𝐇𝐢𝐫𝐚𝐤𝐨 𝐒𝐡𝐢𝐧𝐣𝐢 [ 𝐁𝐥𝐞𝐚𝐜𝐡 ]
"Tôi nhớ em rồi đấy" Shinji hỏi với nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cơ thể của cô nhảy lên đầy phấn khích, nhìn thấy bóng dáng anh bước vào quán bar nhạc jazz nơi cô làm việc. Mái tóc sáng màu của anh luôn được chú ý mỗi khi anh quyết định ghé thăm.
Anh cười toe toét và ngồi xuống đối diện cô khi họ trò chuyện một chút. Trong khi cô đứng sau quầy bar để lấy đồ quen thuộc của anh.
"Anh đã đi được một thời gian, tôi bắt đầu nghĩ rằng anh đã tìm được một quán bar tốt hơn." Cô ấy tiếp tục khi anh ấy xua tay trong không trung như thể anh ấy bị bắt quả tang.
"Tôi không nghĩ cô gái nhỏ sẽ nhớ bầu bạn là tôi đấy, nhưng vì lẽ thế tôi là một 'kẻ bệnh hoạn với nụ cười méo mó' khi chúng ta gặp nhau lần đầu." Shinji trêu chọc cô khi cô hơi đỏ mặt và hung hãn đưa cho anh đồ uống.
"Kẻ bệnh hoạn với nụ cười méo mó" là biệt danh mà cô đã đặt cho Shinji khi cả hai đã chạm mặt nhau, lúc đầu cô tưởng Shinji là kẻ biến thái nên đã đặt biệt danh đó cho anh ta, trái lại anh ta lại rất hớn hở với biệt danh này.
Anh chỉ có thể cười khúc khích trước nỗ lực phớt lờ câu nói cuối cùng của cô gái trẻ.
"Tôi đùa thôi, dạo này em thế nào rồi?" Anh ấy thực sự mỉm cười, đôi khi anh lo lắng cho sự an toàn của cô, mặc dù Nhật Bản là một nơi an toàn nhưng cô lại làm việc trong một quán bar với những người đàn ông say rượu ra vào.
Đã nhiều lần anh phải mắng một số khách hàng khi làm cô khó chịu đôi ba phần.
"Ồ! Học kỳ đã kết thúc! Tôi đang tận hưởng mùa hè trước khi mùa thu đến và tôi phải quay lại trường đại học!" Cô reo hò khi nghe bài hát mượt mà saxophone của quán bar được phát lên trong nền cuộc nói chuyện nhỏ của họ.
Anh ậm ừ, cô thật là một cô gái trẻ. Anh vui mừng vì cô đang hạnh phúc, anh sẽ không phải lo lắng cho cô khi rời khỏi Thi Hồn Giới, nó phải luôn như vậy.
Khi đám đông bắt đầu kéo đến, Shinji đã để cô làm công việc của mình và tận hưởng từng màn trình diễn trong đêm.
Hirako Shinji đã cho phép trong khi để mắt đến cô ấy, anh ấy luôn tỏ ra khó chịu khi những tên đàn ông luôn ve vãn bên cạnh cô.
"Này người đẹp! Mấy tuần nay nhớ em quá."
Một người đàn ông say rượu lớn tiếng nói khi anh ta nghiêng người qua quầy bar để cố gắng thu hút sự chú ý của cô, trong khi cô ấy cười khúc khích và vui lòng trả lời lại anh ta một cách thân thiện.
Shinji cảm thấy khó chịu trước giọng nói đó nhưng chọn cách phớt lờ giọng nói thô lỗ của người đàn ông đó và nhìn về phía sân khấu.
"Nếu bạn làm việc ở quán bar câu lạc bộ, bạn sẽ kiếm được những khoản tiền boa rất lớn vì bạn biết đấy."
Người đàn ông thô lỗ nói và đưa tay lên ngực, ngụ ý rằng cô nên để lộ nhiều da thịt hơn trong bộ trang phục đi làm của mình.
"Không, cảm ơn. Ở đây tôi kiếm được khá nhiều tiền. Tôi khá hạnh phúc vì điều đó." Cô mỉm cười, nói một cách lạnh nhạt và bước đến chỗ khách hàng tiếp theo để chào họ.
Người đàn ông thô lỗ hơi cáu kỉnh và tạm thời bỏ qua. Phải đến ba mươi phút sau, ông ta mới đi vòng quanh quán bar để thu hút sự chú ý của cô.
"Này cô gái, tôi đang kiên nhẫn chờ đợi lần uống tiếp theo của mình!" Người đàn ông đó đập mạnh tấm kính xuống khi cô nhẩm trong đầu và nhìn qua phòng, để thấy người quản lý đang ném cho cô cái nhìn chết chóc.
"Tất nhiên, khách hàng là trên hết."
"Tôi thích những người phụ nữ nóng bỏng, tôi có thể nói rằng ở đâu đó trong bạn cũng có nét quyến rũ đó." Người đàn ông nhếch mép cười trong khi đưa tay chạm vào tay cô khi cô đặt đồ uống xuống. Cô vội rút tay lại và lấy khăn lau tay.
"Xin quý khách có thể dừng lại được không, quý khách đã tán tỉnh tôi được bao lâu rồi. Quý khách có thể gợi ý không, tôi không quan tâm nhiều lắm." Cô nói khi một trong những đồng nghiệp của cô ấy nghe thấy và quyết định tiếp quản.
"Tch, làm trong quán bar thôi mà. Đúng là đáng ghét!" Người đàn ông thô lỗ nói một cách tức giận bỏ đi về phía Shinji, người tình cờ chứng kiến mọi chuyện.
Mặc dù cô không yêu cầu sự giúp đỡ của người đàn ông tóc vàng, nhưng anh ta có thể đọc được từ ngôn ngữ cơ thể của cô, cô đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận khi bắt đầu đeo kính để đánh lạc hướng suy nghĩ của mình.
"Em ổn chứ búp bê?" Shinji hỏi một cách thông cảm khi cô quay sang anh với một nụ cười nhẹ và gật đầu.
Anh có thể nói rằng cô đã quen với những loại khách hàng này. Nó chắc chắn sẽ xảy ra theo thời gian. Một số người không thể cầm được rượu hoặc lưỡi của mình.
"Ở đây, hãy đợi tôi và cùng về nhà." Cô đưa cho Shinji một ly đồ uống đen khi anh nghiêng đầu.
"Đã lâu rồi tôi không gặp cậu, thế thôi." Cô ngụ ý khi anh bối rối.
Shinji hít một hơi và anh ta đã đúng, đó là rượu whisky hảo hạng. Tuy nhiên, anh ấy sẽ không phàn nàn, thật tốt khi được một cô gái xinh đẹp chiều chuộng ở chỗ này chỗ kia. Trong khi nhấm nháp đồ uống, anh có thể nhìn thấy người đàn ông thô lỗ lúc nãy đang tiến về phía họ.
Anh có thể nghe thấy cô thì thầm: 'Tên khốn ngu ngốc không thể chịu được một đòn chết tiệt nào.'
Trong khi cô quay lưng lại để phớt lờ người đàn ông.
Shinji cảm thấy hơi tinh quái khi cười toe toét dưới ly rượu của mình.
"Này đàn bà!" Người đàn ông thô lỗ gọi.
Shinji vung chiếc mũ trên ngón trỏ trong khi tựa người vào khuỷu tay và quay về phía người đàn ông.
"Đêm qua tiểu thư này đã nhiều lần gợi ý cho ông rằng cô ấy không có hứng thú. Xem ra ông không đáp ứng được kỳ vọng của cô ấy." Shinji sau đó bắt đầu nói khi người đàn ông bắt đầu đỏ mặt trước khi tức giận và tiến lại gần khuôn mặt bị che phủ một cách khó chịu.
"Mày nói gì vậy đồ khốn?" Ông ta đe dọa Shinji khi nụ cười của anh chuyển sang buồn chán, anh ấy liếc nhìn cô nói chuyện với một khách hàng khác mà không biết tình huống đang xảy ra.
"Tôi đang nói một cách tử tế, cô ấy có thể làm tốt hơn và rõ ràng cô ấy biết giá trị của mình bây giờ, hãy chạy trốn trước khi tôi làm ông khó chịu như cách ông làm với cô ấy." Shinji đe dọa nhìn lại ly của mình và uống thêm một ngụm nữa.
Kính đã vỡ, tất nhiên là anh để chuyện đó xảy ra khi ông ta đã đập vỡ chiếc ly rượu bên cạnh. Con người và sự nhỏ nhen của Shinji vừa nghĩ vừa nắm lấy cổ tay người đàn ông trước khi đập đầu anh ta vào quầy bar.
Cô há hốc mồm nhìn Shinji cau mày nhìn xuống người đàn ông đang gây ra cảnh tượng đó.
"Muốn tiếp tục và thử vung lần nữa không? Lần này tôi có thể làm khó gấp đôi." Shinji động viên khi những người bảo vệ đến giải tán hiện trường và cuối cùng đuổi anh ấy ra ngoài. Cô bị sốc khi chạy về phía người bảo vệ.
"Đợi đã! Không phải người đàn ông này!" Cô nói với những người bảo vệ rằng họ xin lỗi vì đã nói với cô rằng cả hai người đàn ông sẽ bị đuổi ra ngoài, nhưng cô hiểu đồng nghiệp của mình chỉ đang làm công việc đó.
Rời khỏi ca làm việc của mình, cô đi tìm Shinji, anh đang tựa người vào cột đèn.
"Tôi rất xin lỗi, tôi không cố ý để chuyện này xảy ra."
Cô nói rằng cảm thấy xấu hổ vì cô ấy không thể tự mình xử lý khách hàng thô lỗ một lần nữa.
Shinji quay đầu lại và nở một nụ cười nhẹ.
"Đừng lo, tôi sẽ luôn bảo vệ em. Tôi đã dọa ông ta bỏ chạy, để tôi dẫn em về nhà phòng trường hợp ông ta là một kẻ điên khùng." Anh đề nghị nhưng cô đã đồng ý mà không do dự. Shinji chưa bao giờ cho cô lý do để nghi ngờ.
Trên thực tế, anh ấy rất tốt bụng và thỉnh thoảng mang bữa tối cho cô ấy khi buổi tối bận rộn và cô ấy chưa ăn tối. Cô sẽ coi anh là bạn thân nhưng anh ấy vẫn là một điều bí ẩn đối với cô ấy.
"Tôi có thể bị sa thải nhưng không sao cả, nếu quản lý không thấy được khách hàng đã sai thì tôi nên tìm công việc mới." Cô nói với Shinji khi anh nhìn cô với ánh mắt thông cảm. Anh biết tìm được một công việc tử tế với mức lương cao khó đến thế nào.
Tất nhiên, sau khi bị trục xuất khỏi Thi Hồn Giới, anh và những vizsored khác cần tìm kiếm thu nhập từ đâu đó.
Anh ấy đang nghĩ có lẽ anh ấy có thể yêu cầu người đàn ông đội mũ và đồng hồ biến thái đó cho cô ấy làm việc tại cửa hàng, chỉ để anh ấy có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ an toàn khi anh ấy rời đi.
"Nhưng đừng lo lắng! Tôi sẽ ổn thôi." Cô mỉm cười nói với Shinji khi thấy người đàn ông đã trở nên khá im lặng.
"Ừm, liệu tôi có còn gặp được anh không? Anh biết đấy, tôi có thể bị sa thải." Cô bẽn lẽn bước lên khi anh cười toe toét với cô và quàng tay qua vai cô.
"Ôi, búp bê nhỏ của tôi đang bắt đầu có thiện cảm với tôi, tôi biết em sẽ nhớ khuôn mặt xinh đẹp này." Anh trêu chọc khi cô bắt đầu giấu mặt khỏi anh.
"Shinji, tôi nghiêm túc đấy! Đừng biến mọi thứ thành trò đùa nữa" Cô bĩu môi và tiếp tục bước đi.
"Tôi sẽ hơi bận nhưng tôi đã cho em số của tôi, tôi không biết tại sao em lại ngần ngại nhắn tin cho tôi." Anh rên rỉ khi cô cười một chút.
"Tôi đoán là tôi hơi nhút nhát." Cô thừa nhận khi anh xoa đầu cô.
Cuộc đi bộ khá ngắn vì Shinji đảm bảo rằng cô ấy luôn ở trong tầm tay trong suốt cuộc đi bộ để đề phòng. Anh ấy không muốn chia tay nhưng đã muộn và mọi thứ sắp đóng cửa.
Anh ấy sẽ không mời cô đến nhà mình...
Không có nhà kho! Nơi anh ấy sống với những Shinigami ngu ngốc khác.
"Em sẽ được an toàn chứ?" Có sự lo lắng trong giọng nói của anh và anh thừa nhận dù muốn giấu điều đó nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Cô cười khúc khích với anh ấy và ôm anh ấy một cách nhẹ nhàng khiến người đàn ông lớn tuổi ngạc nhiên nhưng anh ấy cũng ôm lấy.
"Tôi sẽ ổn, nhắn tin cho anh sau nhé?" Cô nói với anh ấy và đi vào nhà.
Khoảng một tháng trước khi bị sa thải khỏi quán bar, Shinji đã nhắn tin cho cô, một người bạn tốt của anh ấy sở hữu một cửa hàng kẹo và cần một nhân viên. Mặc dù ban đầu công việc đó không hấp dẫn nhưng cô dần dần thích công việc này.
Urahara Kisuke, ông chủ của cô ấy là một người đàn ông xa lạ nhưng cô ấy cảm nhận được những rung cảm tương tự như Shinji và cô ấy cảm thấy an toàn khi ở quanh cửa hàng. Không còn những người đàn ông biến thái nữa. Mặc dù cô đã không gặp Shinji kể từ ngày đó.
"Anh nói anh và Shinji là bạn thân?" Cô ấy hỏi Urahara một ngày nọ khi cô ấy đang lấy một số hộp cần được bổ sung thêm.
"Hmmm tôi sẽ không nói là thân thiết, giống đồng nghiệp cũ hơn!" Anh reo lên và nhấp một ngụm trà thích thú với sự vất vả của cô để khuân những chiếc hộp.
"Ôi trời, tôi sẽ giúp cô khiêng những thứ này! Tôi có thể" Anh ấy cáu kỉnh với tư cách là chủ cửa hàng cười và đưa tay ra.
"Shinji bận công việc, theo thời gian cô sẽ hiểu." Urahara nói với cô ấy khi cô ấy nghiêng đầu bối rối.
'Có lẽ anh ấy không muốn gặp tôi nữa?' Cô sẽ suy nghĩ hàng ngày cho đến khi nó chuyển sang vài ngày và vài tháng.
Mặc dù trong những tháng đó cô đã tìm thấy hạnh phúc trong cửa hàng nhỏ này. Thậm chí có thể là một gia đình với những đứa trẻ, sếp của cô ấy và Tessai. Cô sẽ biết ơn Shinji vì đã cho cô thấy một môi trường thân thiện như vậy.
Ngay cả khi cô ấy đang vật lộn với cuộc sống hay đêm giao thừa những vấn đề cá nhân, Urahara đã ở đó để hướng dẫn cô và nhắc nhở cô rằng Shinji sẽ trở lại.
"Tôi không yêu anh ấy, anh biết đấy." Cô nói với ông chủ khi ông cười khúc khích và vẫy chiếc quạt của mình. Không tin một lời nào cô ấy nói.
"Ồ tất nhiên rồi. Tôi thấy nụ cười buồn là vì cậu ấy không dành cho cô tình cảm." Anh ta nói đùa khi cô ném chiếc hộp nhồi vào anh ấy và nhìn đi chỗ khác.
'Ugh đàn ông'
"Bất cứ điều gì!" Cô đỏ bừng mặt và đi về phía trước cửa hàng để bắt đầu công việc đóng cửa.
Một cơn gió mạnh làm cánh cửa rung lên một chút khi cô lấy chổi và đảo mắt, thời tiết chết tiệt. Cô chỉ muốn nằm trên giường sau một ngày vất vả bị sếp cằn nhằn bên tai.
"Cửa hàng đóng cửa, ngày mai hãy quay lại!" Cô đã hét lên.
"Ô, tôi không nghĩ cuộc hội ngộ của chúng ta lại chua chát thế này!" Shinji cười toe toét khi cô mở rộng đôi mắt của mình rồi mỉm cười nhẹ nhàng.
"Ôi Shinji. ĐẾN ĐÂY, TÔI SẼ GIẾT ANH!" Cô đã dùng chổi đuổi theo để đánh vào mông anh vì đã để cô một mình suốt những tháng qua.
"TÔI GIẾT ANH! ANH ĐÃ BỎ TÔI RẤT NHIỀU THÁNG VỚI NGƯỜI CHỦ CHẾT TIỆT ĐÓ!"
"Này này, nếu anh ta là kẻ biến thái thì tôi là ai?"
"Một kẻ ngu ngốc! Một kẻ ích kỷ!" Cô hét lên khi anh tóm lấy cây chổi của cô và ôm cô vào lòng yêu thương
"Tôi xin lỗi, tôi có việc. Tôi chắc rằng theo thời gian em đã biết tôi ở đâu." Anh dịu dàng nói khi cô nhìn xuống. Tất nhiên là cô ấy hiểu được những gợi ý mà Urahara đưa ra cho cô ấy và những người lạ thường xuyên đến cửa hàng của anh ta.
"Ừ, sao anh không nói cho tôi biết!"
Shinji cười và xoa đầu cô.
"Tất nhiên là tôi không muốn em nghĩ tôi là một kẻ lập dị! Ở công việc cũ của em, em đã chịu đựng đủ những điều đó rồi." Shinji giải thích khi cô bước về phía quầy tính tiền và ngồi xuống.
"Tôi nhớ em, em làm cách nào để khắc phục điều đó?"
"Oohhh tôi đã nhận được yêu cầu nghỉ làm đặc biệt trong vài ngày, vì vậy tôi có vài điều cần suy nghĩ." Người đàn ông lớn tuổi nháy mắt đứng bên cạnh Shinji khi cô bắt đầu đỏ mặt.
Nghe thấy tiếng cười khúc khích từ phía sau, cô ném cây chổi ra cửa. "ĐỪNG LẮNG NGHE THƯA ÔNG CHỦ!"
Shinji và cô ấy cười khúc khích với nhau, tính cách của cô ấy đôi khi thực sự rất nóng nảy.
"Tôi sẽ giải thích chi tiết sau về cách chúng ta có thể liên lạc với nhau. Tôi nói là chúng ta ra ngoài này và để Urahara làm phần còn lại!"
Cô cười toe toét một cách quỷ dị khi họ nắm tay nhau và đi đến đêm nơi họ có thể vui vẻ tận hưởng bầu bạn bên nhau một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro