Chương 1: Mộ




Sở Lệnh chưa từng nghĩ sẽ có một người phá tan đời sống bình đạm của cô.

Cô chỉ là một phóng viên nhỏ mà thôi, một tin tức lớn cũng không có. Chỉ là phóng viên của một tờ soạn báo nhỏ trong thành phố.

"Lâm Hi Nhân cho dù cậu có thần thần bí bí ra sao. Tôi nói cho cậu biết, bổn cô nương đây đều không có hứng thú!" Sở Lệnh chống nạnh, mặc kệ hình tượng mà hung dữ mắng chửi.

Chàng trai bị nàng mắng hình như có khả năng chống đả kích rất tốt, tướng mạo cũng không tồi. "Sở đại tiểu thư, xem như tôi cầu xin cô được rồi, hay là tôi quỳ xuống được không? Chỉ có một chút thời gian mà cô cũng không thể quá keo kiệt đi, nói ra chỉ có tổn hại uy danh a.

"Ngưng vuốt mông ngựa cho tôi! Người ta nói dưới đầu gối đàn ông có vàng, còn cậu thì động chút là quỳ." Sở Lệnh lấy tay chỉ. Tên nam Lâm Hi Nhân chết tiệt, xem như đời này tôi nợ cậu. Tin tức không rõ ràng, hại cô lần trước đi thu thập không được cái tin gì, còn bị cấp trên mắng thảm.

"Lần trước là do tôi chủ quan nhưng lần này chắc chắn 100%, là do chính tôi phát hiện ra đấy. Nếu như cô theo tôi thì khẳng định có tin rất lớn." Mắt Lâm Hi Nhân phát sáng .

Sở Lệnh nhìn ánh mắt của hắn. Tên Lâm Hi Nhân này, an phận làm ở sở nghiên cứu không tốt sao? Hết lần này đến lần khác không theo chính đạo, gì mà muốn đi tìm sự việc vang dội. Muốn nổi tiếng không hề đơn giản, hoặc là ra đường múa thoát y nếu không thì cũng chả nổi tiếng trên mạng được.

Cô lắc đầu nói: " Được rồi được rồi, tôi hi sinh thời gian cuối tuần vậy. Nói trước, lần này có thể thật là lần cuối, về sau đừng vội vàng tới tìm tôi."

Lâm Hi Nhân thấy cô đã đồng ý, vội vàng gật đầu cam đoan.

Sở Lệnh thật bất đắc dĩ, cô quay đầu lên chiếc xe màu chery của mình, phóng với tốc độ như bị ma đuổi trở về đến nhà nhỏ. Cô vứt đồ đạc lên giường, sau đó nhào tới, cả người ngã vào chiếc nệm mềm mại. Mê mang ngủ.

"Sở Lệnh, tỉnh đi..."

'' Aiz, ai đang gọi tôi đó?...''

''Là tôi đang gọi cô... Nghe kỹ từng lời tôi nói đây...''

''Cái gì?''

''Không được đến nơi nàng đang ngủ yên, ngàn vạn lần không được...''

''A...''

Sở Lệnh trở mình, lại tiếp tục mê mang ngủ. Cô không biết có một người đứng sau lưng cô, nhìn bóng lưng của cô mà bất đắc dĩ cười. Người này đội mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ hình dạng.

''Đúng vậy a, cứ tiếp tục mơ đi. Hiện tại là lúc vui vẻ nhất của cô rồi."

Thời điểm Sợ Lệnh tỉnh lại lần nữa đã là sáng ngày hôm sau rồi. Cô rất kinh ngạc khả năng ngủ của mình, vậy mà có thể ngủ từ chạng vạng tối hôm qua thẳng đến sáng ngày hôm sau luôn. Đúng thật là vua ngủ.

Cô xoa đầu, hình như có người nói chuyện với cô mà, nhưng nói gì vậy? Cô lắc đầu bỏ qua, được rồi, để tính sau đi.

Bỗng nhiên âm thanh ''lạch cạch'' phía cửa sổ vang lên, làm cho Sở Lệnh hoảng sợ. Sau đó thở gấp vọt đến mở thật mạnh cửa sổ, ló đầu ra chuẩn bị mắng.

''Muốn chết à? Mới sáng sớm mà dám ném đá vào nhà tôi!'' Lời còn chưa nói hết thì lại có thêm một tảng đá bay tới, trực tiếp trúng cái trán Sở Lệnh.

''A!!'' Sở Lệnh xoa trán ''Lâm Hi Nhân!!!''

Mà trên mặt Lâm Hi Nhân ở dưới xuất hiện biểu cảm như tận thế: ''A A A!!! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Tôi gọi cho cô mà cô tắt máy, nhà cô thì tôi không vào được nên chỉ đành sử dụng hạ sách này thôi a!''

''Cậu!'' Lúc này Sở Lệnh mới hoàn hồn, ''Chờ chút, hôm nay là thứ mấy?''

''Thứ bảy...'' Lâm Hi Nhân vừa nói vừa tìm kiếm xung quanh, lỡ như Sở Lệnh có nổ điên lên ném gì đó thì hắn cũng có chỗ núp.

''...'' Sở Lệnh nói: ''Đừng lên, tôi sẽ xuống, chờ chút.'' Cô lại quên hôm nay là cuối tuần rồi, ngày hôm qua ngu ngốc đồng ý lời Lâm Hi Nhân, số của cô đúng thật khổ mà.

Lâm Hi Nhân dẫn đường, băng qua vô số khe rãnh nhấp nhô, cũng không biết là đi bao lâu.

Sở Lệnh mệt mỏi thở phì phò. ''Cuối cùng phải đi bao lâu nữa? Tôi cũng không biết mình bị cậu lừa đến nơi nào, lại ra xa nội thành như vậy. Cậu biết rõ tôi không thích leo núi nhất, nếu như trời tối mà vẫn không quay về thì tôi cho cậu đẹp mặt."

''Cũng sắp đến rồi.'' Lâm Hi Nhân trả lời ''Có người nào mà không biết Sở Lệnh không sợ trời không sợ đất chỉ sợ qua đêm trên núi a. Dù sao thì tôi cũng mang cô an toàn xuống núi mà.''

''Luôn miệng bảo sắp đến rồi...Nơi này là đâu a...'' Sở Lệnh phàn nàn. Vân Nam nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Cái đỉnh núi này xem ra cũng có chút nổi tiếng, dưới chân núi còn bán vé vào cửa mà. Chỉ là càng tối người càng ít, Lâm Hi Nhân đi ra khỏi đường lớn, trực tiếp kéo cô đi con đường vừa hẹp vừa quanh co. Không còn thấy được thôn xóm xung quanh rồi.

Thời điểm Sở Lệnh nghĩ ngợi lung tung thì chợt người trước mặt đã dừng lại rồi.

''Đến rồi hả?''

''Ừ.'' Lâm Hi Nhân chỉ vào đống đất nhỏ nhô lên ở phía trước. ''Chắc là ở đây.''

Sở Lệnh nhìn theo hướng hắn chỉ, nhắc đến cũng thật kỳ quái. Trên đường đi xung quanh đều là cỏ dại mọc cao hơn người, vậy mà xung quanh đống đất này lại không có một mống cỏ dại cao nào. Thực vật chung quanh cũng theo đống đất mà sinh trưởng, giống như có người cố ý dọn dẹp vậy.

Đống đất này thật quỷ dị.

''Ai đó?'' Sở Lệnh bỗng nhiên quay đầu gọi. Vừa rồi hình như có người tồn tại chỗ bụi cỏ đằng sau đống đất đó.

''Cô thấy ai hả?'' Lâm Hi Nhân càng thêm lo lắng, nhanh tay lấy ra một con dao nhỏ, run rẩy cầm trước ngực.

"Cậu có mang theo dao à?'' Sở Lệnh kinh ngạc, không biết vì sao cô có dự cảm không lành. ''Đây chính là làm trái pháp luật đó.''

''À không không phải.'' Lâm Hi Nhân nói vòng vo ''Đao này mọi người lên núi mở đường đều có. Cô cũng biết ta có được cái này không dễ dàng, cho dù phải màn trời chiếu đất thì cũng nên có một ít đồ phòng thân. Bên kia chắc là động vật thôi, động vật trên núi này rất nhiều.''

''Ừm'' Sở Lệnh đồng ý. Phòng thân? Mở đường? Thật hay giả vậy? ''Cậu dẫn tôi đến đây làm gì?''

Lâm Hi Nhân cười thoáng qua một cái, lôi kéo Sở Lệnh đến đống đất. Ngồi xổm xuống, dung dao găm đào một chỗ lõm trên tảng đá. Lông mày đang nhíu dần dãn ra.

"Chính là chỗ này'' Lâm Hi Nhân nói; '' Tôi cho cô một tin tức, đây là mộ của nữ vương Liễu Lao quốc.''

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bhtt#edit