9.
Ru hời... ru gió đầu thành,
Một vương cưới quỷ, huyết tanh nhuộm trời.
Gươm xưa dựng mộng đổi đời,
Tơ thù rút dọc tim người chờ yêu.
Ru hời... trăng mọc phiêu diêu,
Một người tin mãi, một chiều đoạn canh.
Áo hồng chưa kịp nhuộm danh,
Cắt ngang cổ trắng – bỏ thành, bỏ ta...
.....
Ru hời... năm ấy loạn giăng,
Tam Vương nổi gió, giặc lăng rợp trời.
Tĩnh Vương cưỡi ngựa, chẳng rời,
Một tay dẹp loạn, một lời an dân.
Chém tàn vương tặc lật thân,
Giữ yên bờ cõi, vững ngần non sông.
Năm Khang Diên thứ 3, loạn Tam Vương chấm dứt. Tĩnh Vương lập công lớn, dẹp được loạn lạc, cứu an lê dân; được bách tính và quan lại đồng tâm suy tôn lập đế vị. Cuối năm ấy, Tĩnh Vương tự Văn Huyền Tuấn lên ngôi, xưng hiệu Khang Mẫn hoàng đế.
Minh Tuyên hoàng đế tức Văn Huyền Minh bị phế truất, giáng làm Minh Vương, tước bỏ của cải điện phủ, cùng gia quyến đày ra ải bắc trấn giữ.
Ru hời... điện phủ tù tăm,
Minh Vương trốn chết, chối mệnh quân vương.
Phế rồi, đày xuống Đông phương,
Phủ xưa tro lạnh, chẳng còn ai vương.
Tân Hoàng đăng cơ ban chiếu chỉ rằng: Đổi niên hiệu thành Khang Tuấn. Sắc phong Thái tử phi Lý Ngọc Giao thành Dung quý phi, trắc phi Phùng Diễm Liên thành Hạ tu nghi. Đợi ngày lành tháng tốt, đón từ đệ phủ vào kinh. Ngôi vị Hoàng Hậu để trống, ba năm không người ngồi.
Ru hời... ngai Hậu trống không,
Cung tàn nguyệt lạnh, gió lùa vào sân.
Quý phi tôn, trắc phi trông,
Ngôi Hậu lạnh lẽo, chẳng ai dự phần.
.....
Năm Khang Tuấn thứ 4, gần cuối năm trời đổ mưa.
Nơi hậu viện phía sau điện Huyền Tâm, có một gian phòng luôn thắp sáng ánh nến. Quanh năm cửa đóng then cài, người đi kẻ ở không ai dám vào.
Ánh sáng leo lắt, chiếu lấy một cỗ linh sáng được đúc chế bằng đá tinh xảo, bên trong đặt một thân người vận hỷ phục đỏ thẫm, đầu đội phượng quan yên ổn "tĩnh thần". Nam nhân mặc long bào đứng bên, mặt không biến sắc, lặng lẽ dõi theo cử động của người trong sàng ngọc:
"Bệ hạ, ngày lành đã đến."
"..."
"Trẫm biết rồi. Lui đi."
Giọng Văn Huyền Tuấn thâm trầm, phất tay đuổi kẻ thần bí - tóc bạc phơ, thân khoác hắc bào - khom người đứng bên cạnh. Người ấy hiểu ý, lặng lẽ rời đi.
Cửa phòng khép lại, chỉ còn "Huyền Tuấn" trong gian phòng lạnh lẽo. Quanh năm phủ một màn sương dày quanh hậu viện, chiếc giường ngọc dần dần cũng tỏa ra hơi lạnh đến thấu xương. Chút ánh sáng xanh của sắc ngọc, phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị, đang nheo mắt dõi xuống từ trên cao.
Tấm thân nằm nơi đây, qua vài chi tiết nhỏ cũng có thể thoáng đoán rằng là Hoàng hậu đương triều.
Ngôi hậu bỏ trống nhiều năm, quần thần nhiều lần khuyên nhủ, mong Đế vương thay lòng đổi dạ, hồi tâm chuyển ý sắc phong, lập hậu để quốc thái dân an. Song bệ hạ tuyệt nhiên im lặng, không màng. Bao dung nhân mỹ nữ trần gian qua đi, đều không thể lọt vào long nhãn.
Vậy mà người đang được vận phượng bào kia, vậy mà là một nam tử - Thôi Huyền Tuấn, con trai của Nguyên lão Thái sư Thôi thị.
Gương mặt ấy thanh tú như ngọc, dung nhan điểm phấn trắng muốt, nhưng cũng không thể che đi hương sắc đã nhạt phai. Môi xinh điểm chu rực rỡ dưới ánh vàng, khóe môi khẽ cong như đang nở nụ cười. Hàng mi khép hờ, che đi đôi mắt đẹp từng chứa đựng cả nhân gian, nay an tĩnh như trăng ngủ trong mây. Thân y vận phượng bào đỏ rực - thứ hỷ phục chỉ dành cho bậc mẫu nghi.
Mi mục như họa, nhãn thu thủy,
Phấn diện tự tuyết, lệ khinh hoa.
Phượng bào như họa, mộng yên sa,
Tựa lụa phiêu nhiên giữa cõi tà...
Tạm dịch:
Mi cong như họa, mắt thu trong,
Gương tuyết điểm sầu, lệ nhẹ hồng.
Phượng bào như họa, mơ yên giấc,
Tựa lụa phiêu nhiên giữa cõi không...
Phía sau sàng ngọc, từ bao giờ đã mọc lên hàng ngàn bông hoa bỉ ngạn rực rỡ, suốt ba năm qua không héo tàn. Sắc hoa đỏ chói như kết tinh từ chính huyết mạch của người nằm đây. Từng cánh hoa mỏng manh, lay động trong làn khói mờ, rực lên dưới ánh nến, phản chiếu ánh biếc xanh. Như chứng giám cho một mối tình oan nghiệt.
Dưới linh đường, những đóa bỉ ngạn nhỏ đã sớm kết thành vòng, bao quanh phần chân sàng. Màu đỏ nổi bật trước nền đá trắng, từng cánh hoa rơi rụng, như từng giọt huyết lệ, của người mất vì bi thương.
Văn Huyền Tuấn vén một bên tay áo, cầm lấy đôi đũa son được đặt ngay ngắn trên mâm vàng. Hắn nhẹ nhàng gắp lấy một đồ vật sáng lấp lánh, tay cẩn thận bóp mạnh vào hai bên má người ngủ yên, cưỡng ép mở miệng. Một hạt ngọc được đặt vào.
Ba năm - ba hạt bích lưu ly. Đặt để đổi lấy một tia giữ hồn.
Miệng ngậm một nắm gạo trắng, ba hạt ngọc trấn hồn - đóng lại. Tay hắn vô thức đưa lên, vuốt ve gương mặt hiền hòa, yên ổn nhưng không còn hơi ấm.
Rồi trượt xuống vết cắt dài nơi yết hầu, đã tím đen, hằn lên nước da trắng ngần một vết cắt sâu thẳm. Vết cắt đã nhấn chìm đi một sinh mệnh. Ngay trước ngày đại hôn.
Tài mệnh tương truân, người chẳng đợi,
Yêu hận vương tàn, cổ hằn sâu.
"Hiền Tuấn... em trốn ta đã ba năm rồi. Lần này, trẫm tuyệt đối sẽ không để em chạy mất nữa."
"Ta thề đấy."
Canh ba vắng lặng không tiếng người. Sắc hạ qua đã lâu nhưng giữa đêm trời chợt đổ cơn mưa tầm tã.
Báo hiệu một điều kỳ dị sắp diễn ra.
.....
Ru hời... ba năm máu gột sơn hà,
Ngai vàng đổi lấy oán ma thâm tình.
Năm tư, ngọc nát thân linh,
Cưỡng duyên hồn lạnh, thề nguyền đoạn sanh.
Ru hời... gạo rắc bên thành,
Bốn phương gọi gió, triệu hồn vô danh.
Rượu huyết thấm bảy hướng quanh
Tơ hồng buộc gối, ngăn đường siêu sinh...
.....
Đêm ấy, trời quang, mưa tạnh, không sao, trăng tròn mờ ảo sau tầng mây mỏng. Gió phương bắc thổi về lạnh lẽo mang theo tiết trời mùa đông, thấm vào hương thu.
Điện Huyền Tâm cài then, vách tường dán kín huyết phù, cửa lớn ba tấc buộc dây đỏ quanh bảy vòng. Gạo trắng rắc thành hình trận, bốn góc dựng cờ tang, trong ngoài câm lặng như đất chết. Chỉ còn tiếng mõ tụng đều như nhịp thở từ một cõi khác - vừa trầm thấp vừa dồn dập.
Chính điện sáng rực ánh lửa, nến đỏ cháy cao dọc theo bậc đá dẫn vào linh đường. Trên hai hàng cột trụ, khăn lụa đỏ bay phấp phới, treo giữa tiếng chuông trầm ngắt và mùi đàn hương nồng đậm.
Trong điện, khói nhang nghi ngút, thành những vệt khói mờ ảo giữa không trung. Giữa điện, một cỗ linh quan sơn son thếp vàng được đặt trang nghiêm. Nắp ngọc chưa đậy. Người bên trong son môi đỏ thắm, đầu đội mũ phượng, thân vận giá y - Thôi Huyền Tuấn.
Chẳng ai dám thở mạnh.
Một nghi lễ quái dị - minh hôn, cưới người chết đã bị cấm từ lâu, nay đang được cử hành với lễ nghi long trọng nhất. Kì quái hơn, người đích thân ra mặt chủ trì lại là Hoàng Đế điện hạ.
Kẻ hầu người hạ cũng không biết người nằm trong linh quan thật sự là ai, người này có lai lịch ra sao. Đúng hơn là không được phép.
"Bất cứ kẻ nào hầu hạ "Hoàng hậu nương nương", đều phải được tẩy tịnh sạch sẽ, tâm không mang ô uế, mắt phủ kín huyết lụa. Không được nhìn, không được nghe, không được nói. Kẻ nào làm trái, tội chết không tha."
Cứ như vậy suốt ba năm. Không ít kẻ tò mò, không ít lời đàm tiếu dám xúc phạm đến phượng nhan. Kết quả đều chỉ đổi lấy kết cục không thể toàn mạng.
Ngày âm tháng âm năm âm. Giờ lành đã điểm.
Thầy pháp khoác áo choàng đen, tuổi đã ngoài bảy mươi, tóc trắng xóa buông dài, bước chân chầm chậm đi vòng quanh linh cữu tụng chú. Tay này cầm phất trần, tay kia cầm bút chu sa, từng nét vẽ đỏ rực in xuống nền đất. Một pháp trận triệu hồi.
Môi ông khẽ mấp máy như đang nhẩm thầm điều gì đó. Âm khí bỗng bốc lên từng đợt, những ánh nến rung rinh, lay lắt rồi vụt tắt ngay khi có làn gió lớn thổi qua. Cả một đại điện chìm trong bóng đêm. Ánh sáng không còn soi thấu được lòng người.
Đúng canh ba, Văn Huyền Tuấn vận hoàng bào đỏ rực, sắc đỏ như hòa với máu tươi. Cửa điện bật mở, hắn từng bước tiến vào, trên tay cầm một đĩa nến, mang theo ánh lửa xanh biếc. Le lói chiếu lên gương mặt vô cảm, đôi mắt âm u đến mức chẳng ai dám nhìn lâu.
Hắn quỳ xuống. Thắp lên ba nén nhang, cắm trước bài vị - Khang Trinh Hoàng Hậu Thôi Huyền Tuấn.
Trước linh cữu, tế bàn được bày biện chỉnh chu. Có rượu nếp vàng hòa với máu đế vương, bảy chân đèn châm lửa âm bập bùng cháy, tơ hồng nối từ gối linh cữu đến nơi tân lang y tọa. Linh cữu em không liệm theo nghi lễ thường, mà quấn thêm một lớp lụa trắng, bùa vàng dán giữa trán dùng để trấn hồn. Ngăn cho linh hồn mong manh bị oán khí cướp phách mà càn quấy.
Khăn đỏ được hạ, phủ kín gương mặt tân nương.
Lễ bắt đầu.
Văn Huyền Tuấn quỳ trước linh cữu, đôi mắt hắn u uất, toát lên vẻ đau thương nhưng kiên định. Tay hắn không run, giọng hắn không đổi, đọc lời khấn:
"Ngươi thân đã lạnh, nhưng hồn còn ở lại.
Ta là vua, lời ta là mệnh,
Ngươi là tân nương, chết cũng thành thân.
Dẫu ngươi oán, dẫu lòng phân,
Nay trao mạng sống, giam thân ngàn đời."
Sau lời khấn, hắn cầm lấy một lưỡi dao nhỏ đúc bằng bạc, rạch một đường ngọt sắc lên ngực trái. Máu trào đỏ tươi, chảy dọc xuống pháp trận. Tiếng niệm chú lầm rầm dâng lên, dòng máu đỏ như có linh tính, theo đó mà chảy thành hình. Bao quanh trận, những đóa bỉ ngạn cũng men theo dòng máu mà mọc lên. Quấn lấy nhau như một dây xích đỏ rực, kết thành hình tròn - dẫn lối về cõi âm.
Bỉ ngạn - loài hoa vốn chỉ nở ở hai bên bờ âm giới, nơi bến Vong chia hai bờ số mệnh: nhân và quỷ. Hoa nở mãi mà chẳng bao giờ có lá. Lá thì cứ xanh, nhưng lại chẳng bung hoa. Vốn chỉ là "người" dẫn đường cho những linh hồn người lạc lối về với chốn linh thiêng. Giờ lại bị bức khỏi chốn Diêm phủ, ép nở tại dương gian dưới trận pháp đổi bằng máu của bậc đế vương.
Là lễ hỷ nhưng tiếng trống kèn tang ma lại cất lên, như một khúc chiêu hồn đón người quá cố trở về dương gian. Giấy tiền trắng vàng đủ loại tung lên, rơi xuống hòa vào dòng máu đỏ. Tiếng khánh vang, Hỉ bà cất giọng:
"Nhất bái thiên địa"
"Nhị bái cao đường"
"Phu thê giao bái"
Một lạy tế trời, một lạy tế tổ tông, một lạy cùng em. Rượu nếp đỏ lần lượt trút xuống trước linh đường, hắn cũng uống cạn ba chén.
Ba nén nhang đã gần cháy hết, cũng tức đại lễ sắp hoàn thành. Âm khí được triệu hồi đã đến lúc phải biến tan. Nhưng thay vì về với cõi luân thường, người sẽ bị trói buộc với bậc quân vương, một lần và mãi mãi.
Nhang tắt. Gió lặng. Trận pháp khép.
Minh hôn thành.
Thầy pháp thu phất trần, huyết phù cũng hóa thành tro bụi, máu hắn vẫn chảy dọc theo những nét vẽ đã khắc. Trận pháp ngưng động, âm khí chỉ còn vương như mảnh sương mỏng. Một tia sáng đỏ yếu ớt hắt lên từ linh trận như báo hiệu về một lời lập nguyện. Đại lễ đã thành, vĩnh viễn không thể chia tách.
Tất cả đều rời đi. Trong điện chỉ còn một mình Văn Huyền Tuấn đứng trước linh quan, mặt lạnh như tiền, không nói một lời.
Hắn bước đến, tay vuốt nhẹ nắp linh quan được khảm long văn. Mỗi đường chạm khắc đều lạnh như sắt đá chôn vào băng tuyết. Mắt hắn nheo lại như muốn thu cả thế giới vào trong tầm mắt, cũng là người mà hắn vừa hận vừa yêu.
Em an vị yên ổn quá nhỉ, hắn gọi mãi em chẳng đáp lời. Tại sao em được an ổn yên giấc, còn hắn phải hàng đêm khóc than vì nhớ người?
Văn Huyền Tuấn cởi bỏ mũ miện, tháo nửa miếng ngọc bội em từng trao, đặt xuống bên cạnh. Sau đó chậm rãi bước vào linh quan, hắn nằm nghiêng, vòng tay ôm lấy Thôi Huyền Tuấn, vỗ về như thể người ấy chỉ đang say ngủ. Ánh mắt hắn khẽ khép, khóe môi phảng phất một nụ cười đã lâu không xuất hiện.
Từ trong tay áo, hắn rút ra lưỡi dao nhỏ – cán ngọc lưỡi bạc, vừa dùng để tế trời. Máu đỏ vẫn còn vương trên mặt lưỡi, rơi lên khuôn mặt từng ôn nhu như ngọc.
Không do dự, Văn Huyền Tuấn đâm một nhát thẳng vào trái tim lạnh lẽo, ngay tại tâm sở từng loạn nhịp vì một người. Máu loang ra, thấm vào hỷ phục, đỏ lại càng thêm chói mắt, tà lụa trắng vì thế cũng ngả màu. Mùi máu tanh xộc lên hòa vào mùi hương còn vương nơi em - như thứ thuốc, ru hắn một giấc mộng dài.
Mưa tí tách rơi. Hơi đất ẩm thấp bay lên len lỏi vào trong đại điện, pha trộn với mùi hương tạp nham của hương trầm và tử khí.
Mắt đế vương dần khép lại, đến cuối cùng, Văn Huyền Tuấn vẫn hướng về người hắn yêu cả đời, cũng hận cả đời.
Hắn ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của em, dùng chút hơi ấm cuối cùng an ủi như một lời xin lỗi muộn màng. Một giọt lệ trong suốt rơi xuống, khóa chặt hai linh hồn với nhau. Giá như mệnh không bạc bẽo, có lẽ giờ họ đã là đôi uyên ương cùng du ngoạn thế gian.
Lời thì thầm cuối được thốt ra:
"Kiếp này chưa trọn lời thề... Chỉ mong kiếp khác... duyên ta lại lành..."
Nắp quan khép lại. Cõi âm đã đóng. Nhập quan đã hoàn.
Những cánh hoa bỉ ngạn nở thành hình rồi men theo dọc lối đi như dẫn bước hai con người lạc lối đi tới nơi thuộc về. Từng cánh hoa lần lượt rũ xuống, khô héo rồi dần tan biến thành tro, cuốn theo chiều gió trở về âm gian.
Một đoạn tình đã vĩnh viễn bị chôn kín trong cỗ linh quan lạnh, không còn ngày trở lại. Chỉ xin kiếp khác, mệnh ta chẳng bạc, mệnh người cũng không. Duyên phận chẳng định, chúng ta sẽ còn gặp lại hoặc... nguyện cùng nhau đoạn tuyệt luân hồi.
.....
Ru hời... tang phủ đất trời,
Một người kết xác, một người nguyện yêu.
Thề bên nhau, kết vía chung vành,
Lời nguyền buộc mệnh, kết mộng ba sinh.
______________
Ngày bắt đầu: 21/04/2025.
Ngày kết thúc: 03/07/2025.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro