Chương 18
Đến mà xem Chu trang chủ lại mềm lòng rồi.
.
Thanh Phong kiếm phái xây dựng trên núi, nằm ở ngọn núi cao nhất, hầu như khuất trong mây.
Chu Tử Thư lẳng lặng đứng một mình bên vách núi.
Bên người có gió thổi, trên tay cầm bầu rượu, là một khoảnh khắc mãn nguyện khó có được.
Đưa mắt nhìn xa, một mảnh tĩnh lặng bình yên.
Quả nhiên, ánh trăng sáng sau khi rửa qua máu tươi, có lẽ mới càng thêm thuần túy.
Chu Tử Thư uống rượu, đột nhiên có chút cảm khái. Đều nói ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, nhưng mà nơi này, lại có thể khiến ngàn dặm sương khói đều trở nên đáng giá.
Giờ phút này... Hẳn nên cảm thấy vui vẻ nhỉ?
Không, y biết rõ, cũng không có.
Chẳng qua cũng chỉ giống như rất nhiều lần trước đây, từng bước một hoàn thành những việc muốn làm, quá trình không có gì ngoài ý muốn, kết quả lại càng hợp tình hợp lí.
...Thật sự không có việc gì ngoài ý muốn ư?
Cái thứ ngoài ý muốn đó bây giờ vẫn còn nằm trong sơn động kia kìa.
Chu Tử Thư nhìn bầu rượu đã móp méo trong tay mình, phảng phất mang theo chút độ ấm quen thuộc.
Trong nội tâm có một loại tâm tình chẳng phân biệt được rõ ràng, tựa như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, lưu lại một chút dấu vết mềm mại ở cõi lòng nguội lạnh đã lâu, rồi lại rất nhanh biến mất, vô tung vô ảnh.
Tiếng bước chân không hề che giấu vang lên từ phía sau, vừa đúng lúc cắt đứt luồn suy nghĩ của y.
Chu Tử Thư quay người, rất nhanh đã thấy rõ người tới, "Phạm trưởng lão."
Phạm Hoài Không vẫn mặc bộ y phục như trước, thần sắc có chút mỏi mệt, "Chu thủ lĩnh."
Ông đi đến trước mặt Chu Tử Thư, lấy ra một túi gấm nhìn qua bình thường không đáng chú ý từ trong tay áo, "Đây là thứ tìm được từ trong mật thất của chưởng môn sư huynh... chưởng môn tiền nhiệm của phái ta."
Chu Tử Thư nhận lấy, không nhìn, chỉ cất vào trong ngực, "Đa tạ."
Phạm Hoài Không trầm mặc đứng cạnh y, cũng phóng ánh mắt về phương xa bao la mờ mịt.
Hơn nửa ngày, ông thở dài, "Vốn là chuyện nhà trong phái, lại còn phải nhờ Chu thủ lĩnh hao tâm tổn trí, thật sự hổ thẹn."
Chu Tử Thư cũng không nhìn ông, trong lời nói mang theo ý cười, "Yêu ma quỷ quái mất mặt hoành hành mà thôi, Phạm trưởng lão thế nhưng lại trách ta xen vào việc của người khác ư?"
Phạm Hoài Không lắc đầu, vô cùng chân thành, "Bệnh ngoan cố thì cần trừ cỏ tận gốc, bản thân ta vô lực, làm sao dám không cảm động và biết ơn thầy thuốc? Chu thủ lĩnh, trên dưới Thanh Phong phái đều thiếu nợ ngài một nhân tình."
Chu Tử Thư lúc này mới nhìn ông, rốt cuộc cười cười, "Phạm trưởng lão không cần lo lắng, chẳng qua là... về sau mong ngài chiếu cố A Tương cô nương thật tốt."
Vì môn phái cần chấn chỉnh lại nên Phạm Hoài Không có rất nhiều sự vụ phải xử lí, rất nhanh đã rời đi.
Chu Tử Thư lại đứng bên đỉnh núi một hồi lâu, thẳng đến khi sắc trời dần tối.
Bầu rượu chẳng biết từ lúc nào đã trống rỗng, y bất đắc dĩ cười cười, thầm nghĩ cũng nên trở về nhìn xem cái thứ ngoài ý muốn đến bây giờ vẫn chưa tỉnh kia.
Trên dưới Thanh Phong phái đều dùng lễ đối đãi bọn họ, Chu Tử Thư xuống núi tùy tiện dùng chút đồ ăn, sớm đã có đệ tử làm việc thỏa đáng chuẩn bị sẵn cháo loãng, hỏi khi nào thì có thể mang đến cho vị Ôn công tử kia.
Chu Tử Thư chỉ cảm ơn ý tốt của cậu, chính mình bưng đồ ăn đi đến sơn động phía sau núi.
Thiên Song ám vệ vô cùng tận chức tận trách gác cửa, bất luận là đệ tử Thanh Phong phái hay Cố Tương và Tào Úy Ninh đến đều đối xử như nhau, chặn lại bên ngoài, nghe nói về sau Phạm Hoài Không tự mình đến khuyên thì họ mới rời đi.
Chu Tử Thư phất nhẹ tay, hai người kia thấy thế lập tức hành lễ, thân ảnh lặng yên không chút tiếng động biến mất.
Một lát sau lại có một người bước vào, quỳ một gối xin chỉ thị, "Thủ lĩnh, lúc trước hai người Hồng Phi, Hồng Tiệm được phái đi bảo hộ Tào Úy Ninh thiếu hiệp và Cố Tương cô nương..."
Chu Tử Thư dừng bước, ánh mắt lạnh lùng, "Hai ám vệ cao đẳng của Thiên Song liên thủ mà vẫn để cho Mạc Hoài Dương bắt người đi. Như thế nào, bây giờ còn có mặt mũi xin tha ư? Lĩnh phạt theo quy củ."
Dù đã trải qua một hồi tu sửa nhưng điều kiện trong sơn động vẫn đơn sơ.
Sở dĩ không cho người nào đưa Ôn Khách Hành đến sương phòng phía trước núi là bởi vì thương thế của hắn quả thực nghiêm trọng, không nên di chuyển mà thôi.
Tuy hắn nói với Cố Tương rằng "Đều chỉ là vết thương ngoài da" để nàng an tâm, nhưng cho dù không tính những vết thương trước đây đi chăng nữa thì hắn cũng đã chịu một chưởng của Mạc Hoài Dương, làm sao có thể không có nội thương chứ?
Chu Tử Thư nghĩ vậy, lại lần nữa bắt mạch cho hắn.
Khá tốt, ít nhất so với buổi trưa cũng không nghiêm trọng thêm.
Nên gọi hắn dậy ăn chút gì đó, Chu Tử Thư nghĩ như vậy, giải huyệt cho hắn rồi vỗ vỗ bờ vai.
Ước chừng vì vô cùng suy yếu nên Ôn Khách Hành vất vả cả buổi mới tỉnh lại.
Dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn dầu, chỉ thấy hắn chậm rãi mở mắt ra, cũng không biết nhìn thấy gì, trong mắt lộ vẻ ôn nhu và quyến luyến.
Chẳng qua chỉ là một lát.
Chợt, trong đôi con ngươi xinh đẹp kia hiện ra một tia mê mang, sau đó ánh sáng mang theo chút tình cảm ấm áp cũng dần phai nhạt.
Ngay lúc Chu Tử Thư thất thần, rõ ràng hắn suy yếu đến nỗi đứng dậy cũng khó khăn, vậy mà lại mạnh mẽ chống đỡ quỳ rạp xuống trước mặt y, "Thuộc hạ... bái kiến trang chủ."
Tiếng nói của hắn nhẹ đến nỗi gần như hòa vào không khí, nghĩ cũng biết giờ phút này chỉ sợ hít thở cũng mang theo một hồi khí huyết cuồn cuộn.
Chu Tử Thư lẳng lặng nhìn hắn hồi lâu, "Đứng lên đi."
Ôn Khách Hành vẫn đoan chính mà quỳ, ánh mắt rơi vào bàn đá xanh trước mặt, "Thuộc hạ không dám. Thuộc hạ... muốn mạo muội hỏi..."
Chu Tử Thư làm sao không hiểu tâm tư của hắn được, "Cố Tương không có việc gì, bây giờ đang nghỉ ngơi dưới núi cùng Tào Úy Ninh."
Ôn Khách Hành lộ ra biểu tình yên tâm, lại cúi đầu, "Tạ trang chủ. Chuyện hôm nay... thỉnh trang chủ trách phạt."
Chu Tử Thư cảm thấy bản thân có chút kì quái, giờ phút này không biết vì sao tự dưng lại cảm thấy bực mình, "Ồ?"
Vẻ áy náy trên mặt Ôn Khách Hành không giống làm bộ, "Thuộc hạ không nên mạo muội ra tay, ngược lại làm rối loạn bố trí của trang chủ."
Ngữ khí của Chu Tử Thư hơi lạnh, nghe không rõ hỉ nộ, "Ngươi không tin ta sẽ cứu Cố Tương."
Lời này không có nửa phần ý tứ nghi vấn mà là chắc chắn trần thuật sự thật, điều này khiến vẻ xấu hổ trên mặt Ôn Khách Hành càng sâu, "Là thuộc hạ bị sương mù che mắt."
Chu Tử Thư cong khóe môi không có chút độ ấm, "Vậy thì, không nghe theo lệnh, phải phạt như thế nào?"
Ôn Khách Hành vẫn cụp mắt, "Chịu năm mươi roi."
Hắn cảm thấy thật sự hổ thẹn, sự hổ thẹn này khiến hắn có thể thản nhiên tiếp nhận bất kì trách phạt gì. Chẳng qua là... lần này tuy không sử dụng cây roi trước đó ở Thiên Song, nhưng với tình huống thân thể hắn hiện giờ, chỉ sợ mới chịu phạt một nửa đã sống không nổi.
Chu Tử Thư trầm mặc hồi lâu, coi như rốt cuộc cũng thưởng thức đủ, nhạt giọng, "Chắc chắn không trốn được hình phạt, đợi đến khi trở lại Tứ Quý Sơn Trang thì tự mình đi lĩnh phạt."
Dứt lời, không cho hắn cơ hội cãi lại, trực tiếp ôm người đứng lên.
Thấy hắn kinh sợ dường như còn muốn quỳ, y liền thuận miệng nói, "Thích quỳ như vậy thì không bằng đi ra ngoài quỳ, gọi mọi người trong Thanh Phong phái đến xem. À, tốt nhất cũng gọi cả Tào Úy Ninh và Cố Tương đến."
Ôn Khách Hành quả nhiên không dám cử động nữa, Chu Tử Thư lúc này mới hài lòng chỉ chỉ đồ vật trên bàn, "Hôm nay cho phép ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
Ôn Khách Hành thức thời đi đến bên cạnh bàn, cũng không dám ngồi, "Trang chủ...". Ánh mắt hắn rơi vào quạt xếp bị đặt ở đầu giường, "Hôm nay ở trước núi, ta..."
Hắn ấp úng nói, Chu Tử Thư cũng rất nhanh đã hiểu, nghiền ngẫm chơi cây quạt của Ôn Khách Hành, mở ra lại khép vào, rồi tiếp tục mở ra nhìn kĩ càng, lại giống như căn bản không hề để tâm, chẳng qua chỉ là cố ý muốn đối phương sốt ruột.
Thẳng đến khi Ôn Khách Hành đứng ngồi không yên, mới chậm rãi mở miệng, "Ôn Khách Hành, nếu lại còn ngu xuẩn để người khác nắm thóp, khiến chính mình trở nên không cách nào biện bạch như vậy, ta sẽ thật sự không cứu ngươi."
Y vô tình nói xong câu này, không liếc nhìn hắn, quay người đi ra khỏi sơn động.
Trước núi có người an bài sương phòng cho y, Chu Tử Thư lại chỉ cho người sắp xếp một sơn động khác thành một nơi ở tạm.
Giờ phút này sau núi cũng không có những người khác, y tìm một nơi sáng sủa, lấy ra túi gấm mà Phạm Hoài Không đưa.
Đồ vật trong túi gấm rất nhanh đã rơi vào lòng bàn tay, sáng óng ánh, xúc cảm hơi lạnh.
Đúng là Lưu Ly Giáp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro