Chương 11
Chương 11
Giang Trừng cầm Tử Điện, bước nhanh, hấp tấp mà đuổi theo cẩu tặc 'Ôn Ninh' trong miệng Kim Lăng. Kim Lăng thừa dịp cữu cữu hắn bị lừa đi một thời gian, thủ hạ canh gác bên ngoài tiệm cơm cũng đi rồi. Hắn nghiêng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, mang theo điểm vô ngữ cùng không kiên nhẫn nói, "Ngươi đi đi."
Ngụy Vô Tiện từ từ đứng dậy, ý vị thâm trường mà nhìn thiếu niên trước mặt, có chút hoài nghi hỏi, "Ngươi cứ như vậy thả ta đi?"
Kim Lăng nhìn hắn, "Không như thế thì như thế nào? Tử Điện không nhận ngươi, vậy ngươi cũng không phải Ngụy Vô Tiện. Cữu cữu ta có điểm quá phận."
Ngụy Vô Tiện cười cười, "Kia... đa tạ". Đang định nhấc chân rời đi, hắn bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, đi đến trước mặt Kim Lăng, hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai đối phương, dùng khẩu khí thực đứng đắn, "Lúc trước câu nói kia... thực xin lỗi."
Kim Lăng 'sách' một tiếng, "Không ngờ ngươi còn biết nói xin lỗi nha! Kỳ thực không cần, ta bị người ta nói rất nhiều."
Bị người ta nói rất nhiều... chung quy vẫn là Ngụy Vô Tiện hắn ngôn luận không phải.
Ngụy Vô Tiện hòa ái mà nặn ra một nụ cười, "Vô luận như thế nào, vẫn là xin lỗi. Cảm ơn ngươi, ta đi đây". Hắn vỗ vỗ vai thiếu niên, nghiêng người rời đi.
*****
Ngụy Vô Tiện trở lại địa điểm cùng Lam Vong Cơ ước định, khi đến đã chậm nửa canh giờ. Hắn đứng ở nơi khá xa, gần một tửu lâu thấy một bạch y quân tử nhẹ nhàng đứng trên đường. Mặt như quan ngọc, chỉ là quá mức lạnh băng. Đôi con ngươi nhạt màu nhìn đến hướng con hẻm khác, không che giấu được nội tâm nôn nóng. Ngụy Vô Tiện trong lòng tự trách, bước chân đi nhanh hơn, lại như là không muốn người mình tâm niệm phải chờ lâu, đổi thành chạy vội, hướng về phía Lam Vong Cơ đang đứng, phất tay hô to một tiếng, "Lam Trạm!"
Nôn nóng cùng khẩn cấp được một tiếng gọi quen thuộc kia lập tức được thả lỏng. Nhìn thân ảnh hắn bước nhanh hướng mình chạy tới, Lam Trạm cảm thấy tâm như vỡ đê, dòng nước tuôn trào, muốn nói hết nôn nóng cùng yêu thích không chịu nổi của mình cho hắn biết.
Ngụy Vô Tiện trên đường chạy về phía Lam Vong Cơ, ác trớ trên đùi đột nhiên khiến cho hắn một trận đau đớn mãnh liệt, hắn cảm thấy chân một chút thoát lực, thầm nghĩ không ổn rồi, kỳ này chắc quỳ xuống mất. Lam Vong Cơ tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy thân thể muốn ngã xuống của hắn.
Ngụy Vô Tiện hư hư mà đứng thẳng, đối diện với người trước mặt giả bộ thoải mái cười cười mở miệng, "Đa tạ". Hắn cảm giác được rõ ràng Lam Vong Cơ nghe đến hai chữ này thì cứng đờ một chút, nhưng lại không biết rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề, "Chờ lâu rồi đi? Đều tại ta, thực xin lỗi."
Nhưng mà sắc mặt Lam Vong Cơ càng khó coi, y trầm mặc hồi lâu, mới phun ra mấy chữ, "Không lâu."
Chỉ cần là chờ ngươi, đối với ta bao lâu cũng được. Mười ba năm sống lại, một ngày bằng một năm vẫn tốt, nửa canh giờ trong lòng như có lửa đốt cũng thế.
Lam Vong Cơ chú ý tới khí sắc Ngụy Vô Tiện có chút lạ thường, một bàn tay hắn âm thầm mà vỗ về chân, nghĩ tới Ngụy Vô Tiện lúc rời y đi thì té ngã, y lập tức ngồi xổm xuống, một đầu gối chạm xuống mặt đất, thật cẩn thận mà vén ống quần hắn.
Một vết ác trớ không được che giấu mà bại lộ trước mắt y. Ánh mắt y lập tức ảm đạm, khóe miệng run rẩy hơi hơi cắn răng, trầm giọng nói, "Ta mới rời ngươi đi mấy canh giờ..."
Ngụy Vô Tiện đối với việc Lam Vong Cơ hạ mình quỳ một chân xuống đất xem xét thương thế của mình khiến cho hắn khiếp sợ, hơn nữa nghe y lầm bầm lầu bầu tự trách, tâm hắn như đặt trong nước đường đỏ, dần dần mềm mại tan chảy. Hắn vì muốn Lam Vong Cơ không cần quá mức tự trách, dùng sức lôi kéo y phục trên vai y, ra vẻ trách nói, "Đường đường một Càn Nguyên lại vì một Khôn Trạch quỳ gối xuống rất không giống ai, không cần mặt mũi nữa à?"
Lam Vong Cơ không tiếp lời hắn, nặng nề hỏi, "Tại sao lại bị như vậy?"
Ngụy Vô Tiện vẻ mặt không sao cả, "Chính là trong lúc trừ tà mà bị, không có chuyện gì lớn. Vài hôm là biến mất thôi, không cần khẩn trương như vậy. Chúng ta trước tiên đi gặp tên theo đuôi kia đã". Hắn nghiêng người đi qua Lam Vong Cơ, khập khiễng mà mạnh mẽ bày ra bộ dáng nhìn qua không có vấn đề gì, tiến về phía trước.
Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng hắn, "Đừng đi nữa."
Người nọ xoay người lại, vẻ mặt buồn cười, "Không đi thì ngươi cõng ta à?". Nói xong còn hướng y nhướn nhướn mày.
Lam Vong Cơ không trả lời, giống như thận trọng tự hỏi một chút, lúc sau đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, đưa lưng về phía hắn ngồi xổm xuống.
Ngụy Vô Tiện bị hành động đột ngột này dọa tới mức nhảy dựng, hắn vội vàng xua tay, "Ai ai ai! Ta chỉ là nói giỡn mà thôi, không cần Hàm Quang Quân phải hạ mình đâu. Lại nói một đại nam nhân như ta còn muốn cõng, quá khó coi."
"Rất khó coi sao?". Lam Vong Cơ nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện thập phần khẳng định gật gật đầu.
"Nhưng ngươi cũng đã từng cõng ta."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người, "Ta từng cõng ngươi sao? Chuyện khi nào? Như thế nào ta một chút ấn tượng cũng không có a?"
Lam Vong Cơ hơi hơi mà lắc lắc đầu, như là thực bất đắc dĩ, "Ngươi chưa bao giờ nhớ những chuyện này". Dùng âm điệu rất thấp, tâm cũng theo đó mà co rút đau đớn.
Ngươi trước nay đều không thèm để ý đến những chuyện này, lại từng chút từng chút mà quấy rầy tâm ta. Ngươi trước nay đều không đem cái gì ghi khắc, lại làm ta ngầm đem hồi ức khắc cốt minh tâm.
Ngươi a ngươi...
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ nghiêm túc mà nói, "Không cần cõng. Thật sự khó coi."
Lam Vong Cơ không đáp, duỗi tay qua đầu gối hắn, đôi tay hữu lực liền đem cả người Ngụy Vô Tiện chặn ngang bế lên.
Ngụy Vô Tiện càng thêm chấn kinh rồi, hắn vặn vẹo trái phải muốn tránh thoát, "Ngươi làm gì a!"
"Là ngươi nói không cần cõng."
Ngụy Vô Tiện không nói nên lời, muốn tránh thoát cũng không được, ở trong lòng ngực y hô to, "Ta nói không cõng cũng không kêu ngươi ôm ta như vậy a! Ngươi như thế nào... như vậy a...". Thầm nghĩ, mười mấy năm không gặp, Lam Trạm thế nhưng có bản lĩnh này. Thật là khó lường mà.
Khí tức Càn Nguyên nhàn nhạt của Lam Vong Cơ quanh quẩn ở chóp mũi, từ từ vuốt phẳng những nếp uốn trong lòng hắn, dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn ở trong khí tức Càn Nguyên ôn nhu bao vây nhắm mắt lại, nhớ lại những chuyện mà hắn gọi là không nhớ rõ.
Mình từng cõng Tiểu Cũ Kỹ, là chuyện xảy ra bao lâu a...
****
Giai điệu quen thuộc vang vọng trong đầu, người này ôm chặt mình xướng ra một khúc ca xa lạ. Nơi huyệt động tối tăm, hồ nước thâm hắc, tanh mùi máu tươi, cùng bởi vì phân hóa nóng lên mà ý thức hôn hôn trầm trầm...
Khi đó Lam Trạm ngồi bên cạnh mình, cẩn thận phóng thích khí tức của Càn Nguyên, trấn an lúc mình phân hóa mà khô nóng. Vẻ mặt y nhạt nhẽo, đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở, xướng một khúc ca mình chưa từng nghe bao giờ.
"Lam Trạm, ngươi hát cho ta nghe được không?". Lúc ấy Ngụy Anh hỏi như thế, nhưng hắn không nghĩ là sẽ được như ý nguyện.
Ngụy Vô Tiện nghĩ tới lúc ở động Huyền Vũ, chính là hắn cõng Lam Vong Cơ. Lúc đó rõ ràng hai người 'ghét nhau như chó với mèo', lại nhân kiếp nạn sinh tử mà rúc vào cùng nhau.
*****
Mình đã động tâm từ khi nào?
Có lẽ... sớm hơn lúc ấy...
"Lam Trạm, có lẽ ta đã biết được ngươi như thế nào nhận ra ta."
"Ân."
Nếu là khúc ca kia, chỉ thuộc về ta và ngươi.
Editor: Ngáo
Đã đăng: 22:27 - 30/11/2019
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro