Chương 8: Bò giường

Chương 8: Bò giường

Bò giường.

"Bang!"

Ngụy Vô Tiện theo tiếng nhìn lại, ánh mắt lướt qua Lam Vong Cơ vừa lúc thấy Giang Trừng ở phía sau, Tử Điện trong tay đã hóa thành tiên hình trải trên mặt đất, ánh mắt trừng lớn dao động kích động cùng khiếp sợ hỗn tạp.

Giang Trừng vuốt ve Tử Điện, màu tím linh quang càng thêm lóng lánh, ngốc một chỗ hồi lâu mới mở miệng, "Ngụy Vô Tiện?"

"Là ta". Trong tay Ngụy Vô Tiện cầm Trần Tình xoay một vòng, tua rua đỏ tươi tiêu sái mà lượn theo một vòng, hắn cười nói, "Mười ba năm không gặp, quên ta rồi sao, sư muội?"

Giang Trừng thu hồi Tử Điện, hung tợn nói, "Ai là sư muội của ngươi!"

"Ai đáp thì là người đó". Ngụy Vô Tiện đem Trần Tình cắm bên hông, cười đến mi mắt cong cong.

Lam Vong Cơ thu hồi cầm, đáy lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Ở phương diện nào đó người này một chút cũng không thay đổi.

Kim Lăng, Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy ba người ngoan ngoan thẳng tắp đứng nhìn mấy vị trưởng bối, chuẩn bị lãnh phạt cùng giáo huấn, kết quả lại trợn mắt há mồm mà nhìn cuộc đối thoại đầy bất ngờ.

Ba người nhìn nhau, phát hiện trên mặt đối phương đều viết không thể tưởng tượng.

Mắt cá chân trái của Kim Lăng từ từ mà hoạt động một vòng mới nhỏ giọng hỏi, "Ngụy Vô Tiện? Ta không có nghe lầm đi?"

Lam Cảnh Nghi trả lời, "Hẳn là không, ta cũng nghe thấy như vậy."

Lam Tư Truy hòa âm, "Là Ngụy tiền bối."

Cho dù ấn tượng đạm đến đáng thương, Lam Tư Truy vẫn nhớ mang máng thanh niên hắc y kia, Tiện ca ca hồng tiên vấn tóc.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi....." Giang Trừng còn muốn nói gì nữa, đột nhiên dừng lại.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện dạo qua một vòng, đảo qua mấy người tán tu ở đây, hướng Giang Trừng nháy nháy mắt, xả một chút khóe miệng.

Giang Trừng, "....."

Giang Trừng, "Tà ám đã trừ, chúng ta trước tiên nên xuống núi."

Ngụy Vô Tiện nghe thấy liền đi qua, còn cười chụp một cái lên vai Lam Vong Cơ, "Đi thôi Hàm Quang Quân, có chuyện gì trên đường lại nói."

Lam Vong Cơ, "....."

Ba vị trưởng bối có phản ứng, ba vị thiếu niên như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.

Kim Lăng cọ tới cọ lui mà dịch chuyển một chút đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, hỏi, "Đại cữu?"

Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Lăng, trả lời, "Ta đây, Tiểu Kim Lăng." Nói xong lại không khống chế được tay mình mà xoa nhẹ đầu Kim Lăng.

Gương mặt trắng nõn của Kim Lăng trong nháy mắt ửng đỏ, đối lập với cần cổ trắng nõn, "Đại cữu! Ta không phải tiểu hài tử!"

Giang Trừng chụp cái tay ngứa của Ngụy Vô Tiện, "Còn biết đường trở về?"

Ngụy Vô Tiện cười nói, "Có thể không trở lại sao?"

Hắn đem một bàn tay nâng lên tới, khuỷu tay đặt trên vai Giang Trừng, một cái tay khác lắc lắc hồng tiên trong tay, ánh mắt cũng không thèm nhìn đến quỷ thủ kia một cái.

"Quỷ thủ này không đơn giản". Ngụy Vô Tiện híp nửa mắt ngẩng đầu nhìn trời.

Lam Vong Cơ quay đầu nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện đem hồng tiên trong tay đưa cho Lam Vong Cơ, "Quỷ thủ này trừ bỏ một đao vết thương rất lớn thì còn rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác. Lam Trạm, ngươi nhìn xem."

Lam Vong Cơ nương theo ánh trăng nhìn một hồi, trầm giọng nói, "Vết thương trên cánh tay không phải cùng một vật gây ra."

Ngụy Vô Tiện gật đầu nói, "Quỷ thủ này đã có thể gần coi như 'hung'."

"Hung? Là gì?" Kim Lăng hỏi.

Ngụy Vô Tiện phản ứng lại là tiên môn bách gia không có đối với quỷ phân loại, "Nga, chính là đem yêu ma quỷ quái gây họa nhân gian phân chia thành: Ác, Lệ, Hung, Tuyệt. 'Ác' giả giết một người, 'Lệ' giả diệt một môn, 'Hung' giả đồ một thành."

Lam Cảnh Nghi truy vấn, "Lợi hại như vậy sao? Vậy 'Tuyệt' đâu?"

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhìn Lam Cảnh Nghi cười một chút, "Tuyệt? Tuyệt cảnh Quỷ Vương rất ít, phàm khi xuất thế, hại nước hại dân, thiên hạ đại loạn."

Nụ cười này của Ngụy Vô Tiện thập phần quái dị, xứng với bối cảnh hắn gương mặt tái nhợt cùng âm trầm của hắn, rất có cảm giác chuyện xưa khủng bố.

Giang Trừng trừng hắn một cái, "Nói chuyện đàng hoàng."

"Ta nói Giang Trừng ngươi không cần phá hư bầu không khí như vậy." Ngụy Vô Tiện đan hai tay để sau đầu, huýt sáo một cái, độ cung khóe miệng hạ xuống một ít, thay đổi hương vị, "Vết thương trên quỷ thủ ta nhận ra được là do Ách Mệnh."

"Ách Mệnh?". Lam Vong Cơ khẽ nhíu mày.

Lam Tư Truy hồi tưởng một lát, nhẹ giọng nói, "Hồng y Quỷ Vương, Huyết Vũ Thám Hoa, loan đao..... loan đao Ách Mệnh."

"Gì gì gì?" Lam Cảnh Nghi chưa kịp phản ứng, cùng Lam Tư Truy có chút tách rời, "Tư Truy, ngươi vừa mới nói cái gì?"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên, "Ngươi biết?"

Lam Tư Truy nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, thấy y cũng nhìn về phía mình, ngượng ngùng nói, "Ta..... lúc trước có xem được một quyển sách, bên trong có nhắc tới....."

Ngụy Vô Tiện hiếu kỳ, "Lam gia còn có sách như thế ư? Ta còn tưởng rằng chỉ trong dân gian mới lưu truyền."

Lam Tư Truy cúi đầu càng thấp.

Thấy bộ dáng hổ thẹn của tiểu hài tử, lương tâm của Ngụy Vô Tiện rốt cuộc buông tha Lam Tư Truy, nghiêm mặt nói, "Ân, vị tiểu bằng hữu này hiểu biết không tồi. Loan đao Ách Mệnh là xứng đao của Huyết Vũ Thám Hoa, mà Huyết Vũ Thám Hoa là đương kim Tuyệt cảnh Quỷ Vương lợi hại nhất trong ba vị."

Giang Trừng nhướng mày, "Ngươi rất quen thuộc?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Chủ nhân của Tử Linh Điệp là hắn."

Giang Trừng hiểu rõ, "Nga, khó trách."

Kim Lăng: ???

Lam Tư Truy: ???

Lam Cảnh Nghi: ???

Mắt thấy đã tới chân núi, Ngụy Vô Tiện cười vỗ vai Kim Lăng, "Được rồi, trước đừng động cái này. Lam Trạm, các ngươi về Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Sáng mai khởi hành."

Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái, "A, không cần phiền toái như vậy, ta trực tiếp được các ngươi trở về."

Lam Vong Cơ khó hiểu mà nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện không chút hoang mang mà ném ra một cái xúc xắc, nói, "Đi thôi, tìm một nhà."

Giang Trừng, ".....Gì?"

Ngụy Vô Tiện đem đoàn người đứng trước một cái cửa, thần sắc thong dong mà ném xúc xắc ra, nhẹ giọng nói thầm một câu, sau đó tiến lên đẩy cửa ra. Phía sau cửa là đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng đá quy huấn khắc sâu trong ấn tượng của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cách một cánh cửa hung hăng bị làm cho chấn kinh một chút, lỗi thời hỏi một câu, "Lam Trạm, gia quy nhà các ngươi có phải lại nhiều thêm hay không?"

Lam Vong Cơ gật đầu, "Hơn 4000 điều."

Ngụy Vô Tiện, "....."

Ngụy Vô Tiện, "A, nhiều hơn một ngàn."

Bị gia huấn Lam gia làm chấn kinh Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng hoàn hồn, nói, "Vậy các ngươi về trước đi, cái quỷ thủ kia làm phiền Lam Trạm ngươi bảo quản một chút a."

Lam Vong Cơ cơ hồ dùng thanh âm không thể nghe thấy nói, "Không phiền."

Ngụy Vô Tiện không phụ sự mong đợi của mọi người mà không nghe thấy, quay đầu hỏi Giang Trừng, "Chúng ta đi đâu? Kim Lân Đài hay là Liên Hoa Ổ?"

Giang Trừng nói, "Liên Hoa Ổ."

"Được."

Lại ném xúc xắc ra, rơi xuống bậc cửa, đập vào mắt là Liên Hoa Ổ cách đây mười dặm đường.

"Cái này làm như thế nào?" Kim Lăng hỏi.

Ngụy Vô Tiện nói, "Một cái tiểu pháp thuật, người khác làm, ta chỉ lấy chơi thôi."

Giang Trừng hoài nghi cái "lấy" này của hắn chắc chắn không có hỏi qua nguyên chủ.

Vào Liên Hoa Ổ, Kim Lăng mệt mỏi cả ngày trời chạy về ngủ, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện cũng có thể ngồi xuống hảo hảo tâm sự.

Mỗi người một vò rượu, ngồi dưới tàng cây Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện ngửa đầu uống một ngụm, "Không nghĩ tới ta còn có thể trở về."

Giang Trừng nói, "Không trở về thì ngươi còn muốn đi đâu?"

"Ai biết được, có lẽ đến một lúc nào đó liền hồn phi phách tán hoặc là đi đầu thai." Ngụy Vô Tiện không chút để ý nói, "A, Giang Trừng, thi thể của ta đâu?"

"Ân? Chôn dưới đất. Ngươi muốn làm gì?" Giang Trừng hỏi.

"Làm gì? Đào ra a." Ngụy Vô Tiện đứng lên, "Đối với ta mà nói, thân thể bị hủy hoại chính là đã chết hoàn toàn, nhưng tro cốt rất quan trọng."

Giang Trừng hỏi, "Vậy ngươi muốn đào ra?"

"....." Ngụy Vô Tiện trầm mặc một hồi, "Có lẽ không nhất định phải đào."

"....."

******

"Đây là ngươi nói không nhất định phải đào?" Gân xanh trên trán Giang Trừng vui sướng mà nhảy ra tới.

Ngụy Vô Tiện dịch về phía trước một chút, lý không thẳng khí cũng tráng, "Đúng vậy."

Giang Trừng, "....."

Giang Trừng, "Nhất định phải biến thành con giun sao?"

Ngụy Vô Tiện hào sảng nói, "Ngươi muốn thành bọ hung cũng có thể."

Giang Trừng, "Ngươi đi mà làm bọ hung."

Đem mình cùng Giang Trừng thay đổi một thân da, Ngụy Vô Tiện vui sướng mà bắt đầu lẻn vào mồ của chính mình.

Chậc chậc chậc, đã chết lâu như vậy, ta vẫn còn rất soái a. Tâm con giun Ngụy Vô Tiện cảm thán, sau đó không chút do dự đem thân thể của mình thiêu hủy, dung hợp thành một khối ngọc bội hình tròn trong suốt sáng bóng.

"Giang Trừng? Đi thôi". Ngụy Vô Tiện chọc Giang Trừng đang phát ngốc một chút.

"Ngụy Vô Tiện....." Giang Trừng giống như thất thần mà lẩm bẩm, "Không có khả năng, không có khả năng....."

Ngụy Vô Tiện có chút kỳ quái, "Giang Trừng? Cái gì không có khả năng?"

"Âm Hổ Phù không còn!" Giang Trừng đột nhiên hô, "Nửa mảnh Âm Hổ Phù lúc trước ta để hợp táng cùng ngươi không còn nữa."

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện lập tức trừng lớn.

Hai người biến trở về nhân thân lập tức trở về phòng, có chút nôn nóng mà đi qua đi lại.

Hắn cùng Giang Trừng đều đã bò quanh quan tài một lần nhưng không thấy nửa mảnh huyền thiết kia, bên ngoài cũng không thấy. Âm Hổ Phù không còn.

Ai dám? Hoặc có thể nói là ai có thể ở dưới mí mắt Giang gia đào mộ Phó tông chủ Giang gia trộm đi Âm Hổ Phù mà không làm kinh động đến Giang gia?

Giang gia có nội ứng.

Là ai? Vì cái gì? Người sau lưng là ai?

Hoàn toàn không có manh mối.

Ngụy Vô Tiện rối rắm một hồi, vẫn là xoay người ngồi trước thư án, trầm mặc mà viết xuống một phong thư. Đem giấy chiết thành một hình con bướm, thổi một hơi vào con bướm kia. Con bướm giấy vỗ vỗ cánh bay ra ngoài cửa sổ.

Ngụy Vô Tiện nằm trên ghế, đốt ngón tay vô ý mà gõ lên mặt bàn, sửa sang lại suy nghĩ loạn thành một đoàn của mình.

Âm Hổ Phù..... khống chế..... tẩu thi.

Chẳng lẽ?

Ngụy Vô Tiện hất đầu, Âm Hổ Phù mất đi chỉ sợ là chuyện sớm muộn hắn cùng Giang Trừng phải đối mặt. Trong đầu hiện lên một ít hình ảnh như có như không, Ngụy Vô Tiện từ trên ghế nhảy dựng lên, tùy tay nắm lên áo ngoài phủ thêm, ném ra xúc xắc đẩy cửa phòng đi.

"Aaaa!"

Không biết vì cái gì lần này xúc xắc lại dừng giữa không trung, Ngụy Vô Tiện không hề phòng bị mà té xuống.

Đây là nơi nào, cư nhiên bị ngã mà không đau.

Ngụy Vô Tiện chống thân thể, xoa xoa đầu, giương mắt đối diện với một đôi mắt lưu ly nhạt màu.

"....."

"A? Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện xấu hổ mà cười nói. Trước mắt, hắn đang nằm trên người Lam Vong Cơ, hai chân tách ra để ở bên sườn eo y. Thật là một tư thế không xong, đáy lòng Ngụy Vô Tiện tự mắng mình một ngàn lần.

Mặt Ngụy Vô Tiện khó có được mà đỏ lên, nhanh nhẹn xoay người nằm kế bên, nhìn Lam Vong Cơ cứng đờ ở trên giường một lát, sau đó mới ngồi dậy. Hắn đã quên theo gia quy nghiêm khắc của Lam gia thì giờ này đã đến giờ Lam Vong Cơ đi ngủ.

Còn tốt không phải thời điểm y đang tắm gội a. Ngụy Vô Tiện lỗi thời mà nghĩ.

"Cái kia, Lam Trạm, ngượng ngùng a, làm phiền ngươi trễ như vậy". Ngụy Vô Tiện mạnh mẽ làm lơ không khí xấu hổ, "Ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện."

Lam Vong Cơ hỏi, "Chuyện gì?"

"Đằng sau quỷ thủ e rằng không đơn giản như vậy, ta mới vừa tính toán một chút, lấy Vân Thâm làm trung tâm, phía tây bắc mới có hơi thở của 'Hung', có lẽ hai điều này có liên hệ."

Ngụy Vô Tiện dựa vào trên tường nói, "Lam Trạm ngươi có rảnh không? Đi tây bắc một chuyến?"

"Được."

"Vậy... ngày mai ta tới Vân Thâm Bất Tri Xứ sớm tìm ngươi ha". Ngụy Vô Tiện vỗ tay một cái, vui sướng quyết định bò xuống giường, thẳng phía trước mà đi, bỏ lỡ đáy mắt đầy sủng nịch của Lam Vong Cơ.

Vân Mộng Song Giun thiệt là cute :)))

Editor: Ngáo

Đã đăng: 18:14 - 31/01/2020

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro