32 ∵ Bắt đầu lại
Từ lúc vị khách nam kia bắt đầu ôm lấy tôi một cách bất ngờ tôi phát hiện mình sợ hãi cái ôm này. Cơ thể tôi cứ run lên bần bật, gương mặt thoáng cái trắng xanh và tay thì cứng ngắc lạnh lẽo. Hơi thở của anh ta ấm nóng quẩn quanh cổ, cảm giác sống lưng ớn lạnh tột độ.
Cho tới khi anh ta buông tôi ra, có lẽ nhận thấy phản ứng bất thường từ tôi nên anh ta lo lắng theo.
"Soyeon, cuối cùng cũng tìm được em.... em.. sao vậy?"
"Buông... tránh.. xa ra" Tôi thật sự không chịu được cảm giác một người đàn ông chạm vào cơ thể mình, cả kể vị khách nam nhìn rất đứng đắn này... hơn nữa loại đụng chạm này thậm chí làm cho tôi thấy có chút... ghê tởm! Không, không tôi không hề ghét anh ta, mà là vừa nhìn đã có thiện cảm... nhưng tôi không thích tình huống này.
Hơn nữa Soyeon mà anh ta gọi không phải tôi, .... tôi mau chóng ngồi xuống ghế uống ngay tách trà kia mong cơ thể ổn định lại.
"Xin lỗi, tôi không thích người khác chạm vào mình như vậy. Anh có chút thô lỗ khi ôm một cô gái lạ đấy!" Chuyện này tôi cũng vừa mới biết không lâu, giống như nỗi ám ảnh bản thân từng phải trải qua.
"Park Jimin. Là tôi đây, em..."
"Không biết không biết. Tôi sẽ coi như anh nhận nhầm người mà pha lại tách trà khác cho anh nếu anh muốn uống tiếp." Mấy kiểu này hay có trên phim này, chính là kiểu bạn giống một ai đó và người thân của người đó nhận nhầm.
"Tôi... được. À, liệu sau đó tôi có thể phiền em 30 phút được không?"
Ồ lịch thiệp hơn rồi này.
"Nếu anh nghiêm túc. Được thôi." Tôi nhún vai, khẽ cười đi lại quầy pha chế chuẩn bị một tách trà mới.
***
[Dưới góc nhìn chung]
Jimin đột nhiên hiểu rõ cô gái SooJi này chắc chắn là Soyeon có điều vì lí do nào đó khiến cô ấy mất đi kí ức tạm thời hoặc sau lần tự tử đó bản thân đã muốn ép buộc quên tất cả vĩnh viễn không muốn nhớ lại. Điều này khiến anh lâm vào bối rối, chỉ biết cứ ngồi nhìn cô như vậy một khắc không rời. Giống như muốn đem toàn bộ từng hành động cử chỉ và cả giọng nói quen thuộc kia khắc sâu vào tâm trí để người này mãi mãi không biến mất lần nào nữa.
SooJi để tách trà mới lên bàn đẩy về phía Jimin rồi ngồi xuống ghế đối diện trong sự quan sát của anh.
"Ừm... anh có gì muốn nói với tôi." Cô mở lời trước để kết thúc ngay cái tình trạng bị người ta nhìn chằm chằm.
"Soye... SooJi-ssi cô đã làm ở đây được bao lâu rồi?" Trước hết cần biết rõ khoảng thời gian cô ấy ở đây.
"Nửa năm rồi."
"Cô không ấn tượng gì với tôi sao, vì nhìn cô rất giống người quen của tôi"
"À, thật ra là có một chút. Aizz dù có quen hay không thì chuyện của trước đó tôi hoàn toàn không nhớ gì đâu."
"Cô đã xảy ra chuyện gì à?"
"Tôi được ông chủ cứu ở bờ biển... mà thôi, anh biết để làm gì chứ?"
"Tôi muốn xác minh một chút. Có điều cô rất xinh đấy"
"Hóa ra đây là cách tán tỉnh một cô gái của anh đấy à." SooJi nhíu mày, cô khoanh tay trước ngực tỏ ra không mấy hài lòng.
"Lời thật lòng."
"Lời anh nói chẳng ăn khớp với khuôn mặt đứng đắn của anh tí nào"
"Chúng ta hãy cứ thoải mái với nhau đi. Tôi là một chàng trai tốt đấy."
"Xùy.." SooJi cảm thấy lời này thật buồn cười. Đúng là cảm nhận không tồi.
"Có điều Tôi đột nhiên nghĩ liệu mình có thể làm thêm ở chỗ này không..."
(Máu nhân viên Chicken nổi lên =))))
"Aa!! Ra là anh muốn xin việc. Sao không nói sớm, anh cần tiền lắm sao?" Cái này người ta gọi là ngây thơ. Jimin thầm nghĩ sau khi con người ta mất đi kí ức cũ khi suy nghĩ sẽ trở nên đơn thuần hơn sao, một chút đề phòng cũng không có. Thật khiến người ta phải lo lắng.
"Tôi muốn có nhiều cơ hội tiếp xúc với cô nhiều hơn thôi, SooJi-ssi."
"Thật sao, ngại quá tôi không thích kiểu tán tỉnh của anh. Miễn chờ phản ứng!"
"Này, SooJi-ssi nếu đột nhiên tìm thấy thứ quan trọng mà vốn tưởng đã biến mất mãi mãi... cô sẽ làm thế nào?"
"Đương nhiên phải giữ cho thật cẩn thận, không thể tiếp tục làm mất lần nào nữa. Hả? Cái đó anh còn cần phải hỏi tôi?"
"Đúng vậy, tìm được rồi sẽ nắm chặt không buông."
"Đừng nói nhảm nữa, anh có muốn vào làm không đây tôi sẽ giúp anh báo tới ông chủ một tiếng. Với lại, này này nói trước cái tiệm trà của chúng tôi không phát triển lắm đâu nhé!"
SooJi tốt bụng nhắc nhở. Cô không hề có ý nghĩ nào khác về vấn đề vừa phát sinh này. Không thể nói là đầu óc đơn giản cũng không thể nhận định là nhất thời chưa suy nghĩ thấu đáo nha, is babo ... cũng không nên lắm. Nhẹ nhàng hơn thì là IQ trung bình, một chút cũng không thèm suy nghĩ xem đột nhiên một tên đàn ông đẹp trai cao ráo nhìn qua đã thấy tiền này vì cớ gì lại muốn xin việc ở đây!
Jimin thể hiện quyết tâm muốn trở thành nhân viên của tiệm. Sáng nào cô mở cửa tiệm cũng thấy anh đứng chờ bên ngoài, đôi khi cũng tới không đúng giờ nhưng không báo danh thiếu ngày nào. Ban đầu ông chủ của cô sợ tiệm trà không mấy đông khách trả lương khó khăn nên không nhận nhân viên mà cô cảm thấy căn bản tiệm này một mình cô làm cũng thừa sức lực nên từ chối cho ý kiến. Nhưng hai ba tuần trôi qua, chính ông chủ cô cũng thấy được quyết tâm của ai kia nên đã đồng ý để anh vào làm.
Từ đó mấy cái loại hành động quan tâm thể hiện hơi bị rõ ràng của anh khiến SooJi phải thi thoảng từ chối nhận. Chẳng hạn như....
"Sau này cô nên cẩn thận chút, nếu bỏng tay thì phải làm sao?" Ngay cả anh cũng không nhận ra sự ôn nhu của bản thân.
"Cảm ơn, nhưng tay tôi cũng không sao nữa rồi có thể buông ra hay chưa." Tuy biết là anh quan tâm mình nhưng cứ nắm tay như vậy có thể không ngại sao?
"Đợi một lát đi."
Hừm, cái đợi một lát này là Jimin vẫn chưa có ý định buông tay cô ra. Jimin nhìn xuống bàn tay hơi đỏ của cô nhất thời cảm thấy Soyeon không nhớ gì cũng tốt, quên được đoạn quá khứ đau lòng đó hẳn sẽ vui vẻ hơn.
"Được rồi, tôi không sao. Tôi còn phải pha trà cho khách nữa." Rốt cuộc nhịn không được mà tự mình rút tay về, chỉ hơi rát thôi cô còn không cuống lên anh ta cuống cái gì.
Tiệm trà xuất hiện vài ba tiếng nói của khách, bớt im lặng hơn so với trước kia. Lợi nhuận tăng, tiệm phát triển rất tốt... hừ... thật ra cũng có công lao của Jimin, nhờ cái bản mặt công chúng đó.
"Mai là cuối tuần, cô có muốn tới Seoul không?"
"Không biết nữa. Nhà anh ở đó nhỉ?"
"Tôi sẽ đưa cô tới đó."
"Anh sẽ không bán tôi đi đấy chứ."
"Cô nghĩ gì thế. Cô xinh như vậy bán đi thì tiếc lắm, chi bằng giữ làm của riêng."
"Biến thái." Cô liếc xéo anh, cái miệng của tên này nói ra toàn mấy câu gây hiểu lầm cực mạnh.
"Được rồi, nếu đi nhắn tin cho tôi."
"Biết rồi. Anh đưa cái ly qua đây."
_________________________________________
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Cảm ơn rất nhiều ❤
~Dus
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro