Chương 27

Thứ vỡ nát không chỉ có sáo ngọc, mà còn cả tim của Ôn Khách Hành.

Hắn biết rõ, với tư cách thủ lĩnh của một tổ chức như Thiên Song hay Quỷ cốc, phải nghiêm khắc với thuộc hạ, lại càng cần nghiêm khắc với chính mình.

Muốn ngồi vững vàng vị trí này, muốn hết thảy đều tuân theo kế hoạch của mình, vậy thì không được phép mềm lòng hết lần này đến lần khác, quyết không thể liên tiếp phạm sai lầm giống nhau.

Chu Tử Thư gõ nát sáo ngọc, không chỉ cảnh cáo hắn nhìn rõ thân phận hiện tại, mà còn là cắt đứt đường lui cuối cùng của hắn.

Ôn Khách Hành chưa từng nghĩ đến, hắn cố gắng sắm vai một thuộc hạ tốt, dù chịu nhiều trách phạt như vậy, kì thật trong nội tâm, hắn vẫn theo thói quen ỷ lại vào việc hắn và y từng có một đoạn tình cảm đặc biệt.

Hắn đã từng mưu cầu, cũng từng cầu mà không được.

Hắn đã từng quỳ, thậm chí cũng từng bị phạt trước mắt người khác.

Thế nhưng, cho dù là thời điểm đau đớn nhất, cho dù là lúc tự mình đóng Thất Khiếu Tam Thu Đinh lên vai, cho dù là, khi hắn tự ý hành động, hắn cũng dường như, chưa từng nghĩ tới, Chu Tử Thư sẽ thật sự giết hắn.

Mặc dù hắn đã từng nghĩ đến việc giả chết, thế nhưng chưa từng nghĩ, Chu Tử Thư sẽ thật sự giết hắn.

Nếu quả thật chẳng qua y chỉ là thủ lĩnh, hắn chỉ là thuộc hạ, hắn cần gì phải như vậy, lại làm sao dám như thế này?

Người kia hết lần này đến lần khác tức giận không kiềm được, hết lần này đến lần khác hoài nghi thăm dò, hết lần này đến lần khác nhẫn tâm trách phạt.

Nhưng y chưa một lần hạ sát chiêu, chưa một lần đuổi tận giết tuyệt.

Hắn đã từng mình đầy thương tích, đã từng nội tức hỗn loạn, nếu không được người kia buông tha và chăm sóc, chỉ dựa vào một ý niệm không muốn chết, không dám chết trong đầu hắn, liệu hắn có thật sự sống được đến bây giờ không?

Ôn Khách Hành vẫn cho rằng hắn đang nỗ lực làm thuộc hạ, trở thành một thuộc hạ cũng không sao.

Nhưng hiện tại xem ra, chức thuộc hạ này, cũng không đơn thuần.

Đối với Chu Tử Thư mà nói, lúc tình yêu không còn trong đầu, những chuyện đã trải qua bất quá chỉ như chuyện xưa miêu tả trong sách, khô cằn, cứng nhắc lại vô dụng, mờ mịt mà xa xôi.

Nhưng sai lầm trước mắt là chân thật, hắn không chịu thẳng thắn thành khẩn là thật, tự ý hành động cũng là thật.

Giữ lại một thuộc hạ như vậy, quá nguy hiểm.

Đặc biệt là sau khi chính y cũng ý thức được y đang dần mềm lòng.

Những thứ này, Ôn Khách Hành ngay tức khắc đã hiểu.

Nhưng hắn vẫn không khỏi run rẩy, dùng hai tay nhặt cây sáo ngọc đã vỡ làm đôi lên, khi Chu Tử Thư bắt đầu thật sự theo quy củ ngoan lệ trách phạt, hắn vừa run giọng đếm số, vừa lần đầu tiên, lệ rơi đầy mặt.

Sự tình trên thế gian này, hơn phân nửa một khi đã bỏ lỡ thì rất khó để tìm lại.

Mà hắn, vẫn luôn là một người lỡ dịp, không đúng thời điểm.

Chu Tử Thư khống chế lực đạo và tiết tấu trách phạt, không hề thay đổi.

Y nhìn Ôn Khách Hành siết chặt hai mảnh sáo ngọc trong tay, hỏi hắn: "Ôn Khách Hành, tiếp tục chịu phạt, hay là hiện tại rời khỏi đây?"

Y nhìn cạnh sáo ngọc vỡ nát đâm vào hai tay Ôn Khách Hành khiến máu tươi đầm đìa, hỏi hắn: "Ôn Khách Hành, tiếp tục chịu phạt, hay là hiện tại rời khỏi đây?"

Y nhìn Ôn Khách Hành nước mắt đầy mặt, vẫn luôn không ngừng rơi lệ, hỏi hắn: "Ôn Khách Hành, tiếp tục chịu phạt, hay là hiện tại rời khỏi đây?"

Y nhìn Ôn Khách Hành gắng gượng chống đỡ, lại tiếp tục đoan chính quỳ thẳng, hỏi hắn: "Ôn Khách Hành, tiếp tục chịu phạt, hay là hiện tại rời khỏi đây?"

...

Mỗi một lần, câu trả lời của Ôn Khách Hành, đều là, "Thật xin lỗi."

Không còn là "Thuộc hạ biết sai", không hề có "Thỉnh trang chủ trách phạt".

"Ôn Khách Hành, một cơ hội cuối cùng, hiện tại ngươi vẫn còn có thể rời đi."

Chu Tử Thư dùng tư cách thủ lĩnh để thực hiện hình phạt, không hề bỏ qua, không hề nhẹ tay.

Lúc này Ôn Khách Hành rốt cuộc không cách nào cắn răng duy trì tư thế, lại khóc không thể ngừng.

Mỗi lần trách phạt đều không hề mang theo chút tình cảm nào, khiến cho Ôn Khách Hành vừa sợ hãi lại vừa khổ sở.

Nếu như không giả vờ làm một thuộc hạ đơn thuần được, vậy thì không bằng thẳng thắn đối diện với chính mình.

"Ta không đi... Ta không có nơi để đi... Huynh đừng... đuổi ta đi..."

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành rốt cuộc không còn giả vờ giả vịt, chịu nhả ra một lời thật lòng, bại lộ dáng vẻ yếu ớt.

Không còn là người y không cách nào nắm bắt được, rốt cuộc cũng lộ ra một chút bộ dáng thức thời của thuộc hạ.

Nếu đã như vậy, cũng chưa chắc không thể giữ hắn lại.

"Coi như ngươi thông minh, chưa từng có ai sống sót rời khỏi Thiên Song được." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tử Thư không hề có nét cười, y vừa nói vừa chậm rãi lướt qua tất cả vết thương trên người Ôn Khách Hành, mang theo một chút lưu luyến không thể phát hiện được, "Ôn Khách Hành, đến phía sau núi, ngoan ngoãn canh giữ nghĩa trang đi. Đi ngay trong hôm nay, nếu không có lệnh, không cho phép đến gần trang viên."

Thuộc hạ phạm sai lầm phải trừng phạt như thế nào, Chu Tử Thư biết rõ, Ôn Khách Hành cũng biết rõ.

Sau khi nghe phán quyết, Ôn Khách Hành nhịn không được run rẩy, cả trái tim dường như đều bị đào ra.

Thì ra, thật sự vô tình, không phải nằm ở lời lẽ hung ác và trách phạt đau đớn, mà là, dựa theo quy củ mà làm, không nhiều không ít, một chút cũng không tha.

Đến một điểm đặc biệt cũng không có.

Nghĩa trang phía sau núi tịch mịch, Ôn Khách Hành ngồi ở đó, ngẩn ngơ trải qua một tháng.

Chu Tử Thư thật sự không hề đến dù chỉ một lần.

Lệnh truyền gọi của trang chủ, một lần cũng không đến.

Thay vì nói là trông coi nghĩa trang, chi bằng nói là một hồi lưu đày.

Nghĩa trang rộng lớn như vậy, chôn cất sư phụ của hắn và Chu Tử Thư, chôn cất các tiền bối và tổ tiên qua nhiều thời kì của sơn trang.

Ôn Khách Hành thường thường hoài nghi, chính bản thân hắn, có phải hay không, đã thật sự biến mất trong cuộc sống của Chu Tử Thư.

Vô luận là Tứ Quý Sơn Trang, hay Thiên Song, hay Quỷ cốc, đều là những nơi thông hiểu chuyện trên giang hồ.

Thế nhưng hắn, nhị đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang, thuộc hạ của Thiên Song, cốc chủ ngày xửa của Quỷ cốc, hôm nay đến cả Chu Tử Thư đang làm gì, cũng không biết.

Hiện tại, ngay cả những lần trách phạt không hề lưu tình kia, cũng chỉ là chuyện đã từng.

Ôn Khách Hành không phải chưa từng nghĩ tới, tìm cách khiến Chu Tử Thư chú ý đến hắn thêm một lần.

Thế nhưng, hắn sợ sẽ thật sự bị đuổi đi, đến cuối cùng ngay cả cơ hội được chôn cất ở nơi này cũng không có.

Trước mặt là mộ của sư phụ và các tiền bối, hắn không muốn nửa đời trước phản nghịch bất hiếu, nửa đời sau vẫn lặp lại sai lầm tương tự.

"Ôi... Người khác bận rộn muốn chết, ngươi thì thật nhàn nhã." Đêm khuya, Hạt Vương lén đến, vô thanh vô thức xuất hiện bên người Ôn Khách Hành. "Lúc nghe được tin tức ta còn không tin, ngươi lại thật sự đã trở thành bộ dáng chán nản như thế này."

Lần đầu tiên người lạ đến gần như vậy nhưng Ôn Khách Hành lại không phát hiện trước.

Ôn Khách Hành theo bản năng trở nên căng thẳng, rồi lại thả lỏng, "Ngươi đã đáp ứng ta, nếu ta đánh cược thắng, ngươi sẽ không ra tay với người bên cạnh ta nữa."

"Bên cạnh ngươi?" Hạt Vương nhìn bia mộ xung quanh, "Bên cạnh ngươi còn có người sống ư?"

Một tia sáng cuối cùng mạnh mẽ chống đỡ trong mắt Ôn Khách Hành cũng tắt đi.

Ngày xưa hắn có thể khẩu chiến trăm hiệp với Diệp Bạch Y mà không rơi xuống thế hạ phong, hôm nay, lại một câu cũng không thể phản bác Hạt Vương.

"Tim lạnh mặt lạnh, quả nhiên đã thay lòng đổi dạ." Vẻ mặt Hạt Vương như thể tiếc hận Ôn Khách Hành không hăng hái tranh giành, "Ngươi vẫn còn nguyện vì y mà trở thành một người trông nom nghĩa trang hèn mọn như thế này à?"

Ôn Khách Hành nhíu mày, "Ngươi đến ôn chuyện với ta?"

Hạt Vương ngồi xổm bên người Ôn Khách Hành, "Ta đến đánh cược với ngươi."

"..." Tâm lặng như nước, "Đánh cược gì? Ta còn có thứ gì đáng giá?"

"Đánh cược ngươi, có đáng giá để y dâng ra một khối Lưu Ly Giáp cuối cùng hay không." Hạt Vương vung tay áo, quay người đã biến mất.

Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm vào vài miệng vết thương chưa lành trên người.

Giá trị ư?

Hạt Vương, chỉ sợ, ngươi thật sự đã chọn sai đối tượng rồi.

Ôn Khách Hành không biết Hạt Vương đến cùng đã hạ độc gì lên người hắn.

Chẳng qua là từ hôm đó trở đi, mỗi ngày hắn đều gặp ảo giác, hàng đêm đều nằm mộng nói mớ.

Khi hắn mở to mắt, Chu Tử Thư vẻ mặt lãnh đạm nhìn hắn, hỏi hắn ngươi là ai, nói ngươi đi đi, ta không biết ngươi;

Khi hắn nhắm mắt lại, Chu Tử Thư trên người máu chảy đầm đìa, hiện rõ vết đinh, bờ môi tái nhợt ho ra từng ngụm máu tươi.

Khi thanh tỉnh, những vết thương chưa lành và Thất Khiếu Tam Thu Đinh tranh nhau mang lại đau đớn, phảng phất như muốn xé cả thân thể lẫn thần trí của hắn thành từng mảnh nhỏ;

Lúc hắn ý thức mơ hồ, Chu Tử Thư mặt không chút huyết sắc nằm trên giường, cho dù hắn cố gắng truyền nội lực đến mức nào, cũng không có biện pháp ngăn cản cơ thể y càng lúc càng cứng lại.

Không có ai đến cứu hắn, không có ai đến cứu A Nhứ.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, hắn nhắm mắt lại, yên tĩnh như đã ngủ, đến cuối cùng cũng không có cách nào tỉnh lại;

Hắn chỉ có thể vô lực cảm thấy thân thế bắt đầu lạnh như băng, không có nửa phần ấm áp.

Thậm chí, những vết thương do Thất Khiếu Tam Thu Đinh tạo ra trên người hắn cũng không hề lưu lại vết máu, mà lại trở thành vết sẹo nguội lạnh.

A Nhứ...

Y nằm ở nơi đó, không bao giờ cử động nữa.

.

Lời tác giả: Mỗi lần Chu thủ lĩnh cho hắn lựa chọn, lời đầu tiên hắn nói vẫn luôn là "Tiếp tục chịu phạt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro