Quyển thứ hai - Chương 26: Hầm rượu ấm nóng

Chương 26.

Thân mình Ngụy Vô Tiện nóng đến phát điên, hương rượu hoa đào quấn quýt với mùi đào hoa vốn có của hắn, thực sự là dục tiên dục tử (cực kỳ sung sướng).

Càng về sau, hông của đứa nhỏ này càng uốn éo nhiều hơn, thậm chí còn cố đưa mặt xuống, hy vọng chạm được tới vật kia của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện nằm trên chiếu, đứa nhỏ hơi nheo đôi mắt xinh đẹp, dáng vẻ quằn quại mặc y giày vò, khóc mà không thành tiếng, y nghe vào tai, nhìn vào mắt đều thấy tuyệt đẹp.

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, muốn loại bỏ ý niệm cầm thú trong đầu, cảm thấy mọi chuyện quá hoang đường. Y đang định nâng Ngụy Vô Tiện dậy, ôm thiếu niên đi tắm cho tỉnh rượu, thì người ở dưới thân lại bắt đầu không an phận.

"Đại mỹ nhân... hức... đừng đi... ta khó chịu quá..." Y phục đều bị xé nát ra rồi.

Lam Vong Cơ nhắm mắt không nhìn hắn: "Ngụy Anh..."

Giọng nam nhân nặng nề: "Ngươi say rồi..."

"Đại mỹ nhân, thân thể ngươi thật thoải mái..."

"Ngươi ôm ta một cái đi mà..."

Lam Vong Cơ ngồi lại xuống chiếu, ôm lấy Ngụy Vô Tiện, áp mặt mình lên mặt hắn. Người Ngụy Vô Tiện rất gầy, thân hình nhỏ dài, da thịt phấn nộn, trơn bóng mịn màng, lại uống rượu hoa đào mà Lam Vong Cơ đã ủ cả vạn năm, giờ đây say đến nỗi cả làn da cũng nhuộm một tầng hồng nhạt.

Lam Vong Cơ không dám nhìn thân thể hắn lâu, chỉ biết nhắm mắt ôm hắn vào lòng, lấy y phục của mình che kín hắn lại.

Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm hai mắt lại, miệng thở dốc, hai tay sờ xuống thắt lưng nam nhân. Một cái đùi non trắng nõn len vào giữa hai chân Lam Vong Cơ, hắn mơ màng muốn cởi tiết khố của đối phương, bỗng thấy nam nhân trên người hắn lại run lên một cái, nhủ thầm Lam Vong Cơ thật là thú vị biết bao.

Hắn mập mờ ôm lấy cổ Lam Vong Cơ, một tay vươn vào tiết khố của Lam Vong Cơ, cầm lấy vật to lớn nóng rẫy của nam nhân, giọng nói lại nhẹ nhàng: "Đại mỹ nhân, chúng ta làm đi?"

Giờ này, hơi thở của Lam Vong Cơ có chút không ổn rồi.

"Nhìn này, ngươi đã cứng như vậy rồi, không cần ta giúp một tay sao? Hức... Ta có thể giúp ngươi mà, ngươi muốn làm gì ta... đều có thể..."

"Nhưng mà, ngươi thực sự quá to rồi... hức... ta... ta không cầm được mất..."

Ngụy Vô Tiện say xỉn lầm bầm một hồi, không buồn đợi xem Lam Vong Cơ phản ứng ra sao, đã cởi trù khố làm từ vải thượng hạng của Lam Vong Cơ, rồi cởi tiếp tiết khố trắng thuần bên dưới, cuối cùng hắn khom lưng quỳ trên chiếu, đôi tay nhỏ bé nõn nà cầm lấy vật đã cứng đến nỗi căng phồng nóng rẫy kia, chậm rãi di chuyển lên xuống.

Thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ, y thốt lên một tiếng kinh ngạc, nào có ngờ nhóc con này lại hành động như vậy chứ. Cúi đầu muốn nhìn gương mặt của thiếu niên, y đưa tay lên ấn đầu hắn một cái, khiến Ngụy Vô Tiện không thể không ngẩng đầu nhìn y.

Ngụy Vô Tiện vừa mở cái miệng nhỏ ngậm quy đầu của y vào, bị Lam Vong Cơ ép ngẩng lên như vậy, tính khí to lớn chợt trượt sâu vào trong cổ họng hắn. Đôi mắt đào hoa vô tội óng ánh nước nhìn Lam Vong Cơ, rồi tiếp tục rũ xuống, chôn vào trong quần Lam Vong Cơ, không ngừng phun ra nuốt vào.

Khoang miệng của Ngụy Vô Tiện rất nóng, hắn còn dùng hai tay tuốt lộng phần gốc của Lam Vong Cơ, cái lưỡi phấn nộn liếm láp vật to lớn cứng ngắc nóng bỏng của nam nhân, y như một con mèo hoang đói bụng đang nhấm nháp thức ăn vậy, làm đáy lòng Lam Vong Cơ ngứa ngáy, nghĩ bụng phải hung ác dày vò người dưới thân một trận.

Thiếu niên cúi đầu đẫm lệ ngậm cự vật của Lam Vong Cơ, không ngừng chảy nước miếng trên tính khí của nam nhân. Đầu tiên dùng lưỡi trêu đùa phần quy đầu, rồi hé miệng ngậm lấy tính khí căng tím của Lam Vong Cơ, vừa phun ra nuốt vào vừa nức nở rên rỉ thành tiếng. Phía trên, Lam Vong Cơ cũng đang thở gấp, y đặt một tay trên đầu Ngụy Vô Tiện, nắm chặt lấy những lọn tóc đen của đối phương, rồi áp hắn xuống ấn sâu vào trong khoang miệng, thắt lưng bắt đầu hung hăng điều khiển cái miệng nhỏ kia.

"Ư!... ưm... ư ư..."

Bị Lam Vong Cơ ấn đầu sâu vào mấy lần, Ngụy Vô Tiện càng hoảng sợ hơn. Hắn xấu hổ đỏ bừng mặt, cái mông lắc lắc như muốn van xin đối phương làm gì đó, nhưng bị Lam Vong Cơ hung hăng đỉnh lộng như vậy, không nhịn được tê dại mà phát ra những tiếng rên rỉ nức nở yêu kiều.

"Ngươi thật đúng là..."

Lam Vong Cơ đã không thể tỉnh táo được nữa rồi, bên tai y toàn là tiếng thở gấp rên rỉ của Ngụy Vô Tiện. Giờ này nhóc con đang khẩu thị (thổi kèn) cho y, hạ thể đã cứng không nhẫn nại nổi nữa, y thở hổn hển cắn chặt răng đẩy Ngụy Vô Tiện ra, kéo tay đứa nhóc ấn thiếu niên lên chiếu, rồi tức giận quát một tiếng: "Không biết xấu hổ!"

"Au! ——"

Ngụy Vô Tiện bị va chạm mạnh mẽ như vậy bật một tiếng kêu đau đớn.

Nhưng hai mắt Lam Vong Cơ đã đỏ bừng, không buồn để tâm, y nâng cái mông nõn nà của thiếu niên, nhấc một cẳng chân trắng bóc của hắn gác lên vai mình, rồi dùng sức mở chân còn lại của hắn ra, không cho khép lại. Đôi mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn như có lửa cháy thật lớn, dìu vật cực đại của mình đặt vào giữa hai cánh mông thiếu niên.

Ngụy Vô Tiện thở dốc nói: "A... Đại mỹ nhân..."

Giờ phút này Lam Vong Cơ nghe thấy tiếng nhóc con dùng giọng nói đầy tình dục này gọi y thân mật như vậy thì chỉ càng muốn nghiêm khắc làm hắn, say rượu hoang đường, toàn nhiên bất tri (mù mờ chẳng biết cái gì), phải dạy dỗ cẩn thận một phen mới được.

Ngụy Vô Tiện thấy y đặt thứ đó trên thân mình nửa ngày mà chưa động đậy, hắn híp mắt đưa tay sờ vật nóng hổi to lớn của Lam Vong Cơ, nhíu mày mời gọi: "Ca ca tốt, thao vào đi..."

Ngụy Vô Tiện có chút gấp gáp, không nghĩ nhiều được nữa, hắn hạ thấp thân mình, thực sự ấn vật cứng rắn của Lam Vong Cơ vào sâu hơn.

"A ——"

Lam Vong Cơ còn chưa di chuyển, Ngụy Vô Tiện đã uốn éo người bắt đầu tự tìm vui. Hắn hét thảm một tiếng, cặp chân run rẩy tùy ý mở rộng, Lam Vong Cơ thấy dáng vẻ câu dẫn kịch liệt như vậy, đôi mắt lưu ly nhạt màu giờ đây đỏ đến kinh người, bàn tay to đưa tới, đẩy cặp mông hắn cao hơn nữa lên.

"Là ngươi tự tìm."

Giọng nói của Lam Vong Cơ rất nặng, mặc kệ Ngụy Vô Tiện có nghe được không, y cường ngạnh bắt đầu đút vào bên trong.

Ngụy Vô Tiện nào có sức chống cự, hắn đã say rượu mất hết cả lý trí, Lam Vong Cơ lại càng vạch rộng hai chân hắn ra. Nhấc cặp đùi trắng nõn của đứa nhóc lên, vật cứng đã nhẫn nại từ rất lâu lại càng lớn hơn mấy vòng bên trong huyệt thịt của thiếu niên. Nhìn gương mặt ửng hồng đào hoa của Ngụy Vô Tiện, tốc độ đút vào của Lam Vong Cơ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng ác, thậm chí đưa một tay nắm lấy hai mắt cá chân của thiếu niên, tay kia ôm chặt hai chân nhóc con lại, hung hăng đút vào huyệt thịt bên dưới mất trăm cái.

"Ư... a... Quân... Quân Thượng... đừng... Quân Thượng... nhanh quá... đừng mà... ư ư...."

Lam Vong Cơ nhìn người dưới thân đạt khoái cảm mà đỏ ngầu hai mắt, nghe tiếng Ngụy Anh không ngừng khóc lóc gọi cái tên hắn từng gọi y, y chợt ngẩn người, càng hung hăng ép hai chân thiếu niên lên ngực, cúi người gặm xuống cái miệng nhỏ nhắn đang không ngừng rên rỉ, động tác dưới thân chẳng hề dừng lại, thậm chí càng hung hãn hơn.

Ngụy Vô Tiện đã thích Lam Vong Cơ từ năm ngàn năm trước rồi, giờ đây cam tâm tình nguyện dâng mình cho y, khiến cho cơ thể hắn càng mẫn cảm hơn nhiều.

"Đau... Đừng như vậy mà... lớn quá... sâu quá..."

Lam Vong Cơ như một đứa trẻ mút lấy đôi môi diễm lệ của hắn, nhóc con xấu hổ chật vật cử động muốn trốn tránh nam nhân.

Lam Vong Cơ thấy hắn mất hết lý trí mà lắc đầu quầy quậy, nặng nề nói bên tai thiếu niên: "Miệng nói không muốn, sao còn gọi ta là Quân Thượng..."

"Không biết... nhưng rất... rất muốn gọi như vậy..." Ngụy Vô Tiện bị nam nhân kẹp chặt hai chân mà nghiêm khắc đút vào, chật vật đạt đến cực khoái.

Nghe như thế, Lam Vong Cơ thầm vui mừng, thả hai chân thiếu niên ra rồi cúi đầu gặm cắn đôi môi thoa son đỏ mọng kia. Cự vật dưới hạ thân vẫn đẩy đưa ra ra vào vào, hậu huyệt của đứa nhỏ càng lúc càng ướt, cảm giác chợt tới, Lam Vong Cơ bỗng ôm lấy đôi chân đối phương, nhanh chóng di chuyển. Càng đi sâu vào trong, hậu huyệt càng căng mịn, Lam Vong Cơ vào sâu ra nông, côn thịt đấu đá lung tung trong dũng đạo mềm mại mê người nóng hổi, mỗi lần đút vào lấy ra đều hung hăng ma sát vào một điểm bên trong Ngụy Vô Tiện.

"A... a... không, đừng, đừng... đừng chạm nơi đó... ư ư, Quân Thượng——"

Nhóc con co quắp một hồi, bắn ra một đợt tinh dịch nồng đậm. Sau khi cao trào, người Ngụy Vô Tiện mềm thành vũng nước, cặp mắt đào hoa đẫm lệ, đôi môi mọng đỏ xinh đẹp, đốt cháy cả tia lý trí cuối cùng của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ rời khỏi cơ thể nhóc con, huyệt thịt nhanh chóng bất mãn co rút nở rộng, tinh dịch màu trắng chảy ra thành dòng. Nam nhân nhìn chăm chú vào lỗ nhỏ dâm mỹ kia, huyệt thịt còn đang cao trào co rút không ngừng. Đôi mắt Lam Vong Cơ sâu thẳm, thở gấp cầm dương vật cứng rắn tiếp tục đâm vào lỗ nhỏ căng mịn. Vừa tiến vào y đã bị bao lấy chặt chẽ, tựa như nơi đó là một cái miệng đang mút lấy y vậy, lý trí bay đi mất sạch, y như biến thành dã thú, cong lưng đâm vào trong tường thịt của Ngụy Vô Tiện, sung sướng đến quên mình.

Nam nhân chỉ còn biết không ngừng đẩy thắt lưng, đâm cho nhóc con dưới thân rên rỉ không ngừng, ngay cả việc đây là tiên phủ của mình y cũng quên mất tiêu rồi, càng chẳng buồn nghĩ xem Hàm Quang Đế Quân là tên quái nào nữa.

"Ưm, đại mỹ nhân... Quân Thượng, a a... không, a!" Ngụy Vô Tiện than một tiếng, phía sau như đầy tràn đến muốn nứt ra, dũng đạo nhỏ hẹp bị một cự vật nhồi căng lên khiến hắn vừa đau lại vừa sướng.

Lam Vong Cơ nghe hắn rên rỉ như thế, chắc là chạm vào điểm nhạy cảm nhất, dương vật to lớn càng hung hăng đâm vào chỗ hơi nhô lên trong hang động, Ngụy Vô Tiện liền trợn đến trắng mắt, hầu như không kêu được tiếng nào nữa.

Lam Vong Cơ lại đỉnh hai cái, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Vô Tiện trắng bệch, vội vàng vươn tay che lấy bụng mình.

"A... đau..."

Nghe thế, Lam Vong Cơ ngừng ngay lại: "Đau ở đâu?"

Nam nhân nhìn đứa nhỏ trong ngực, lo lắng nhíu mi, chẳng lẽ mình không cẩn thận làm hắn bị thương rồi?

"Đau... đau bụng..."

Thấy nhóc con che bụng khóc lê hoa đái vũ*, Lam Vong Cơ đau lòng hôn lên bờ môi hắn, đưa hai tay xoa nhẹ xuống bụng Ngụy Vô Tiện, bàn tay ấm áp dán xuống làn da không tì vết của Ngụy Vô Tiện mà vuốt ve nhào nặn, cảm giác đau đớn lúc này mới hơi giảm bớt đi. Nhìn sắc mặt đứa nhỏ trong lòng hơi tốt hơn chút, Lam Vong Cơ càng cố gắng xoa xoa bụng cho hắn, mong hắn đỡ đau hơn.

*lê hoa đái vũ: là cụm từ được trích trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý phi, sau này được dùng với ý nói người con gái đẹp khóc cũng như hạt mưa đọng trên hoa

Lam Vong Cơ khẩn thiết hỏi: "Ngụy Anh, đã đỡ hơn chưa?"

Ngụy Vô Tiện từ từ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở gấp nói: "Ưm... thật ấm... thật thoải mái..."

Lam Vong Cơ cười nhợt nhạt, bàn tay to lớn tiếp tục đặt lên bụng thiếu niên xoa xoa, hôn hôn, thấy chân mày thiếu niên giãn ra, y mới bớt căng thẳng trong lòng.

————————TBC

tôi cười vào mặt Hàm Quang Đế Quân, chả biết ai không biết xấu hổ luôn...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro