Chương 39
Thật vất vả mới có được một đêm kinh mạch không bị Thất Khiếu Tam Thu Đinh tra tấn, Ôn Khách Hành lại theo thói quen, đến giờ Tý liền tỉnh táo lại.
Da thịt trên đầu vai bị xé rách, sau khi hắn tỉnh dậy, cơn đau trở nên vô cùng rõ ràng.
Còn có thứ khác cũng rất rõ ràng, chính là nội lực đang liên tục được truyền vào cơ thể hắn từ phía sau, vừa ôn nhu lại vừa hòa hoãn.
Không cần quay đầu lại hắn cũng biết là ai.
Đó là lòng bàn tay mang theo độ ấm mà hắn quen thuộc, là hô hấp và hương vị mà hắn quen thuộc, duy độc thuộc về người kia.
Thế nhưng, khi Ôn Khách Hành quay đầu, lại nhìn thấy một Chu Tử Thư không quen thuộc.
Y vẫn mặc đồng phục của Thiên Song, tóc tai vào nếp không hề rối loạn.
Thế nhưng cả khuôn mặt y đều là vẻ đau lòng và tự trách nồng đậm không thể xua tan, đôi mắt y đỏ bừng, giờ phút này lệ rơi đầy mặt.
Lưng eo y thẳng tắp, ngồi xếp bằng vận công.
Thế nhưng lồng ngực y lại ẩn nhẫn run rẩy, dưới đáy mắt không giấu được vệt thâm đen làm bại lộ sự mệt mỏi của y.
Trước đây Ôn Khách Hành từng thấy Chu Tử Thư yếu ớt, thấy Chu Tử Thư rơi lệ, thấy Chu Tử Thư bị thương, cũng đã thấy Chu Tử Thư kêu đau.
Về sau, Ôn Khách Hành lại gặp Chu Tử Thư lạnh lùng, gặp Chu Tử Thư uy nghiêm, gặp Chu Tử Thư hung ác, cũng đã gặp Chu Tử Thư vô tình.
Thế nhưng, hắn chưa thấy qua Chu Tử Thư mặc đồng phục Thiên Song thút thít nỉ non.
Cũng chưa từng thấy qua Chu Tử Thư mỏi mệt đến gần như không giơ tay lên nổi.
Ôn Khách Hành cứ nghiêng đầu sững sờ như vậy.
Chu Tử Thư tựa hồ cảm thấy Ôn Khách Hành tỉnh lại, cũng không giấu đi dáng vẻ của chính mình vào thời khắc này.
Y do dự một chút, cuối cùng vẫn không buông hai tay đang vận công cho hắn, không che lấp vẻ yếu ớt lặng lẽ lộ ra.
Tùy ý để cho Ôn Khách Hành nhìn thấu chính mình.
"Lão Ôn, có phải rất đau hay không?" Chu Tử Thư hỏi, thanh âm kia run rẩy mà ôn nhu, cẩn thận từng li từng lí mang theo tất cả thương tiếc.
Kinh mạch từng bị Thất Khiếu Tam Thu Đinh phong bế nay đang được nội lực chậm rãi khơi thông.
Còn lại, bất quá chỉ là vết thương da thịt mà thôi.
Có thể đau bao nhiêu chứ?
Có thể so sánh với sự đau lòng vào giờ phút này ư?
Không biết qua bao lâu, đại khái là đến khi cảm nhận được người sau lưng thật sự không chống đỡ nổi nữa, Ôn Khách Hành mới tìm về được chút ý thức thanh tỉnh.
"Nghỉ ngơi một chút đi, huynh không chịu nổi." Ôn Khách Hành quay đầu lại, không dám nhìn y.
Hắn không biết vào lúc hắn mê man người nọ đã giúp hắn vận công bao lâu, nhưng với nội lực của Chu Tử Thư, có thể khiến y kiệt sức như vậy, thời gian tuyệt đối không ngắn.
Cây đinh cắm trong bả vai rất lâu bị rút ra lưu lại cảm giác trống rỗng, ngay cả trong lòng cũng có chút vắng vẻ.
Đến cùng Chu Tử Thư cũng không nghe hắn, mãi đến khi vận công hoàn tất một vòng mới thu hồi cánh tay.
Chỉ là, từ lúc Ôn Khách Hành tỉnh lại, y liền không rơi nước mắt nữa.
Đôi tay mặc y phục sẫm màu kia, từ phía sau nhẹ nhàng choàng qua người Ôn Khách Hành.
Màu áo đậm đập vào mắt, toàn thân Ôn Khách Hành cứng đờ, tiếp theo liền cảm giác được người sau lưng tựa cằm lên đầu vai hắn.
"Lão Ôn, ta giúp đệ đổi thuốc trước rồi lại ngủ, được không?" Ngữ khí thương lượng như đang dỗ con nít.
Ôn Khách Hành nhìn thoáng qua bên cạnh giường, trong lư hương quen thuộc kia cũng không đốt Túy Sinh Mộng Tử.
Không phải Túy Sinh Mộng Tử sao?
Không phải một hồi ảo mộng ư?
Như vậy, cũng sẽ không phải là, một đợt thăm dò tinh tế chứ?
Thân ảnh áo đen trong phòng tay chân nhanh nhẹn chuẩn bị thuốc mỡ.
Ôn Khách Hành nói, "Ta từng thề ở võ lâm đại hội, sẽ quản lí chúng quỷ, không để chúng làm hại giang hồ."
Thân ảnh áo đen nhẹ nhàng đặt hắn nằm nghiêng trên giường, kê gối đầu vừa vặn.
Ôn Khách Hành nói, "Hiện nay chúng quỷ rời núi, ta thân là Quỷ chủ, bụng làm dạ chịu, không thể trốn tránh."
Thân ảnh áo đen nhẹ nhàng kéo xuống y phục màu trắng trên bả vai hắn, lộ ra miệng vết thương còn thấm máu.
Ôn Khách Hành nói, "Nếu ta đi thăm dò, cho dù phải đối mặt với chúng quỷ hay Hạt Vương thì đến cùng cũng sẽ dễ dàng hơn một chút."
Chu Tử Thư lẳng lặng nghe, không cắt lời hắn.
Ôn Khách Hành nằm nghiêng trên giường, độ cao không thích hợp, vậy nên Chu Tử Thư nửa quỳ trên giường, nghiêng thân về phía trước bôi vết thương cho hắn.
Từ khi tỉnh lại, hắn không cự tuyệt, cũng không có một điểm thân mật.
Mở miệng ra chính là công sự, nói đều là chuyện của Quỷ Cốc, nói đều là chức trách.
Chu Tử Thư không nhìn Ôn Khách Hành, chỉ chăm chú nhìn miệng vết thương của hắn.
Miệng vết thương rất sâu, một mảnh trống rỗng phảng phất chọc vào lòng Chu Tử Thư.
Lão Ôn, có phải đã từng rất nhiều lần, mỗi khi đệ tỉnh lại đều chờ mong được vuốt ve an ủi, rồi ta lại dùng dáng vẻ xa cách giải quyết việc công để đâm thủng tất cả chờ mong của đệ hay không?
Lão Ôn, làm sao đệ có thể nhịn xuống, không rời nửa bước, không oán không hận? Sao có thể một mực chịu đựng một ta như vậy?
Chu Tử Thư rất muốn vươn tay bịt miệng Ôn Khách Hành, nói cho hắn biết, không nên nói về những thứ này nữa.
Thế nhưng, y vẫn chỉ kĩ càng thoa thuốc, tự nói với chính mình, nghe đi, ngươi cũng nên chịu đựng một lần.
Ôn Khách Hành nói liên miên rất nhiều, nói đến mức không còn cảm thấy đau đớn do thuốc mỡ mang lại nữa.
Chu Tử Thư nửa quỳ trên đầu giường vẫn luôn nghe, tùy ý để nước mắt chảy dài trên mặt, tùy ý cho hắn phân tích lợi và hại, thẳng đến khi hắn ngồi dậy, thỉnh cầu y cho hắn ra sức cống hiến.
"Lão Ôn." Chu Tử Thư buông thuốc mỡ, ngồi trên giường, ôm lấy hắn từ sau lưng. "Lão Ôn, ta cho đệ đi."
Ôn Khách Hành cứng người, tựa hồ có chút ngoài ý muốn. Hắn thậm chí không biết trong lòng mình rốt cuộc cao hứng hay lạc lõng vì được đáp ứng.
Ôn Khách Hành chỉ mới kịp nói một chữ "Tạ", liền bị Chu Tử Thư cắt ngang.
Chu Tử Thư dùng sức ôm hắn, "Nhưng mà lão Ôn, ta đi cùng đệ. Chờ sau khi đệ dưỡng thương tốt lên, ta đi cùng đệ."
Ôn Khách Hành cảm giác được người nọ không ngừng gia tăng lực đạo, rõ ràng bị ôm siết như vậy nhưng vết thương trên vai lại không hề bị động đến.
Vạt áo sẫm màu, hai tay chăm chú ôm chặt hắn, dùng sức đến mức có chút ngoan cố dứt khoát.
Thanh âm của Chu Tử Thư truyền đến từ phía sau, là sự ôn hòa chỉ thuộc về y, cũng mang theo sự bá đạo chỉ thuộc về y.
"Lão Ôn, mang ta cùng đi đi."
"Lão Ôn, ta và đệ ở cùng một chỗ, diệt trừ ác quỷ."
"Lão Ôn, ta muốn tận mắt nhìn xem, ta muốn cho toàn bộ giang hồ cũng nhìn xem! Người trảm ác quỷ trừ tai họa, thiện ác chính tà không đội trời chung chính là đệ, Ôn Khách Hành!"
"Lão Ôn, quỷ chủ thì như thế nào? Ta muốn tận mắt nhìn đệ, từ nay về sau trở thành quỷ chủ khiến đám quỷ vừa nghe tên đã sợ mất mật, trở thành đệ tử trảm yêu trừ ma của Tứ Quý Sơn Trang! Ta muốn tất cả mọi người không còn cách nào nói xấu đệ nữa. Ta muốn tận mắt nhìn xem, đệ từ nay về sau quang minh chính đại, chính thức đi dưới ánh mặt trời!"
"Lão Ôn, từ nay về sau ta đều ở phía sau đệ, đứng cùng một chỗ với đệ."
Ngực Ôn Khách Hành càng cứng đờ, hắn cố chấp xoay người lại trong vòng ôm chặt chẽ của Chu Tử Thư.
Ánh mắt của hắn mang theo vẻ khiếp sợ không thể che giấu, cẩn thận thăm dò từng chút một, cùng với vẻ rung động không thể kìm nén.
Chu Tử Thư nhìn thẳng hắn, trong thanh âm là vẻ khẩn cầu còn cẩn thận hơn cả ánh mắt của Ôn Khách Hành, "Lão Ôn, ta sẽ không bao giờ để đệ một mình nữa. Lão Ôn, ta còn đến kịp không?"
Ôn Khách Hành đánh giá người trước mặt rất nhiều lần.
Nhìn rất lâu, xác nhận rất lâu, mới nhẹ giọng hỏi, "A Nhứ, thật là huynh... Thật là huynh, đúng không?"
Đáp lại hắn, là một giọt nước mắt nhỏ xuống bộ y phục sẫm màu.
Đúng rồi, là y.
Cho dù giả vờ giống hơn nữa, nhưng nếu Chu Tử Thư vẫn chưa chân chính quay về, thì cũng sẽ không thể nói ra được những lời như vậy.
Những lời nói ấy hoàn toàn hiểu rõ được chờ đợi và khát vọng trong đáy lòng hắn, toàn tâm toàn ý chỉ vì hắn mà nói ra.
Hai người bọn hắn là tri kỉ từ nhỏ.
Chuyện tri kỉ này là không thể làm giả được.
Tâm ý tương thông cũng không thể giả.
Rốt cuộc Ôn Khách Hành cũng thả lỏng tiếng lòng đã kéo căng quá lâu, tùy ý chính mình nhào vào lồng ngực Chu Tử Thư, sau đó được đối phương ôm lại.
Động tác kia tác động đến miệng vết thương chưa khép, Chu Tử Thư muốn nới lỏng vòng tay ra chút, lại bị Ôn Khách Hành cố chấp ôm lấy.
Miệng vết thương lại chảy máu, thế nhưng chỗ trống rỗng trong nội tâm đã khép lại.
Lúc vành tai và tóc mai chạm vào nhau, sự run rẩy và nghẹn ngào của cả hai đều không thể che giấu.
"Lão Ôn, lão Ôn." Chu Tử Thư nghẹn ngào khẩn cầu, "Lão Ôn, gọi ta một tiếng "A Nhứ", được không?"
Bộ y phục màu đen kia dán sát vào hắn, phảng phất mang theo suy nghĩ của Chu Tử Thư, mang theo yêu thương và tự trách trầm trọng, cẩn thận bao bọc Ôn Khách Hành.
Hắn dùng tay phải run rẩy không thể khống chế, nhẹ nhàng vuốt vai Chu Tử Thư, gọi từng tiếng, "A Nhứ, A Nhứ..."
Đáp lại hắn, là từng câu từng câu "Ta ở đây."
"A Nhứ."
"Ta ở đây."
"A Nhứ..."
"Lão Ôn, ta ở đây."
"A Nhứ."
"A Nhứ ở nơi này..."
Lúc trước, chỉ cần ta gọi đệ, đệ đều sẽ quay đầu cười, kiên định nói, "Ta ở đây."
Sau này, ta cũng sẽ không để đệ gọi mà không được đáp lời.
Từ nay về sau, ta cũng sẽ ở đây.
"Lão Ôn, thật xin lỗi." Chu Tử Thư cọ lên đầu vai Ôn Khách Hành, cọ rối tóc mai của chính mình.
Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này đã khiến đệ phải chịu nhiều khổ sở dày vò như vậy.
"Cảm ơn đệ, lão Ôn." Chu Tử Thư mang theo vệt nước mắt, nhẹ nhàng hôn lên tai Ôn Khách Hành.
Cảm ơn đệ, suốt khoảng thời gian này vẫn luôn kiên định như thế, không rời ta nửa bước.
Ôn Khách Hành tách ra khỏi cái ôm, lau đi nước mắt của Chu Tử Thư, rưng rưng cười nhìn y, "Tự chủ trương dùng Âm Dương Sách cứu huynh, hại huynh nhận hết khổ sở của tác dụng phụ, một lần nữa phải mang lên gông xiềng của Thiên Song trên lưng... Ta tự làm tự chịu nên gặp hậu quả, A Nhứ, huynh cũng tha thứ cho ta đi."
Chu Tử Thư không thể ngăn nổi nước mắt, chỉ đành liều mạng rưng rưng trong hốc mắt, không cho phép mình rơi lệ.
"Lão Ôn, để đệ chịu nhiều đau đớn như vậy, là ta không tốt." Chu Tử Thư lau sạch nước mắt của Ôn Khách Hành, lau sạch máu tươi chảy ra từ đầu vai hắn. Y nói xin lỗi, y nói cảm tạ, thế nhưng y không nói xin tha thứ.
Từ nhỏ đã là tri kỉ, nay lại là người yêu.
Ôn Khách Hành hiểu rõ Chu Tử Thư đã quen mang hết thảy tội lỗi trên lưng mình.
Hắn cũng hiểu, hắn nói không trách tội, người nọ sẽ tin, nhưng đồng thời cũng sẽ lặng lẽ đeo lên thêm một phần tự trách trên lưng.
Cho nên, Ôn Khách Hành chỉ nói, "Vậy về sau huynh cần phải mặc ta sai bảo, đền bù cho ta thật tốt."
Hắn chỉ nói, "Còn có, về sau không cho phép huynh bày ra bộ dáng của sư huynh, động một chút liền hung dữ với ta."
Một buổi đêm nhìn có vẻ bình thường, Ôn Khách Hành thẳng thắn nói ra bí mật của võ khố và cây trâm với A Nhứ.
Một buổi đêm vô cùng đặc biệt, Ôn Khách Hành không còn sợ hãi bộ y phục sẫm màu hợp quy tắc này nữa.
Một buổi đêm khuya khoắt tối như mực, Ôn Khách Hành lại một lần nữa thấy được sắc trời tươi đẹp thuộc về mình.
Một buổi đêm dưới ánh nến, hai người họ ôm chặt nhau, khó được một lần an ổn ngủ một giấc đến bình minh.
.
Lời tác giả: Chương này mình viết thật sự thích, quá trình rất hưởng thụ, kết quả rất vừa lòng.
.
Lời editor: Nhờ chương này mà mình mới quyết định edit cả bộ Bất Hệ Chu, đây là chương mình thích nhất, sau khi đã đau lòng quá nhiều thì những ủi an này chẳng khác gì một dòng nước mát rót vào đáy lòng cả, đọc đến đâu rưng rưng đến đó. Y rất yêu hắn mà hắn cũng rất yêu y, chỉ vậy là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro