1. Mùa nắng dịu như chưa từng chia ly
"If one thing had been different, would everything be different today?"
----
Vào một buổi chiều muộn, những tia nắng cuối ngày lặng lẽ vươn mình, chiếu những giọt sáng cuối cùng lên ô cửa kính tầng năm.
Ánh hoàng hôn len qua khung cửa sổ, nhuộm vàng cả một góc căn phòng của câu lạc bộ mỹ thuật.
Trong không gian yên tĩnh ấy, chỉ có tiếng bút chì lướt đều trên giấy vẽ, hòa cũng âm thanh khe khẽ vang lên từ chiếc loa Bluetooth cũ kỹ đặt nơi góc phòng.
Gió chiều thổi nhè nhẹ làm rèm cửa khẽ tung bay nhưng cũng chẳng nỡ khuấy động không khi êm đềm nơi đây.
Trong góc phòng, có hai người con trai lặng lẽ ngồi đối diện nhau.
Người lớn hơn mặc một chiếc áo blouse trắng có phần nhàu nhĩ đang ngả lưng trên ghế, trông vô cùng lười nhác. Một tay anh chống cằm, tay còn lại cầm tablet, giả vờ như đang đọc tài liệu. Nhưng ánh mắt lại chẳng hề tập chung mà chốc chốc lại liếc mắt nhìn sang người ở phía đối diện.
Cậu nhóc ngồi trước mặt anh có mái tóc xanh dương nổi bật, đang cúi đầu chăm chú phác thảo những nét vẽ bằng bút chì. Gương mặt cậu trông bình thản nhưng thực chất là đang cố gắng không để ý đến người đối diện đang có ý định làm phiền mình.
Arthit khẽ cười, đặt tablet xuống bàn, rồi bất thình lình dịch ghế lại gần, đưa tay lên nhanh nhẹn véo má Daotok một cái.
Dao giật mình, nghiêng mặt lườm anh.
"Arthit, đừng nghịch nữa, em đang làm việc mà."
"Mày hôn tao một cái đi, rồi tao sẽ không làm phiền mày nữa"
Cái chất giọng đùa cợt đầy xảo trá ấy chẳng có tí nghiêm túc nào.
Dao thở dài. Cậu chẳng còn lạ gì cái kiểu tùy hứng này của Arthit nữa. Làm nũng, quấy phá, cứ như một thói quen mỗi lần hai người ở gần nhau.
Cậu quay lại tiếp tục với bản vẽ, quyết định mặc kệ anh.
Nhưng tất nhiên Arthit không dễ gì bỏ cuộc. Anh lại nghiêng người tới gần hơn, lần này là xoa đầu, rồi chuyển sang nghịch mấy ngón tay đang rảnh rỗi của cậu. Hết bóp, nắn, co lại duỗi ra như trẻ con chơi đồ hàng, đến lúc chán rồi thì gác cả cằm lên vai cậu nghịch điện thoại
"Mặc kệ tao thật đấy à?"
Daotok vẫn không trả lời.
Cậu chỉ im lặng nghiêng người, khẽ tránh khỏi sự bám dính của Arthit, nhưng không đẩy anh ra.
Một lúc sau, khi không gian chỉ còn tiếng bút chì trên giấy và nhịp thở khe khẽ của hai người. Arthit bỗng lên tiếng, giọng trầm thấp như gió lướt qua buổi chiều tà.
"Này Lùn, thứ ba tuần sau là tao đua rồi..."
Anh ngập ngừng, đôi mắt vẫn nhìn theo sườn mặt nghiêng nghiêng của Daotok dưới ánh nắng cuối ngày.
"Mày nhất định phải tới đấy..."
Daotok ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Arthit cũng đang nhìn mình.
Vẫn là đôi mắt quen thuộc ấy – ấm áp, nghịch ngợm, đôi khi trẻ con.
Nhưng lúc này, giữa tia nắng hoàng hôn phản chiếu, trong đó lại hiện lên một điều gì đó... chênh vênh. Như thể anh sợ rằng cậu sẽ không đến.
Dao khẽ gật đầu.
"Được, em nhất định sẽ tới."
Và ở một góc nào đó trong tim, cậu cũng thì thầm với chính mình:
Nhất định sẽ tới, để nhận lời làm người yêu anh.
Hai người từng giao kèo với nhau, rằng khi Arthit kết thúc trận đua xe vào tháng sau, Daotok sẽ đồng ý làm người yêu của anh, một mối quan hệ nghiêm túc..
Dù cho mối quan hệ hiện tại của hai người chẳng khác gì người yêu, nhưng Arthit vẫn khăng khăng rằng:
"Tao muốn cho mày một danh phận đàng hoàng, để khẳng định với tất cả mọi người rằng, mày - là của tao! Ai cũng đừng hòng mơ tưởng đến mày"
"Cảm ơn anh"
"Cảm ơn gì cơ?"
"Cảm ơn, vì đã nghiêm túc với em"
Và giờ, chỉ còn chờ đến ngày để hai người cùng nhau thực hiện lời hứa.
...
Nhưng cuối cùng, lời hứa ấy lại mãi mãi dở dang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro