gục ngay từ đầu. em muốn nhiều hơn thế. em muốn thấy force không chỉ nhìn em như một món đồ chơi dễ vỡ. em muốn... để lại dấu ấn gì đó trong đầu hắn. dù chỉ là một chút.
em hít sâu, rồi gõ những dòng đầu tiên vào bản nháp.
> bối cảnh: phòng ngủ đơn giản, ánh sáng vàng ấm. bạn diễn gặp nhau trong không khí thân mật, không quá kịch tính. bắt đầu bằng những cái chạm nhẹ, trao đổi ánh mắt, rồi tiến triển dần.
đến đây, em ngập ngừng.
có nên thêm vào không? cái ý tưởng ấy — một thứ force gần như chưa bao giờ làm trong những video em từng xem.
em nhắm mắt, đầu óc lộn xộn.
hôn. em muốn có một cảnh hôn.
không phải kiểu hôn vồ vập, chiếm đoạt. chỉ là một cái chạm môi chậm rãi, có chút mềm mại, có chút... tình cảm.
em đỏ bừng mặt. ý nghĩ đó vừa ngớ ngẩn vừa mạo hiểm. nếu force thấy, liệu hắn sẽ cười nhạo mình không? sẽ xem mình là một đứa non nớt mơ mộng không biết gì về cái thế giới này?
nhưng sâu bên trong, em vẫn mong muốn. một nụ hôn. một thứ gì đó khiến lần hợp tác này không chỉ là xác thịt va chạm.
em gõ thêm:
trước khi tiến xa hơn, có một cảnh hôn nhẹ, như một sự khẳng định thầm lặng rằng cả hai đang thực sự kết nối.
em nhìn dòng chữ, tim đập thình thịch. sẽ ra sao nếu force từ chối thẳng thừng? sẽ ra sao nếu hắn cười lạnh, nói rằng hắn không bao giờ lãng phí thời gian vào mấy thứ ngớ ngẩn như thế?
em cắn môi, tay siết chặt chuột.
nhưng mình vẫn muốn thử. dù biết trước kết quả, dù biết có thể sẽ bị từ chối, em vẫn muốn thử.
vì nếu không nhân lúc còn được phép hy vọng, em sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chạm vào thứ cảm xúc mà bản thân thèm khát đến tuyệt vọng.
book tiếp tục viết, lần này tập trung hơn. em mô tả các bước chuyển nhẹ nhàng, khung hình sẽ quay chậm lại ở vài khoảnh khắc — một cái vuốt ve qua lưng, một cái siết tay. những chi tiết tưởng nhỏ nhưng trong mắt em, lại mang đầy ý nghĩa.
đó không chỉ là "sex". đó là kết nối.
mỗi lần gõ thêm một dòng, em lại tưởng tượng force sẽ phản ứng thế nào. em tưởng tượng ánh mắt hắn — liệu có ánh lên một tia bất ngờ nào đó không? liệu, chỉ một giây thôi, hắn sẽ nhìn em không phải như một bạn diễn, mà như một người mà hắn thật sự muốn chạm vào?
ý nghĩ đó khiến lòng ngực em siết lại, một cơn hồi hộp nóng bừng lan khắp người.
em biết mình đang ngu ngốc. force là kiểu đàn ông thẳng thừng, thực dụng, có lẽ chẳng bao giờ để tâm đến những chi tiết mềm yếu này. nhưng một phần trong em vẫn bám víu lấy hy vọng mong manh rằng, nếu mình cố gắng thật nhiều, nếu mình cho hắn thấy một cách tiếp cận khác — có lẽ, chỉ có lẽ thôi — hắn sẽ không hoàn toàn phớt lờ mình.
khi hoàn thành bản nháp, book ngồi ngây ra nhìn màn hình, lòng ngổn ngang cảm xúc.
em sợ. sợ bị từ chối, sợ bị khinh thường. nhưng cũng mong đợi. mong được nhìn thấy ánh mắt force khi đọc những dòng chữ này. một ánh mắt mà em hy vọng, dù chỉ là thoáng qua, sẽ có chút dịu lại vì mình.
book hít sâu, lưu bản nháp. em sẽ còn phải chỉnh sửa, gọt giũa lời lẽ để không quá lộ liễu, nhưng bản nháp đầu tiên này — chứa đựng toàn bộ sự can đảm và khát khao ngốc nghếch của em.
ngày mai, em sẽ gửi. và dù kết quả ra sao, em cũng không muốn nuối tiếc vì đã không thử.
..
tin nhắn từ book tới vào lúc force đang ngồi lười biếng trên ghế, điện thoại vắt vẻo trong tay. hắn vừa xem qua vài cái clip nhàm chán trên mạng, lòng đầy khó chịu, như một con thú đói đang đi tìm chút gì đó mới mẻ để xé toạc.
âm thanh báo hiệu vang lên. force liếc mắt qua: "em gửi kịch bản rồi ạ."
ngắn gọn, ngoan ngoãn.
hắn nhếch môi, mở file đính kèm. một tay đặt điện thoại, tay còn lại vô thức xoa cằm — thói quen hắn chỉ có khi bắt đầu hứng thú với thứ gì đó.
vài dòng đầu tiên, force đã phì cười.
phòng ngủ đơn giản, ánh sáng vàng ấm. tiếp xúc nhẹ nhàng, ánh mắt trao đổi... hắn cười nhạt, vuốt nhẹ màn hình xuống đọc tiếp. cái người này, rõ ràng đang cố gắng viết một cái kịch bản tình cảm "dịu dàng" nhất có thể. như thể nếu bài trí môi trường đủ mềm mại, đủ tinh tế, thì hắn — một kẻ quen với bạo lực, với quyền lực thể xác — cũng sẽ tự động biến thành một thằng đàn ông lãng mạn vậy.
"chạm nhẹ", "kết nối ánh mắt", "không quá kịch tính"...
force khẽ lắc đầu.
hắn biết rõ mấy trò này. hắn đã thấy nhiều kẻ mơ tưởng thuần hóa mình trước đây. nhưng khác với sự giả tạo của đám kia, book lại khiến force bật cười thật sự — một nụ cười vừa bất ngờ vừa... thú vị.
bởi lẽ, từng câu chữ book viết đều thành thật đến ngây thơ. người đẹp thực sự tin rằng một cái vuốt ve nhẹ nhàng, một nụ hôn trước khi quan hệ, có thể "chạm" được vào hắn.
đáng yêu thật.
force lướt tới đoạn giữa: "có một cảnh hôn nhẹ trước khi tiến xa hơn, như sự khẳng định thầm lặng rằng cả hai đang kết nối thực sự."
hắn bật cười thành tiếng.
hôn à? hắn thậm chí còn chẳng nhớ lần cuối cùng mình hôn ai là khi nào. với force, tình dục là bản năng. cắn, siết, vồ vập. còn hôn? — đó là thứ hắn đã bỏ lại từ lâu cùng những thứ gọi là "tình cảm."
nhưng khi nghĩ tới việc cúi xuống, nhấn book vào tường, vuốt ve eo em rồi bất ngờ chiếm lấy đôi môi run rẩy kia... hình ảnh đó khiến force dừng lại một nhịp.
không tệ. không tệ chút nào.
hắn lướt ngón tay dọc theo đoạn miêu tả tiếp theo, ánh mắt trầm xuống.
book đã rất cẩn thận. em mô tả từng bước rất chi tiết — không ép buộc, không vồ vập, mà là "tiến triển dần", "theo nhịp thở", "thêm chút đòi hỏi mỗi lần chạm".
force có thể tưởng tượng ra từng khung hình — ánh sáng ấm áp đổ lên làn da trắng trẻo của book, ánh mắt em ngước lên đầy ngập ngừng, ngón tay bấu nhẹ vào áo hắn...
ý nghĩ đó khiến hắn cảm thấy hơi... khát.
force vươn tay chỉnh lại tư thế, thả lỏng người hơn trên ghế. trong đầu hắn, những cảnh quay ấy đã bắt đầu sống động — em run rẩy nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cố gắng duy trì sự "kết nối" mỏng manh mà em mong mỏi.
vừa muốn chống lại, vừa muốn chìm đắm. hắn biết kiểu đó. hắn rất giỏi nhận ra ai đang đấu tranh trong lòng. và hắn thích bóp nát thứ đấu tranh ấy bằng chính tay mình.
force cười, một nụ cười chậm rãi, nguy hiểm.
cái kịch bản "ấm áp" này, xét cho cùng, chỉ càng khiến em lộ rõ sự yếu đuối ngây thơ bên dưới. em không hề hiểu, chính việc cố gắng giữ lấy chút dịu dàng ấy mới khiến hắn càng muốn xé toạc nó ra — từng chút một — trong khi để book phải tự tay níu lấy mình.
hắn vuốt nhẹ màn hình lên một lần nữa, đọc lại phần book mô tả "giao tiếp bằng ánh mắt".
force nhắm mắt, tưởng tượng cảnh cậu ta ngước nhìn mình — ánh mắt ấy đầy mong chờ, sợ hãi và bất lực.
chỉ cần một ánh mắt thôi... force chắc chắn book sẽ sớm sụp đổ.
hắn biết mình nên từ chối vài phần yêu cầu đó — như thường lệ, hắn không bao giờ phí thời gian cho những trò vờ vịt như "kết nối ánh mắt" hay "hôn môi" trong các video thuần sex. nhưng lần này, force lại muốn giữ kịch bản y nguyên.
không phải vì hắn thấy book đáng thương. mà vì hắn muốn tận mắt chứng kiến cái cách book từ từ bị chính giấc mơ nhỏ bé, ngốc nghếch của mình đập vỡ dưới tay hắn.
và, thầm nghĩ, hắn cũng chẳng ngại... hôn em một chút.
nếu đó là thứ book khát khao đến vậy.
force đóng file, ánh mắt lấp lánh sự hứng khởi. ngón tay hắn gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, phân vân nên trả lời ngay hay cố tình để book chờ đợi một chút. cuối cùng, hắn gõ một tin nhắn ngắn gọn:
"được. tôi chờ đến ngày quay."
chỉ vậy. không khen, không bình luận. để mặc book tha hồ lo lắng, tự hỏi liệu mình đã làm đúng chưa.
force thả điện thoại xuống bàn, ngả đầu ra ghế, nhắm mắt lại.
trong bóng tối mờ nhạt phía sau mi mắt, hắn đã nhìn thấy rõ hình ảnh của em với ánh mắt run rẩy nhưng không chịu lùi bước kia — đang chờ hắn đến để đốt cháy từng phần một.
..
book ngồi trước màn hình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi dù phòng bật điều hòa mát lạnh. tin nhắn từ force hiện lên, ngắn gọn và lạnh lùng như mọi khi:
"được. tôi chờ đến ngày quay."
chỉ một câu đơn giản, nhưng khiến tim em đập dồn dập không dứt. book siết chặt điện thoại trong tay, mím môi để cố dằn xuống cơn bối rối không tên đang trào lên trong lồng ngực.
hắn đồng ý rồi. force thực sự đồng ý rồi.
book ngả người ra ghế, thở hắt ra một hơi dài, rồi lại bật cười khẽ một mình. không hiểu vì sao, em lại cảm thấy như mình vừa thắng một ván cược liều lĩnh. force — kẻ nổi tiếng với những clip thô bạo, không thỏa hiệp, chẳng bao giờ "nhẹ nhàng" với bất kỳ ai — cuối cùng cũng sẽ tham gia vào một dự án "ấm áp" mà em lên kịch bản.
em khẽ cười, tưởng tượng ra cảnh hai người trong phòng quay: ánh sáng vàng ấm, force tiến lại gần, ánh mắt hắn — dù sắc bén đến đâu — cũng sẽ được dịu đi bởi không khí thân mật em tạo dựng. có thể, chỉ có thể thôi... hắn sẽ bớt đi cái bản năng càn quét thường thấy.
book nhẹ nhàng chạm ngón tay lên môi mình, một thoáng mơ hồ hiện ra. em chưa từng quay những phân cảnh quá nặng bạo lực; tất cả những gì em hướng tới đều là sự kết nối — bằng ánh mắt, bằng hơi thở, bằng những cái chạm dịu dàng.
em tự tin rằng, một khi ở trong bầu không khí đó, force cũng sẽ bị ảnh hưởng. em tin mình có thể khiến hắn "nhẹ nhàng" đi.
nghĩ vậy, book cầm điện thoại lên, mở lại đoạn kịch bản đã gửi cho hắn, lướt mắt đọc nhanh. đoạn hôn môi, chạm nhẹ, những cái ôm siết không gấp gáp... tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng để force không có lý do phản kháng. một trận chiến thầm lặng nhưng book tin mình có thể thắng.
"chỉ cần mình giữ nhịp... từ từ kéo hắn theo dòng chảy nhẹ nhàng này..." — book nghĩ thầm, khoé miệng khẽ cong lên.
thế nhưng, ngay trong sâu thẳm, một phần khác trong em lại khẽ run rẩy. force không giống những người khác. hắn không dễ bị dắt mũi. không dễ bị "cảm hóa".
cái cách hắn nói chuyện — lạnh lùng, cộc cằn nhưng lại ngấm ngầm mang theo sự nhẫn nại đáng sợ — làm book không thể không lo lắng. những clip hắn từng đăng, dù hiếm hoi, nhưng đều giống như dấu vết của một con mãnh thú: không bao giờ thương hoa tiếc ngọc. bạn diễn của hắn, dù là ai, cũng đều bị nghiền nát trong khoái cảm tàn bạo.
book biết điều đó.
em biết rõ hơn bất kỳ ai — bởi chính em đã xem đi xem lại những video ấy, những lần tay hắn xiết chặt cổ bạn diễn, những lần hắn giữ chặt lấy người kia không cho trốn thoát... và trong khoảnh khắc ấy, người dưới hắn chỉ còn biết run rẩy, vỡ vụn.
nhớ tới những hình ảnh đó, gáy book bất giác nóng lên. cơ thể em nhỏ bé, mềm mại, vốn không hề quen chịu đựng sự dữ dội như vậy.
"nhưng lần này sẽ khác..." em tự nhủ, cố dằn lòng mình.
force đã đồng ý tham gia kịch bản của em. em đã dày công sắp đặt một khung cảnh dịu dàng, tinh tế, không bạo lực. nếu em giữ vững vai trò đạo diễn, nếu em liên tục dẫn dắt đúng nhịp điệu... force cũng sẽ phải thích nghi. hắn sẽ phải tuân theo.
book cười, dù là nụ cười đầy căng thẳng.
chỉ cần force chịu hôn em. chỉ cần force chịu nhìn em trong mắt, chạm em bằng tay không quá mạnh. book tin mình sẽ "làm mềm" được hắn.
...em không biết, hay đúng hơn là em cố tình không nghĩ tới một khả năng khác. rằng chính kịch bản "ngọt ngào" em dày công tạo dựng, sẽ trở thành cái bẫy hoàn hảo để force bóp nghẹt em.
bởi với một kẻ như hắn — càng ngọt ngào, càng dễ khiến đối phương rơi vào ảo tưởng an toàn. và chính lúc em thả lỏng cảnh giác, nghĩ rằng mình đã "cảm hóa" được con thú hoang đó — cũng là lúc hắn lao tới, xé nát tất cả không thương tiếc.
ngày book bị phá hủy... đang đến rất gần. mà em, ngây thơ đến mức chẳng hề nhận ra.
vẫn ôm điện thoại trong tay, book bật màn hình, nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn cuối cùng force gửi:
"tôi chờ đến ngày quay."
tim em lại đập rộn ràng, xen lẫn thấp thỏm lẫn ngây ngô hy vọng.
không biết rằng, thứ đang chờ mình phía trước, không phải là một buổi quay phim ngọt ngào... mà là cơn lũ hung tợn sẽ cuốn sạch mọi mong manh, dịu dàng em từng ấp ủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro