Chương 25: Dạ thần, Thủy thần cùng đứng một thuyền.

"Ngươi..... Ngươi nói cái gì?" Lạc Lâm kinh nghi bất định nhìn hắn, " Hay là, ngươi có thể biết trước tương lai?"

Nhuận Ngọc rũ xuống mi mắt, lộ ra một tia bi thương cười khổ: " Nhuận Ngọc cũng thật hy vọng hết thảy đều là giả, nếu chỉ là một hồi hoang đường vô lý mộng cảnh.... Thì tốt rồi."

"Mộng? Hay là Dạ Thần điện hạ có thể mơ được mộng cảnh báo kiếp?"

Nhuận Ngọc vẫn chưa thẳng thắn đáp lại Thủy Thần về câu nói "Mộng cảnh báo kiếp này", chỉ là trầm ngôn nói: "..... Tiêu thần thật không đành lòng thấy hai vị Tiên Thượng vô tội mà phải chết một cách oan uổng, cũng không nguyện nhìn thấy Mịch Nhi lại lần nữa hồn phi yên diệt trước mắt.... Liền là, quyết tâm phòng ngừa chu đáo, nắm giữ được tiên cơ, vẫn nên tự bảo vệ chính mình.... Cũng giữ được tính mạng cho người thân cận."

Lạc Lâm nghe hắn phảng phất nói muốn làm một đại sự khó lường gì đó, trong lòng đột nhiên thấy bất an, nhíu mày hỏi: " Ngươi là muốn như thế nào phòng ngừa chu toàn đây?"

Nhuận Ngọc nghiêm nghị nói thẳng: "Thiên giới sớm đã là chốn hư thối bất kham, không nên làm ra những hành động không triệt để, không bằng rút củi dưới đáy nồi."

"....Không hề tưởng tượng được, Dạ thần quyền cao chức trọng lại có chí lớn như thế. Cũng nên biết rằng..... Kia chính là Phụ Đế cùng Mẫu Thần ngươi, ngươi thực sự có thể tàn nhẫn xuống tay?" Lạc Lâm phảng phất như lần đầu tiên chân chính nhận thức được bộ mặt thật của người này, không thể tin tưởng lẩm bẩm nói.

"..... Ta nếu không thể tâm ngoan thủ đoạn, lại như thế nào có thể bảo vệ cho Mịch nhi? Như thế nào có thể bảo toàn tính mạng Mẫu thân thân sinh của ta?

"....Tốc Ly? Ngươi nhớ lại rồi?" Lạc Lâm kinh nghi nói---Nhuận Ngọc bị hủy diệt ký ức khi còn nhỏ, Lạc Lâm trước kia cũng từng nhiều lần nói bóng nói gió, hắn thế nhưng cũng chưa từng thể hiện mình mảy may nhớ lại cái gì. Phù mộng đan của Thiên Hậu có thể làm người ta quên hết đại mộng tâm sinh, lâu dần cũng sẽ quên đi chuyện cũ năm xưa, thế nhưng hắn chưa từng dự đoán được, Nhuận Ngọc thế nhưng có thể khôi phục ký ức,

Nhuận Ngọc cười khổ, hốc mắt phiếm hồng: "Đúng là đã nhớ lại một ít...Bất quá đều là chút năm này tháng nọ ác mộng bủa vây mà thôi."

"Khi đó mẫu thân ta gặp được Phụ Đế lại bị lừa gạt, chưa kết hôn mà đã có con, lại cố ý từ hôn Tiền Đường thế tử.... Cuối cùng, làm cho Thái Hồ đổi chủ, mẫu thân ta tự nghĩ mình là tội nhân Long Ngư tộc, lại sợ hãi chân thân của ta sẽ mang đến tại hoa cho chúng sinh dưới hồ, liền đối ngoại thế tuyên bố ta là một con cá chép, dem ta giấu kín dưới nơi sâu thẳm hắc ám nhất của đáy hồ, nhiều năm không thấy ánh sáng mặt trời. Đến khi ta lớn hơn một chút, mọc ra Long giác cùng Long lân, Long tử chi khí khó có thể che giấu....vì không để cho Thiên Giới kia phát hiện ra sự tồn tại của ta, Tiên thượng hẳn cũng biết, mẫu thân ta là làm như thế nào che giấu đây?"

Hắn nhìn Lạc Lâm, trên mặt lộ ra tột cùng thống khổ lại hơi hơi dữ tợn mà cười lạnh, gằn từng chữ một nói: "---Xẻo Long giác! Rút Long lân!"

"Long giác Long lân có thể trọng sinh, cứ đợi cho chúng mọc dài ra thêm một chút, liền rút một lần, xẻo một lần... Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ...Lúc hài từ khác còn đang vui vẻ dưới gối phụ mẫu, lớn lên vô ưu vô lự, ta lại là sống mà không thấy ánh mặt trời, không chỉ mặc cho hài tử dị loài khác nhiều lần khinh nhục, còn phải chịu đựng thân sinh mẫu thân chính tay cắt giác xẻo lân đau đớn thấu tận tâm can, chịu đựng liền phải chịu suốt 600 năm."

Nhuận Ngọc kéo ra vạt áo, để lộ ra nơi gần trái tim chằng chịt đầy miệng vết thương, đau xót nói: "Đây là năm đó khi mẫu thân xẻo vảy ta mà để lại vết sẹo, địa phương khác vảy cũng đều đã dài ra rồi, duy độc có khối nghịch lân chi da này, là ta cả đời thương tổn, cả đời đau đớn. Thế nhân đều hiểu, Long chi nghịch lân không thể động. Ta thật sự là tưởng tượng không ra, đến tột cùng là như thế nào thù, như thế nào hận, mới có thể làm mẫu thân ta đối với thân sinh nhi tử hạ được độc thủ như vậy."

Lạc Lâm trừng lớn hai mắt, khiếp sợ không thôi. Hắn nhìn chỗ vạt áo Nhuận Ngọc kéo ra---nơi đó, thế nhưng có một đạo vết sẹo dữ tợn khủng bố. Long chi nghịch lân, chạm vào có thể chọc giận, rút ra liền chết! Không thể tưởng tượng được Tốc Ly có thể đối với thân sinh nhi tử hạ độc thủ như vậy!

"Ta đã từng một lần cho rằng mẫu thân là bởi vì chán ghét ta, mới để cho ta chịu đựng thống khổ không ngừng nghỉ này. Sau lại ngẫu nhiên nghe được một lão cá trắm đen nói rằng cá rời khỏi nước liền sẽ chết, vì thế ta liền nhảy ra khỏi hồ nước, cho rằng như vậy liền có thể chết đi, cứ như vậy là có thể giải thoát khỏi thống khổ không ngừng nghỉ..." Nói một lúc, hắn lại nở nụ cười, trong mắt lại hiện lên một tầng hơi nước: "Không nghĩ tới, ta nơi nào là một con cá chép đây? Bất quá chẳng phải một con cá có thể tự do ngao du núi sông cũng không phải...chỉ là một con rồng trắng bệch bé tí mà thôi."

Lạc Lâm đau lòng không thôi, không khỏi duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai hắn. Nhuận Ngọc dừng lại một chút, bình tĩnh lấy lại một mạt thương tâm, tươi cười tiếp tục nói:

"Nhưng cuối cùng Thiên Hậu vẫn là phát hiện ra sự tồn tại của ta. Lúc đó nàng vì dưới gối không con, Thiên Đế thất đức ý đồ lấy việc này ra uy hiếp muốn phế đi Hậu vị của nàng, muốn lập Hoa Thần làm Thiên Hậu. Nàng vì củng cố Hậu vị của chính mình, liền quyết ý muốn đoạt lấy ta nhận làm nhi tử."

"Nàng cả trang đi tới trước mặt ta, đối ta ôn ngôn tiếu ngữ...Ta từ trước đến nay chưa có từng gặp qua tiên tử nào mỹ lệ như vậy, cũng chưa bao giờ nhận được thiện ý của người khác, bởi vậy thời điểm nàng nói muốn dẫn ta đi, ta liền đáp ứng. Ta nghĩ mẫu thân chán ghét ta như vậy, ta nếu không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa, nàng liền có thể vui sướng một ít đi. Vì thế liền ngoan ngoan ăn vào Phù Mộng đan của Thiên Hậu....Từ đây, ta quên hết chuyện cũ năm xưa, quên mất cả thân mẫu của chính mình...Nàng đem ta mang về Thiên Giới, thắng được cái thanh danh là người nhân đức thiện tâm, Thiên Đế vì sợ chư tiên lên án, lại không dám nói lại việc phế Thiên Hậu."

"...Đã nhớ lại rồi, ngươi lại càng nên tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, không thể lộ ra tâm sinh vọng tưởng! Ngươi cũng biết Thiên Hậu vốn là kẻ đa nghi, nếu nàng có điều phát hiện, tất sẽ liên lụy mẫu thân ngươi!" Lạc Lâm tận tình khuyên bảo.

Nhuận Ngọc đứng thẳng thân mình, tự giễu nói: "Đúng vậy, Thiên Hậu vốn là người kiêu ngạo ương ngạnh, ngoan tuyệt ghen tị, lại có khi nào từng nghĩ tới buông tha ta, buông tha mẫu thân ta đâu?"

"Nguyên bản nàng đối với ta cũng từng tận tình thân hậu, một ngàn năm mới vừa lên Thiên Giới kia, ta được làm hài tử duy nhất của Thiên Đế cùng Thiên Hậu, đã từng là hài tử tôn quý....Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang."

"Sau này nàng có nhi tử thân sinh, lại e sợ ta cùng với Húc Phượng tranh chấp, đoạt đi tôn vinh của Húc Phượng, liền đem ta coi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nơi nơi chốn chốn gây khó dễ, động một chút liền xử phạt ta....Ta nguyên bản biết được chính mình không phải nhi tử thân sinh của nàng, nàng có thể mang ta tới Thiên Giới, có thể cho ta làm Thiên Đế trưởng tử nhận được tôn vinh, ta vẫn là luôn cảm hoài với tâm, đối với việc nàng vắng vẻ chính mình cũng chỉ cảm thấy thương tâm, lại cũng chưa từng có ý định tranh đoạt cái gì...Thẳng đến một ngày kia, nhân duyên xảo hợp, ta khôi phục lại ký ức, thế mới biết được, nàng vì hủy diệt dấu vết tồn tại của ta, thế nhưng lại diệt toàn bộ Long Ngư tộc! Lại dùng lửa nóng thiêu đốt một phen! Nàng với ta có mối thù diệt tộc! Ly mẫu ghi hận! Buồn cười! Ta thế nhưng...Gọi nàng là Mẫu Thần tới mấy ngàn năm! Ta biết rõ thân sinh mẫu thân của mình là ai, biết nàng đang ở nơi nào, lại không thể tương nhận! Chỉ vì Thiên Hậu khi không khi có đặt bên ta mấy cái nhãn tuyền, ta nếu tùy tiện cùng mẫu thân tương nhận, sợ rằng ngược lại là hại chính nàng!"

".... Chỉ vì trong mộng cảnh kia.....Ngày Nhuận Ngọc cùng mẫu thân tương nhận, chính là lúc mẫu thân hồn phi phách tán!" Nhuận Ngọc mở ra hai mắt, nhớ tới tình cảnh kiếp trước mẫu thân ở trong lồng ngực chính mình, hôi phi yên diệt, đôi tay không khống chế được mà run rẩy, rốt cuộc không khống chế được, thương tâm chảy xuống hai dòng nước mắt.

Lạc Lâm đau lòng không thôi, giơ tay muốn an ủi hắn, lại không biết đặt tay ở đâu, đành phải ai thanh thở dài.

"Đáng thương cho mẫu thân ta, bị đôi phu thê ngoan độc vô tình này lừa bịp, cùng thương tổn, lại chỉ có thể sống ở nơi đáy Động Đình hồ, ngày ngày không có một tia ánh sáng, ngày ngày chịu đựng đau đớn vì mối thù diệt tộc, nhi tử bị đoạt mất! Cứ như thế mà sống! Thiên Hậu cũng không tính toán buông tha nàng, luôn muốn đuổi tận diết tuyệt! Mấy vạn sinh linh Động Đình hồ, mắt thấy liền lại phải bước lên vết xe đổ của Long Ngư Tộc!"
Nhuận Ngọc xúc động phẫn nộ, phất tay áo lại lần nữa quỳ gối trên mặt đất: "Nhuận Ngọc nguyện làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, chẳng sợ nhìn người khinh bỉ, thiên nộ nhân oán! Cũng không nguyên nhìn mộng cảnh tái diễn! Cầu tiên thượng tương trợ ta!"

Lạc Lâm như thế nào còn có thể yên tâm thoải mái chịu nhất bái này? Vội vàng duỗi tay đem hắn nâng dậy. Nhuận Ngọc ngẩng mặt, trên mặt trắng nõn bởi vì xúc động mà hơi hơi phiếm hồng, nước mắt tựa như trân châu đứt đoạn không ngừng chảy xuống cằm.

".... Tiên thưỡng nếu vẫn khăng khăng ẩn độn núi rừng, không hỏi thế sự, Nhuận Ngọc cũng không dám miễn cưỡng. Chẳng sợ đường này gian nan hiểm trở, tiền đồ xa vời, Nhuận Ngọc cũng quyết tâm đấu tranh tới cùng!.... Ta tuyệt đối không tin Thiên mệnh, không nghe Thiên mệnh, không nhận Thiên mệnh!"

"... Hảo cho một cái không tin số mệnh, không nghe Thiên mệnh, không chấp nhận số mệnh!" Lạc Lâm nhìn thần sắc kiên định của hài tử trước mắt, trong lòng cảm giác xúc động sâu sắc.

Hắn đem Nhuận Ngọc đỡ đến một bên ghế đá ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống ở phía đối diện, phất tay hóa ra một bộ trà cụ men gốm sứ Thanh Hoa, vì Nhuận Ngọc rót ra một ly trà. Nhuận Ngọc xúc động, phẫn nộ chi tình hơi hòa hoãn lại, vội vàng đưa tay tiếp nhận.

"Sau khi Tử Phân quy tiên, lòng ta như tro tàn, chán ghét trên triều đình ngươi lừa ta gạt, chán ghết đồng liêu lục đục với nhau.... Mấy ngàn năm qua đều lánh đời an cư.... Thế nhưng đã quên lúc trước, ta cũng là người như ngươi lúc này vậy, lòng mang chí lớn...." Nhớ tới thời gian đã qua đi, Thủy thần trên mặt hiện ra tia hoài niệm. Nhưng mà thực mau lại bị băng lạnh bao trùm.

"Thái Vi....Từ khi ngồi trên chi vị chí tôn kia, liền dần dà quên đi chí khí ngày xưa cùng lập ra kế hoạch với ta, xem hắn tại vị mấy vạn năm này, đều làm ra nhiều việc hỗn trướng? Tạo không ít oan nghiệt?"

" Đồ Diêu tính hay ghen tị, bất quá lại cũng chỉ là một quân cờ trong tay hắn mà thôi!" Lạc Lâm thật dài thở ra một tiếng, lại hướng Nhuận Ngọc nói: "Ta biết rõ ngươi mấy năm qua đều là chịu khổ thật nhiều, nhưng sự cũng đã rồi! Hy vọng ngươi không cần mê muôi dắm chìm trong quá khứ...Mọi việc vẫn là phải hướng về tương lai mà nhìn!"

"Những lời hôm nay ngươi nói, bản thần sẽ nhớ thật kỹ, sau này tất nghiêm giữ Mịch nhi cẩn thận, không cho Thiên Hậu có cơ hội làm tổn hại nàng."

"Còn Tốc Ly công chúa....Ta đáp ứng ngươi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ phái người đóng giữ tại Động Đình hồ, chỉ cần mẫu thân ngươi không hành động thiếu suy nghĩ, để người bắt được nhược điểm, ta tuyệt sẽ không để Thiên Hậu động một đầu ngón tay vào nàng."

---Này đó là, vẫn lựa chọn an tính xem biến cố.

Nhuận Ngọc không thể nói là thất vọng được, hắn lần này tiến đến, nguyên bản cũng đều không phải muốn bức Thủy thần điêu đứng, bất quá nhắc nhở một vài chuyện thôi. Có thể làm hắn đối với Thiên Hậu sinh ra kiêng kị, trông giữ Cẩm Mịch nhiều hơn vài phần cẩn trọng, liền đã đạt được mục đích chuyến này.

Hắn nhắm mắt rồi lại mở ra, trầm trọng thở dài một hơi, nâng lên hai tay, hành lễ nói: "Tạ Tiên thượng rủ lòng thương xót."

"Hôm nay Nhuận Ngọc thất lễ rồi, vốn là vì muốn đi thăm hỏi Mịch nhi mà đến, không nghĩ lại mất khống chế.... Thật là vì Tiên thượng thân hậu hòa ái, Nhuận Ngọc thường xuyên sẽ quan tâm Mịch nhi....Có thể như vậy có được từ Tiên thương một chút từ ái phụ thân."

"Nếu ngươi cùng Mịch nhi... Có duyên thành hôn, ta liền cũng là phụ thân ngươi rồi." Lạc Lâm từ ái nói.

"Nhuận Ngọc tại đây cảm tạ Tiên thượng..."

"Ta hôm nay thân dung chật vật, liền là không nên đi gặp Mịch nhi, khỏi phải chọc nàng lo lắng, vẫn nên xin phép cáo lui trước."

Lạc lâm gật gật đầu, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.

Đợi đến sau khi hắn rời đi rồi, Phong thần Lâm Tú từ một bên đi ra, mặt ủ mày chau, trên mặt tràn đầy vẻ thương xót: " Thực là chưa từng nghĩ đến, Dạ thần lại có quá khứ bi thảm như vậy."

Lạc Lâm thở dài: "Thái vi tạo nghiệt a!"

Lâm Tú đi tới, ở bên cạnh hắn ngồi xuống, lo lắng sốt ruột: "Mới vừa rồi theo như lời Dạ thần.... Ngươi cảm thấy như thế nào?"

Lạc Lâm cũng mặt ủ mày chau: "Hắn là vị thần cai quản đêm khuy, nếu nói hắn có được cơ duyên, mộng nhập thần cơ, mơ được tương lại, cũng đều không phải không có khả năng....Nhưng, tương lại thay đổi trong nháy mắt, tự như cánh bướm, bây giờ rút dây động rừng, ai cũng không biết tương lại sẽ lại như thế nào....Này đây, ai thật ai giả...Khó mà nói được."

Đối với việc Nhuận Ngọc trrong miệng nhiều lần đề cập đến chuyện " Mộng cảnh báo kiếp", lại bởi vì Tử Phân từng nhập mộng cảnh Nhuận Ngọc do đó nhờ hắn tìm lại được ái nữ, bởi vậy không khỏi làm hắn suy nghĩ--- rốt cuộc, Nhuận Ngọc không chỉ là Dạ Thần, tư nhận nhiệm vụ khoác tinh quải đêm, cũng tư nhận được giấc mơ luân hồi. Từ xưa đến nay, có được người có thể trộm xem tương lai thần cơ giả cũng không phải quá hiếm thấy--- trừ bỏ Thượng Thanh thiên đại nhân, hiện giờ Duyên Cơ tiên tử của Thiên Giới cũng có năng lực này, bất quá nếu muốn chủ động nhìn trộm tương lai, đại giới phải trả cũng không phải là nhỏ.

Có lẽ sự tình trong mộng hắn từng chứng kiến, có lẽ đã từng chân thật phát sinh ở tế giới khác, cánh trong mơ kia là thông qua cơ duyên xảo hợp ký thác đến mộng cảnh của hắn, cũng xem là có khẳ năng.

"Ta nhưng thật ra cảm thấy, lấy bụng dạ hẹp hòi của độc phụ Thiên Hậu kia, nếu nói nàng sau khi biết được chân thân của Mịch Nhi không có động qua sát niệm, ta chính là không tin."

Lâm Tú từ trước đên nay phong khinh vân đạm, tính cách dịu dàng thuần lương, cũng chưa từng chửi thầm người khác, lời này nói ra làm Lạc Lâm có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Lâm Tú kiên quyết nói: " Tử Phân là chết trong tay nàng, ta cùng nàng thề không đội trời chung! Dạ thần điện hạ có một câu làm ta tán thưởng---Ta tình nguyện phòng ngừa chu đáo, phòng hoạn chưa xảy ra, tuyệt không để độc phụ kia có thể làm thương tổn Mịch nhi của chúng ta!"
nàng trong mắt một tia quyết tuyệt thật sâu xúc động trái tim Lạc Lâm, làm hắn không khỏi nâng tay lên, đặt ở trên mu bàn tay nàng, hòa nhã nói: "Không sai, chúng ta tuyệt không để nàng có cơ hội thương tổn nữ nhi của chúng ta!"

Đánh đòn phủ đầu, phòng ngừa chu đáo, phòng hỏa còn hơn chữa cháy, không làm cho tốt đến lúc đó lại trở thành quân cờ trong tay kẻ khác, thành đá kê chân, mặc người xâu xé.

Lâm Tú hốc mắt nóng lên, theo lực đạo của hắn ỷ thân qua, dựa vào trên vai hắn, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cho rằng Dạ thần là người như thế nào?"

"Từ trước tới nay ta luôn cho rằng Dạ thần tính tình nhu hòa, không nghĩ tới hôm nay lại cho ta thấy được một mặt bất đồng. Hắn là người vì việc nhỏ mà tính toán đại sự, sát nhân thành nhân, nhẫn nhịn so với kẻ khác có thừa, phân khí độ này, tâm huyết bực này, thường nhân không thể sánh bằng...Có lẽ, hắn là vũ khí sắc bén nhất chế hành được Thiên Hậu cùng điểu tộc..."

Lâm Tú khẽ gật đầu.

"Thiên Hậu lộ rõ sát tâm, vật cực tất phản....Muốn thay thiên lập địa....Hãy cứ chờ xem!"Lạc Lâm ôm bả vai nàng, hai người cùng nhau ngẩng đầu, nhìn thiên hà trên đỉnh đầu, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.  

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro