10. Buổi sáng (H++)

Drop ver ma cà rồng nhé. Một phần là do bận bịu và cũng một phần là do bí bách cốt truyện ạ 😚

----------------

⚠️: Trôn có lài, occ.

Sương sớm vẫn còn đọng trên cửa sổ, nhuộm căn phòng một màu xanh nhạt.

Ngoài trời, tiếng chim hót líu lo nghe có vẻ xa xôi và yên bình. Nhưng với Sakamoto, đó là một buổi sáng sớm tồi tệ nhất trong cuộc đời sát thủ của anh.

Anh cựa quậy, cảm giác khó chịu lờ mờ từ vùng bụng dưới. Nó không phải là cảm giác đói, cũng không phải cơn đau. Nó giống như một bộ phận cơ thể đã bị dịch chuyển, hay tệ hơn, đã được thay thế trong lúc anh ngủ. Sakamoto cau mày, cố gắng xua đi cảm giác này, nhưng nó vẫn dai dẳng.

Bên cạnh, Nagumo vẫn ngủ say như chết. Anh ta nằm sấp, cuộn tròn như một con mèo lớn, mái tóc đen dài rũ xuống. Nagumo ôm chặt lấy chiếc gối mỏng, dúi mặt vào nó, chỉ để lộ một phần gáy trắng và những hình xăm ẩn hiện trên vai. Dáng ngủ của Nagumo hoàn toàn vô tư, bất chấp thế giới ngoài kia.

Sakamoto nhẹ nhàng gạt tay Nagumo đang vô thức đặt lên eo mình, từ từ trườn ra khỏi giường. Anh cần vào nhà vệ sinh ngay lập tức để kiểm tra xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra.

Trong phòng tắm, Sakamoto rửa mặt bằng nước lạnh. Sự điềm tĩnh thường trực của anh bắt đầu lung lay trước cảm giác bất an không tên.

Anh kéo thắt lưng quần ngủ xuống một cách chậm rãi, hít một hơi thật sâu.

Anh nhìn xuống, và mọi sự điềm tĩnh đều đổ vỡ.

Đồng tử của Sakamoto co lại.

Nơi mà đáng lẽ phải là 'cậu bé' quen thuộc—thứ đã đồng hành với anh suốt mười tám năm—giờ đây là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

"Cái quái gì thế này?" Sakamoto lẩm bẩm, giọng anh khô khốc và lạc đi.

Thay vào đó là một bộ phận nữ tính... một 'cô bé' nhỏ nhắn, đầy đặn, và đặc biệt là hồng hào, múp míp, trắng trẻo một cách hoàn hảo. Nó không hề có dấu vết của lông, hoàn toàn trơn tru và mềm mại, trông như một tác phẩm điêu khắc bằng sứ tinh xảo, nổi bật trên da săn chắc của Sakamoto.

Ngoại trừ sự thay đổi chấn động này, toàn bộ cơ thể Sakamoto vẫn là của một người đàn ông: cơ bắp săn chắc, cơ bụng phẳng, đôi chân dài mạnh mẽ. Chỉ có bộ phận sinh dục là biến thành thứ hoàn toàn khác.

Sakamoto đứng lặng, tay nắm chặt bồn rửa mặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Anh đã đối mặt với hàng trăm tình huống sinh tử, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hoàn toàn mất phương hướng và hoảng loạn. Ai đã làm điều này? Khi nào? Và mục đích là gì?

Quay lại phòng ngủ, Nagumo chợt càu nhàu, dụi đầu vào gối vì thiếu hơi ấm quen thuộc. Anh ta hé mắt nhìn, thấy Sakamoto đang đứng sững trong nhà tắm, gương mặt anh trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm vô định.

"Này, Sakamoto," Nagumo kéo dài giọng, nghe rõ sự mệt mỏi và ngái ngủ. Anh ta lật người, gác chân lên chiếc gối vừa bị chiếm dụng. "Mới sáng ra mày đứng làm tượng à? Bộ đói hả?"

Sakamoto không trả lời. Anh xoay người, bước nhanh đến bên giường.

"Nagumo," anh gọi, giọng trầm và nguy hiểm. "Dậy ngay. Tao cần mày giải thích."

Nagumo bật dậy, cảm nhận được luồng sát khí quen thuộc nhưng mạnh mẽ đến lạ thường từ Sakamoto. Ánh mắt anh ta cuối cùng cũng tập trung vào Sakamoto, rồi chuyển sang vẻ tò mò.

"Gì vậy?" Nagumo vừa ngáp vừa hỏi, hoàn toàn không biết rằng anh ta đang nằm cạnh người bạn tình vừa trải qua một ca phẫu thuật chuyển đổi giới tính... tại chỗ.

"Mày nhìn đây," Sakamoto nghiến răng, từ từ kéo  quần ngủ xuống.

Nagumo, với đôi mắt to sâu thẳm, chớp mắt một lần. Sau đó, anh ta cười khúc khích. Rồi cười lớn. Cuối cùng là một tràng cười không thể kiểm soát, lăn lộn trên giường, ôm bụng.

"Phụt! Mày... mày bị cái quái gì thế!?" Nagumo thở dốc giữa hai tiếng cười, nước mắt rơm rớm ở khóe mắt. "Sao tự dưng... HAHAHAHA... Sao lại hồng thế kia!?"

"Mày còn cười được à?" Sakamoto cau mày. "Tao hỏi mày có biết gì không? Mày... Mày đã động chạm gì vào tao khi tao ngủ phải không, Nagumo!?"

Nagumo nén tiếng cười, nhếch mép, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái.

"Ôi dào, Sakamoto. Tao thề là tao không biết gì hết." Anh ta chống tay, ngồi thẳng dậy. "Nhưng phải công nhận là... nhìn múp thật đấy. Khá là đáng yêu."

Sakamoto cảm thấy một luồng máu nóng dồn lên mặt. Anh biết Nagumo đang cố tình trêu chọc và lợi dụng tình thế, nhưng lời bình luận thẳng thắn và không hề có chút dè dặt nào của Nagumo khiến anh hoàn toàn cứng họng.

"Tao hỏi lại lần cuối. Mày hay ai khác đã làm chuyện này?" Sakamoto lạnh lùng đe dọa.

Nagumo ngả người về phía trước, đưa ngón tay trỏ chạm nhẹ vào cằm Sakamoto, đôi mắt anh đầy vẻ thú vị.

"Sao mày cứ căng thẳng thế, Sakamoto? Dù là ai làm thì... tao khá thích cái thứ mới mẻ này đấy." Anh ta nháy mắt, một nụ cười ranh nở trên môi. "Dù sao, giờ mày dậy rồi, thì để tao ngắm kỹ hơn xem nào."

Và đó là lúc Sakamoto biết, buổi sáng này sẽ kéo dài hơn rất nhiều so với anh nghĩ.

----------------

Tràng cười của Nagumo cuối cùng cũng dịu xuống, nhưng đôi mắt anh ta vẫn long lanh sự thích thú không che giấu. Sakamoto vẫn đứng đó, mặt tối sầm vì giận và bối rối.

"Thôi được rồi, thôi được rồi," Nagumo trấn an, cố nén tiếng cười. Anh ta ngồi thẳng dậy, vẻ mặt chuyển sang hơi nghiêm túc hơn—cái vẻ nghiêm túc chỉ tồn tại khi Nagumo thực sự quan tâm đến một vấn đề.

"Thật sự tao không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng bình tĩnh nào, Sakamoto." Nagumo nhún vai, "Mày biết mà, với kỹ năng của bọn mình, việc thay đổi cấu trúc sinh học cơ bản này... không thể là ngẫu nhiên. Chắc chắn là có người đứng sau, hoặc là một loại vũ khí sinh học nào đó. Nhưng ai đủ trình độ làm chuyện này và giấu được kĩ thế cơ chứ?"

Sakamoto ném cho Nagumo ánh nhìn đầy nghi ngờ, nhưng anh cũng biết Nagumo nói đúng. Việc này nằm ngoài khả năng của những sát thủ bình thường.

"Giúp tao quay lại như cũ đi," Sakamoto lạnh lùng yêu cầu, anh đã mặc lại quần. "Tao không thể đi làm nhiệm vụ với cái thứ này được."

Nagumo xoa cằm, đôi mắt anh ta quét một lượt từ đầu đến chân Sakamoto, dừng lại ở vị trí nhạy cảm đang ẩn dưới lớp vải.

"Được rồi. Để tao xem nào."

Nagumo bắt đầu với những giả thuyết nhanh chóng. Anh lấy ra một chiếc kim bông siêu nhỏ từ bộ dụng cụ cải trang của mình, kiểm tra thành phần hóa học của nó. Anh thậm chí còn sử dụng một loại máy quét tần số nhỏ giấu trong đồng hồ để kiểm tra xem có vật thể lạ hay thiết bị cấy ghép nào không.

Sau nửa giờ đồng hồ, Nagumo lắc đầu: "Không có độc tố, không có chất kích thích chuyển đổi rõ ràng. Không có thiết bị cấy ghép nào. Mày vẫn là mày, chỉ trừ... cái đó."

Sakamoto cau mày, sự kiên nhẫn của anh gần như chạm đến giới hạn.

"Có cách nào dùng khí hoặc nội lực để đảo ngược nó không?"

Sakamoto thử các kỹ thuật điều khiển khí và cơ bắp mà anh từng học, những kỹ năng giúp anh điều chỉnh nhịp tim và tốc độ đông máu. Anh dồn sức mạnh vào vùng bụng dưới, cố gắng ép cơ thể trở về trạng thái ban đầu.

Không có kết quả gì. Bộ phận sinh dục nữ tính đó vẫn y nguyên, mềm mại và không hề bị ảnh hưởng bởi nội lực của anh.

Nagumo lại bật cười khúc khích, nhưng nhanh chóng che miệng. "Này, đừng làm bầm dập nó chứ. Nhỡ nó nhạy cảm thì sao?"

Sakamoto lườm Nagumo một cái tóe lửa.

"Vậy thì không còn cách nào khác," Sakamoto buông xuôi, giọng anh đầy thất vọng. "Tao phải liên lạc với JCC. Có lẽ họ có hồ sơ về một loại vũ khí như thế này."

"Khoan đã!" Nagumo ngăn lại. Anh ta bước đến gần, bàn tay khéo léo đặt lên vai Sakamoto.

"Mày nghĩ xem. Ai đó đã làm điều này với mày khi mày ngủ. JCC là nơi đầu tiên cần phải nghi ngờ. Nếu mày báo cáo, có thể họ sẽ coi mày là một 'thí nghiệm lỗi' và xử lý mày theo kiểu của JCC đấy."

Cho rằng Nagumo nói cũng có lí. Điều này khiến Sakamoto càng thêm bế tắc.

----------------

Nagumo quay lại giường, ánh mắt anh đầy vẻ tính toán nhưng cũng không kém phần tò mò.

"Thôi được," Nagumo tuyên bố. "Tạm thời cứ để nó yên đó. Rõ ràng là nó không ảnh hưởng gì đến sức khỏe của mày, tao nghĩ là mày vẫn có thể đi 'phang' nhau được ổn áp."

Rồi anh dừng lại, nở một nụ cười nửa miệng, cái nụ cười luôn khiến Sakamoto đề phòng.

"Nhưng mà Sakamoto này... Bọn mình đều là bậc thầy về cơ thể người nhờ các kỹ năng bài bản."

Nagumo nói, giọng anh ta trầm xuống, mang theo một âm hưởng cám dỗ. "Giờ mày có một thứ hoàn toàn mới lạ trên cơ thể mình. Mà còn là thứ... siêu hấp dẫn nữa."

Anh ta bước lại gần, ép Sakamoto vào tường, hai sát thủ đứng sát nhau trong ánh sáng ban mai.

Nagumo đưa tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt điềm tĩnh nhưng hơi căng thẳng của Sakamoto.

"Tao đã từng 'khám phá' mọi loại vũ khí, mọi loại cải trang, mọi bí mật của JCC. Nhưng 'cái thứ mới mẻ này của mày' thì chưa."

"Mày định làm gì?" Sakamoto gằn giọng, dù vậy anh không hề đẩy Nagumo ra.

Nagumo cười khẽ, đầu anh ta cúi xuống thì thầm bên tai Sakamoto:

"Tao vừa bảo nó không ảnh hưởng đến sức khỏe, đúng không? Vậy thì, tao có lẽ sẽ khám phá nó thử."

Tay Nagumo trượt xuống, lướt nhẹ ngón tay vào thắt lưng quần ngủ của Sakamoto.

"Để xem nào, một sát thủ tài ba với một cái âm hộ mới toe... Liệu nó có nhạy cảm không? Nó hoạt động như thế nào? Cảm giác ra sao khi bị động vào?" Nagumo thì thầm, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai Sakamoto, "Bọn mình thử nghiệm, Sakamoto. Và tao là người giỏi nhất để giúp mày."

Sakamoto cảm thấy cơ thể anh hơi run lên. Anh cố gắng giữ sự lạnh lùng, nhưng sự thật là việc khám phá này, dẫu có vẻ mang tính "nghiên cứu khoa học" dưới vỏ bọc của Nagumo, lại khơi gợi lên một sự tò mò và một cảm giác kích thích hoàn toàn mới mẻ trong cơ thể anh. Anh nuốt khan.

"...Đừng làm lố," Sakamoto lẩm bẩm, giọng anh trầm và hơi khàn, một sự đầu hàng nửa vời. "Nếu mày táy máy, tao sẽ giết mày."

"Yên tâm," Nagumo cười khoái trá, ánh mắt anh ta như thắp sáng cả căn phòng. "Tao hứa, tao sẽ dịu dàng thôi..."

Và với sự cho phép nửa vời đó, Nagumo kéo quần ngủ của Sakamoto xuống một chút, cúi đầu xuống.

Nagumo, người ghét cay ghét đắng buổi sáng, giờ đây đang cực kỳ tỉnh táo và sẵn sàng cho một cuộc 'khám phá' hoàn toàn mới mẻ.

Anh không lãng phí một giây phút nào. Ánh sáng mờ nhạt buổi sáng phản chiếu lên những hình xăm nghệ thuật trên cánh tay anh khi anh quỳ xuống trước Sakamoto, một tư thế tôn sùng kỳ lạ.
Sự chú ý của Nagumo hoàn toàn tập trung vào vùng kín mới mẻ, làm Sakamoto cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Nagumo dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vùng da mềm mại, không có lông và trắng hồng.

"Tuyệt thật đó," Nagumo thì thầm. "Hoàn toàn mới. Không có sẹo, không có dấu vết phẫu thuật. Dễ thương ghê..."

Nagumo đưa ngón tay trượt qua hai cánh môi mềm mại. Sakamoto hít một hơi sâu, đôi mắt anh nhắm lại. Anh chưa bao giờ phải đối mặt với những sự đụng chạm thân mật như thế này, đặc biệt là vào một bộ phận hoàn toàn xa lạ.

"Bình tĩnh nào, Sakamoto," Nagumo trấn an, nhưng giọng điệu lại đầy trêu chọc. "Tao chỉ xem tí thôi mà..."

Anh nhẹ nhàng tách hai cánh môi múp míp.
Lộ ra bên trong một tấm hồng ẩm ướt, đầy kích thích. Và ở phía trên, hột le, một điểm nhỏ màu hồng đang hơi căng lên.

"À, đây rồi," Nagumo thở ra nhẹ bẫng, như vừa khám phá ra công tắc của một quả bom. "Chỗ phản ứng chính. Thú vị."

Nagumo dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên hột le. Sakamoto đột ngột rít lên, một âm thanh nghẹt thở hiếm hoi thoát ra khỏi cổ họng. Cảm giác đó hoàn toàn khác với bất cứ thứ gì anh từng trải qua.
Cơ thể Sakamoto căng cứng. Đôi chân anh run rẩy, cố gắng trụ vững. Anh nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

"Mày... Ngừng lại," Sakamoto lắp bắp, giọng anh đứt quãng.

"Từ từ đã, tao đã xem xong đâu..." Nagumo cười nhẹ. "Phản ứng tốt đấy. Rất nhạy cảm."

Anh tiếp tục vuốt ve, dùng cả ngón tay cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa bóp. Mỗi lần chạm nhẹ của Nagumo đều gửi một cơn co thắt mạnh mẽ lên bụng và hông Sakamoto.

Nagumo dần đưa một ngón tay vào bên trong.
Sakamoto bật người ra khỏi tường, lưng anh cong lên một chút khi một tiếng rên đầy bất ngờ thốt ra khỏi miệng anh.

"Thư giãn nào, Sakamoto," Nagumo nói, giọng anh ta ấm áp và quyến rũ. "Tao chỉ muốn xem nó sâu và co giãn đến đâu."

Bên trong ấm áp, ẩm ướt và bất ngờ siết chặt ngón tay anh. Nagumo cảm thấy một sự co bóp nhẹ nhàng nhưng liên tục, một phản ứng cơ bắp hoàn toàn tự nhiên.
Nagumo cười khẽ, ánh mắt anh ta dán chặt vào Sakamoto.

"Mày biết không," Nagumo thì thầm, ngón tay anh ta bắt đầu di chuyển bên trong, "Cơ thể mày đang phản bội sự điềm tĩnh thường ngày của mày rồi... Tao thấy mày phản ứng nhiệt tình lắm đấy."

Sakamoto cúi đầu xuống, mái tóc trắng búi gọn của anh hơi rối. Anh không thể phủ nhận. Cảm giác này là một sự hỗn loạn thú vị. Vừa nhục nhã, vừa bị kích thích đến mức không thể kiềm chế. Anh đã học cách kiểm soát mọi dây thần kinh trên cơ thể mình trong chiến đấu, nhưng cơ chế mới này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

"Cảm giác bên trong tốt đấy," Nagumo tiếp tục, anh bắt đầu luân chuyển hai ngón tay vào trong, đồng thời dùng ngón cái tiếp tục day nhẹ vào hột le. Những sự kích thích vào hai điểm này khiến Sakamoto hoàn toàn bị đo ván.

Tâm trí Sakamoto quay cuồng, anh nghiến răng. Anh không muốn đầu hàng, nhưng cơ thể đã phản ứng nhanh hơn lý trí.

"Nagumo, dừng lại... ưm... Tao sắp..."

"Sắp lên đỉnh á?" Nagumo cười khẩy, khuôn mặt anh lại áp sát, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Sakamoto. "Vậy thì, để tao giúp mày nhé."

Nagumo tăng tốc độ, các ngón tay bên trong xoắn lại và day mạnh vào điểm G mới, cùng lúc đó ngón cái anh nhấn giữ vào hột le.
Một tiếng rên rỉ mạnh mẽ, tuyệt vọng thoát ra khỏi họng Sakamoto. Cơ thể anh ta run lên bần bật, anh túm chặt lấy mái tóc đen của Nagumo.

Sakamoto đổ người vào Nagumo, co thắt dữ dội. Cảm giác khoái lạc điên cuồng ập đến, mạnh gấp nhiều lần so với bất kỳ trải nghiệm nào trước đây của anh.
Một chất lỏng ấm nóng tuôn ra, vấy bẩn ngón tay Nagumo.
Nagumo giữ chặt lấy Sakamoto, chờ cơn co thắt qua đi. Khi mọi thứ lắng xuống, anh ta rút tay ra, liếm sạch chất lỏng trên ngón tay.

"Xong rồi," Nagumo cười, hoàn toàn thỏa mãn, "Âm hộ mới của mày rất nhạy cảm, phản ứng rất tốt và dễ đạt cực khoái."

Anh ta đứng dậy, gương mặt điển trai lấm tấm mồ hôi. Anh nhìn Sakamoto, người đang thở dốc, dựa vào tường với vẻ mặt bẽ bàng và đỏ bừng.

"Giờ thì," Nagumo lấy một chiếc khăn giấy từ hộp và lau sạch bàn tay. "Tao nghĩ bọn mình nên thử nghiệm những thứ thú vị hơn, nhỉ? Ví dụ như... 'cô bé' của mày có thể chịu được những cường độ nào khi bị đút vào một cái gì đó... to hơn ngón tay."

Sakamoto nhìn Nagumo, sự tức giận pha lẫn với sự kích thích dâng trào không thể kiểm soát.
"Nagumo... ư..." Sakamoto thở dốc. "Nếu mày... hah... dám đút vào, thì tao sẽ dùng ghế đập mày đấy..."

Nagumo chỉ cười. "Chà... tao mong chờ đấy, Sakamoto. Để xem 'cô bé' của mày có làm mày quên mất cách chiến đấu không."

----------------

Nagumo dứt khoát bước tới, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy Sakamoto, người vẫn còn đang bàng hoàng sau lần cực khoái đầu tiên.
Anh vòng tay qua eo Sakamoto, kéo anh sát vào cơ thể mình.

"Mày đang run, Sakamoto," Nagumo thì thầm, nụ cười ranh nở rộ. "Mày đã quên cách chiến đấu rồi à? Hay mày đang phấn khích vì vũ khí mới này?"

"Câm mồm," Sakamoto rít lên, nhưng hơi thở anh lại gấp gáp.
Anh không cố gắng đẩy Nagumo ra. Sự bực bội của anh đang bị nhấn chìm bởi ham muốn dữ dội mà bộ phận mới mẻ này mang lại.

Không nói thêm lời nào, Nagumo bế bổng Sakamoto lên, khiến đôi chân dài ấy cuốn lấy eo Nagumo theo phản xạ.
Nagumo đặt Sakamoto xuống giữa giường, nơi mùi hương của họ vẫn còn vương vấn.

Nagumo leo lên, chiếm lấy không gian phía trên. Anh nhìn xuống Sakamoto, người đang nằm đó với gương mặt đỏ bừng, mái tóc trắng rối tung trên gối.

"Mày biết tao luôn thích khám phá những khía cạnh mới của mày mà, Sakamoto..." Nagumo thì thầm, giọng hơi khàn lại.
Anh cúi xuống, hôn lên xương quai xanh Sakamoto, rồi trượt xuống cơ bụng săn chắc.
Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần ngủ đã bị kéo xuống đùi của Sakamoto, để lộ hoàn toàn phần âm hộ trắng hồng, múp míp đang căng mọng và hơi ươn ướt sau lần cực khoái trước.

Nagumo không sử dụng tay nữa.
Anh cúi thấp xuống, đưa lưỡi chạm nhẹ vào cánh môi hồng mềm mại. Sakamoto lại rên lên một tiếng, hông anh vặn vẹo trên ga trải giường.
Cảm giác này còn mạnh mẽ hơn ngón tay gấp nhiều lần.

Nagumo thành thạo liếm láp, bao quanh và mút nhẹ hột le đang căng lên, biến nó thành trung tâm để 'tấn công'.

"Mày thấy không," Nagumo thì thầm giữa những lần liếm mút, âm thanh ẩm ướt vang lên trong phòng yên tĩnh. "Nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức khỏe của mày. Ngược lại, nó đang làm mày... ngon miệng hơn."

Sakamoto không thể nói được gì, anh chỉ có thể nắm chặt ga giường, nhắm mắt và thở dốc. Cơ thể anh run rẩy, cơ bắp co giật từng hồi trước sự tấn công dồn dập của Nagumo.

"N-Nhanh lên... ah... Nagumo... ức..." Sakamoto cầu xin, giọng anh khàn đặc. "Tao... mm... không chịu được nữa..."

Nagumo cười toe toét. Anh biết Sakamoto đã đạt đến giới hạn. Anh tăng tốc độ lên, dùng lưỡi xoáy mạnh vào hột le lần cuối.

Một lần nữa, Sakamoto bật người lên, lưng anh cong mạnh, anh thét tên Nagumo trong tiếng rên rỉ nghẹt thở khi lần cực khoái thứ hai ập đến. Lần này, nó còn mạnh mẽ và kéo dài hơn, làm ướt một mảng ga giường trắng bên dưới anh.

Sau khi Sakamoto ổn định lại được hơi thở, Nagumo trượt lên trên. Anh nhìn xuống cơ thể Sakamoto, đôi mắt anh rực cháy dục vọng, ánh lên sự chiếm hữu rõ rệt.

Không còn lời nói thừa thãi. Nagumo nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần lót của mình, để lộ phần dương vật to lớn và hơi cong đã cương cứng hoàn toàn.

Nagumo cố định bản thân, anh nắm lấy đùi Sakamoto, buộc anh ấy phải mở rộng chân.
Sakamoto lúc này đã không còn khả năng kháng cự, anh chỉ có thể ngước nhìn Nagumo với ánh mắt có chút vẻ lo sờ và mong đợi.

Sự dịu dàng hiếm hoi ban nãy đã biến mất, thay vào đó là sự mạnh bạo đầy đam mê của một sát thủ đang cố gắng chinh phục con mồi quý giá.

Nagumo khạc nước bọt lên tay và nắm lấy dương vật của mình, vuốt nhẹ để làm một chất bôi trơn tạm thời. Anh áp đầu khấc vào âm hộ đang run run, rỉ dịch của Sakamoto.

"Tao sẽ làm mày cảm thấy tuyệt, Sakamoto," Nagumo thì thầm, giọng anh khàn đặc vì dục vọng.

Anh đẩy mạnh một cú dứt khoát.
'Cô bé' mới của Sakamoto không hề có kinh nghiệm, từng tấc thịt ấm nóng bên trong chật hẹp đến nghẹt thở.

Sakamoto rên lên một tiếng đau đớn dữ dội, lưng anh cong mạnh, anh cố gắng lùi người đi nhưng bị Nagumo tóm lấy cổ chân và kéo lại.

"Thả lỏng ra... Tin tao." Nagumo thở nhẹ, anh kìm nén cơn khoái cảm của chính mình để tập trung vào việc đi sâu vào trong.
Anh giữ yên vị trí, chờ đợi sự chật chội giảm bớt, cảm nhận từng tớ thịt bên trong Sakamoto đang co thắt quanh mình.

Khi Sakamoto dần thả lỏng, Nagumo bắt đầu di chuyển, chậm rãi nhưng đầy uy lực. Mỗi lần đẩy vào sâu đều đưa anh ta đến gần điểm G nhạy cảm, làm Sakamoto phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt và cuồng nhiệt.

Khi Sakamoto đã quen dần, Nagumo tăng tốc độ. Anh nghiêng hông, tìm kiếm góc độ hoàn hảo nhất để tối đa hóa sự cọ xát của mình vào hột le từ bên trong.

Những cú thúc mạnh mẽ, sâu và dứt khoát. Căn phòng vang lên tiếng da thịt va chạm ẩm ướt, tiếng ga giường sột soạt và hơi thở nặng nề, cuồng nhiệt của hai sát thủ trẻ.
"Mày có thấy không, Sakamoto," Nagumo hổn hển, ghé sát tai anh ta, "Dù cơ thể mày có thay đổi thế nào... mày vẫn phản ứng lại tao rất nhiệt tình."

Sakamoto không thể đáp lời. Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Nagumo, móng tay cào nhẹ vào tấm lưng trần. Mỗi cú thúc đều đẩy anh đến gần bờ vực của sự hỗn loạn khoái cảm. Cơ thể anh dường như không thể theo kịp tốc độ và cường độ của Nagumo.

Nagumo bắt đầu thúc sâu, nhanh và không ngừng nghỉ, biến Sakamoto thành một sinh vật hoàn toàn bị điều khiển bởi khoái cảm.

"Mày làm tốt lắm... rên lên cho tao nghe đi, Sakamoto..." Nagumo cắn nhẹ lên vai Sakamoto, giọng anh trầm lại và khàn đặc.

Anh thay đổi tư thế, kéo Sakamoto vào một góc độ sâu hơn. Anh ta bắt đầu thúc liên tục vào điểm G, tạo ra sự ma sát hoàn hảo và dữ dội.

Lần cực khoái thứ ba ập đến với Sakamoto. Nó là một chuỗi co thắt dài, nhức nhối và sung sướng đến mức làm anh tê liệt. Cơ thể anh run lên bần bật, đôi chân mạnh mẽ của anh giật bắn, anh chỉ có thể rên tên Nagumo trong tiếng nức nở.

Nagumo vẫn không dừng lại. Anh thúc thêm hơn 7 cú nữa sau khi Sakamoto đạt cực khoái, cố gắng đẩy anh ấy đến giới hạn tuyệt đối.

Cuối cùng, Nagumo cũng không thể kìm nén được nữa. Anh rên lên một tiếng thỏa mãn, thúc mạnh cú cuối cùng, giải phóng vào bên trong Sakamoto mạnh mẽ, lấp đầy âm hộ của anh bằng hạt giống của mình.

Nagumo đổ người xuống, nằm đè lên Sakamoto, thở hổn hển. Cơ thể Sakamoto, vốn to lớn, giờ đây lại mềm nhũn và hoàn toàn kiệt sức.

Sakamoto nhắm nghiền mắt lại, cố gắng lấy lại hơi thở. Toàn bộ cơ bắp anh đều mỏi nhừ, không còn một chút sức lực nào để nâng ngón tay.

Hình ảnh cuối cùng mà anh nhìn thấy trước khi ngất lịm vì kiệt sức là khuôn mặt của Nagumo. Nagumo tựa cằm vào vai anh, trên môi nở một nụ cười ranh mãnh và hoàn toàn thỏa mãn, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên niềm vui sướng của kẻ chiến thắng.

"Ngủ ngon nhé, Sakamoto à..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro