3
TG8 ) Chương 3. Cha già và con gái xinh đẹp
Chương 3. Cha già và con gái xinh đẹp
Nhưng sau khi uống trà xong, Tô Tuyết phát hiện Nguyễn Kiều Kiều không chỉ không ngừng nghỉ, ngược lại còn tìm nhiều việc để làm.
Nàng trong chốc lát đứng dậy nói muốn đi vệ sinh, trong chốc lát lại nói đã đói bụng đi xuống lầu lấy trà bánh.
Cọ tới cọ lui như vậy, một ngày trôi qua rất nhanh, Nguyễn Kiều Kiều vì thế thuận theo tự nhiên đưa ra đề nghị mời Tô Tuyết ở lại dùng bữa tối.
Đề nghị này quả thực vô cùng hợp ý Tô Tuyết, nàng tức khắc vui mừng khôn xiết, bỏ qua chuyện cả ngày hôm nay bị Nguyễn Kiều Kiều lăn lộn buồn bực.
Bữa tối, Tô Tuyết ngoại trừ nhìn thấy nam chủ nhân Nguyễn Thừa An, còn chạm mặt ba ca ca của Nguyễn Kiều Kiều.
Trước đây bởi vì dạy Nguyễn Kiều Kiều học nên nàng chỉ tiếp xúc với Nguyễn Thừa An, ba người bọn họ, nàng chưa bao giờ gặp qua.
Bốn soái ca phong cách khác biệt ngồi chung một bàn, hình ảnh quá mức kinh diễm chấn động, tuy rằng Tô Tuyết là gia sư tại nhà của Nguyễn Kiều Kiều, thiên chi kiêu nữ, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cũng chỉ là thiếu nữ chưa hiểu sự đời mà thôi.
Huống chi so sánh về gia thế, tuy rằng nàng ở trong mắt người thường là bạch phú mỹ gia cảnh giàu có, nhưng ở trước mặt Nguyễn gia đỉnh cấp trong vòng, căn bản không đủ nhìn.
Nam nhân Nguyễn gia đều xuất sắc quá mức loá mắt, trong lòng Tô Tuyết cảm thấy khϊế͙p͙ đảm, hơn nữa thân thể nàng liên tục không ngừng sinh ra cảm giác khác thường, làm nàng đứng ngồi không yên, dùng cơm lúc ấy thiếu chút nữa thất thố.
"Tô tiểu thư, bên cạnh nhà ăn có toilet."
Lão đại Nguyễn gia Nguyễn Thừa Minh thân sĩ lại săn sóc nói lời nhắc nhở.
Nghe vậy, gương mặt Tô Tuyết cảm thấy thẹn đến trướng đến đỏ bừng, giữa hai chân nàng không thể hiểu sao dính ướt nhẹp, làm nàng nhịn không được ở ghế trêи xoắn tới xoắn lui, vốn dĩ nàng tưởng rằng là bà dì ghé thăm, nhưng cũng không phải.
Nàng cũng không phải nữ sinh nhỏ ngây thơ, phỏng đoán phản ứng của thân thể chính mình lại như là động ɖu͙ƈ.
Nhưng mà nàng cùng Tần Mục Nhiên yêu đương hai năm, cũng từng có tứ chi tiếp xúc, chưa bao giờ từng có cảm giác này, chẳng lẽ là bởi vì thân thể nàng thành thục, đối với Nguyễn Thừa An có tâm tư khác, cho nên chịu kϊƈɦ thích sinh ra khao khát đối với phương diện ȶìиɦ ɖu͙ƈ?
Nguyễn Kiều Kiều đem sự xấu hổ của Tô Tuyết xem ở trong mắt, am hiểu lòng người mà thay nàng giải vây.
"Đại ca, hôm nay thân thể Tô lão sư có chút không thoải mái."
Tô Tuyết vội vàng ngượng ngùng mà rũ mắt, khuôn mặt thanh lệ thoạt nhìn có chút nhu nhược động lòng người.
Chẳng qua, ba anh em Nguyễn gia, bị Nguyễn Thừa An noi theo truyền thống giáo ɖu͙ƈ hà khắc y hệt lão gia tử, rốt cuộc thân phận địa vị của Nguyễn gia, khó tránh có người có ý dùng sắc đẹp tới tiếp cận lợi dụng, cho nên bọn họ ở chuyện nam nữ truyền thống đến cũ kỹ, biểu hiện ra ngoài chính là khó hiểu phong tình.
Cho nên, lúc trước Nguyễn Thừa Minh lễ phép mà nhắc nhở cũng bất quá là cảm thấy nữ nhân này nhích tới nhích lui, ảnh hưởng bữa ăn.
Nguyễn Kiều Kiều trong lòng có chuyện, tự nhiên ăn không ngon nổi, hơn nữa nghĩ đến kế tiếp nàng có khả năng phải làm vận động kịch liệt, vẫn là ăn ít chút mới
tốt.
Nàng buông chén đũa, bốn nam nhân ở đây đều nhìn về phía nàng.
Nguyễn Kiều Kiều dưới bốn tầm mắt quan tâm nóng bỏng nhìn chằm chằm, vội vàng giải thích.
"Con mới uống trà chiều với Tô lão sư không bao lâu, không phải rất đói bụng."
Nguyễn Thừa An giữa mày nhíu lại, tựa như một người cha đối với con nhỏ tham ăn ăn đồ ăn vặt tuy rằng bất mãn rồi lại không muốn trách móc quá nặng nề, hắn bất đắc dĩ nói.
"Con còn đang tuổi lớn, không ăn cơm sao được? Buổi tối đói bụng làm sao bây giờ?"
"Con sẽ dặn phòng bếp làm chút đồ ăn khuya cho em gái."
Thân là đại ca, khi Nguyễn Thừa An không ở đây, Nguyễn Thừa Minh liền chủ động gánh vác trách nhiệm chiếu cố giám sát Nguyễn Kiều Kiều, nghiễm nhiên giống một nửa gia trưởng.
"Em gái thích uống sữa bò, phòng bếp làm xong con đưa cho em ấy."
Nhị ca Nguyễn Thừa Thư tự nhiên mà gia nhập trò chuyện, tự an bài nhiệm vụ cho chính mình.
Nguyễn Thừa Giác nhỏ nhất lúc này trực tiếp đứng lên, bên môi hắn ngậm cười, đôi tay thân mật mà vòng đến sau lưng Nguyễn Kiều Kiều ôm lấy nàng, hắn còn nhỏ tuổi liền lớn lên vô cùng yêu nghiệt, một đôi mắt đào hoa cười cong thành vầng trăng non, ánh mắt nóng bỏng, câu hồn nhϊế͙p͙ phách, Tô Tuyết lập tức có chút nhìn đến ngây người.
Không thể không nói, ba anh em Nguyễn gia, cho dù có hào quang của Nguyễn Thừa An bao phủ, nhưng giá trị nhan sắc và khí chất lại không thua kém, rốt cuộc nam nhân ở độ tuổi khác nhau thì mị lực cũng theo phong cách khác nhau.
Tỷ như văn nhã tuấn dật như Nguyễn Thừa Minh, dáng người thẳng tắp, cả người sơ mi trắng quần tây đen không chút cẩu thả, cử chỉ tác phong giống thân sĩ Anh quốc, lộ ra loại trời sinh quý tộc kiêu căng cùng lãnh đạm.
Nguyễn Thừa Thư lại là một thân quần áo ở nhà thoải mái màu xám nhạt, cả người thoạt nhìn thanh thản tản mạn, một đầu tóc nâu thoạt nhìn mềm mại mượt mà, giống như con mèo lười biếng, nhưng sắc bén trong mắt chợt lóe, rồi lại giống con báo che dấu ngụy trang cực tốt, làm người không dám khinh thường nửa phần.
Nhưng ngũ quan tinh xảo nhất chính là Nguyễn Thừa Giác, làm Tô Tuyết thấy đều nhịn không được cảm thán, sao lại có con trai lớn lên đẹp như vậy?
Cái này làm cho con gái làm gì còn có đường sống?
Nguyễn Kiều Kiều làm trăng sao mà nam nhân một nhà này yêu thương chiều chuộng, Tô Tuyết thật sự hâm mộ lại ghen ghét.
Ánh mắt Nguyễn Thừa An lạnh lùng, dừng ở trêи cánh tay Nguyễn Thừa Giác ôm lấy Nguyễn Kiều Kiều, không biết là nhận thấy được cha không vui, hay là Nguyễn Thừa Minh cũng cảm thấy giữa anh em thân mật như vậy không ổn.
"Thừa Giác, em cùng Kiều Kiều đều trưởng thành, không thể giống khi còn nhỏ không có đúng mực như vậy."
Tuy rằng bọn họ coi Nguyễn Kiều Kiều che chở như em gái, nhưng nàng không có quan hệ huyết thống với ba người bọn họ.
Nguyễn Thừa Giác bằng tuổi Nguyễn Kiều Kiều, hiển nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên, bị anh cả răn dạy, hắn lại ôm Nguyễn Kiều Kiều quơ quơ, đỉnh đạc hỏi.
"Kiều Kiều, em không thích ca ca như vậy sao?"
Ở dưới cái nhìn tử vong của Nguyễn Thừa An, Nguyễn Kiều Kiều lại ngược gió gây án, xì cười một tiếng.
"Sẽ không nha, em thích Thừa Giác ca ca."
Lời nói của nàng, làm không khí nháy mắt đình trệ vài giây, Nguyễn Thừa Thư không nhanh không chậm hỏi.
"Tiểu Kiều Kiều bất công, nhị ca đối với em không tốt sao?"
Nguyễn Thừa Thư lập tức đem bữa tối biến thành chiến tranh tranh sủng, cục diện có chút loạn, Nguyễn Kiều Kiều lại là kiểu tính tình e sợ cho thiên hạ không loạn.
"Các anh đều đối với em rất tốt, cho nên em đều thích nha! Nhưng mà thích nhất vẫn là Thừa Giác ca ca, bởi vì đều là anh ấy chơi với em."
Đúng lúc này, phát ra một tiếng vang thanh thúy của đồ sứ rơi vỡ.
"Kiều Kiều, lên lầu, cha có chuyện muốn nói với con."
Đối mặt Nguyễn Thừa An cả người phóng xuất ra khí tràng lạnh lẽo âm u, Nguyễn Kiều Kiều lộ ra biểu tình vô tội mờ mịt.
Hai người lên lầu, Nguyễn Thừa Giác cười rộ lên.
"Sao lại cảm thấy Nguyễn Thừa An như là ghen tị?"
Hiện tại Nguyễn Thừa Giác đang vào thời kỳ phản nghịch, cho nên nói chuyện có chút không lớn không nhỏ, Nguyễn Thừa Minh cùng Nguyễn Thừa Thư lại ánh mắt trầm xuống, lo lắng Nguyễn Kiều Kiều bị trách phạt, đồng thời trừng mắt nhìn Nguyễn Thừa Giác liếc mắt một cái, đây là thứ chỉ sợ cục diện không loạn.
Cảm tình giữa ba anh em nói tốt cũng tốt, nhưng mà nếu liên lụy đến Kiều Kiều, tình cảm anh em liền không còn sót lại chút gì.
Chuyện này một mặt có liên quan đến cách giáo ɖu͙ƈ của Nguyễn Thừa An, một mặt là vì Nguyễn Kiều Kiều từ nhỏ liền đáng yêu đến giống như thiên sứ.
Ba nam nhân mấy năm nay cũng gặp không ít nữ nhân bên ngoài, có chút ong bướm bổ nhào về phía bọn họ, làm cho bọn họ tránh còn không kịp, đã từng không có làm gì cũng gặp xui xẻo, trách phạt đáng sợ của Nguyễn Thừa An làm lòng người ái ngại.
Bọn họ càng thêm cảm thán, ăn sâu bén rễ mà cho rằng, vẫn là em gái đáng yêu nhất, những yêu diễm đồ đê tiện bên ngoài không bằng đầu ngón chân của Kiều Kiều.
Phỏng chừng ba anh em làm sao cũng sẽ không nghĩ đến, lo lắng em gái Kiều Kiều bị trách phạt, lúc này ngồi ở trêи bàn sách, cha già nghiêm khắc của bọn họ đang nắm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, đem đầu ngón chân trơn bóng trắng nõn của nàng ngậm ở trong miệng ɭϊếʍ láp.
Lúc này nội tâm Nguyễn Kiều Kiều cũng đã chịu kinh hách một vạn lần, Nguyễn Thừa An này nhìn như phong lưu phóng khoáng, chẳng lẽ còn là còn có yêu thích bất lương sao hả
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro