1
Hôm nay trời mưa tầm tã.
Những con phố của Seoul như được phủ trong một lớp sương xám đặc quánh. Tiếng xe nho nhỏ hòa với tiếng nước rơi lộp độp trên mái tôn, tất cả tạo thành thứ âm thanh đều đặn và mệt mỏi.
Wonwoo đứng nép dưới mái hiên của một cửa tiệm đã đóng cửa lâu ngày, cảm nhận hơi lạnh thấm qua lớp áo khoác mỏng. Tay rút điếu thuốc ẩm ra khỏi túi. Hắn gõ nhẹ vài cái lên đầu ngón tay cho khô, rồi đưa lên môi. Châm lửa.
Ánh lửa châm thuốc lóe lên rồi tắt ngay, để lại một thoáng khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu như đã chai lì với mưa gió. Khói thuốc trắng bay lên, rồi lập tức bị tan biến trong màn mưa. Wonwoo rít một hơi thuốc. Hắn không còn cảm thấy vị đắng quen thuộc nữa, vị giác đã chai sạn theo mọi thứ khác.
Giống như tất cả những gì hắn từng có, đều đã bị cuốn đi, không dấu vết.
Hắn nhếch môi, nụ cười mỉa mai chính mình. Một kẻ chẳng có gì, chẳng còn ai, bây giờ chỉ có thể đứng đây, hít vào thứ nicotine rẻ tiền để chứng minh mình vẫn còn sống.
Hắn là một con tàu đắm, trôi dạt vô định, không bến đỗ, không hành lý, chỉ còn lại lớp vỏ rách nát. Mọi thứ hắn từng bám víu, hy vọng, tình cảm, thậm chí là sự giận dữ đều đã bị cơn mưa cuộc đời cuốn đi. Hắn đã quen với sự trống rỗng, đến mức nó trở thành một lớp da thứ hai.
Tiếng động cơ xe vang lên từ phía xa. Một chiếc Bentley đen bóng dừng lại ngay bên vệ đường, nước bắn lên tung tóe. Wen Junhui xuất hiện sau khung cửa kính hạ xuống.
Wonwoo không cần biết người này là ai. Hắn chỉ thấy một khí chất lạnh lẽo đến mức gần như vô trùng. Sơ mi trắng, cà vạt nới lỏng, mái tóc ướt nhẹ. Anh không phải là người của mưa gió và bùn lầy, anh thuộc về những nơi có ánh sáng được kiểm soát hoàn hảo. Điều đó khiến Wonwoo khó chịu. Anh quá sạch sẽ, quá hoàn hảo, đến mức trông như một vết thương không thể lành đối với những kẻ như hắn.
"Anh đứng đây làm gì?" Giọng nói trầm, lạnh nhưng không khó nghe.
"Chờ mưa tạnh." Lời nói của Wonwoo mang theo vị nicotine và sự bất cần. Chờ mưa tạnh là một lời nói dối. Hắn không chờ đợi gì cả.
Junhui nghiêng đầu một chút, nhìn hắn. Một kẻ với đôi giày rách, áo khoác sờn, ướt sũng nước mưa, thế mà vẫn có cái cách hút thuốc rất chậm, rất điềm tĩnh.
Lạ.
Một kẻ rách nát lại có vẻ ngoài thản nhiên như một nhà hiền triết. Junhui cảm thấy một sự tò mò không tên. Anh đã quá quen với những khuôn mặt cầu xin hoặc sợ hãi. Người này không có cả hai. Hắn ta chỉ có một vỏ bọc lạnh lùng.
"Anh có nơi nào để về không?"
"Tôi có vẻ giống người có nhà à?" Wonwoo cười khẽ, nhưng trong tim hắn, sự trống rỗng vừa kêu lên một tiếng thật lớn.
Junhui im lặng trong vài giây, rồi mở khóa xe. "Lên đi. Tôi cần người làm việc vặt."
Giây phút ấy, Wonwoo đã định từ chối. Hắn ghét sự thương hại bọc đường, ghét cái cảm giác bị cứu rỗi. Nhưng giọng nói của Junhui không có chút thương hại, chỉ có sự thực dụng lạnh lùng.
Wonwoo cau mày. "Giờ này?"
"Giờ nào chẳng là giờ để bắt đầu lại." Giọng anh vẫn đều, không có ý đùa.
Wonwoo nhìn chiếc xe sang trọng, hắn nhìn Junhui, nhìn đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ đóng băng. Hắn thấy một sự đồng điệu kỳ lạ. Cả hai đều mang một lớp băng bên ngoài, chỉ khác là lớp băng của hắn là do bị đóng băng, còn của anh là để bảo vệ. Hắn dập tàn thuốc. Hắn không còn gì để mất, và sự tò mò đã chiến thắng.
Tại sao không thử thay đổi bến đỗ?
☆ ★ ✮ ★ ☆
Căn biệt thự nằm ở khu cao nhất trong trung tâm thành phố. Ánh đèn trắng phản chiếu lên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Mọi thứ đều hoàn hảo, và đó là điều khiến Wonwoo cảm thấy khó thở. Sự hoàn hảo này không cho phép một hạt bụi, một cảm xúc, hay một dấu hiệu của sự sống không theo quy tắc.
Bước chân Wonwoo vang lên khô khốc. Hắn cảm thấy mình như một mảnh vụn bẩn thỉu bị ném vào giữa một viện bảo tàng nghệ thuật.
"Phòng của anh ở cuối dãy. Quần áo có sẵn. Làm việc từ sáng mai."
Junhui nói, giọng anh như được đo bằng thước. Không thừa, không thiếu.
Wonwoo định hỏi làm việc gì?, nhưng ánh mắt của người kia khiến hắn nuốt lại. Có một thứ gì đó trong ánh nhìn ấy khiến người ta muốn im lặng. Không phải vì sợ, mà vì nể.
Khi Junhui đi về phòng riêng, Wonwoo cảm nhận được mùi nước hoa còn sót lại. Mùi hương đắt tiền, nhẹ, nhưng lạnh. Nó không phải là mùi hương quyến rũ, mà là mùi hương để thiết lập khoảng cách.
Wonwoo đứng trong sảnh, lắng nghe tiếng mưa và tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường. Tiếng đồng hồ là thứ âm thanh đáng sợ nhất. Nó đo đếm thời gian trôi đi, không vì ai mà dừng lại. Wonwoo nhận ra, căn biệt thự này không phải là nơi để sống, mà là nơi để tồn tại một cách cô lập.
Đêm.
Wonwoo không ngủ được.
Mưa đã nhỏ lại, nhưng gió thổi mạnh khiến rèm cửa phất phơ.
Hắn bước ra hành lang, sự tò mò vượt qua lớp vỏ bọc chai lì. Hắn thấy cánh cửa phòng Junhui hơi hé mở.
Bên trong, ánh đèn ngủ vàng nhạt hắt ra, cùng tiếng kim loại khẽ va nhau.
Wonwoo tiến gần, và trong khoảnh khắc ấy, hắn thấy Junhui đứng trước gương, anh tháo đồng hồ và cởi cúc áo. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên làn da anh. Trắng, nhưng lại phảng phất vẻ mệt mỏi.
Junhui đưa tay chạm nhẹ vào cổ, một cử chỉ vô thức, như thể đang tìm kiếm điều gì. Khoảnh khắc ấy, anh không còn là người đàn ông lạnh lùng và hoàn hảo mà thiên hạ vẫn thấy, mà chỉ là một người... cô đơn.
Wonwoo nhận ra, Junhui không lạnh lùng vì anh muốn thống trị, mà vì anh cô đơn đến mức phải đóng băng mình lại. Đó là sự cô đơn tinh tế, không giống sự cô đơn rách nát của .
Wonwoo quay đi thật khẽ, như sợ làm vỡ giây phút hiếm hoi đó.
☆ ★ ✮ ★ ☆
Sáng hôm sau, Junhui đã ngồi ở bàn ăn, đọc tin tức. Wonwoo đứng bên nhìn anh. Ánh sáng buổi sớm rọi vào mái tóc anh khiến mọi thứ trở nên gần như không thực.
"Cà phê." Junhui nói mà không ngẩng đầu.
Wonwoo rót.
Anh khẽ nhấp một ngụm, cau mày. "Đậm."
Wonwoo không nghĩ, hắn chỉ đáp lại bằng giọng khàn khàn "Thế thì anh vẫn còn vị giác."
Junhui dừng lại một giây, rồi bật cười nhẹ. Nụ cười đầu tiên kể từ khi họ gặp.
"Anh khá táo bạo đấy, Wonwoo."
"Anh đã biết tên tôi?"
"Người không tên thì không nên tồn tại trong nhà tôi."
Wonwoo im lặng.
Một giây thôi, ánh mắt họ chạm nhau. Junhui nhìn hắn, sâu, rồi lại quay đi.
Đến trưa, Junhui ra ngoài, khi dọn dẹp phòng khách, Wonwoo thấy chiếc hộp gỗ nhỏ. Hắn không cố tình mở, nhưng sự cẩn thận trong cách đóng hộp, không cần khóa, lại là lời mời.
Bên trong, không có tài sản, chỉ có những tàn dư của một người. Danh thiếp, bút bạc, và tờ giấy.
Bên trong không có gì ngoài vài tấm danh thiếp cũ, một chiếc bút máy bạc đã sờn, và một tờ giấy ghi kín những dòng chữ ngắn gọn, không gửi cho ai.
Hôm nay, tôi đã ký thêm một hợp đồng nữa.
Họ bảo tôi thành công.
Nhưng có lẽ, tôi chỉ đang mua thêm một phần trống rỗng cho chính mình.
Wonwoo đọc lướt qua, rồi khẽ gấp tờ giấy lại.
Chữ của Junhui gọn, mạnh, nhưng ở cuối dòng lại run nhẹ, như thể người viết đã dừng rất lâu trước khi đặt dấu chấm.
Hắn nhìn quanh căn phòng một lần nữa. Không có ảnh gia đình, không có hoa tươi, cũng chẳng có vật gì mang hơi người.
Chỉ có hương nước hoa đắt tiền và sự im lặng khiến người ta thấy sợ.
Tối.
Mưa lại rơi. Junhui trở về, áo khoác âm ẩm, cà vạt lỏng, hơi rượu phảng phất. Wonwoo tiến đến định lấy áo khoác, nhưng hắn khựng lại, ánh mắt lướt qua anh.
"Anh đang nhìn gì thế?"
"Anh uống rượu."
"Thỉnh thoảng. Khi thấy quá tỉnh táo."
Junhui nói rồi ngồi xuống ghế sofa, tựa đầu vào thành ghế. Hơi thở anh đều nhưng ánh mắt lại lạc đi đâu đó.
Wonwoo nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ có lớp áo sơ mi trắng mỏng dính nước mưa, cổ áo mở, vài giọt nước chảy dọc xuống xương quai xanh.
Một hình ảnh vừa mệt mỏi vừa gợi cảm, khiến không khí trong phòng như đặc lại.
"Anh không sợ lạnh à?" Wonwoo hỏi.
Junhui mở mắt, khẽ cười. "Tôi đã lạnh sẵn rồi."
Đêm ấy, Wonwoo không ngủ.
Hắn không còn là kẻ cô đơn duy nhất trong căn nhà này. Junhui không chỉ lạnh lùng, anh là người đã tự đóng băng mình để không bị tổn thương thêm.
Và có lẽ, bắt đầu lại của Junhui không phải là việc cần người làm vặt, mà là cần một ai đó có thể thấy được lớp băng của anh mà không chạy trốn.
Cơn mưa ngoài kia vẫn tiếp tục rơi, nhưng Wonwoo biết, thứ đang ướt đẫm và lạnh lẽo nhất, chính là lớp băng sắp tan trong lòng người.
Một vài người sinh ra đã mang theo hơi lạnh. Không phải vì họ muốn, mà vì đó là cách duy nhất để họ không tan chảy.
Cơn mưa ngoài kia vẫn chưa tạnh.
Và có lẽ, thứ đang ướt nhất, không phải là phố xá Seoul, mà là lòng người trong căn biệt thự này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro