13: Mở miệng ra nào - Phần 1 (mouth)
Điện thoại di động trên bàn rung lên. Park Sunghoon trả lời nhưng không rời mắt khỏi các báo cáo đang hiển thị trên máy tính bảng.
"Vâng?"
-Chỉ huy Park Sunghoon, đây là Trung tướng Bae Cheol Sung.
"Đã lâu rồi, thưa Trung tướng. Ông có khỏe không?"
Park Sunghoon chào ông suôn sẻ như nước chảy. Tuy nhiên, người bên kia dường như không có thời gian để chào hỏi một cách nhàn nhã như vậy. Một người đàn ông tầm tuổi trung niên đến già nói với giọng điệu lớn.
-Sao tự nhiên cậu lại làm thế? Chỉ huy Park.
"Ông đang nói gì vậy?"
Khi anh đang tiếp tục giả vờ vô tội, Trung tướng cuối cùng đã bùng nổ.
-Buổi họp báo lần trước, buổi họp báo!
"À ha. Họp báo."
Park Sunghoon cười toe toét và ngồi xuống ghế sofa. Sau đó anh ấy cầm điện thoại di động đang đặt trên bàn đưa lên tai.
"Chuyện tôi nói có gì sai không? Những dị nhân chưa được báo cáo ở cổng và Trụ sở Quản lý Người Thức Tỉnh đã giữ bí mật với công chúng. Không phải tất cả đều là sự thật sao?"
-Cậu thực sự phải nói như vậy sao? Ý tôi là, liệu cậu có thể ngậm miệng lại vì chúng tôi không?
Trung tướng bùng lên cơn thịnh nộ như thể tràn đầy sinh lực. Sinh nhật lần thứ 60 sắp đến gần, nhưng giọng nói của ông ta vẫn đầy nội lực dù chỉ qua loa. Chắc hẳn ông ấy đã cai trị như một con hổ dữ nhờ vào tinh thần hừng hực khí thế đó. Đó là với các Esper, không phải việc của anh ấy. Dù cấp bậc cao đến đâu, ông ta cũng chỉ đáng sợ đối với lũ binh lính. Còn đối với dân thường, không quan trọng là Trung tướng hay Đại tướng, ông ta chỉ là một ông chú ồn ào.
Trong khi Trung tướng đang trút những lời phàn nàn bằng chiêu bài la hét, Park Sunghoon chán nản chớp mắt với hàng mi dài, đôi mắt anh mệt mỏi nhìn vào không trung. Lúc đó anh nghe thấy tiếng gõ yếu ớt từ bên ngoài, Park Sunghoon liếc nhìn ra cửa. Ngay sau đó cánh cửa mở ra và người bên ngoài bước vào, đó là Sunoo. Anh đã yêu cầu cậu mặc bộ đồng phục đặt may ngay khi được gửi đến và có vẻ như nó đã được hoàn thành.
Sunoo đứng ở cửa với vẻ mặt cứng đờ, chạm vào tay áo của mình. Cậu ấy trông có vẻ khó xử trong bộ trang phục mới. Cậu chỉ bắt đầu bước về phía anh khi Park Sunghoon ngoắc tay một cách nhẹ nhàng.
Một chiếc áo sơ mi xanh đen và chiếc quần tây vừa vặn, găng tay da cùng dây nịt da bó sát ngực, vai và nối với cánh tay thuận để hỗ trợ vững chắc, đó là đồng phục của Thợ săn thuộc Erewhon. Mang giày và thêm đồ cá nhân hoặc mặc áo khoác tùy theo sở thích.
Đồng phục của Erewhon được thiết kế riêng cho các Thợ săn cao cấp của Order, Park Sunghoon và Lee Heeseung, cả hai đều thích những thứ gọn gàng và phong cách, nên bộ đồng phục đã được thiết kế riêng cho điều đó. Hai huy hiệu kim loại được gắn trên ngực Sunoo. Một cái khắc logo của Erewhon và một cái được đeo bởi tất cả Guide bất kể họ có trong hội nhóm nào.
Quy tắc ngầm là không được chạm vào Guide có huy hiệu này, ngay cả khi có một cuộc chiến giữa các Thợ săn. Giống như trong các cuộc chiến tranh giữa các quốc gia, nếu ai đó đeo huy hiệu chữ thập đỏ (nhân viên y tế), bạn không được giết họ một cách liều lĩnh, ngay cả khi họ thuộc quốc gia của kẻ thù. Tất nhiên, nếu muốn làm hại Guide, bạn có thể làm điều đó, nhưng ngay cả khi bạn chiến thắng trận đánh, bạn chắc chắn sẽ bị buộc tội là một tên khốn và là kẻ thù công khai của các Thợ săn.
Ngay từ đầu, anh ấy đã nghĩ Sunoo mặc những màu achromatic (gồm trắng, xám, đen) sẽ đẹp hơn những bộ quần áo đầy màu sắc. Tuy nhiên, trông cậu đẹp hơn cả mong đợi sau khi diện đồ từ đầu đến chân như thế này. Bây giờ cậu đã ăn mặc gọn gàng, chỉ còn một việc cần làm là xé nó ra.
Trong khi Park Sunghoon đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Trung tướng tiếp tục vang lên qua chiếc điện thoại di động gần tai anh.
-Chỉ huy Park này. Nếu cậu ngồi trên cao thì cậu nên biết cách nhìn về tương lai. Trong thời điểm quan trọng này. Chúng ta sẽ làm gì nếu các Esper và Thợ săn không còn có thể hợp tác chặt chẽ với nhau nữa? Lí do cho một điều như vậy là gì?
Mãi đến khi đứng trước Park Sunghoon, Sunoo mới nhận ra anh đang nghe điện thoại. Cậu ấy không biết phải làm gì vì anh ấy không nói gì cả. Đứng yên quan sát những ám hiệu mà Park Sunghoon có thể đưa ra, nhưng cậu hỏi thẳng thừng.
"Lần sau tôi quay lại nhé?"
-Cậu muốn gì? Tôi nghĩ rằng cậu nói thế bởi vì cậu muốn cái gì đó từ tôi. Có phải vì vụ mua bán sáp nhập J.S lần trước? Nếu đúng như vậy, lần sau tôi sẽ chăm lo cho cậu để cậu không phải thất vọng. Vì vậy chúng ta hãy tổ chức một cuộc phỏng vấn đính chính ngay bây giờ...
Hai người khác nhau, trong và ngoài loa cùng đặt câu hỏi. Nhưng Park Sunghoon không trả lời bất cứ ai. Cậu không biết nên làm gì với sự im lặng của anh ấy, Sunoo quay đi với vẻ mặt điềm tĩnh.
"Chúng ta là người quen cũ nên từ trước đến nay tôi đều đã giữ mồm giữ miệng, đó là bối cảnh thưa Trung tướng. Ông định lừa đảo cả nước đến bao giờ?"
Park Sunghoon duỗi cánh tay ra, lãnh đạm trả lời. Anh vòng tay qua eo Sunoo và kéo cậu lại. Vòng eo săn chắc bên trong chiếc áo sơ mi bị siết chặt trong tay anh.
"Ah..."
Sunoo nuốt một tiếng hét nhỏ. Trái ngược với vẻ ngoài của anh ta, như thể đang cẩn thận chạm vào thứ đẹp đẽ và cao quý, sự đụng chạm của người đàn ông này thật tàn nhẫn. Cậu bị kéo một cách bất lực vào vòng tay của Park Sunghoon.
Park Sunghoon sau đó nhẹ nhàng nhấc bổng cậu lên đặt trên đùi mình mà không thèm liếc nhìn một cái. Trong khi sờ soạng cánh hông của cậu bằng những ngón tay thon dài và trắng nõn, anh ấy cầm điện thoại bằng tay còn lại và tiếp tục cuộc gọi với vẻ mặt vô cảm.
"Nếu ông định nâng quy mô và gian lận, không phải ông nên làm triệt để hay sao? Lần trước thảm họa cầu Hwang An xảy ra, tất cả những người chứng kiến đã chết nên không thể đưa ra kết luận và lần này, một Thợ săn cấp F cố ý gây ra vụ cuồng nộ. Ông không nghĩ cái cớ lần này có hơi quá lỏng lẻo sao?"
Dù Sunoo có ngu ngốc đến đâu, cậu cũng biết bầu không khí hiện tại rất khác thường. Rõ ràng đây là một cuộc trò chuyện nhạy cảm không được phép tiết lộ cho người khác. Tuy nhiên, Park Sunghoon vòng tay ôm chặt lấy eo cậu, không để cậu ra ngoài như thể anh ấy không bận tâm nếu Sunoo nghe thấy, hoặc anh ấy đang cố tình để cậu nghe.
"Năng lực của các sĩ quan của ông thực sự không còn được như trước nữa. Trung tướng Bae, mắt nhìn người của ông dường như đã trở nên mờ đi vì tuổi già. Tại sao ông không nhân cơ hội này để thay đổi một chút?"
-Cậu vẫn sẽ làm như này nếu Chuẩn tướng Park còn sống? Nếu anh ta nhìn thấy những gì cậu đang làm bây giờ thì sẽ khóc mất.
Như đang vuốt ve một con vật cưng và yêu cầu nó chơi đùa, bàn tay đang chậm rãi chạm vào Sunoo khựng lại. Sunoo vô tình nhìn Park Sunghoon.
"Nếu cha tôi còn sống thì sao?"
Park Sunghoon mở to mắt, nhẹ giọng hỏi. Bình thường vẫn kiêu ngạo và lém lỉnh, người đàn ông này hết lần này đến lần khác cố tình tạo ra bầu không khí giống như một tên ngốc. Giống như một người thiếp được nhà vua ôm trong tay và nói lảm nhảm một cách ngây thơ, lấy lòng muôn dân và cầu xin họ trang hoàng cho cung điện của mình, anh ấy bất ngờ tựa má vào vai Sunoo. Mái tóc sáng màu rối tung và đôi mắt cong nhẹ. Anh cười ngọt ngào như đóa hoa nở rộ và thì thầm.
".....sau đó tôi sẽ giết ông ta một lần nữa."
Có một lúc im lặng qua loa. Trung tướng không nói nên lời, chỉ biết tặc lưỡi.
-Ha! Haha.....Ồ, nhân tiện.
Sau đó, ông ta để lại lời cảnh báo và cúp máy.
-Cậu đang mắc sai lầm đấy.
Park Sunghoon đặt chiếc điện thoại đã ngắt kết nối xuống. Sau đó, anh đan những ngón tay của mình ra sau eo Sunoo và kéo cậu sát lại.
Ngực và bụng của họ áp chặt vào nhau.
"Lúc nãy sao lại bỏ đi như vậy? Em thậm chí còn không ăn gì."
Anh hỏi Sunoo đang ngồi trên đùi mình. Dựa vào giọng điệu và biểu cảm trên khuôn mặt của anh, giống như anh ta đang phàn nàn với người tình lạnh lùng của mình. Khuôn mặt của người đàn ông này đong đầy trong mắt cậu, ở khoảng cách mà đầu mũi của họ gần như chạm vào nhau, nó quá lộng lẫy, đến mức không thể chấp nhận được. Cậu không có nơi nào để nhìn, Sunoo tránh ánh mắt của anh mà không nói một lời. Dù vậy, cậu vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của Park Sunghoon.
"Cuộc điện thoại, tôi không cố ý nghe. Anh bảo họ che đậy, là có ý gì?"
"Đồ ăn có tệ không? Tôi không biết em muốn ăn gì nên tôi đã đặt theo khẩu vị của mình."
"Sự cố cầu Hwang An có liên quan đến vụ này không?"
"Lần sau tôi có nên yêu cầu họ phục vụ món ăn Hàn Quốc không? Hay thứ gì khác?"
"Có phải Trung Tâm đang cố tình che đậy nó? Tại sao vậy?"
"Guide Kim Sunoo."
Park Sunghoon cắt lời Sunoo. Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng không khác gì lúc trước, nhưng không hiểu sao lại khiến cậu nổi da gà. Cậu cảm thấy mình không nên phản bác lại anh.
"Nếu em tiếp tục hỏi như vậy, tôi sẽ bị tổn thương....?"
Với phần eo bị siết chặt để cậu không thể chạy trốn, Park Sunghoon làm vẻ mặt đáng thương hết mức có thể. Đôi mắt nhìn về phía cậu được che bởi hàng mi. Trong một lúc, Sunoo nghi ngờ lỗ tai của mình. Nó nực cười đến mức cậu còn quên cả thở. Anh bị tổn thương? Vì chuyện này? Lời nói đến từ một kẻ đã làm tổn thương Sunoo không chớp mắt. Cảm giác bị ngón tay cạo qua lưỡi, vòm miệng và bên trong cơ thể vẫn còn sống động khiến cậu buồn nôn.
Đủ thứ câu chửi thể hiện lên trong đầu. Sunoo cau mày và đẩy Park Sunghoon ra. Trái ngược với vẻ ngoài thư thái, cơ thể của anh ta rất mạnh mẽ và bất động ngay cả khi cậu dùng hết sức để đẩy.
Cậu không nhận ra vì bị cuộc điện thoại lúc nãy làm phân tâm, nhưng tư thế của cậu quá không thích hợp. Cậu cảm thấy hơi nóng ở bất cứ nơi nào người kia chạm vào. Ngực của họ áp vào nhau và có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương. Sunoo có thể cảm nhận được độ dày dưới mông. Khi ý thức về nó, cậu trở nên khó chịu. Chỉ cần cậu ấy mất thăng bằng và nghiêng người, môi họ sẽ chạm nhau ngay lập tức. Sống lưng và thắt lưng của Sunoo đều căng thẳng.
Hầu hết những người mà Sunoo gặp phải trong đời đều cố gắng đè cậu xuống bằng một trăm viên đá. Cơ bản là nguyền rủa và chửi mắng ngay khi mới bắt đầu, và việc người ta bắt đầu đánh đập nhau không có gì xa lạ cả. Bạo lực là cách đơn giản nhất để thiết lập quyền lực của một người đối với các Thợ săn cấp thấp, những người đã sống một cuộc sống khó khăn mà không có hệ thống hoặc văn hóa.
Theo nghĩa đó, việc đối phó với Jay Park khá dễ dàng. Đó là một hình mẫu quen thuộc đến nỗi Sunoo thậm chí còn có một nỗi nhớ kỳ lạ. Khi cậu và anh trai mình lần đầu tiên bước vào nghề này, họ đã trải qua rất nhiều trường hợp các Thợ săn cấp cao cảm thấy bị xâm phạm lãnh thổ. Có thể thấy rõ hành vi của Jay cũng là một loại bảo vệ lãnh thổ, cậu có thể chịu được điều này.
Nhưng Park Sunghoon thì khác. Anh ấy không phù hợp với bất kỳ hình tượng con người nào mà Sunoo biết. Anh ta thì thầm với cậu một lúc, sau đó sẽ trở nên hung bạo, chà đạp cậu theo cách vô cùng nhục nhã, rồi ngay hôm sau anh ta sẽ gọi cậu đến một nhà hàng sang trọng, phục vụ nhiều bữa ăn và mặc cho cậu những bộ quần áo đắt tiền.
Cậu không biết phải làm gì với anh ta. Lòng kiêu hãnh của Sunoo không cho phép cậu ngoan ngoãn, nhường nhịn. Park Sunghoon đang cười như thể anh ấy sắp chết vì vui. Cậu căm ghét khi thấy sự phản kháng tuyệt vọng của mình bị xem nhẹ không hơn gì một thú vui của người khác.
"Anh gọi tôi đến để Guiding à?"
Cậu ngừng vòng vo và nêu điểm chính. Anh gọi cậu đến và ôm chặt không buông nên cậu nghĩ anh ta cần Guiding. Cậu chỉ muốn làm những gì phải làm rồi nhanh chóng rời đi. Park Sunghoon mỉm cười nhìn Sunoo. Cậu tỏ ra khó chịu khắp người dưới biểu cảm thờ ơ, căng cứng như một khúc gỗ, cậu thật sự giật mình mỗi khi anh xoa đùi hay vuốt ve lưng cậu.
"Không, tôi chưa cần lắm. So với trước đây, bây giờ hoàn toàn là thiên đường."
Như anh ấy đã nói, tình trạng của Park Sunghoon đã cải thiện đáng kể so với khi họ gặp nhau lần đầu tiên. Cậu thậm chí còn tự hỏi liệu đó có phải là người đã thì thầm những lời điên rồ trong khi thở ra những hơi thô bạo với đôi mắt mất tập trung hay không.
Vì đấy là ấn tượng đầu tiên về anh ấy nên vẻ ngoài hiện tại của Park Sunghoon trở nên xa lạ đối với Sunoo. Cứ như thể họ bắt được một con thú dữ đang chạy lung tung, buộc dây vào nó, tắm rửa sạch sẽ và cắt tỉa lông. Nhưng điều đó không làm thay đổi bản chất của con quái vật. Sunoo cố gắng nhấc người lên vai Park Sunghoon mà không do dự.
"Vậy thì tôi sẽ về...."
"Nhưng đột nhiên tôi lại thấy cần rồi."
Park Sunghoon ngay lập tức nắm chặt eo cậu và kéo cậu xuống.
"Guiding, anh vừa mới nói không cần.....Ah."
Nhìn Sunoo không chớp mắt, Park Sunghoon hơi quay đầu lại và thu hẹp khoảng cách. Họ đến gần đủ để cảm nhận hơi thở của nhau.
"Là của lúc đó, không phải bây giờ."
Môi của họ sượt qua nhau ngay trước khi Park Sunghoon lao vào hôn, Sunoo nghiêng đầu theo phản xạ. Thân trên của cậu ngả về phía sau trong khi người kia đang giữ bên dưới thắt lưng. Sự phản kháng diễn ra trong thời gian ngắn. Phần sau đầu của cậu đã được ôm trong tay của Sunghoon và trở về vị trí ban đầu. Anh cố định đầu để cậu không thể chạy trốn và áp môi hai người vào nhau một lần nữa, nhưng Sunoo đã ngậm chặt miệng.
"Mở miệng em ra."
Anh thì thầm ngay trên môi, Sunoo bất giác cau mày. Đó là biểu hiện của sự từ chối. Park Sunghoon khẽ thở dài.
"Anh trai em thậm chí không thể tự mở miệng và chỉ có thể nằm một chỗ ngay lúc này. Tôi rất tiếc khi nghe điều đó..."
Anh ta nói một cách duyên dáng nhưng đó là một lời đe dọa. Khuôn mặt của Sunoo nhăn nhó đến đáng sợ. Đôi môi đang mím thả lỏng. Như nếm rượu, anh khẽ áp môi họ vào nhau. Ngay cả kết cấu của răng và sự mềm mại ngoài môi đều được cảm nhận trên đầu lưỡi. Nhưng vẫn chưa phải lúc để lao vào. Lần đầu tiên cả hai người đều tỉnh táo, vì vậy anh sẽ từng bước nếm thử chúng.
Trong suốt quá trình, Sunoo cứng đờ người một cách đáng thương. Cậu thậm chí không thể thở bình thường, lồng ngực cậu run lên từng hồi khi thở ra từng chút hơi một mà cậu đang kìm nén. Thậm chí lưỡi còn chưa được trộn lẫn. Lần đầu tiên anh ta quật ngã cậu trong một con hẻm lạnh lẽo và cướp đi đôi môi đầy vết thương, lần thứ hai anh quỳ xuống nền đá hoa và hôn cậu khi đang mất trí vì ma túy.
"Không đời nào."
Anh ấy cắn môi dưới của cậu một cách tinh nghịch và thì thào bằng một giọng nhỏ.
"Em chưa từng hôn bao giờ à? Nụ hôn đầu là khi em làm với tôi?"
"Làm tình....Tôi có thể đoán được ngay."
"Tại sao anh lại hỏi? Không có bất cứ điều gì như vậy trong hồ sơ của Guide à?"
Sunoo không thể chịu đựng được lâu hơn, đáp trả. Dù có đầu óc khờ khạo đến đâu, cậu ấy cũng sẽ không ngồi yên lặng và nghe ai đó bình luận về đời sống tình dục của mình.
Park Sunghoon cười như một tiếng thở dài.
"Tôi nghĩ tôi sẽ làm một bản sơ yếu lý lịch về Guide phiên bản giới hạn cho Kim Sunoo."
Anh ta nắm lấy vai cậu bằng một tay và tay kia ôm eo, sau đó Sunoo bị kéo đi một cách bất lực.
"Ách!"
Trọng tâm nghiêng hẳn về phía sau. Ngay khi lưng cậu chạm vào chiếc ghế sofa rộng rãi, cơ thể người đàn ông đã leo lên trên người cậu. Sunoo không biết phải làm gì. Đôi môi hé mở của cậu bị chặn lại ngay lập tức, một chiếc lưỡi luồn vào. Với khuôn mặt sạch sẽ và xinh đẹp, Park Sunghoon đã trao cho cậu một nụ hôn rất tàn bạo.
Lưỡi anh thọc sâu liếm láp bên trong, rồi đột ngột tuột ra mút lấy môi cậu. Có một âm thanh tục tĩu từ việc cọ xát hai chiếc lưỡi ướt át vào nhau. Mỗi lần cái lưỡi nóng hổi khuấy đảo trong miệng, cơ thể cậu lại nhói lên. Cả hai đều không nhắm mắt.
Sunoo nhìn chằm chằm vào không trung với đôi mắt kinh ngạc vì cậu không thể thích ứng với hành vi lạ lùng này, và Park Sunghoon đang quan sát cậu ấy một cách chi tiết.
"Um, haa, ahh..."
Đây không còn là một nụ hôn nữa, Sunoo đang bị ăn thịt. Cảm giác bị nhai sống bên trong miệng người khác từ đầu đến chân. Phần xác thịt của linh hồn đang bị xé toạc và dòng máu vô hình chảy qua các mạch máu, dây thần kinh của toàn bộ cơ thể đang bị hút cạn.
Tâm trí cậu cứ xa dần, xa dần, như sắp rơi thẳng xuống. Sunoo lắp bắp đưa tay ra.
"Hức, Ha."
Cậu hít một hơi thật sâu và nắm lấy vai Park Sunghoon hết sức như thể sắp bóp nát nó, anh đã không ngăn cậu lại. Thay vào đó, anh ấy đè trọng lượng của mình xuống như thể yêu cầu cậu phải cố gắng nhiều hơn nữa. Trọng lượng của người đàn ông được đặt vào giữa hai đùi đang mở rộng của cậu. Tư thế không quen thuộc khiến phần hông đau cứng.
"Um.....Haa, hức!"
Không thể chịu đựng được nữa, Sunoo quay đầu đi, môi của họ rời ra. Tuy nhiên, Sunghoon đã nhanh chóng đuổi theo và hôn cậu một lần nữa. Tiếng thở dồn dập trong tuyệt vọng đã bị cắt đứt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro