chúc anh về nhà an toàn, dù không phải là với em

Ngày cưới.
Khung cảnh rực rỡ.
Min Seo mặc chiếc váy cưới trắng tinh, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc, nắm tay Taehyung thật chặt giữa tiếng pháo hoa và tiếng chúc phúc vang trời.

Ai ai cũng cười.
Cũng gửi lời chúc.
Cũng tin vào tình yêu đẹp của "thầy giáo nghèo và cô học trò giỏi".

Chỉ có Jimin... đứng phía xa.
Lặng thinh.
Một ly rượu trên tay, ánh mắt nhìn về phía chú rể – người từng là bạn thân nhất, cũng là người khiến anh thất vọng nhất.

"Cậu đã có thể chọn một kết thúc khác..."
"Nếu như cậu biết trân trọng người con gái ấy."

Sau khi nghi thức kết thúc, Taehyung được nhân viên lễ tân đưa cho một phong bì màu đỏ.

Người ta bảo:

"Có một cô gái gửi lại. Không để tên."

Anh cầm lên, định đặt qua một bên.
Nhưng vừa nhìn thấy nét chữ mềm mại quen thuộc – tim anh như bị bóp nghẹt.

Là Wonyang.

Anh mở ra.
Một dòng thư ngắn gọn... nhưng đủ làm cả đời anh không thể quên:

"Năm tháng ấy em đã không ngại chịu mưa,
Cầm một chiếc ô để che cho anh qua khỏi những lần vấp ngã trong cuộc sống...
Vậy mà đến khi trời tạnh, nắng lên,
Người anh chở che lại là cô ấy – chứ không phải em."

"Nhưng em vẫn mong...
Con đường anh đi bằng phẳng hơn.
Hơn hết là – về nhà an toàn."

Anh đứng lặng.
Giữa lễ cưới, âm nhạc rộn ràng, tiếng người chúc phúc khắp nơi...
Nhưng trái tim anh – rỗng hoác.

Min Seo cười bên cạnh, kéo tay anh về phía mọi người.
Taehyung mỉm cười. Nhưng là nụ cười của một người... không còn trọn vẹn.

Vì trong giây phút được hạnh phúc nhất đời mình...
Anh lại nhớ đến người con gái đã lặng lẽ rời đi – mang theo cả thanh xuân của hai người.

Kết thúc.

Một tình yêu lớn...
Không nhất thiết phải ở cạnh nhau.
Và có những người...
Chỉ sinh ra để yêu, không phải để được giữ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: