Chương 1

Mặc dù là chủ hệ thống nhiều năm, y chưa từng trải qua thất bại. Chỉ cần là nhiệm vụ giao cho y, không có gì là không thể. Hơn nữa thành tích rất xuất sắc khiến bất kỳ ai cũng không ngờ tới.

Những hệ thống mới vào nghề còn non nớt thiếu hiểu biết sẽ luôn hỏi chủ hệ thống bí quyết thành công, và rồi vẫn như mọi khi họ được trả lời theo cùng một cách giống như các thế hệ đàn anh đã bị bắn chết trên bãi cát kia.

"Cơ bản thì dựa theo góc độ chọn của ngươi." Khi nói như vậy, chủ hệ thống hút một ngụm thuốc lá thật sâu nhìn về phía trước. Nhờ vào khả năng nhìn thấy những thăng trầm của cuộc đời, đôi mắt y dường như sáng lên những ngôi sao nhỏ của trí tuệ, nhưng điều đó cũng chẳng có ích gì.

Hết đợt này đến đợt khác những hệ thống nhỏ sau khi thất bại trước sự xô đẩy của cuộc sống dần dần trưởng thành, chỉ có chủ hệ thống vẫn không đổi. Duy trì thành tích bất bại, hút thuốc lá rẻ tiền, tiễn đi nhiều thế hệ trẻ già. Y cứ sống như vậy cho đến khi trở thành một chủ hệ thống.

Trong không gian hệ thống, chủ hệ thống luôn sống trong một khoảng không - thời gian độc lập. Y biết rằng để quản lý từng khu vực tốt hơn, những vị thần tối cao đã vạch ra một kế hoạch đặc biệt: Họ sẽ giải quyết những vấn đề không lớn cũng không nhỏ.

Lần này xem ra không phải là việc nhỏ. Chủ hệ thống nhìn chằm chằm tiểu thần linh báo tin tức bằng vẻ mặt vô cảm, thở ra một hơi khói: "Nhiệm vụ là gì?"

Tiểu thần linh có phần căng thẳng, nhưng cậu ta không hề hoảng sợ, càng nhanh chóng bình tĩnh hơn: "Mấy thế giới gần đây rơi vào hỗn loạn. Những người được chọn, lẽ ra đã đạt tới đỉnh cao của cuộc sống, cuối cùng lại bị kẻ thù giết chết vì một lý do nào đó. Toàn bộ cốt truyện đều không theo nguyên tắc ban đầu. Một khi các quy tắc bị phá hủy, sẽ gây ra sóng gió trong thế giới nhỏ, và thậm chí nghiêm trọng hơn, dẫn đến sự sụp đổ của thế giới đó."

"Vậy nên nhiệm vụ của ta là hỗ trợ những người được chọn?" Vẻ mặt của chủ hệ thống trước sau không thay đổi, y vẫn hút điếu thuốc rẻ tiền của mình.

"Không, là đi giết nhân vật phản diện."

Chủ hệ thống liếc nhìn tiểu thần linh và nói: "Tại sao lần này lại sử dụng biện pháp quyết liệt như vậy? Không phải kẻ ác cũng có nhân quả sao? Không có ai lo lắng rằng mệnh lệnh đó có thể trở nên phiền phức nếu ta xử lý hắn à?"

"Người cấp trên sẽ giải quyết sau." Tiểu thần tiên thể hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Sau tất cả, kết quả, các hệ thống chỉ đơn thuần là thành quả được tạo ra bởi những thần linh cấp trên. Ngay cả khi so sánh với các vị thần tiên đó, những người tu Đạo giáo đạt đến trạng thái giác ngộ tâm linh cao nhất, địa vị của họ vẫn tồi tệ hơn rất nhiều. Tư cách như vậy cậu chạy miệng lấy đâu ra?

Chủ hệ thống vẫn im lặng, thay vào đó chỉ đơn giản phun ra một ngụm khói dày đặc vào tiểu thần tiên. Y nhìn đối phương nghẹn ngào muốn rơi nước mắt. Trong một khắc ngắn ngủi, y thưởng thức cảnh đó rồi mới rời đi. Thật không đáng để kích động vì một tin tức. Việc hệ thống bị coi thường không phải là chuyện hiếm, trên thực tế cũng đã diễn ra khá lâu rồi. Hơn nữa, chừng nào họ vẫn tiếp tục được xem là thành quả không thể thiếu thì việc này sẽ không bao giờ dừng lại.

Một con đường trắng hình xoắn ốc dường như vô tận kéo dài xuống phía dưới, xung quanh là những vì sao mờ ảo tô điểm cho khung cảnh u ám đó. Đường càng đi xuống, ánh sáng càng tối dần. Đây là con đường mà tất cả những linh hồn đã chết nhất định đều đi qua. Và đây cũng là nơi mà các hệ thống sẽ chọn ký chủ của mình.

Nguyên tắc chọn ký chủ của chủ hệ thống luôn là ngẫu nhiên, lần này cũng không ngoại lệ. Y nhảy xuống từ tầng một, y lặng lẽ đếm đến sáu rồi dừng lại ở tầng đã chọn.

Trước mặt y, có một thanh niên, người nhợt nhạt đến mức trông anh ta thật thuần khiết. Do sự vô luân, bẩn thỉu và thối nát trong thế giới phàm trần, những linh hồn đến từ những nơi đó sẽ bị nhuộm bằng nhiều màu sắc khác nhau. Điều này sẽ làm cho các linh hồn trong suốt có thể tồn đọng lại nhiều hơn. Nhưng người này thì, màu trắng tinh khiết như vậy rõ là quá nhiều rồi.

"Ngài là ai?" Thanh niên hỏi, đưa tay chạm vào vật tồn tại dường như vô hình.

"Ta là hệ thống, còn ngươi là ký chủ tương lai của ta." Thanh niên cau mày suy nghĩ, trong trí nhớ trống rỗng không tìm được những gì tương tự vật tồn tại trước mặt, bối rối gật đầu.

Y cứ như đang bắt cóc trẻ con vậy, lần đầu tiên chủ hệ thống nghi ngờ quyết định của mình. Một cậu nhóc ngốc nghếch như vậy, thật sự có thể hoàn thành được nhiệm vụ? Chủ hệ thống nhìn xuống linh hồn nhỏ bé và yếu đuối này.

"Đưa ta đi với ngài." Cậu bé nắm lấy hư vô trong không khí và nói mang theo hy vọng.

Không biết là do thanh niên có thể chạm vào người mình, hay cảm động trước vẻ rạng rỡ trong mắt cậu, chủ hệ thống vẫn vẫy tay và đưa cậu đi.

Vì thiếu thanh niên còn khoảng trống, vị trí nhanh chóng bị một linh hồn khác lấp đầy. Các đoàn quân tiếp tục tiến lên, không bao giờ ngừng và cũng không bao giờ tan vỡ.

Đưa cậu vào không gian của mình, chủ hệ thống dò xét thanh niên trước mặt. Cậu còn quá trẻ, cần phải tăng tốc độ phát triển và trưởng thành. Trí thông minh của anh ấy không quá tệ. Vẻ ngoài của anh ta cũng có thể được coi là khả quan, chủ hệ thống không thể không thừa nhận y gần như bị cuốn hút bởi vẻ bề ngoài đó ngay lần gặp đầu tiên.

Thanh niên cảm nhận bàn tay đang ôm mình đã biến mất, lo lắng nhìn ra phía sau thì thấy một bánh bao mềm mịn, nghiêm nghị nhìn mình, trái tim cậu lập tức được chữa lành.

Cậu leo lên phía trước và vòng tay ôm lấy bánh bao nhỏ, những sợi lông mềm trắng như tuyết lướt trên làn da mịn màng của cậu khiến cậu cười thầm.

"Đang cười nhếch mép cái gì vậy?" Bánh Bao dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp chọt chọt vào trán cậu một cách tàn nhẫn. Lúc đó, y mới ngạc nhiên nhận ra rằng ngoại hình của mình đã thay đổi. Lấy trong túi ra một chiếc gương nhỏ, anh đánh giá hình ảnh phản chiếu của bản thân.

Sau đó, có một tiếng động lớn của thủy tinh vỡ vụn. Tại sao nó lại hiện lên như vậy? Vẻ ngoài của hệ thống sẽ được xác định tùy theo sở thích của ký chủ. Tất cả các ký chủ trước đó đều do tính cách trưởng thành của chủ hệ thống, họ sẽ tưởng tượng y có một giọng nói trầm và cao, cùng với một cơ thể tương đối mạnh mẽ.

Một người đàn ông vạm vỡ thì y có thể chịu đựng được, nhưng lần này là bánh bao mềm. Chủ hệ thống ghét nhất những sinh vật nhỏ bé và yếu ớt này.

"Bạch Bạch." Tâm tình vị thành niên không khỏi kêu một tiếng.

"Gọi ta là chủ hệ thống." Chủ hệ thống hít một hơi thật sâu, nén cơn tức giận bốc lên trong lòng, cố tỏ ra tử tế hết mức có thể.

"Bạch Bạch." Người thanh niên nhất quyết không thay đổi, dùng tay túm lấy lông mềm của chủ hệ thống không buông.

"Ranh con." Ký chủ mà y từng đối mặt luôn là nam nhân đã trưởng thành, hiếm khi gặp một đứa trẻ như vậy. Y hơi choáng ngợp một lúc. Một vầng hào quang màu trắng nổi lên từ móng vuốt nhỏ của y, sau đó đập nó vào cơ thể của thiếu niên.

Người thanh niên cảm thấy một cơn đau buốt quét qua toàn thân, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể đang căng ra, cùng với đó là nghe thấy âm thanh của xương cốt phát ra ngày một lớn hơn. Cậu không khỏi không buông bàn tay non nớt ra khỏi lông tơ.

Chủ hệ thống phì phèo điếu thuốc, ánh mắt như muốn rơi vào thanh niên nhưng vẫn luôn chăm chú theo dõi những thay đổi của cậu.

Thanh niên lớn lên nhanh chóng chỉ trong chốc lát, lộ ra vẻ thanh tú vô song của tuổi trưởng thành, cặp lông mày mảnh mai như khảm trên đôi mắt hình lưỡi liềm cùng với cánh môi màu anh đào bên dưới, không ngừng khiến người khác nảy sinh tham vọng khó lường.

Cảnh tượng mê hoặc này rơi vào mắt, chủ hệ thống cảm thấy thật đáng lo ngại, đẹp quá sẽ dễ gây họa. Trước đây, đã từng có một ký chủ không may vì ngoại hình quá nổi bật nên mà bị nhân vật chính bắt cóc và giam cầm cho đến chết. Nhiệm vụ lần đó gần như không hoàn thành.

Bây giờ có vẻ rắc rối hơn rồi.

Chủ hệ thống chậm rãi đi đến bên cạnh nam nhân. Lúc này, nam nhân mở đôi mắt như chứa những vì sao, mỉm cười nhìn y và nói: "Chủ hệ thống."

Thật hảo a!

Đã rất lâu rồi chủ hệ thống mới có niềm hạnh phúc trước một chuyện tầm thường như vậy, y thích thú vuốt ve bộ lông trắng của mình, đáp lại một cách nghiêm túc, "Ừ."

Nhưng y không ngờ rằng nó sẽ chuyển thành một cái ôm chặt hơn, cùng với tiếng hô trầm thấp "Bạch Bạch" mà y muốn phớt lờ nhưng không thể.

Tuy đã trưởng thành, nhưng tâm lý của cậu vẫn ngây thơ như vậy. Chủ hệ thống thở dài, tiếp tục duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, cao quý và tao nhã. Nếu gọi không đúng, ta sẽ không nói chuyện đâu.

Dù nam nhân có trêu chọc mình hay vuốt ve bộ lông của mình như thế nào, chủ hệ thống vẫn nhất quyết im lặng. Tình trạng này tiếp diễn cho đến khi nhiệm vụ bắt đầu. Với tư cách là người phụ trách nhiệm vụ, đối mặt với người thanh niên ngây ngô và ngốc nghếch này, chủ hệ thống không có bất kỳ lời giải thích gì trước khi cả hai bị ném vào thế giới.

"Tên ngươi là gì?" Chủ hệ thống hỏi.

"Bộ Bạch." Dù không nhớ bất cứ điều gì, cái tên này vẫn in sâu vào tâm trí cậu, như thể trong quá khứ chớp nhoáng, ai đó đã cất tiếng gọi cậu không biết bao nhiêu lần, vừa ngọt ngào vừa buồn bã. "Ta tên là Bộ Bạch."

Chủ hệ thống nhẹ gật đầu bằng thân hình lông mềm mịn, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó y dùng móng vuốt nhỏ của mình để kéo tay Bộ Bạch và nói: "Ngươi ở trong tiểu thế giới cẩn thận một chút. Đừng tin người khác một cách dễ dàng như vậy. Ta sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ ngươi." Ánh mắt y dịu dàng đầy tình yêu thương như một người cha.

Thế giới đầu tiên là thế giới tu chân. Nam chính từ nhỏ xuất thân từ một gia đình đông con, mang tài năng hiếm có trong thiên hạ, làm khơi dậy lòng đố kỵ và hận thù của vô số người, nhưng không thể gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho anh. Ai có thể biết rằng một cơn bão sẽ phát sinh từ một bầu trời quang đãng*. Không ngờ trong những ngày nam chính ra ngoài học việc, gia đình anh bị một đám yêu quái lang thang tận diệt, khi anh vội vàng trở về thì chỉ còn lại một mảnh phế tích, thậm chí tro cốt của những người thân cũng không kịp thu thập.

[* 天有不测风云 : Tình huống không ngờ đến.]

Về sau, nam chính dựa vào mối hận thù mà nâng cấp hạng chỉ, bắt đầu chiến đấu chống lại yêu quái. Trong khoảng thời gian này vì cố chấp quá mức chỉ lo tu hành nên nam chính nhất quyết bỏ qua tất cả những cô em gái mà anh gặp trên hành trình của mình, đến phút giây cuối cùng vẫn là con chó độc thân**.

[** 单身狗 (ngôn ngữ mạng): ám chỉ người chưa kết hôn hay đang trong một mối quan hệ (được sử dụng một cách tự ti)]

Thế nhưng, một nhân vật nam chính đầy nhiệt huyết như vậy, sau cùng bị tiêu diệt bởi cuộc tấn công của BOSS phản diện. Trong cốt truyện ban đầu, nam chính sống sót sau làn sóng tấn công đầu tiên và khi nhìn thấy vô số đồng đội của mình đã ngã xuống, anh dùng vào nỗi đau của mình để triệu tập một sức mạnh mẽ và tiêu diệt quân đội yêu quái.

Tuy nhiên, ngay lúc điểm của anh ta đã tăng lên nhiều lần, sức mạnh của Kẻ phản diện cũng tăng lên đáng gờm. Đối mặt với nhân vật chính đã thức tỉnh, hắn thậm chí không thay đổi sắc mặt, tung ra một đợt tấn công khác, khiến cuộc đời của khân vật chính hoàn toàn kết thúc. Đó là một câu chuyện buồn. 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro