Chương 1
---
Người đàn ông bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Hắn mở mắt ra, thò tay từ dưới gối lấy điện thoại ra. Màn hình phát sáng hiển thị cuộc gọi đến, nhưng Fleurot không vội nghe máy. Hắn bật nắp máy, liếc nhìn giờ.
Ba giờ sáng.
Hắn đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ dịu dàng nhưng lạnh lẽo. Hắn bắt máy, giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa như đang thì thầm, nhưng lại châm chọc vô cùng:
“Anh đúng là không có đời sống riêng tư chút nào nhỉ, Gin?”
Fleurot nhàn nhạt tiếp lời:
“Gọi người ta giữa đêm mộng đẹp thế này, bất lịch sự quá rồi đấy?”
“Hy vọng anh vẫn nhớ tôi là người phụ trách của anh.” – giọng Gin vang lên lạnh lẽo trong điện thoại – “Tôi không ngại chỉnh lại vài câu trong bản báo cáo của anh đâu.”
“À, vậy à. Xin lỗi nhé, tôi không cố ý mắng đâu, chỉ là có chút khó chịu khi vừa tỉnh dậy thôi, anh hiểu được mà.” – Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ thật lòng và thân thiết, nhưng với Gin thì chỉ càng khiến hắn thêm tức giận. Nam nhân tóc bạc hừ một tiếng, nếu là người khác thì chắc giờ đã ăn đạn rồi, nhưng vì e ngại thân phận của đối phương, hắn chỉ có thể ném bật lửa xuống đất phát tiết.
“Nhiệm vụ lần này chia cho ngươi.” – Gin nói ngắn gọn, không muốn tốn thêm lời với tên sói đội lốt cừu này – “Chỉ là vài nhiệm vụ cơ sở đơn giản thôi. Trong ba tháng xử lý sạch, sau đó về báo cáo.”
Trong điện thoại vang lên tiếng gõ bàn phím – đối phương chắc đang xem danh sách nhiệm vụ.
“Tàn nhẫn thật. Toàn là kiểu nhiệm vụ thanh trừng à?” – Nam nhân nhận xét – “Tân binh bình thường chắc không chịu nổi mức độ bạo lực như vậy đâu? Đây là cách tổ chức tuyển chọn à?”
Gin lạnh lùng cười khẩy:
“Vậy chỉ chứng tỏ chúng là lũ vô dụng.”
“Nếu tôi không hoàn thành trong ba tháng thì sao?”
“Thì chứng tỏ anh cũng là đồ phế vật.”
“Được rồi, tôi sẽ viết báo cáo cẩn thận.”
“… Nếu anh dám viết truyện vào báo cáo nhiệm vụ lần nữa, tôi sẽ đích thân bắn ba phát vào trán anh.”
“Lạnh lùng quá đó, Gin-tan.”
“Đủ rồi, Fleurot, đừng giả bộ tân binh trước mặt tôi. Ngươi đâu phải thật sự là lính mới.” – giọng Gin bắt đầu mất kiên nhẫn – “7 giờ gặp cộng sự của anh, tôi sẽ gửi địa chỉ.”
Fleurot nhìn địa chỉ, khẽ nhíu mày:
“… Anh biết bây giờ là 3 giờ sáng không? Chỗ này tôi phải đi xe ít nhất bốn tiếng đấy.”
“Ồ, thế thì liên quan gì đến tôi?”
Nam nhân thở dài:
“Đúng là anh không có đời sống gì cả, Gin.”
Điện thoại lập tức bị ngắt.
Fleurot lắc đầu, không thèm chọc tức Gin thêm nữa. Hắn duỗi người, ôm lấy laptop, từ từ đi vào bếp.
Căn bếp trong phòng an toàn sạch sẽ đến không có một hạt bụi. Tủ lạnh tất nhiên cũng trống trơn. Fleurot vuốt cằm, cuối cùng tự rót một ly cà phê đen, bắt đầu kiểm tra thông tin nhiệm vụ do Gin gửi.
Danh sách hiện trên laptop đầy rẫy những nhiệm vụ nhuốm máu.
Đây là “truyền thống” dành cho tân binh tổ chức – những kẻ vừa có được danh hiệu thành viên chính thức sẽ phải thực hiện hàng loạt nhiệm vụ thanh trừng. Thông thường sẽ có 1–2 người kỳ cựu giám sát, không được tham gia nhiệm vụ trung tâm cũng như tiếp cận tài liệu mật.
Loạt nhiệm vụ này là hình thức kiểm tra – cũng là một cuộc sàng lọc. Những điệp viên nằm vùng, dù đã qua huấn luyện, thường không thích nghi được với kiểu chém giết tàn khốc này. Hơn nữa, nhiệm vụ thanh trừng đồng nghĩa với “quét sạch”, không để lại nhân chứng, thậm chí có khi còn bao gồm tra tấn đến chết để răn đe.
Chỉ cần lộ ra chút cảm xúc do dự, họ sẽ sớm chạm đến cái kết của chính mình.
Fleurot không phải tân binh. Nhưng dù bị xem là tân binh cũng không vấn đề gì – dù sao tổ chức chỉ có ba người biết rõ thân phận thật của hắn.
Và nhiệm vụ lần này của hắn tất nhiên không chỉ đơn giản là “nhiệm vụ tân binh”.
Hắn nhìn vào danh sách, ở đó ghi tên người sẽ cùng “tân binh” hoàn thành nhiệm vụ lần này:
Scotch.
Scotch không phải là thành viên kỳ cựu, nhưng cũng đã có ba năm kinh nghiệm kể từ khi nhận danh hiệu thành viên chính thức. Từng xuất sắc vượt qua khảo nghiệm và hoàn thành nhiều nhiệm vụ. Tổ chức đánh giá rất cao khả năng của tay súng bắn tỉa này, thậm chí hậu cần còn thích làm việc với anh hơn cả Bourbon.
Xét trên lý thuyết, Scotch không thể bị gán danh hiệu “phản đồ”.
Đáng tiếc, đó lại chính là mục tiêu mà Fleurot phải giám sát lần này.
Fleurot tranh thủ thời gian còn lại bảo dưỡng khẩu súng lục, lắp ráp từng bộ phận một cách thuần thục, sau đó giơ tay nhắm thẳng – bóp cò —— tạch!
Khẩu súng không có đạn, tất nhiên chẳng bắn ra gì. Nam nhân cười mỉm, đôi mắt hổ phách cong cong đầy hài lòng, sau đó mới nạp đạn, giắt súng bên hông. Rồi hắn uống cạn cà phê, rửa sạch cốc, thay quần áo và rời khỏi phòng an toàn trước bình minh.
Fleurot đến địa điểm liên lạc sớm hơn một chút. Trời chưa sáng hẳn, đường phố không một bóng người. Quán bar đã khóa cửa, bảng “CLOSED” treo ở cửa, nhưng bên trong vẫn còn đèn sáng.
Hắn đứng trước cửa, nghiêng đầu như đang suy nghĩ xem nên tạo ấn tượng tốt với mục tiêu thế nào. Cuối cùng, hắn từ bỏ ý định ấy, quyết định gõ cửa như người bình thường.
Nhưng không ai mở cửa. Có vẻ gõ cửa chỉ là một hình thức “tuyên bố ý định vào trong”. Fleurot bạo lực dùng báng súng đập văng ổ khóa, ngang nhiên bước vào.
Trong quán có vài người đàn ông ngồi ở quầy bar.
Fleurot lướt qua mái tóc bạc và thân hình to con của Vodka, ánh mắt dừng lại trên người đàn ông ngồi sâu bên trong. Hắn đội mũ, mắt xanh lam, trên mặt có chút râu lởm chởm. Bên cạnh hắn đặt một cây bass điện. Fleurot bước vào đúng lúc anh ta đang thì thầm gì đó với Vodka.
Gin lập tức nổi gân trán:
“Fleurot! Ai cho phép anh đập cửa vào như vậy?!”
Fleurot – chàng trai tóc đen – chớp mắt, vẻ mặt dịu dàng ngượng ngùng nhưng rất thành thật:
“Xin lỗi nhé, tôi cứ tưởng mình đến muộn. Bốn tiếng ngồi xe làm tôi hơi mệt, anh không phiền đâu nhỉ, Gin?”
Scotch thề là môi của Gin vừa giật một cái.
Scotch bắt đầu đánh giá cộng sự của mình lần này – chính xác hơn thì là một tân binh đang được anh giám sát. Mỗi tân binh đều phải trải qua ba tháng thử thách dưới sự giám sát của 1–2 thành viên cũ. Đa số điệp viên nằm vùng đều không sống sót nổi qua giai đoạn này.
Scotch nhìn chàng trai trước mặt – tóc ngắn đen, mắt hổ phách. Có vẻ chỉ 20–30 tuổi, mặt non giống Bourbon, nhưng khuôn mặt lại rất sạch sẽ, nụ cười dịu dàng khiến người ta dễ sinh thiện cảm. Eo có giắt súng, ngoài ra không thấy mang theo vũ khí nào khác.
… Chỉ có mỗi khẩu súng? Là tự tin vào bản thân, hay là không thiết sống?
Tân binh kia dường như cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Scotch hỏi:
“Tôi có gì dính trên người sao?”
Tân binh lắc đầu, đôi mắt sáng rực rỡ cong cong, chỉ vào Scotch:
“Tôi từng gặp anh rồi.”
?
Gin nheo mắt:
“Các người quen nhau à?”
“Không nhớ ra được.” – Morofushi Hiromitsu tim đập lỡ một nhịp, vừa cố lục lại trí nhớ vừa cười:
“Chúng ta gặp nhau ở đâu vậy?”
“Ừm… Không tiện nói.”
“Vậy thì tôi chỉ có thể nghĩ cậu cố tình gây sự đấy, nhóc tân binh.”
“Đừng hiểu nhầm, tôi không có ác ý đâu.”
“Thế rốt cuộc là cậu gặp tôi ở đâu?”
“À… Quả nhiên vẫn là không tiện nói.”
Chậc.
Lần này không đợi Scotch phản ứng, Gin đã gõ mạnh lên bàn:
“Fleurot.”
“Được rồi, được rồi, Gin. Anh biết là tôi không chống lại anh được mà.” – giọng nam nhân dịu dàng như đường mật –
“—— tôi gặp anh ấy trong mơ, Scotch.”
“……”
“……”
“……”
“Fleurot!!” – Gin lập tức rút súng dí vào trán Fleurot, nghiến răng:
“Cậu chán sống rồi à?!”
“Nhưng tôi đâu nói sai?”
“Chỉ chứng tỏ bệnh của cậu không nhẹ.” – Gin gằn từng chữ – “Tôi không ngại cho cậu bắn một liều miễn phí đâu.”
“Thôi được, thôi được.” – Fleurot giơ tay như đầu hàng –
“Tôi nói thật.”
Scotch lại căng thẳng một lần nữa. Rồi anh nghe giọng Fleurot dịu dàng vang lên:
“Tôi mơ thấy anh ấy đứng giữa hàng nghìn lá thư, hỏi tôi có muốn nếm thử hương vị của Scotch không —— nghe không hiểu à?” – hắn thở dài –
“Nói đơn giản là: Tôi yêu Scotch từ cái nhìn đầu tiên.”
“……”
“……”
“……”
“Xin lỗi vì gây khó xử, nhưng tôi thật sự không kìm được.” – Fleurot nhìn vào đôi mắt xanh đang mở to vì sốc, khẽ thở dài –
“Bởi vì bây giờ tôi thật sự… rất muốn ôm anh.”
“……”
“……”
“……”
Người đầu tiên chịu không nổi là Gin – hắn sắp nôn đến nơi rồi.
Nam nhân tóc bạc kéo ghế đứng dậy, sắc mặt tái xanh, giọng nói lạnh như băng:
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi là tổ lâm thời, chịu trách nhiệm tham gia khảo hạch tân binh tháng này, do Scotch giám sát. Fleurot, cậu là người được BOSS xem trọng nên mới nhanh chóng được phong danh hiệu. Hi vọng cậu sẽ không khiến hắn thất vọng.”
Hắn nói vài câu như đang đọc văn bản sẵn, sau đó dường như không thể chờ đợi được rời khỏi nơi này. Cuối cùng, Gin nhìn Scotch – người vừa bị thông báo đột ngột mà hóa đá – và Fleurot với gương mặt vô tội chết tiệt, nheo đôi mắt lục sẫm, lạnh lùng cảnh cáo:
“Trước tiên phải làm rõ, tổ chức sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư giữa các thành viên. Nhưng — nếu nhiệm vụ gặp trục trặc vì vậy, thì… các người cứ chuẩn bị mà lấy cái chết đền đáp đi!”
“Vodka, đi thôi.”
“Dạ, đại ca!”
Cửa phòng bị đóng sầm lại. Trong khoảnh khắc, cả căn phòng rơi vào sự im lặng ngột ngạt. Ít nhất thì Scotch cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên – có lẽ anh không ngờ có một ngày mình lại bị một gã đàn ông thổ lộ ngay trước mặt người khác, mà lại là một kẻ phạm tội.
Việc này khiến Morofushi Hiromitsu chỉ muốn được rời đi như Gin. Nhưng anh không thể làm thế, chỉ đành yên lặng phun tào trong lòng với osananajimi (bạn thanh mai trúc mã):
Zero, hình như tôi gặp phải một tên biến thái rồi…
Thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này hoàn toàn không có ý thức hối lỗi, thậm chí còn tiến tới hỏi anh có chỉ thị gì tiếp theo.
“Khụ.” Scotch hắng giọng, nói: “Gin đã cấp vị trí phòng an toàn mới cho tôi. Trong ba tháng tới, chúng ta sẽ ở lại đây. Nếu phải sinh hoạt cùng nhau, có lẽ nên làm quen một chút?”
“Để tôi giới thiệu trước.” Khôi phục giọng điệu bình thường, Scotch nói, “Tôi là Midorikawa Hikaru, danh hiệu như cậu biết – Scotch, xạ thủ bắn tỉa.”
Nam nhân tóc đen trước mặt cũng rất phối hợp giới thiệu: “Fleurot. Kitajima Kazuki. Nhưng Midorikawa-kun có thể gọi tôi là Haru.”
“Haru?” Đây là cách đọc của chữ “Xuân”. Morofushi Hiromitsu âm thầm ghi nhớ.
“Là biệt danh à? Tôi nghĩ chúng ta chưa thân đến mức gọi nhau bằng nickname.”
Fleurot cười, không giải thích thêm: “Nếu là Midorikawa-kun gọi, tôi sẽ không để ý.” Hắn nhìn Morofushi Hiromitsu với biểu cảm như nghẹn lời, chớp mắt: “Được thôi, nếu không thích gọi là Haru, gọi tôi là Umi-chan cũng được.”
“……Tôi thấy cứ gọi là Kitajima-kun là được.”
Nhưng mà… “Umi”? “Hải”? “Hademi”? Không, sai rồi.
Haru… Umi… Harumi. Là “Harumi” mới đúng.
Morofushi Hiromitsu hơi do dự. Những kẻ có thể nằm vùng đến mức này tuyệt đối không ngu ngốc. Hành động của Fleurot rõ ràng là đang ám chỉ "Kitajima Kazuki" là tên giả — vậy đây là… tên thật của hắn?
Nhưng tại sao?
Tại sao Fleurot lại muốn nói cho Scotch biết tên thật của mình?
“Kitajima-kun giỏi loại vũ khí nào?” Scotch hỏi. “Ví dụ, tôi chuyên về ngắm bắn tầm xa, thường đảm nhiệm vai trò xạ thủ bắn tỉa.”
“Xin lỗi, tôi không đặc biệt giỏi loại nào cả.”
“Kitajima-kun, bây giờ không cần phải giấu. Khảo hạch kéo dài ba tháng, hiểu rõ năng lực cộng sự là nền tảng cho việc phối hợp và phân công sau này.”
“A, không, tôi không cố tình giấu gì cả.” Giọng điệu của Fleurot vẫn ôn hòa như cũ. “Lúc còn ở trung tâm huấn luyện… tôi luôn đứng chót. Nên Midorikawa-kun không cần đặc biệt chiếu cố tôi. Cứ tùy tiện giao nhiệm vụ là được, tôi sẽ tự điều chỉnh.”
“……Vậy sao.” Giọng Scotch đều đều, không thể đoán được anh có tin lời đó hay không. “Cậu biết tôi là người giám khảo chính của cậu trong kỳ khảo hạch này chứ, Kitajima-kun?”
“Biết.”
“Cậu có phiền nếu chúng ta bắt đầu bài kiểm tra đầu tiên ngay bây giờ không?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Gần phòng an toàn mới có một sân huấn luyện bí mật do tổ chức xây dựng. Scotch đưa Fleurot đến đó để tiến hành một loạt kiểm tra cơ bản.
Kết luận là: Đáng nghi ngờ.
Bọn họ thử ba loại súng: súng ngắn, súng trường, và súng ngắm.
Fleurot sử dụng tốt cả ba, không có điểm nào nổi bật nhưng cũng không hề yếu kém. Thể lực của hắn cũng rất ổn – độ giật súng gần như không ảnh hưởng đến hắn, thao tác thuần thục, động tác ổn định.
Chính điều đó mới là vấn đề.
Thông thường, nếu một người dành thời gian luyện tập chuyên sâu một loại vũ khí, các kỹ năng khác sẽ giảm sút. Thiên tài không phải không có, nhưng súng đạn là lĩnh vực tiêu tốn thời gian và tiền bạc khủng khiếp — cần có sân bãi, huấn luyện viên, và thời gian dài để rèn luyện.
Như Fleurot, thành thạo tất cả nhưng ở mức “vừa đủ” – chỉ có thể là… giả vờ.
Morofushi Hiromitsu không biết hắn thực sự tài giỏi đến đâu, nhưng có thể khẳng định: người này đang cố tình làm mình trông bình thường. Hơn nữa, với tính cách bộc lộ trong nửa ngày ngắn ngủi này… anh cần phải cảnh giác gấp đôi.
Sau buổi kiểm tra, Scotch ghi vào báo cáo những đánh giá và cho điểm năng lực của Fleurot.
Tất nhiên, Fleurot không được xem.
Nhưng hắn cũng không tỏ ra bất mãn. Ngược lại, ánh mắt nhìn Scotch càng thêm hứng thú.
“Anh có muốn đoán xem ai đã dạy tôi bắn súng không?”
Scotch thuận miệng hỏi lại: “Cậu được huấn luyện trong tổ chức phải không? Gin dạy à?”
“Không đâu, là Midorikawa-kun đấy.” Hắn vừa tháo súng ngắn, vừa lười biếng nói, “Còn là dạy tay cầm tay cơ.”
“……”
Fleurot nhanh chóng hỏi tiếp: “Midorikawa-kun năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cậu hỏi vậy là thấy tôi già lắm à?” Scotch không để tâm đến câu “tay cầm tay”, rõ ràng cho rằng đó là lời bịa. Anh mỉm cười trả lại câu hỏi: “Vậy Kitajima-kun năm nay bao nhiêu tuổi?”
Fleurot nghĩ một chút: “Anh muốn nghe thật hay lời nói dối?”
“?”
“Nói thật thì tôi đã 103 tuổi rồi.” Hắn nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn. “Nói dối thì… tôi năm nay 26.”
“Kitajima-kun, nếu không định nói thật thì có thể im lặng hoặc đổi chủ đề.”
“Ừm… được thôi.” Fleurot nhún vai, rồi im lặng một lúc, nhìn bia ngắm phía xa, “Scotch, tôi 26 tuổi. Còn anh cũng 26.”
Morofushi Hiromitsu suýt nữa bẻ gãy cây bút trong tay. Anh liếc nhìn tên kia — đang nhìn bia ngắm mà ngẩn người — và thử nói một câu:
“26 tuổi, còn trẻ thật đấy.”
“Ừ.” Fleurot cười, ánh mắt cong cong như vô hại, “Tôi chỉ nghĩ… 26 là một độ tuổi đẹp. Nếu phải chết ở tuổi 26, thì đáng tiếc quá.”
“……Kitajima-kun đang lo sợ mình chết trong nhiệm vụ này sao?”
“A, không phải đâu.”
Kitajima Kazuki không nói rõ rốt cuộc mình đang sợ cái gì, hay vì ai mà cảm thấy đáng tiếc. Morofushi Hiromitsu cũng không rõ hắn có đang ẩn ý gì. Nhưng ánh mắt Fleurot nhìn anh lúc ấy khiến da đầu anh hơi tê rần.
Đó là ánh mắt của một đứa trẻ khi thấy món đồ chơi yêu thích, là ánh mắt của nhà sưu tập khi thấy món bảo vật quý giá. Như thể Scotch là một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, cần được trân trọng, được cất giữ thật cẩn thận.
“Fleurot.” Scotch lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo, “Ánh mắt của cậu… hơi quá rồi.”
“Xin lỗi.” Fleurot lập tức xin lỗi, nhưng không có chút ý định hối cải nào, nhẹ nhàng nói:
“Có phải tôi khiến anh thấy khó xử? Tôi không kiềm chế được. Chỉ cần nhìn anh thôi, đã thấy như thể vết thương trong linh hồn tôi đang được xoa dịu vậy.”
“……”
Zero, tôi thật sự xác định mình đã gặp phải biến thái rồi.
Morofushi Hiromitsu siết chặt tay… và bẻ gãy cây bút.
Tác giả có lời muốn nói:
Ta vừa nhớ tới ngươi, tựa như cho ta linh hồn miệng vết thương đắp thượng dược giống nhau.
—— Dostoyevsky 《Người nghèo》
Về cái tên Fleurot (cũng đọc là Đồ Bác Duy Đặc):
Đây là một loại rượu rất hiếm, hiếm đến mức tôi không thể tra được nó trên mạng. Nó thuộc dòng Rye Whiskey, hương vị đậm đà, vào miệng mượt mà nhưng trôi xuống dạ dày liền bùng lên như ngọn lửa cháy âm ỉ, để lại dư vị nóng ấm.
Mỗi lần uống lại khiến tôi rơi vào trạng thái không quan tâm gì hết, nhưng vẫn phải giữ cho mình một tinh thần sáng sủa để thuyết trình với giáo sư. À, màu rượu rất đẹp – là màu hổ phách ấm áp – cũng là nguồn cảm hứng cho văn bản này (cười).
Nếu bạn cũng thích Rye Whiskey, có thể thử dùng Rye làm nền, thêm một ít liqueur từ đậu azuki và chocolate đen – hương vị này là gần giống nhất với hình tượng Fleurot trong đầu tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro