Chương 19: Lan Lăng

Chương 19: Lan Lăng

Lan Lăng.

Ngụy Vô Tiện tính tính lộ trình, lại tính tính đến Thanh đàm thịnh hội còn chút thời gian, liền lôi kéo Lam Vong Cơ một bên hướng về phía bắc, một bên ăn uống chơi bời, du sơn ngoạn thủy, tất cả dựa vào Lam Vong Cơ. Nếu không có gì chơi vui thì tung xúc xắc đổi chỗ khác.

Quỷ thủ kia cũng an phận không ít, nhiều ngày như vậy chỉ làm ầm ĩ một hai lần liền yên tĩnh trở lại.

Đối với việc này Ngụy Vô Tiện còn nói giỡn với Lam Vong Cơ, nói người bị ngũ mã phanh thây này chỉ sợ là đầu cũng bị băm thành vụn rồi, thế cho nên huynh đệ tay chân cũng không biết chính xác ở nơi nào.

******

Trấn Bạch Đào.

Mới vừa vào trấn không lâu, Ngụy Vô Tiện hưng phấn mà lôi kéo Lam Vong Cơ vào một tửu quán, muốn nếm thử rượu bạch đào nổi danh ở đây.

Một hơi rót rượu xuống, Ngụy Vô Tiện giống như hạn hán gặp mưa rào mà tươi tỉnh hẳn lên, thở phào ra một hơi, chép chép miệng đối Lam Vong Cơ bình phẩm, "Đúng là không tồi. Tuy là rượu trái cây, rượu kính cũng đủ, có chút vị ngọt hoa quả, ngọt mà không nị. Rượu ngon!"

Lam Vong Cơ giúp hắn gắp chút đồ ăn, nói, "Ăn chút đồ ăn. Bụng rỗng uống rượu, không tốt."

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn buông vò rượu, gắp đồ ăn, mơ hồ không rõ mà thấp giọng lẩm bẩm, "Ta cũng không phải người, có ảnh hưởng gì đâu."

Người tu tiên ngũ cảm nhạy bén, tay Lam Vong Cơ đang gắp đồ ăn dừng ở giữa không trung, ngước mắt nhìn về phía Ngụy Vô Tiện đang bẹp bẹp miệng ăn đến vui vẻ, đáy mắt thâm trầm đến đáng sợ.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm đến đáy lòng phát run, vội vàng sửa miệng, "Nhị ca ca nói đúng, vạn nhất rượu quá mạnh, đem da của ta thiêu cháy thì không tốt." Nói xong còn gắp thêm hai đũa đồ ăn, rất thành thật.

Lam Vong Cơ, "......"

Y gắp cho hắn chút rau xanh vào chén, nói, "Không nên chỉ ăn thịt."

Ngụy Vô Tiện dùng chiếc đũa chọc chọc rau xanh vô tội không có chút màu đỏ nào, ghét bỏ nói, "...... nga."

Uống xong một vò rượu, Ngụy Vô Tiện lại gọi tiểu nhị tới mua thêm ba vò, mỹ danh rằng muốn đem về cho Giang Trừng một vò nếm thử.

Vừa mới chuẩn bị chạy lấy người, cách bàn có một ít thanh âm đàm luận của tán tu truyền đến.

"Này này này, nghe gì chưa? Lại có một số trấn xảy ra chuyện."

"Lại tới? Lần này là chuyện gì nữa đây?"

"Như thế nào vậy, gần đây xảy ra chuyện gì?"

"Ai biết được. Có người nói, không chừng là Ôn Nhược Hàn muốn đoạt xá trở lại."

Có người khinh thường, "Ngươi bớt nói linh tinh đi, không phải nói Ôn Nhược Hàn sớm đã hồn phi phách tán sao. Ta nghĩ á, là người lúc trước ở Giang gia tu quỷ đạo, Ngụy Vô Tiện!"

Có người khó hiểu, "Ngụy Vô Tiện? Ngụy Vô Tiện làm sao vậy?"

Người nọ đè thấp thanh âm, "Hắn chính là tổ sư khai sơn quỷ đạo, một tên tà ma ngoại đạo. Những thứ quấy phá này đều có dính dáng đến đồ vật hắn làm ra, ta nghĩ chính là hắn."

Có người phụ họa, "Lời này có lý. Lúc trước trong Xạ Nhật Chi Chinh, thủ đoạn của Ngụy Vô Tiện quá tàn nhẫn, quả thực phát rồ."

Một người vẫn là khó hiểu, "Nhưng hắn giết Ôn cẩu mà, Ôn gia ban đầu chính là diệt môn Giang gia!"

Vài người cười nhạo, "Ha, còn không phải hắn làm hại sao. Con trai của một gia phó lại kiêu ngạo như thế!"

"....."

"....."

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện đè tay Lam Vong Cơ lại, lắc lắc đầu.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, nói, "Ngươi không phải như vậy......"

Ngụy Vô Tiện ngắt lời y, "Thành kiến thôi. Thị phi ở mình, khen chê do người, không bàn được mất."

Lam Vong Cơ không nói gì. Cứ như vậy rời đi, Ngụy Vô Tiện cũng không còn tâm tư đi dạo, trực tiếp cùng Lam Vong Cơ ngự kiếm đến Kim Lân Đài.

Ngụy Vô Tiện dùng tốc độ thật sự nhanh, gió thổi qua sườn mặt tùy ý hỗn loạn, thổi đến có chút đau, đôi mắt có chút đỏ lên. Sao có thể thật sự một chút cũng không thèm để ý. Lam Vong Cơ theo sát bên cạnh Ngụy Vô Tiện, nhìn hắn biệt nữu mà phát tiết, tay ôm phía sau Ngụy Vô Tiện, phòng ngừa hắn kích động mà ngã xuống.

Một đường cuồng phi đến Lan Lăng đã là chạng vạng, rặng mây đỏ che khuất thái dương, đến Kim Lân Đài cũng không tiện, hai người dứt khoát tìm khách điếm ở lại.

Bay nửa ngày, Ngụy Vô Tiện đã quên chuyện lúc trưa, mở một vò rượu bạch đào uống đến vui vẻ.

Lam Vong Cơ kêu chút đồ ăn, nhờ khách điếm đun chút nước ấm, lúc vào phòng thấy Ngụy Vô Tiện uống chỉ còn nửa vò rượu, nằm nghiêng trên bệ cửa xuất thần mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lan Lăng Kim thị phú khả địch quốc (giàu có không ai bằng), toàn bộ thành Lan Lăng đều lộ ra hơi thở xa hoa, ngọn đèn dầu từng nhà cùng ánh nắng chiều hòa lẫn có vài phần mỹ diệu. Chỉ là Ngụy Vô Tiện đang ngồi ở góc độ kia, cũng không có gì đẹp để xem.

Ngụy Vô Tiện thật ra cũng không phải đang ngắm cảnh, nghe thấy tiếng bước chân của Lam Vong Cơ liền quay đầu lại, "Lam Trạm, lúc trước những người đó nói chuyện bị quỷ quấy phá đại khái là bắt đầu từ khi nào?"

Lam Vong Cơ ngồi xuống đối diện hắn, nói, "Ước chừng ba tháng trước."

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, thời gian này không phải là lúc hắn từ trong Đồng Lô sơn mới ra sao?

"Cùng tình huống xuất hiện mười ba năm trước giống nhau." Lam Vong Cơ nói, "Giằng co ước chừng một tháng, tình huống càng nghiêm trọng. Sau đó nửa năm thì sự tình này giảm bớt quá nửa."

Ngụy Vô Tiện nói, "Đồng Lô sơn, Đồng Lô khai sơn, vạn quỷ bạo động, cho nên có lúc sẽ tương đối nghiêm trọng. Rất nhiều quỷ đều vào núi, quỷ bên ngoài ít đi nên quấy phá cũng ít dần."

Một ngón tay của hắn vuốt ve thành chén, "Ba tháng trước, ta từ trong Đồng Lô sơn ra. Quỷ Vương xuất thế ít nhiều sẽ khiến cho một chút xôn xao, thời gian dài sau đó cũng sẽ ít đi, nhưng mà cũng không nghiêm trọng."

Ngụy Vô Tiện uống một ngụm rượu, nói, "Ba tháng, tính ra cũng nên kết thúc rồi."

Lam Vong Cơ "Ân" một tiếng, nói, "Buổi tối không có việc gì, có thể ở trong thành Lan Lăng quan sát xem."

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện lập tức sáng lên, Lam Vong Cơ lại nói, "Ăn cơm trước."

Ngụy Vô Tiện liên tục gật đầu, trong lòng đã tiếp thu tốt danh tiếng rượu cùng đồ ăn vặt ở Lan Lăng.

Nhưng mà thời điểm Lam Vong Cơ thuần thục mang theo hắn tới Lan Lăng chưa được bao nhiêu lần đi tìm tửu điếm, Ngụy Vô Tiện vẫn là ngốc một chút, sau đó đem hồng liên đang chuẩn bị dùng để dò đường thu về.

Lam Vong Cơ đi phó tiền thưởng, Ngụy Vô Tiện dựa vào khung cửa thượng đẳng. Mấy thiếu nữ đứng nghiêng đối diện ngoảnh đầu lại cười nhìn hắn, sau đó lại nói vài câu. Mấy nữ tử cười hì hì nhỏ giọng nói gì đó, bao phủ trong đám người ồn ào. Đại khái là ra một quyết định, một nữ tử bị đẩy lên trước hướng đến Ngụy Vô Tiện.

Nử tử cầm một cây quạt tròn, che nửa mặt, cười duyên nói, "Cảnh đẹp như thế, sao công tử lại đi một mình?"

Ngụy Vô Tiện cười nói, "Cô nương nói sai rồi, nơi đây nhiều người như thế mà."

Nữ tử kia hỏi, "Công tử tuấn tú như vậy, vị cô nương nào may mắn được làm bạn với công tử đây."

Ngụy Vô Tiện cười nói, "Trên đời nhiều phu quân, cô nương tìm được hảo lang quân tự nhiên cũng là nữ tử may mắn."

Vừa lúc, Lam Vong Cơ từ tửu điếm ra tới, Ngụy Vô Tiện hướng y phất tay một cái, một tay khác để ở bên môi cong lại làm loa, hô lớn, "Lam Trạm!"

Ngụy Vô Tiện không chú ý tới đôi mắt nữ tử bên cạnh sáng lên.

Lam Vong Cơ đi tới, Ngụy Vô Tiện cười nói, "Nhị ca ca, ngươi ra rồi."

Lam Vong Cơ gật gật đầu, hơi có chút nghi hoặc mà nhìn về phía nữ tử. Cô nương kia đỏ mặt nhìn hai người, nói, "Vậy..... chúc nhị vị công tử bách niên hảo hợp, tiểu nữ cáo từ trước."

Nói xong nhanh chóng xoay người tìm bạn của mình, Ngụy Vô Tiện ẩn ẩn nghe được thanh âm kích động của họ.

Ngụy Vô Tiện, "....."

Lam Vong Cơ, "....."

Ngụy Vô Tiện, "Hiện tại nữ nhân đề cởi mở như vậy sao?"

Lam Vong Cơ, "Cô Tô vẫn chưa."

Ngụy Vô Tiện, "Vân Mộng sợ là có."

Bị tiểu cô nương Lan Lăng chúc phúc đánh trúng điểm ngốc, Ngụy Vô Tiện ngây thơ mờ mịt mà dạo qua thành Lan Lăng một vòng, sau đó ngây thơ mờ mịt mà bị Lam Vong Cơ mang về khách điếm, ngây thơ mờ mịt mà rửa mặt lên giường ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Ngụy Vô Tiện thức dậy không thấy Lam Vong Cơ, bên cạnh còn lưu lại một chút hơi ấm. Ngụy Vô Tiện ôm gối đầu của y, vùi mặt vào gối đầu mềm mại cọ cọ, vẫn không có động tĩnh.

Một lát sau, tiếng bước chân truyền đến, Lam Vong Cơ mang theo đồ ăn tản ra hương thơm hấp dẫn đẩy cửa tiến vào.

Đem bữa sáng đặt lên bàn, Lam Vong Cơ đến mép giường nhẹ nhàng xoa đầu Ngụy Vô Tiện, "Ngụy Anh?"

"Ngô....." Ngụy Vô Tiện gian nan mà xoay đầu một chút, từ trong đầu tóc hỗn loạn lộ ra một con mắt, mặt vẫn chôn trong gối đầu mơ hồ không rõ nói, "Khó chịu....."

Lam Vong Cơ hỏi, "Nơi nào khó chịu?"

Ngụy Vô Tiện vẫn là mơ hồ không rõ nói, "Eo, đau."

Lam Vong Cơ dừng một chút, bàn tay tiến vào trong chăn nhẹ nhàng xoa ấn eo cho Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện thoải mái mà rầm rì một hồi, oán giận nói, "Lam Trạm, ta kêu ngươi dừng ngươi đều không nghe, còn muốn lăn lộn chết ta."

Vành tai Lam Vong Cơ hồng lên bắt đầu lan xuống dưới, có chút gian nan nói, "...... Xin lỗi."

Dù sao cũng là Quỷ Vương, còn không đến mức quá yếu ớt. Ngụy Vô Tiện vừa lòng mà thấy vành tai Lam Vong Cơ hồng thấu, chậm rì rì mà để Lam Vong Cơ đem mình từ trong chăn ra, lại thay y phục cho hắn.

Hút một ngụm cháo, Ngụy Vô Tiện thỏa mãn mà thở dài, đúng là đã lâu không ăn được cháo ngon như vậy.

Ăn cháo xong, Ngụy Vô Tiện lại dạo một vòng trong thành Lan Lăng, mua một khối ngọc mỡ dê, trừ trong ngực móc ra một hộp gỗ nhỏ, bên trong là một cái Thanh Tâm Linh của Giang gia khắc hoa sen chín cánh, nhưng khác lạ là trên mặt còn khắc rất nhiều trận pháp.

Chú ý tới ánh mắt của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đem Thanh Tâm Linh đưa cho y xem, nói, "Tiếp viện Kim Lăng. Tà ám đều không thể đến gần nó được."

Lam Vong Cơ nói, "Làm khi nào?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Trong Đồng Lô sơn, chuông bạc này có công năng trừ tà, ta làm thật lâu, khắc hỏng nhiều lần rồi mới thành công được cái này."

Đồng Lô sơn hung hiểm, ngày ngày đêm đêm không dám thả lỏng, hắn đều dùng thời gian để khắc chuông bạc này, tự cho mình một chút động lực tiếp tục chiến đấu.

Sắp đến Kim Lân Đài, Ngụy Vô Tiện lại túng, thay đổi trương da một con bướm, đem mình trốn trong phát quan (cái đồ búi tóc á) của Lam Vong Cơ lên Kim Lân Đài hỗn loạn.

Kim Tử Hiên dẫn Lam Vong Cơ đến biệt viện của hắn, không có người khác, thấy Giang Yếm Ly, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc đổi hồi bổn tướng đứng trước mặt nàng.

Tuy rằng đã sớm nghe Giang Trừng nói Ngụy Vô Tiện đã trở về, nhưng khi nhìn thấy đệ đệ xa cách mười ba năm thật sự sống sờ sờ đứng trước mặt mình, Giang Yếm Ly vẫn là nhịn không được rơi lệ.

Ngụy Vô Tiện luống cuống tay chân mà dỗ nàng, lại là làm nũng bán manh, lại cố ý nói Kim Tử Hiên có phải khi dễ sư tỷ hắn hay không. Thật vất vả mới làm Giang Yếm Ly cười, Ngụy Vô Tiện lại làm nũng nói, "Sư tỷ, Tiện Tiện muốn uống canh sườn củ sen."

Giang Yếm Ly còn rưng rưng nước mắt, "Được, đảm bảo đủ."

Ngụy Vô Tiện nói, "Muốn thực cay, thực cay."

"Được được được, bảo đảm cay ra nước mắt luôn."

Ngụy Vô Tiện một đường theo đuôi Giang Yếm Ly đến phòng bếp, để lại Kim Tử Hiên cùng Lam Vong Cơ hai mặt nhìn nhau.

Kim Tử Hiên mới nhớ tới chuyện gì đó, hỏi, "Hai người các ngươi, là quan hệ gì?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Đạo lữ."

*****

"Sư tỷ, ta thích Lam Trạm."

Động tác trên tay của Giang Yếm Ly dừng lại một chút, đem canh nấu xong, xoay người nhìn Ngụy Vô Tiện, nghiêm túc hỏi, "A Tiện, đệ nghiêm túc sao?"

Ngụy Vô Tiện liên tục gật đầu, "Bọn đệ là lưỡng tình tương duyệt!"

Giang Yếm Ly cười nói, "Vậy nhất định phải hạnh phúc a."

Ngụy Vô Tiện hỏi, "Sư tỷ, tỷ không ngại sao?"

Giang Yếm Ly nhón chân, có chút cố sức mà xoa xoa đầu đệ đệ, "Sư tỷ chỉ muốn A Tiện hạnh phúc, như vậy là đủ."

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay Giang Yếm Ly, "Vâng!"

Editor: Ngáo

Đã đăng: 19:11 - 09/02/2020

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro