[11]

Kim Hyukkyu ngồi lặng lẽ trong quán cà phê, cảm giác lo âu cuộn trào trong lòng anh. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa nhỏ giọt xuống, phản chiếu trên mặt kính những tia sáng yếu ớt của đèn đường, giống như cảm xúc của anh lúc này – yếu đuối, mơ hồ, không thể nắm bắt. Anh có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh mẽ, mỗi nhịp đập như một lời nhắc nhở về tình cảm mà anh đang cố gắng che giấu. Anh chưa từng cảm thấy thế này trước đây, chưa từng có ai khiến anh dao động đến thế.

Điền Dã, cậu ấy đã bước vào cuộc sống của anh một cách im lặng nhưng đầy bất ngờ. Mỗi lần nghĩ đến cậu, một cảm giác ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong anh, nhưng cũng đầy rối bời. Anh chưa từng gặp phải một người nào có thể khiến trái tim anh loạn nhịp đến vậy. Và giờ đây, không chỉ là một sự chú ý bình thường, mà là một thứ gì đó mạnh mẽ, vượt xa tất cả những cảm xúc mà anh từng trải qua. Anh không hiểu vì sao lại có thể cảm thấy như vậy. Có lẽ, đây chính là tình yêu – thứ mà anh không bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào.

Anh đã giữ kín những cảm xúc đó một mình, cố gắng không để ai biết, nhưng sự bối rối trong lòng không thể giấu mãi được. Hắn tự hỏi mình: "Liệu mình có đủ dũng cảm để đối diện với tình cảm này không? Liệu Điền Dã có cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của mình? Và liệu mình có đủ can đảm để nói ra tất cả không?" Anh chợt thấy những câu hỏi này đang dần chiếm lấy tâm trí mình, làm mọi thứ trở nên mơ hồ. Tất cả những lo lắng này làm anh cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một cái gì đó rất quan trọng, mà anh không thể quay lại được nữa.

Kim Hyukkyu quyết định tìm đến Lee Sanghyeok, người bạn mà anh luôn cảm thấy thoải mái và an tâm khi trò chuyện. Sanghyeok hiểu anh, luôn biết cách giúp anh khi anh cảm thấy hoang mang, không biết phải làm sao. Và lần này, anh không thể tự mình gánh vác nỗi lo này nữa. Anh cần ai đó giúp mình làm sáng tỏ cảm xúc, để xem mình có thể làm gì với nó.

Khi gửi tin nhắn cho Sanghyeok, anh cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Dù không biết chính xác Lee Sanghyeok sẽ nói gì, nhưng ít nhất anh cũng có thể dựa vào bạn mình để tìm ra lời khuyên đúng đắn. Khi điện thoại của anh rung lên, tim anh đập nhanh hơn một chút, như thể đón nhận một tia sáng trong đêm tối.

Sanghyeok chỉ trả lời đơn giản, nhưng Kim Hyukkyu lại cảm thấy một sự ấm áp dâng lên trong lòng. Hắn mỉm cười nhẹ, cảm giác như đã có một người đứng bên cạnh mình, dù trong giây phút này, anh không thể làm gì khác ngoài việc đi gặp người bạn thân của mình.

Khi Kim Hyukkyu đến quán cà phê, anh ngồi ở góc gần cửa sổ, nhìn ra ngoài, tay đan chặt lấy nhau như muốn tìm một chút ổn định. Anh đợi Sanghyeok đến, lòng vẫn đầy lo lắng. Những câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu, làm anh cảm thấy mình như đứng trước ngưỡng cửa của một điều gì đó lớn lao, mà bản thân lại không chắc chắn có thể bước qua hay không.

Lee Sanghyeok đến nhanh chóng, bước chân của anh nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại không hề nhẹ nhàng. Anh hiểu rõ tâm trạng của Kim Hyukkyu, hiểu rõ cậu bạn thân của mình đang lo lắng về điều gì. Sanghyeok ngồi xuống đối diện, không hỏi nhiều, chỉ nhìn Kim Hyukkyu với một ánh mắt đầy sự kiên nhẫn, để cho anh tự nói ra. Dù là bạn thân lâu năm, nhưng Sanghyeok vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định, để Kim Hyukkyu có thể tự tìm ra câu trả lời cho mình.

Kim Hyukkyu nhìn vào cốc cà phê của mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn Sanghyeok, cảm giác không thể giữ được nữa, những lời nói cứ thế tuôn ra khỏi miệng mà không thể kiểm soát được. "Sanghyeok, tôi... tôi không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy. Mỗi lần nghĩ về Điền Dã, tôi chỉ muốn ở bên cậu ấy, muốn cười cùng cậu ấy. Nhưng tôi lại sợ, sợ rằng tôi sẽ làm mọi chuyện rối lên."

Lee Sanghyeok không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhìn Kim Hyukkyu, và rồi đặt tay lên bàn, nhìn thẳng vào anh. "Tình yêu không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nhưng nếu cậu không thử, làm sao cậu biết được?" Sanghyeok nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự thấu hiểu, như thể anh đã từng trải qua cảm giác này và biết rằng đôi khi chúng ta chỉ cần mạnh dạn một chút.

Kim Hyukkyu cảm thấy sự ấm áp từ những lời nói của Sanghyeok, như một lời động viên nhẹ nhàng, giúp anh gạt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng. Anh thở dài, rồi mỉm cười, cảm giác một phần nỗi lo đã được giải tỏa. "Tôi chỉ sợ cậu ấy không cảm nhận được. Tôi không muốn phá vỡ những gì chúng tôi đã có." Giọng Kim Hyukkyu vang lên trầm thấp, đầy lo lắng.

Lee Sanghyeok cười nhẹ, ánh mắt anh nhìn Kim Hyukkyu đầy sự chân thành. "Điều quan trọng là cậu cần phải thành thật với chính mình. Nếu cậu thật sự thích Điền Dã, đừng để nỗi sợ hãi khiến cậu bỏ lỡ cơ hội. Cậu ấy cũng có thể đang cảm nhận điều gì đó giống như cậu. Và nếu không thử, thì làm sao cậu biết được?"

Kim Hyukkyu nhìn vào mắt Sanghyeok, những lời nói của bạn như một ánh sáng dẫn lối trong bóng tối. Anh cảm thấy bản thân như đang tìm ra một con đường mới, một con đường không còn mơ hồ, không còn bối rối. Anh gật đầu, trong lòng cảm thấy bình yên hơn một chút. "Cảm ơn cậu, Sanghyeok. Cậu luôn biết cách làm tôi cảm thấy tốt hơn." Anh mỉm cười nhẹ, cảm giác một phần nặng nề trong lòng đã được tháo gỡ.

Lúc này, Kim Hyukkyu biết rõ rằng mình phải làm gì tiếp theo. Anh không thể cứ mãi chần chừ, sợ hãi. Nếu tình cảm anh dành cho Điền Dã là thật, anh sẽ phải dũng cảm đối mặt với nó. Anh không thể cứ sống mãi trong sự mơ hồ này, mà phải bước ra khỏi đó, để xem liệu cảm xúc này có thể dẫn dắt anh đến một hạnh phúc mới hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro