bữa cơm đầu tiên..không phải với em
Buổi chiều trời nắng nhẹ, những tia nắng cuối ngày rọi nghiêng qua dãy nhà tĩnh lặng. Trên tay Taehyung là một cuốn truyện tranh Doraemon bản đặc biệt anh vừa mua ở tiệm sách cũ gần bến xe.
Anh mỉm cười nhẹ – hình ảnh Min Seo háo hức reo lên hôm trước khiến anh nhớ lại cảm giác gì đó... lạ lắm. Nhẹ nhõm, như được làm anh trai ai đó, được lắng nghe, chia sẻ, và được cần đến.
18 giờ, anh đã có mặt đúng giờ như mọi khi. Cánh cổng tự động mở ra, dẫn anh vào căn biệt thự xa hoa nhưng lại chẳng còn khiến anh choáng ngợp nữa – hôm nay, trong lòng anh nhẹ như một ngày đi dạo.
Vừa bước vào, Min Seo đã chạy ùa ra từ phòng khách:
"Truyện đâu? Truyện đâu? Anh đừng nói anh quên nhaaaa!"
Taehyung bật cười, giơ cuốn truyện ra khỏi tầm với:
"Có phải nhỏ xíu đâu mà hét um sùm vậy hả?"
"Woa! Bản màu luôn! Trời ơi sao thầy xịn quá vậy trời! Để em kể cho bạn em, mai mốt ai mà chê thầy em là em 'block' hết!"
Tiếng cười vang lên rộn rã. Cả buổi học hôm ấy trôi nhanh đến lạ. Min Seo hôm nay tập trung bất ngờ – có lẽ vì đang vui, cô làm bài đâu ra đó, còn thi thoảng liếc nhìn cuốn truyện để "lấy động lực".
Khi buổi học kết thúc, Min Seo còn bẽn lẽn:
"Thầy cho em Instagram được không? Lỡ em bí bài thì em nhắn cho thầy... mà em hứa không làm phiền đâu!"
Taehyung chần chừ một giây, rồi gật đầu.
"Ừ, nhưng chỉ khi thật sự cần thôi nha."
"Biết rồi mà!" – Cô bé bĩu môi. "Ủa, tối nay ba mẹ em mời thầy ở lại ăn cơm đó. Món mẹ em nấu ngon lắm luôn, thầy không ăn là tiếc cả đời á."
Taehyung thoáng bất ngờ, định từ chối thì mẹ Min Seo đã từ bếp bước ra:
"Thầy Taehyung, hôm nay phiền thầy ở lại dùng bữa với gia đình nhé. Cũng là để chúng tôi cảm ơn vì thầy đã tận tâm dạy con bé."
Anh không tiện từ chối, chỉ gật đầu lịch sự.
Bữa tối được dọn ra – đầy đủ các món Hàn cao cấp, từ canh sâm, bò hầm đến bào ngư sốt. Với Taehyung, đây là lần đầu tiên được ăn một bữa như thế. Nhưng lạ thay, anh không thấy ngợp. Cách ba mẹ Min Seo trò chuyện nhẹ nhàng, cách cô bé vẫn nói líu lo chuyện học, chuyện truyện tranh, chuyện... "con thấy thầy ăn cay chưa quen hả?" – tất cả khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Không phải cảm giác bị soi mói như khi đến nhà người giàu, mà là cảm giác được chào đón. Anh vẫn lịch sự, vẫn giữ chừng mực – nhưng trong lòng, có một điều gì đó khẽ chạm vào.
Khi rời khỏi biệt thự, đồng hồ đã gần 9 giờ tối.
Anh về đến nhà – căn nhà nhỏ tối lặng, chỉ còn ánh đèn vàng ấm hắt ra từ bếp. Trên bàn là một tô canh rong biển, đĩa trứng cuộn còn bốc hơi âm ấm, và một mảnh giấy gấp đôi:
"Hôm nay em về trễ, để phần anh đồ ăn rồi nhen. Cố gắng nhé, giáo viên của em! – Wonyang ♡"
Taehyung đứng lặng. Cổ họng bỗng nghèn nghẹn.
Anh bước lại, ngồi xuống, nhưng rồi... không chạm đũa.
Anh đã no bụng rồi.
Nhưng trong lòng... lại thấy trống.
Anh nằm trên giường, nhìn trần nhà. Màn hình điện thoại sáng lên – Min Seo gửi ảnh Doraemon và dòng tin:
"Cảm ơn vì hôm nay nha, em thấy học với thầy vui lắm ^^"
Còn Wonyang, từ phòng tắm bước ra, tóc vẫn còn ướt. Cô thấy anh cầm điện thoại, bật cười:
"Min Seo nhắn hả? Cô bé đó quý anh ghê. Mà tốt chứ, học trò vui thì thầy cũng bớt mệt."
Taehyung gật đầu, đặt điện thoại úp xuống.
"Ừ... hôm nay anh thấy vui."
Nhưng không hiểu sao, nụ cười đó – khi nói ra với Wonyang – lại khiến anh thấy có lỗi một chút.
Phòng tắm phía sau vẫn vọng ra tiếng nước chảy. Wonyang ngồi xếp đồ gần đó thì nghe tiếng thông báo "ting ting" liên tục từ điện thoại Taehyung đặt trên bàn.
Cô ngẩng lên nhìn. Lúc đầu chỉ định liếc cho biết – sợ có chuyện gấp ở nhà học sinh hay Jimin cần gì đó. Nhưng rồi, cái tên "Min Seo 🐰" hiện lên cùng một đoạn tin nhắn bật sáng màn hình:
"Hôm nay em kể Doraemon tập 'Người thay thế hoàn hảo' cho nhỏ bạn mà nó mê thầy luôn á 😂😂"
Wonyang do dự một giây. Cô không phải người hay lục điện thoại người khác. Nhưng... lần này, chỉ là một linh cảm mơ hồ – một cảm giác như thể điều gì đó đang bắt đầu thay đổi mà cô không thể gọi tên.
Cô cầm điện thoại lên, màn hình không khóa.
Dòng tin nhắn hiện rõ:
Min Seo 🐰:
"Cảm ơn vì bữa ăn nha thầy! Em thấy vui lắm á ^^"
Taehyung:
"Ừ, thầy cũng vui. Mấy món hôm nay ngon ghê luôn, đặc biệt là món thịt kho!"
Min Seo 🐰:
"Haha món đó mẹ em nấu á. Mai gặp lại thầy nha 😆 Doraemon part 2 chờ thầy review đó!"
Taehyung:
"Nhớ làm bài kỹ vô đó nha tiểu thư =))"
Min Seo 🐰:
"Biết rồi mà hihi 😚😚😚"
Wonyang đặt nhẹ điện thoại xuống. Không một biểu cảm trên mặt. Nhưng trong lòng... có gì đó khẽ trôi qua – một dòng nước lạnh lẽo, len qua tim.
Không phải ghen. Không phải giận. Chỉ là... trống.
Taehyung bước ra từ phòng tắm, lau tóc. Anh thấy cô đang ngồi im lặng bên bàn, ánh mắt nhìn xa xăm.
"Ủa, em chưa ngủ à?"
Wonyang quay lại, nở một nụ cười nhẹ, như mọi khi:
"Chờ anh. Tóc còn ướt kìa, hong cho khô rồi ngủ."
Anh ngồi xuống, với tay lấy máy sấy.
"Mai chắc anh đi sớm, Min Seo có kiểm tra nhỏ."
"Ừm... nhớ ăn sáng." – Cô đáp nhỏ.
Tối đó, cả hai cùng nằm trên giường. Nhưng khoảng cách giữa họ – chỉ là vài chục phân – lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Wonyang nằm nghiêng quay lưng lại, mắt nhìn ra khung cửa sổ nhỏ. Bên ngoài, trăng mờ mịt sau đám mây xám.
Cô đã từng là lý do duy nhất khiến anh cười sau một ngày mệt mỏi...
Còn bây giờ, anh cười vì ai khác – điều đó cũng không sai. Nhưng... cũng không còn đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro