Chương 48-50

48. Sung sướng tới chết trên tay hắn


Cửa cạch một tiếng bị đóng lại, lồng ngực Chu Hoằng kịch liệt phập phồng, hắn xoay mặt nhìn sang một bên, cảm thấy tinh thần nóng nảy trong cơ thể bất ngờ mất bóng, như bị ai rút đi, chỉ còn lại tức giận lặng lẽ.

Trương Cảnh Minh xoay người lại nhìn Chu Hoằng, không lộ vẻ gì, nhìn hai lần liền sải bước tới, nâng mặt hắn lên liền hôn một cái.

Trong lòng Chu Hoằng có hơi khó chịu.

Buổi tối đi tắm, Chu Hoằng nhắm mắt rồi dội nước, thoáng nhớ lại chuyện hôm nay, cũng càng nghĩ càng chán nản.

Lúc đó hắn thật sự tức giận đến mức thần kinh thoát tuyến rồi, thế mà lại quên nhiều thứ như vậy, đầu tiên hắn nghĩ tới tiếng "Đệt" kia của Trương Cảnh Minh, hậu tri hậu giác lĩnh ngộ được lúc ấy Trương Cảnh Minh không hề trấn định như bề ngoài, kỳ thực cũng rất nóng nảy nhỉ rồi bị mình quậy như thế, một đấm kia không có giận tới cực điểm là không đấm được đâu.

Hắn vẫn là lần đầu tiên bị anh đánh.

Chu Hoằng lau mặt, sau đó xoa xà phòng lên người, kỳ thực trong lòng hắn cũng không hề thương tâm vì một đấm này, do hắn không hiểu chuyện trước đây, hơn nữa hắn còn có một cảm giác rất kỳ quái, nói không được, tóm lại không xấu là được rồi.

Xét đến cùng, nhưng thật ra là vì Trương Cảnh Minh từ nội tâm đứng về phía hắn, không làm cho hắn giống một ra-đa hình người vào lúc nhạy cảm đó mà cảm thấy thật tình không thoải mái.

Trương Cảnh Minh có sự ôn nhu mà đến chính bản thân anh cũng không biết, chỉ có người thương yêu từ xương tủy mới nhìn thấy, mà Chu Hoằng cũng tin tưởng, sự ôn nhu này anh cũng chỉ dành cho người anh yêu sâu đậm.

Tỉnh táo lại rồi cẩn thận nhớ lại, Chu Hoằng phát hiện sự chú ý của hắn đối với Tuyết Bạch Sinh tựa hồ cao hơn Trương Cảnh Minh một chút, hắn nhìn thấy Trương Cảnh Minh kêu xong tiếng "Đệt" kia xong, thì Tuyết Bạch Sinh lấy làm kinh hãi.

Chu Hoằng thoa bọt xà bông, cười hê hê hai tiếng, Trương Cảnh Minh bị hắn làm hư rồi, hắn hoàn toàn hiểu rõ Trương Cảnh Minh từng nói với hắn, từ khi có hắn, anh liền bước lui, đối với lần này, Chu Hoằng đắc ý vô cùng.

Nghĩ tới Tuyết Bạch Sinh, y cười không bảo trì bao lâu liền tản đi, Chu Hoằng dùng sức thoa thêm hai cái rồi dung nước tẩy đi, sau đó quấn khan tắm ra khỏi phòng tắm.

Người này ly hôn chạy về nước gặp Trương Cảnh Minh câu nói đầu tiên lại là câu này, con mẹ nó đúng là hãm!

Câu thứ hai thì đầu óc cũng còn không tỉnh táo, cái gì mà "Em trở về tìm anh" mẹ kiếp ghê gớm nhỉ, tưởng hắn là người chết à!

Biểu tình của Trương Cảnh Minh cũng được, chỉ hơi hoảng một tí, vừa chân thực vừa bất ngờ, Chu Hoằng khó hầu hạ, quá sâu sắc hoặc là quá bình tĩnh lại làm cho hắn cảm thấy không thích.

Trương Cảnh Minh mặc áo choàng tắm, đang dựa lên đầu giường đọc tạp chí tài chính và kinh tế, Chu Hoằng đứng ở cửa híp mắt hung hăng quét mắt nhìn anh từ trong ra ngoài một lần, cuối cùng xác định người này thản nhiên không phải giả bộ.

Trong lúc này, Chu Hoằng còn thoáng thấy thần, nhớ thật lâu trước đây Trương Cảnh Minh vì câu dẫn hắn còn diễn tiết mục ướt người, mà là quấn khăn tắm, rồi từ đó về sau, không thấy anh quấn nữa, bởi vì hắn anh chỉ mê áo choàng tắm thôi.

Vì đưa hắn lên giường, Trương Cảnh Minh đã mất một phen công phu rồi.

Chu Hoằng cong khóe môi, lên giường liền cầm lấy tạp chí trong tay Trương Cảnh Minh ném đi, sau đó dạng chân ngồi trên người anh, hai tay kéo áo choàng tắm sang hai bên một tí, cúi người liền hôn xuống.

Trương Cảnh Minh hé môi vươn lưỡi ra đón, ngón tay thon gầy ôm eo Chu Hoằng, khăn tắm liền rơi xuống dưới.

Đầu tiên là Chu Hoằng cảm thấy hạ thân mát lạnh, sau đó Tiểu Chu hoằng bị bắt lấy, vừa tê vừa run, nhịn không được cắn cắn đầu lưỡi của Trương Cảnh Minh, lên tiến rên rỉ.

Trương Cảnh Minh khẽ nâng đầu lên, còn muốn hôn, Chu Hoằng cũng đã hướng xuống, ưu tiên chọn chỗ mẫn cảm của hắn mà trêu chọc, Trương Cảnh Minh bị kích thích ra từng đợt cảm giác xa lạ, hô hấp dồn dập.

Chu Hoằng không phải chưa từng dùng miệng cho Trương Cảnh Minh, nhưng hôm nay tâm tình bất đồng, hôm nay hắn có một xung động muốn khiến Trương Cảnh Minh sung sướng tới chết trong tay hắn, động tác cũng phá lệ ra sức.

Trong phòng ánh đèn rất nhu hòa, Trương Cảnh Minh dựa lên đầu giường, có thể nhìn thấy động tác của Chu Hoằng rất rõ ràng, anh bị cảnh tượng trước mắt trùng kích đến mức huyết mạch phun trào, càng không cần phải nói khoái cảm trên cơ thể mãnh liệt, khiến anh thật sự muốn đè đầu Chu Hoằng ấn xuống.

Chu Hoằng phát hiện chân Trương Cảnh Minh chân vào lúc kích thích sẽ run mạnh hai cái, liền lần mò tìm điểm nhạy cảm đó, dùng đầu lưỡi liên tiếp âu yếm, trêu chọc Trương Cảnh Minh nhiều lần nâng người lên, siết tóc hắn ngầm gầm lên.

Trương Cảnh Minh sướng, Chu Hoằng cũng rất khổ cực, trước không nói phía dưới căng trướng khó chịu, mà vật trong miệng, không ngậm hết, còn đâm tới cổ họng chịu không thấu, hốc mắt đều đỏ, nhưng hôm nay hắn quyết tâm muốn giết chết Trương Cảnh Minh, liền dứt khoát nhắm mắt lại, vừa lấy tay tuốt của mình, vừa điên cuồng dùng đầu lưỡi quấy phá vật trong miệng hơn.

Trương Cảnh Minh thực sự muốn chết rồi, chỉ cảm thấy sẽ bị khoái cảm không có gì sánh kịp này bao phủ, ngay lúc sắp chịu không nổi nữa, Trương Cảnh Minh nhắm thở ra, bất ngờ nắm cánh tay Chu Hoằng nhấc hắn lên, sau đó xoay người, liền đè Chu Hoằng đang thở gấp không ngừng xuống, sau đó nụ hôn tựa như mưa xối xả rơi dày đặc xuống trán cằm mũi xương quai xanh thậm chí là rốn của Chu Hoằng, mỗi một cái đều dẫn theo sức mạnh, nơi rơi xuống giống như gieo mồi lửa làm cho Chu Hoằng cảm thấy nóng rực.

Chu Hoằng một tay còn nắm chỗ kia, tay kia vươn ra tìm gel bôi trơn trong ngăn kéo, lấy được rồi liền ấn ra một ít, tự đưa ra phía sau rồi thoa.

Lúc này, Trương Cảnh Minh thẳng người lên, mắt hắn híp lại nhìn động tác của Chu Hoằng, cảm thấy cảnh tượng này thật sự là, khiến người không thể kiềm chế...

Chu Hoằng vẫn là lần đầu tiên làm đến mức này, dạng chân, ngón tay thoa gel bôi trơn từ từ ra vào ở nơi đó, tay kia chống đằng trước, trong lòng không khỏi nửa xấu hổ nửa kích thích, hơi khép mắt xoay mặt đi, run long mi, mặt đỏ đến mức cơ hồ có thể nhỏ máu.

Thoa xong rồi, Chu Hoằng nâng mông lên một chút, cánh tay che mắt, xấu hổ vô cùng.

Được mời gọi như vậy, Trương Cảnh Minh đâu còn kiềm chế nổi, nhanh chóng ấn ra một ít gel bôi trơn tới thoa lên, liền gấp gáp tiến vào.

Chu Hoằng nhịn không được phát ra một tiếng rên rĩ từ cổ họng.

Trương Cảnh Minh đau long vì hắn một phen...

Chạng vạng hai ngày au, Chu Hoằng mới trò chuyện với Lương Tử xong, sau đó lại nhận được điện thoại của Trương Cảnh Minh, ấn nút tiếp nghe lúc, Chu Hoằng thoáng cảm giác không tốt, bởi vì Trương Cảnh Minh thường không thông báo hành trình cho hắn biết, anh bận quá, mỗi ngày cứ thông báo như thế thì không cần thiết, huống chi hai người đều là đàn ông, không cần phải làm thế này.

"A lô?"

"Ừm, có lẽ hôm nay về trễ một chút."

"À, việc công hay là việc tư?" Tuy giọng điệu của Trương Cảnh Minh sóng lớn không dao động nhất quán, nhưng Chu Hoằng có thể cảm ứng được độ sâu hơn.

Cuộc gọi này của Trương Cảnh Minh vốn để thẳng thắn công bố, "Tiệc đón gió Tuyết Bạch Sinh, đều ở đây." Cho nên không thể không đi, trước đó đã báo cho anh rồi.

Chu Hoằng tất nhiên muốn hỏi "Có thể không đi không?" Nhưng lời đến đầu lưỡi lại đổi thành rồi: "Lúc nào về?"

Trương Cảnh Minh im lặng một chút, "Không thể xác định."

"Trước chín giờ có thể trở về không?" Thẳng thắn nói, nếu như là bạn thân xa cách lâu ngày gặp nhau, kết thúc vào giờ này thì có hơi sớm.

"... Được, trước chín giờ sẽ về nhà."

Chu Hoằng khẽ cong khóe môi, nhưng tâm tình không tốt, có vẻ hơi đắng chát, "Ừm, em chờ anh, về trễ thì tự gánh lấy hậu quả." Có chút không thấu tình đạt, nhưng Chu Hoằng đã da mặt dày mà nói thế.

"Ừm, đã biết."

Cúp điện thoại, Chu Hoằng liền nằm ngửa lên sô pha buồn bực.


49. Vua tưởng tượng


Tuy hôm Tuyết Bạch Sinh xuất hiện biểu hiện của Trương Cảnh Minh rất lãnh đạm, thế cho nên Tuyết Bạch Sinh ban đầu rất chảnh sau đó cũng rất nhục nhã, bị tức không nhẹ nên Chu Hoằng cảm thấy rất thoải mái, cũng làm hắn vào lúc đó cảm thấy rất có cảm giác an toàn, nhưng hai ngày qua đi, cũng có hơi không kiên định như thế nữa, đại khái cũng là do bản thân hắn miên man suy nghĩ gây nên.

Cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, còn ba tiếng nữa...

Không biết thế nào, Chu Hoằng bỗng nhiên thấy thê lương.

Bọn họ nhất định sẽ chơi rất vui nhỉ, đều là người quen cũ, có ký ức tương giao, có chuyện nói nói không hết, cảnh tượng nhất định rất hòa hợp cũng nhất định rất rộn rã, nhưng hắn thì sao, cô đơn phòng trống khuê phòng oán, cô đơn tịch mịch nghĩ người khác chắc chơi vui lắm, thật con mẹ nó xót vãi!

Cảm giác giống như cả thế giới phản bội mình, chỉ còn một người có thể ỷ lại, mà người kia hình như lại không chỉ có một mình hắn...

Má ...

Chu Hoằng cũng không biết thời gian còn lại làm sao mà trôi, điện thoại di động cũng sắp bị hắn ném vỡ rồi, nhưng chín giờ đúng, Trương Cảnh Minh cũng không trở về.

Chu Hoằng nửa điểm do dự cũng không có, căng mặt gọi vào số điện thoại, nhưng trong tai nghe truyền tới chỉ là giọng nữ máy móc, cái gì mà thuê bao quý khách đang gọi hiện đã tắt máy...

Lúc đầu cho rằng sẽ nhận được một câu trả lời "À, đang ở trên đường về", chậm một chút cũng không quan trọng, hắn không so đo cũng không thực sự bắt anh "Tự gánh lấy hậu quả", nhưng lúc này là sao? Tắt máy?!

Trương Cảnh Minh chưa bao giờ tắt máy, huống chi còn dưới tình huống như vậy!

Chu Hoằng lập tức từ trên sô pha nhảy lên, cầm điện thoại di động tiếp tục gọi, nhưng gọi mấy lần đều là kết quả giống nhau, tắt máy.

Chu Hoằng dần dần có chút nôn nóng, cảm thấy nhất định có chuyện gì xảy ra rồi, hắn cong lên ngón trỏ gõ lên răng, trong đầu bỗng nhiên nhảy vào cái bóng của Hách Lôi, tên kia là fan trung thành của Tuyết Bạch Sinh, là con nhà giàu cái gì cũng làm được...

Chu Hoằng không hiểu tại sao lại nghĩ đến Hách Lôi, cũng không cảm thấy hắn nghĩ nhiều, hắn thật sự bị sự kiện đột nhiên tắt máy kích thích rồi.

Cau mày, Chu Hoằng gọi vào số Lưu Vũ Thần, hắn lại không có tắt máy, nhưng từng tiếng tút qua đi, cũng không thấy hắn bắt máy, cuối cùng tất nhiên là kết quả máy bận.

Chu Hoằng bối rối, gọi tiếp, lần thứ ba thì bị thông báo đã tắt máy.

Nếu như vừa nãy là mình suy nghĩ lung tung, có phải phát triển trước mắt nên gấp gáp rồi hay không?

Chu Hoằng lập tức ngồi không yên, trong đầu lại thần kỳ nghĩ đến cảnh Trương Cảnh Minh bị một đám phát tiểu bức bách, nhất quyết muốn anh và Tuyết Bạch Sinh đi mướn phòng.

Đúng là vua tưởng tượng.

Đi hai vòng, Chu Hoằng quả quyết đi tới cửa, nhưng sau khi ra ngoài cửa mới phát hiện căn bản hắn không biết họ liên hoan ở đâu.

Chu Hoằng trong thang máy nóng nảy trực tiếp nắm tóc, muốn hút thuốc, sờ túi thì phát hiện không có mặc áo khoác, không trở về nữa, ra thang máy trực tiếp chạy ra ngoài tiểu khu.

Đầu xuân mặc dù thời tiết không lại gió thổi se lạnh, có thể đứng lâu vẫn lạnh cực kỳ, huống chi là buổi tối, trên người Chu Hoằng chỉ mặc cái áo len màu nhạt thật mỏng, không áp sát người, gió thổi liền phồng lên, lạnh vô cùng nhưng lại không mặc thêm áo khoác, cóng đến mức cằm run lẩy bẩy.

Hắn đã sớm muốn hút thuốc, đứng một hồi rốt cục nhịn không được đi mua, quay về ngồi xổm dưới đất ôm cánh tay buồn bực mà hút, mắt như đèn pha nhìn chằm chằm xe cộ ra vào, trong tay siết cái điện thoại di động đồng nát, cứ mấy phút là gọi điện thoại, nhưng kết quả đều giống nhau.

Biểu hiện thời gian lại qua hơn một tiếng, Chu Hoằng cũng không biết mình làm chịu đựng được, ngón tay lạnh băng chà xát màn hình điện thoại di động khi sắp xung động muốn báo cảnh sát, rốt cục thấy từ xa xa một chiếc xe nhìn quen mắt, là Land Rover của Lưu Vũ Thần.

Chu Hoằng nhất thời nhảy dựng lên, nhưng ngồi xổm quá lâu, sau gáy khó chịu, đi đứng cũng tê dại, lảo đảo suýt chút nữa đã ngã ra đất, hắn chặn ở lối vào, khi xe đi ngang thì nhào tới vỗ cửa sổ xe.

Lưu Vũ Thần từ sớm đã nhìn thấy Chu Hoằng rồi, thấy thân hình hắn lắc lư thất hồn lạc phách, liền giảm tốc độ, mặc hắn đi theo chạy chậm đến ven đường, dừng xe, hạ kính xe xuống.

"Vỗ nhẹ thôi!"

"Trương Cảnh Minh đâu?" Chu Hoằng vịn kính xe đưa đầu vào, không thấy ghế phó lái có người, lại vội vàng nhìn ra sau, nhưng bầu trời tối đen, tối om thấy không rõ.

Lưu Vũ Thần mở cửa sau, ngay lập tức biểu tình không tốt lắm, "Phía sau kìa, lên xe."

Chu Hoằng chỉ vội vàng nhìn hắn, không để ý tới cái khác, một bước nhảy qua mở cửa xe, đảo mắt thấy Trương Cảnh Minh nghiêng người tựa lên cửa xe bên kia, đầu ngã lên cửa sổ, áo khoác xốc xếch, đôi chân thon dài ủy khuất cong lại, biểu tình không thấy rõ, nhưng Chu Hoằng có thể cảm nhận được anh khó chịu, nhất thời thấy không nỡ, khom người chui vào.

Trước mặt phả tới hơi ấm, Chu Hoằng run lên hai cái, chuyển cơ thể Trương Cảnh Minh sang bên mình ôm mặt anh, áp tay vào chỉ cảm thấy nóng bỏng, mà chờ khi nhìn thấy chân mày nhíu chặt và đôi môi mím thành một đường của anh, lòng không khỏi càng đau thêm, "Anh ấy bị sao thế?"

"Uống say thôi."

Kỳ thực Chu Hoằng đã sớm ngửi được mùi rượu nồng nặc rồi, nhưng không tin Trương Cảnh Minh sẽ say.

"Anh ấy uống bao nhiêu?" Trong long Chu Hoằng cảm thấy khó chịu, lần trước ăn cơm với Lương Tử uống nhiều như vậy cũng không trông thấy anh có nửa nét say rượu, lúc này say thành như vậy, không biết đã uống bao nhiêu rồi.

Quả nhiên là vì trường hợp khác nhau, người cũng khác nhau, tâm tình cũng khác ư?

Lưu Vũ Thần không nói chuyện, mà khởi động xe.

Chu Hoằng nhịn không dán mặt lên, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của Trương Cảnh Minh.

Lông mi của Trương Cảnh Minh run run, có lẽ là cảm nhận hơi lạnh trên người Chu Hoằng, thấy thoải mái, anh rầm rì một tiếng giật giật cơ thể, vươn tay ra ôm lấy Chu Hoằng, dán gương mặt nóng hổi vào cổ hắn.

Trong long Chu Hoằng rung động, hốc mắt lại có chút chua xót, nhịn không được ôm sát Trương Cảnh Minh.

Lưu Vũ Thần nhìn vào gương một cái, hô to chịu không nổi, tăng tốc chạy thẳng vào hầm đậu xe.

Bình tĩnh lại, Chu Hoằng bỗng nhiên nhớ lạ, nhớ tới cách có thể khiến Trương Cảnh Minh say ngã, nhưng sau đó lại nhíu mày, bởi vì Trương Cảnh Minh sẽ không ngốc đến mức tự đi uống rượu đỏ, trừ khi lại bị gài như lần trước.

Chu Hoằng từng tỉ mỉ hỏi Trương Cảnh Minh về lần bị gài đó, hắn hỏi, rượu đỏ là màu đỏ anh nhìn không thấy sao, vì sao còn bị gài?

Trương Cảnh Minh nhìn hắn một cái, nói, rượu anh không thể uống đó là rượu cất từ nho đỏ, bất đắc dĩ còn có một loại rượu dùng nho vỏ đỏ ruột trắng cất sau khi cạo sạch vỏ lên men thì mang màu vàng chủ đạo, anh có mọc ba con mắt cũng chưa chắc phân biệt ra được.

Lúc đó Chu Hoằng đổ đầy mồ hôi lạnh, oán thầm có phải người quá cường đại đều phải có một tử huyệt khó nói mới có thể tìm được cân bằng hay không?

Chu Hoằng không tin đám phát tiểu kia không biết chuyện này.

Lúc này xe đã dừng lại, Lưu Vũ Thần xuống xe, vòng qua đầu xe đi tới, kéo cửa sau không nói lời gì liền cầm cánh tay Trương Cảnh Minh dìu ra ngoài.

Chu Hoằng cũng không màng tới mình có lời muốn hỏi, nhanh chóng giúp đỡ đi ra cửa ga-ra.

Trong thang máy, Chu Hoằng một tay che mặt Trương Cảnh Minh, để anh ngã lên người mình, sau đó nhìn Lưu Vũ Thần không thấy háo hức xíu nào, mở miệng hỏi: "Các anh không biết anh ấy không thể uống rượu đỏ à?"

Lưu Vũ Thần hừ một tiếng, nhìn đồng hồ đo tầng của thang máy, gãi đầu một cái, "Biết."

Thấy hắn sốt ruột, bộ dạng còn chột dạ, Chu Hoằng lập tức nổi giận, "Nếu biết tại sao còn muốn cho anh ấy uống?" Khựng người lại, giọng nói chuyển thành cứng rắn, "Có chuyện gì xảy ra đúng không? Trương Cảnh Minh tắt điện thoại, tôi gọi cho anh anh cũng không bắt máy, sau đó thẳng thắn tắt máy, đến cùng là mấy người đang quậy cái gì đó?"

Lưu Vũ Thần vô cùng không thích tình huống bị chất vấn thế này, lắc cổ trái phải, sau đó nhìn sang phía Chu Hoằng, cằm khẽ nâng, ánh mắt có hơi lạnh, "Hỏi nhiều cái gì? Người tôi đã đưa về cho cậu, có gì chờ cậu ấy tỉnh thì hỏi trong chăn đi."

Má!

Hắn nóng cái gì?

Tâm tình còn vẫn kém từ ban đầu của Chu Hoằng, lúc này bị một câu không âm không dương như thế, cơn giận từ nội tâm lại dấy lến, hắn đỡ Trương Cảnh Minh đang dần dần trượt xuống, sau đó định mở miệng lên án công khai, nhưng lúc này thang máy ngừng, biểu hiện đã đến tầng trệt.

Lưu Vũ Thần lập tức đoạt lấy Trương Cảnh Minh đi ra ngoài, Chu Hoằng sửng sốt, đuổi sát theo.


50. Em tuốt cho anh


Vào cửa, Chu Hoằng dẫn Lưu Vũ Thần đến phòng tân hôn của họ, để Trương Cảnh Minh nằm trên giường, đang định cởi áo khoác cho anh, lúc thoáng đảo mắt qua lại thấy Lưu Vũ Thần đang lén lút đi ra ngoài, lúc này vừa câm nín cộng thêm táo bạo, từ trên giường nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng: "Lưu Vũ Thần con mẹ nó anh đứng lại cho tôi!"

Trương Cảnh Minh bị chấn đắc đau đầu, lắc đầu rầm rì.

Lưu Vũ Thần cũng chỉ mới bay ra khỏi phòng tân hôn một bước, bị bắt tại trận, không hề xấu hổ, lập tức trở lại bộ dạng lạnh tạn ban đầu, bỗng dưng thẳng người, nhíu mày, nhỏ giọng mắng: "Hét cái gì, đằng sau đang lẩm bẩm kìa!"

Chu Hoằng nhanh chóng nhìn Trương Cảnh Minh, lại không để ý tới, bởi vì lúc này quá tức giận, hắn sải hai bước lớn đến trước mặt Lưu Vũ Thần, nhìn thằng vào mắt hắn, nhe răng: "Nói rõ chuyện này xong rồi lại đi!"

Lưu Vũ Thần lùi một bước, chinh lại cổ áo một chút, nghiêng đầu cong môi, "Cậu tìm sai đối tượng phát giận rồi nhỉ, người ta đã về chủ cũ rồi, chẳng lẽ cậu không cám ơn tôi một phát?"

Lúc hắn nói lời câu này cũng rất rõ ràng từng chữ, trong lúc thản nhiên lại lộ ra lãnh ý nhà nhạt, Chu Hoằng sửng sốt, sau đó nhíu mày, trong đầu tựa hồ bắt được điều gì.

"Xin lỗi, Trương Cảnh Minh tắt máy, tôi có chút nóng nảy, lo lắng anh ấy xảy ra chuyện, phát tiết lên người anh xin hãy bỏ qua cho, nhưng chuyện đã ra như này, vì sao Trương Cảnh Minh lại uống say, vì sao anh không nghe điện thoại của tôi, điều này anh phải nói rõ ràng."

Âm điệu của Chu Hoằng lập tức trở nên bình tĩnh, giọng điệu cũng cương quyết nghiêm túc, Lưu Vũ Thần không khỏi càng thêm gian nan, im lặng một lúc sau mới giương mắt lên giọng nói trầm thấp trả lời: "Chuyện này, tôi không thể nói."

Chân mày của Chu Hoằng nhíu chặt hơn, hắn mím môi môi, ánh mắt chuyển tối.

Lưu Vũ Thần làm như không nhìn thấy, biểu tình có chút lập lờ nước đôi, "Còn như nguyên nhân, tôi tin tưởng cậu có thể hiểu, cậu xem, hai bên đều là an hem của tôi, nếu đã là anh em, thì tôi sẽ không làm tổn thương đến tình cảm, nói chung ấy, chuyện này cậu đừng hy vọng nghe được từ miệng tôi,"

Nói tới đây, nghiêng đầu nhìn Trương Cảnh Minh đang nằm trên giường rầm rì, tiếp tục nói, "Người đã trả về nguyên vẹn rồi, chỉ là thần trí không rõ lắm, chờ cậu ấy tỉnh rồi thì cậu nghe cậu ây nói, đừng làm khó tôi là được."

Chu Hoằng thoáng chốc không có lời nào để nói, vừa hiểu lại vừa không cam lòng, dù có xoắn xuýt, cũng chỉ trơ mắt nhìn Lưu Vũ Thần lui về sau hai bước phất tay với hắn, nói không cần đưa tiễn gì đó, rồi xoay người đi mất.

Chu Hoằng quả thật không có tiễn, chờ nghe thấy tiếng đóng cửa, liền xanh mặt trở về hầu hạ Trương Cảnh Minh, cởi quần áo, lau mặt đút nước cho anh, lại sợ anh đột nhiên muốn ói, liền trông coi bên cạnh, trong lòng một hồi tức một hồi buồn một hồi xót xa, thừa dịp Trương Cảnh Minh bất tỉnh nhân sự thì đạp mạnh anh một cái, lúc này mới dần dần hơi hả giận.

Trong vở kịch này Lưu Vũ Thần diễn vai phản diện, vai chính diện là ai thì không rõ, Trương Cảnh Minh còn lại là một vai vừa khuynh đảo chúng sinh lại vừa chịu cực chịu khổ, còn như Chu Hoằng hắn... một vai không đáng kể?

Đến nửa đêm, thấy Trương Cảnh Minh ngủ càng ngày càng an ổn, không có dấu hiệu giật mình thức dậy, lúc này Chu Hoằng mới thu xếp chui vào chăn, tay chân ôm chặt cơ thể xích lõa của Trương Cảnh Minh, vô cùng tham luyến cọ mặt anh, mang theo chút bi thương từ từ ngủ thiếp.

Đêm nay Chu Hoằng ngủ không sâu, sáng sớm Trương Cảnh Minh khẽ động liền mở mắt ra theo, hắn dùng cánh tay chống người dậy, mơ mơ màng màng nhìn Trương Cảnh Minh đã ngồi dậy, thấy anh cúi đầu, dùng ngón trỏ bóp mi tâm, đôi môi vốn nhạt màu bởi vì say rượu mà càng thêm phai nhạt, tấm lưng cơ bắp vừa phải tạo ra một đường cong xinh đẹp.

Chu Hoằng mắt sáng lên, hắn đưa tay để lên lưng Trương Cảnh Minh, nhẹ nhàng đẩy, khan giọng hỏi: "Không ngủ một lát nữa?"

Trương Cảnh Minh còn đang bóp mi tay, vươn tay kia tìm mắt kính tên bàn đeo lên, đồng thời nói, vừa mới tỉnh giấc giọng so với bất cứ lúc nào đều trầm thấp hơn cả, cũng càng cảm giác mị lực đặc biệt, "Mấy giờ rồi?"

Chu Hoằng móc điện thoại di động ra nhìn, "Mới vừa bảy giờ."

Người này vô luận dưới tình huống nào đều có thể đúng giờ tỉnh giác, đồng hồ sinh học mạnh mẽ.

"Ngủ một lát nữa cũng không sao," Chu Hoằng ngồi dậy, ôm vai Trương Cảnh Minh, gương mặt gần như tiến tới dưới mũi anh, "Còn khó chịu không?"

Đối với việc Chu Hoằng tới gần, Trương Cảnh Minh đầu tiên là nheo mắt lại, nhìn thẳng một cái, sau đó lại nhắm mắt, khóe môi khẽ run, tựa như có chút thống khổ đè nén cái gì, Chu Hoằng còn chú ý thấy yết hầu anh di chuyển.

"Hôm nay còn có một hội nghị quan trọng," Nói rồi, đẩy vai Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh vén chăn lên duỗi một chân, sau đó động tác kỳ quái ngưng trệ rồi mới đưa duỗi chân còn lại, khàn giọng oán giận, "Sao em không mặc đồ ngủ cho anh?"

Chu Hoằng "Ủa" một tiếng, nhìn động tác Trương Cảnh Minh xuống giường, ánh mắt theo bản năng dời xuống, chờ khi nhìn thấy cái gì đó bên dưới của Trương Cảnh Minh như ẩn như hiện run rẩy đứng thẳng thì nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cười toe toét, "Anh nặng như heo ấy, em không mặc được."

Đây là cái cớ gì thế?

Trương Cảnh Minh hơi cau mày, vừa tự tay cầm khăn tắm, vừa nghiêng mặt nhìn Chu Hoằng, chỉ thấy đôi mắt như hắc hoàn của hắn tròn xoe sang ngờ, không chớp một cái theo dõi hạ thân của anh, biểu tình trên mặt có chút thô bỉ.

Trương Cảnh Minh lúc này khổ cười ra tiếng, quấn kỹ khăn tắm đi tới nhéo mũi Chu Hoằng, "Coi chừng lòi mắt."

Chu Hoằng không để ý tới, trực tiếp đưa tay sờ lều vải nổi cộm lên, nhưng tay còn chưa với tới đã bị Trương Cảnh Minh túm lấy, hắn giương mắt nhìn, thấy biểu tình của Trương Cảnh Minh cực kỳ khổ sở, bèn nói: "Em tuốt cho anh."

Trương Cảnh Minh nín thở một hơi, bộ dạng rất giãy giụa, im lặng một hồi mới mở miệng, giọng nói nghe vào đều là nóng bỏng, "Không cần, lát là hết." Nói xong, buông Chu Hoằng ra liền nhanh chóng ra ngoài.

Chu Hoằng vội vàng xuống giường, tùy tiện cầm một thứ che cơ thể liền đi theo.

Dựa vào khung cửa nhà vệ sinh, mắt Chu Hoằng vẫn dừng lại trên hạ thân của Trương Cảnh Minh, hắn thấy lều vải hơi xẹp, rất là thất vọng, Trương Cảnh Minh vừa vặn nhìn thấy ánh mắt này, không khỏi bất đắc dĩ hít vào một tiếng.

Nhạc đệm qua đi, bầu không khí lập tức trở nên có chút quỷ dị.

Chu Hoằng lặng yên nhìn Trương Cảnh Minh đánh răng xong, chờ anh có thể nói chuyện, mới chậm rãi mở miệng nói: "Đêm qua anh nói mớ, anh đoán xem anh đã nói gì?"

Trương Cảnh Minh lập tức xoay mặt qua nhìn Chu Hoằng, động tác chỉ là nhanh nhưng không thấy loạn, ánh mắt cũng chỉ là ngoài ý muốn mà không thấy tránh né.

Thấy thế, Chu Hoằng điều chỉnh trọng tâm, đổi chân tựa, lạnh tanh đón nhận ánh mắt của Trương Cảnh Minh.

Trương Cảnh Minh mới vừa lau bọt cạo râu, lúc này dừng lại, chân mày rậm hơi nhíu, có hơi lưỡng lự, "Đoán không được, nói gì thế?"

Phản ứng không đủ thản nhiên, Chu Hoằng hừ một tiếng, lướt qua Trương Cảnh Minh đi tới trước bồn rửa mặt, cụp mắt hừ hừ, "Gạt anh đó."

Trương Cảnh Minh nói không nên lời là tâm tình gì, chỉ nhìn Chu Hoằng hai lần, sau đó yên lặng quay đầu về tiếp tục lau bọt.

==

Sắp tới t bận đi học nghiệp vụ rồi đi làm nên tiến độ vẫn chậm nhưng ko drop các bạn iu yên tâm >v<

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro