Chương 4: Lạc Tương phủ giải khai hiềm nghi.
Nhuận Ngọc ra khỏi Cửu Vân Tiêu điện, tươi cười trên mặt nháy mắt thu liễm, nguyên bản khí chất ôn nhuận như ngọc tức khắc trở nên thanh lãnh túc mục. Hắn đứng trước bậc thềm cao cao của Vân Tiêu điện, nhìn xuống chỉ thấy tầng tầng tiên sương bay bổng, vô số tiên gia cung vũ đầy đủ đứng cùng mây trời, xa xa quan sát chúng sinh hạ giới.
Nhân gian phàm nhân thường hâm mộ những thượng tiên có được vô thượng thần thông, có được vô hạn sinh mệnh, những phàm nhân theo đuổi giả tiên thuật nhiều không đếm xuể, tất cả chỉ vì một tia hy vọng có một cơ duyên có thể đứng tại những vị trí tiên ban này.
Lại không biết, nơi cao lạnh lẽo.
Này Cửu Tiên Vân thượng, hoàng điện san sát nối tiếp nhau, mặt ngoài nguy nga tráng lệ, hòa thuận vui vẻ, lại không thấu hiểu nội bộ chính là chốn tràn đầy oan hồn cừu hân, nhiễm đầy huyết ô cùng nước mắt.
Rất xa truyền đến một trận ồn ào, Nhuận Ngọc híp mắt nhìn lại, tằm mắt nhanh chóng dừng lại tại nơi đám người tràn đầy náo nhiệt.
Chỉ thấy Nhị hoàng tử tôn quý nhất Thiên giới--- Hỏa thần điện hạ Húc Phượng, giữa một đám tiên binh hướng tới đây mà đi.
Nhuận Ngọc lạnh mắt nhìn người được kẻ kẻ vây quanh, thần thái tỏa sáng Hỏa phượng hoàng, bất động thanh sắc khóe miệng chợt nhếch----
Húc Phượng.......
Hãy chờ xem, Thiên giới này, cuối cùng vẫn là thuộc về ta.
Cẩm Mịch, cũng là của ta.
Đời này những thứ ngươi mơ tưởng, đừng mảy may nghĩ có được!
Nhuận Ngọc ly khai thiên cung, hướng Lạc Tương cung--- hắn thực sự không có tính toán đi tìm Thủy Thần từ hôn. Chỉ là Thiên hậu nói vậy, sẽ là không dễ dàng buông bỏ cảnh giác, chính mình vừa mới nhận lời muốn tự mình hướng Lạc Tương phủ từ hôn, lúc này nếu không đi một chuyến, lời đồn truyền đi, sợ là khó tránh khỏi ngày sau bị gây khó dễ,
Hắn vui vẻ thoải mái hướng Lạc Tương cung đi tới, thần thức lại lặng yên không một tiếng động thoát ra ngoài, quả nhiên thấy một thiên binh ở rất xa đang lén lút bám theo sau chính mình.
"Hừ!" hắn thu hồi thần thức, cười lạnh một tiếng.
Phong thủy nhị thần cùng Hoa thần đười trước- Tử Phân là tình hảo hữu chí giao, Thủy thần cùng Hoa thần trước nay tâm đầu ý hợp, vốn là một đôi trời sinh. Kết quả tạo hóa trêu ngươi, Thủy thần cuối cùng lại cùng Phong Thần kết nghĩa phu thê, chính vào ngày Phong Thủy nhị thần đại hôn, cũng là ngày Hoa thần vĩnh biệt cõi đời. Có lẽ bởi vì đối với Hoa thần trước nay có phần áy náy, Phong Thủy nhị thần sau khi đại hôn liền phân viện mà ở, mấy ngàn năm nay vẫn tương kính như tân, không chút lỗ mãng. Hai người tính tình thanh đạm, không phải ngày lễ mừng, hàng năm vẫn tị thế ở Lạc Tương phủ, đối với Thiên giới không phải việc lớn liền không xuất đầu lộ diện.
Nhuận Ngọc nghĩ lần đầu tới bái kiến mà đi tay không phỏng có chút không hảo. Nhớ tới kiếp trước, mình cùng Thủy thần không có mấy lần gặp mặt, ấn tượng đối với Thủy thần Lạc Lâm, chính là người ôn tồn lễ độ, thanh nhã tuấn dật. Lại nghe nói hắn lánh đời đã nhiều năm, hẳn đối với những thứ tục vật cũng sẽ không quá kinh hỷ, nhưng lại có giao hảo rất tốt với Thử tiên đại nhân, là một kỳ phùng địch thủ, vui thích vô cùng. Hôm nay hắn vội vàng ra ngoài, lại tiên tay mang theo một bộ băng thăng thủy cờ, quả là vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa.
Thủy thần Lạc Lâm nghe nói Dạ thần Điện hạ đến bái phỏng, nguyên bản không để bụng, đưa đẩy nói rằng thân thể không khỏe không tiện chiêu đãi, sai người ra ngoài ý muốn đuổi đi. Kết quả khi tiên đồng truyền lệnh kia quay lại, nói: " Dạ thần Điện hạ nghe nói Thủy Thần tiên thể có bệnh nhẹ, thập phần quan tâm, luôn mãi khẩn cầu được vào bái kiến."
Thủy thần lúc này còn chưa biết sự tình năm đó, đối Thiên đế vẫn còn giữ lại tình nghĩa huynh đệ, này đối với việc bái phỏng của Nhuận Ngọc, lại cứ mãi từ chối để hắn ngoài cửa cũng không tốt, lại thấy hắn thái độ chân thành, lễ nghĩa chu toàn, liền nghênh đón, lấy lễ tương đãi.
Hai người tiến vào thủy tạ đình hóng gió, tiên đồng dâng lên nước trà cùng điểm tâm, liền nhẹ nhàng lui đi. Lạc Lâm không biết Nhuận Ngọc tới có ý gì, hàn huyên qua lại một chút liền trầm mặc không nói, một đôi mắt thâm trầm không kiêng nể gì đánh giá Nhuận Ngọc--- này Dạ Thần điện hạ tuy là trưởng tử của Thiên đế, lại không có được sự sủng ái,lại chịu sự chèn ép nơi nơi chốn chốn của Thiên hậu, quản chặt chẽ tới mấy ngàn năm, cải ngày chỉ lo quai tinh bố tú đêm đêm, hiếm khi cùng người tiếp xúc. Thủy Thần nghĩ về những lời đồn đại, đúng là đủ loại đều có-
Nghe nói Dạ thần điện hạ bộ dạng xấu xí, luôn kiêng dè không dám gặp người, ngày ngày ru rú trong điện.
Nghe nói Dạ thần quái gở lãnh ngạo, khó có thể ở chung, này một tòa Toàn Cơ cung lại vô cùng vắng vẻ.
Lại nói Dạ thần điện hạ bề ngoài lạnh lẽo, kỳ thực tính cách biến thái vặn vẹo, lấy việc ngược đãi tiên hầu làm thú vui, không có một tiên hầu nào có thể hầu hạ hắn quá một tháng.....
Phong Thủy nhị thần đại hôn tới nay đã mấy vạn năm, vì Tử Phân đã quy tiên, Thủy thần trong lòng thương cảm, lánh đời nhiều năm, đối với những lời đồn đại không biết thực giả, cũng hoàn toàn không để ý--- trái phải chính là không có qua hệ gì với mình.
Lúc này chứng kiến, lại cảm thấy những lời đồn đại đó hoàn toàn là giả dối--- Nhuận Ngọc này diện mạo tú mỹ, tính tình trầm tĩnh, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập tư thái, nơi nào giống như lời đồn làm kẻ khác chán ghét?
Bất qua tính tình thanh lãnh quả thật không dễ dàng làm người khác yêu thích.
Nhuận Ngọc đối diện với anh mắt dò xét trần trụi, vẫn là một biểu tình thản nhiên, không chút gơn sóng bất kính, hai tay dâng lên băng thanh thủy cờ, lại cúi đầu mà rót ra hai chén trà, đôi tay áo rộng nhẹ nhàng bưng một ly hướng Thủy thần trước mặt, đôi mắt phượng khẽ nâng lên, ôn nhuận có lễ nói: " Nhuận Ngọc đột ngột tiến đến, quấy rầy Thủy thần thượng tiên, thình Thượng tiên không trách."
Lạc lâm đưa tay tiếp ly trà kia, gật gật đầu: " Không biết Dạ thần Điện hạ tiến đến bái phỏng là có việc gì?"
" Không có việc gì quá quan trọng, chỉ là có chút việc." Nhuận Ngọc mỉm cười: " Nói ra thực có chút xấu hổ, tiên thượng chính là Nhạc phụ tương lai của Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc lại chưa từng tới cửa bái phỏng, thật sự là đã không chu toàn lễ nghĩa."
Lạc Lâm nghe hắn nhắc tới việc này, nhàn nhạt nói: "Cái danh Nhạc phụ tương lai này thực không dám nhận, ai chẳng biết ta cùng Lâm Tú thành thân nhiều năm nhưng không có con? Có lẽ chúng ta vô duyên với hai tiếng cha vợ, con rể rồi, khiến Điện hạ chịu chậm trễ nhiều năm như vậy, trong lòng ta hổ thẹn, hôn ước này không bằng nên từ bỏ thôi!"
" Tiên thượng" Nhuận Ngọc ôn thanh " Việc này lúc sau hãy bàn lại, Nhuận Ngọc lần này tới, còn nhân có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì?" Thấy Nhuận Ngọc lộ ra thần sắc do dự, Lạc lâm không khỏi có ý sinh nghi.
"Trước đó vài ngày, ta có một giấc mộng...... Trong mộng, có một vị tiên tử mỹ mạo vô song."
"Nga?" Lạc lâm hứng thú hướng thiếu thiếu thuận miệng lên tiếng —— nghĩ Dạ thần kia vì hôn ước vớ vẩn mấy ngàn năm trước này, thế nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch, sợ là có xuân mộng mà không tự biết thôi. Lại tưởng, hắn thật sự như trong lời đồn quái gở, ở Thiên giới thế nhưng không có một cái bằng hữu, nếu không vì sao sẽ tìm một trưởng bối như hắn mà nói ra những điều tư mật như này?
" Ở trong mộng gặp vị tiên tử kia, là người Nhuận Ngọc chưa từng gặp qua, nhưng lại có dung mạo diễm lệ, cử chỉ vô song." Lạc Lâm thần sắc lạnh nhạt, hãy còn bận châm trà, ăn điểm tâm, hiển thị đối với mỹ nhân trong mộng của Dạ thần điện hạ không chút hứng thú, chỉ là e ngại tình cảnh này không dám mở miệng đánh gãy.
" .... Tiên tử kia chính là trăm hoa vây quanh, bộ bộ sinh hoa...."
Điểm tâm cầm trên tay Lạc Lâm có chút khựng lại, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Chỉ thấy Nhuận Ngọc vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh, cũng không si mê--- xem ra đây không phải là một cơn mộng xuân tình.
Bất quá, tiên tử có thể bộ bộ sinh hoa..... Này mấy vạn năm qua hắn cũng chỉ mới gặp một người.
Một người, khiến hắn nhớ lại cõi lòng liền tan nát vô ngần.
Lạc Lâm buông điểm tâm trong tay, hướng một đôi mắt tràn đầy thâm thúy nhìn Nhuận Ngọc trầm giọng hỏi: " Sau đó thì sao?"
" Vị tiên tử này khuôn mặt bi thương, lệ rơi đầy mặt, nàng nhờ ta nhắn tới Thượng tiên một câu."
"..... Nàng nói gì?" dưới bàn, bàn tay của Lạc Lâm có chút siết chặt.
" Phồn hoa tựa cẩm mịch an bình, đạm vân nước chảy độ cuộc đời. Li Sơn ngữ bãi thanh tiêu nửa, dạ vũ lâm linh cùng không oán."
Lạc Lâm bỗng chốc đứng lên, sắc mặt kinh nghi nhìn Nhuận Ngọc.
"... Không biết đó là vị tiên tử nào?" hắn run giọng hỏi.
" Nhuận Ngọc không biết, chính là chưa từng gặp qua."
" Ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ đó, Điện hạ hẳn sẽ không vô duyên vô cớ mơ thấy một tiên tử mình không nhận thức!"
" .... Nếu nói nguyên do.... Kia hẳn là có thể do một bức họa đi." Nhuận Ngọc trên mặt lộ ra một tia do dự, " Ta ở Tỉnh Kinh các, trên án của Phụ đế bên cạnh bàn, có thấy một bức họa."
" Kia chính là Thượng tiên tử kia, chính là người trong mộng ta gặp mặt. Sau lại từ trong miệng thúc phụ biết được, đó chính là bức họa vẽ Hoa thần đời trước."
".... Ngươi chớ có lừa ta! Tử Phân.... Tử Phân sớm đã thần hồn câu diệt, lại như thế nào có thể tiến vào mộng cảnh của ngươi?" Lạc Lâm có chút thất thố đi qua đi lại, chất vấn, trong lòng lại là mê mang thống khổ.
"Nàng nếu còn có một tia tàn hồn lưu lại hậu thế...... Vì sao không tới tìm ta?!"
Nguận Ngọc vẫn an vị, ngẩng đầu nhìn nam tử giống như muốn vây thú mình, ôn thanh nói: " Ta cũng là khó hiểu, nàng vì sao lại tiến vào mộng cảnh của ta? Vì sao lại nhờ ta truyền lời, nàng vì sao không tự mình tiến vào mộng cảnh của Thượng tiên?"
Nếu nói Nhuận Ngọc chỉ đơn thuần mơ thấy Tử Phân, như hắn nói là bởi vì ban ngày nhìn thấy bức họa kia, suy nghĩ nhiều mà ban đêm mơ thấy đi.... Nhưng câu nói kia...
Phồn hoa tựa cẩm mịch anh bình, đạm vân nước chảy độ cuộc đời.
Li Sơn ngữ bãi thanh tiêu nửa, dạ vũ lâm linh cũng không oán.
Những lời này, là năm đó hắn cùng Tử Phân đính ước, Tử Phân đối với hắn nói ra. Trên đời này trừ bỏ hắn cùng Tử Phân, không có khả năng có người thứ ba biết được!
Nói như vậy... Nói như vậy, Tử Phân thật sự đã tiến vào mộng cảnh của Dạ thần kia? Cũng là nhờ hắn truyền lời cho chính mình?
Lạc Lâm tâm thần không yên, nhớ tới giai nhân đã qua đời, mấy ngàn năm qua thế nhưng chưa từng tiến vào mộng cảnh của hắn, không nhìn được có chút thương tâm.
Nhuận Ngọc nhìn bộ dạng cực kỳ bi thương của hắn, đáy lòng nhịn không được thở dài: Thủy thần từ lâu xa lánh thế sự, không để tâm mọi truyện, lại khó tránh khỏi vì tình làm mình thương tích. Kiếp này có thể khiến hắn cùng Cẩm Mịch sớm ngày tương nhận, không chỉ hảo hảo bảo hộ Cẩm Mịch, với hắn bày tính sự tình cũng là vô cùng giúp ích.
Đời trước Hoa thần báo mộng, tự nhiên là không có thật. Câu nói kia, đương nhiên cũng không phải là Hoa thần hướng hắn nói ra, mà là kiếp trước Yểm thú nuốt được mộng cảnh của Cẩm Mịch, chính là nàng cùng mẫu thân gặp nhau, mẫu thân Tử Phân của nàng đối nàng nói ra.
Thủy thần chậm rãi bình tĩnh lại, nhịn xuống bi thống, một lần nữa ngồi xuống. Trong mắt hắn vẫn mang theo một tia đau thương, phảng phất như trong nháy mắt, già nua tiều tụy đi mấy phần.
" Dạ thần Điện hạ cố ý đến đây, chính là vì việc này sao?" hắn giọng nói khàn khàn hỏi.
" Là." Nhuận Ngọc chắp tay, nói: " Tuy Nhuận Ngọc thực sự không biết vì sao Hoa thần đới trước lại hướng ta báo mộng, nhưng Nhuận Ngọc đã nhận sự gửi gắm này, liền nên vì người mà suy nghĩ. Nghĩ tới Thủy thần tiên thượng có thể giúp ta có câu trả lời."
Lạc lâm trầm tư một lát, nói: " Thật không dám dấu giếm, ta cũng thực không biết vì sao?"
" Mới vừa nghe tiên thượng co ý giải trừ hôn ước, Nhuận Ngọc chợt nhớ tới một sự việc có liên quan."
" Thỉnh nói tiếp."
" Có một ngày Phụ đế mẫu thần nói với ta về việc hôn phối, mẫu thần muốn ta tự mình đi giải trừ hôn ước, sửa thành cưới Quá Vô tiên nhân chi nữ, ta tuy thấy là không ổn, bất đắc dĩ lại bị Phụ đế thuyết phục, nói muốn chọn ngày thông truyền Lục Giới ta cùng nữ nhi tiên thượng giải khai hôn ước, đêm đó khi trở về, Hoa thần liến tiến vào mộng cảnh của ta. Trong mộng bi thương, rơi lệ không ngừng... Không biết có phải hay không đối với quyết định của Phụ đế có ý bất mãn? Ta lại nghe nói, trước đây Tiên thượng cùng Hoa Thần... Từng có một đoạn tình cũ, bởi vậy lớn mật suy đoán, có thể hay không trước khi tiên thệ, từng vì Thủy thần đại nhân hạ sinh cốt nhục?"
Lạc lâm cả người giật mình thất thần, sau một lúc lại cười khổ nói: " Chuyện này thực không có khả năng.... Nếu nàng lúc ấy vì ta mà hoài mang cốt nhục, nàng như thế nào lại cự tuyệt ta không gặp? Như thế nào trơ mắt nhìn ta nghênh thú Lâm Tú?" Tiện đà lại thương cảm nói: " Dạ thần điện hạ có điều không biết, Tử Phân... Hoa thần đời trước, cũng đã từng cùng Thiên đế có một đoạn tình cũ, nhưng Phụ đế ngươi chấp nhất với quyền thế, phụ bạc nàng, nàng thương tâm mới liền tiếp nhận chân tình của ta...." Lạc Lâm nhắc tới chuyện cũ, đến nay vẫn nhớ như in. " Sau Thiên đế tứ hôn cho ta cùng Lâm tú, nàng thế nhưng cũng đưa tới hạ lễ! Ta đi tìm nàng, nàng lại cự tuyệt ta, nàng nói với ta, nàng trong lòng yêu ta, trước giờ là nói quá! Ta đối với nàng chỉ như người khách qua đường!"
" Nàng như thế nào có thể hoài mang cốt nhục của ta?"
" Nàng ngay cả lần cuối cùng gặp mặt, cũng là không muốn thây ta a!"
Lạc Lâm che mặt tự giễu nói.
".... Ân oán gút mắc của các trưởng bối, thực khiến Nhuận Ngọc cảm kích, lần này lại vạch trần thương tâm của tiên thượng, thật cảm thấy có lỗi, mong tiên thượng hãy nén bi thương."
" Không lẽ.... Hoa thần trước đây hay không đã từng vì tiên thượng mà hoài sinh cốt nhục, Nhuận Ngọc nguyện vì tiên thượng tiến vào Hoa giới tìm tòi tới cùng."
Nhuận Ngọc đứng lên, lễ nghĩa chu toàn hành một cái đại lễ, Lạc Lâm vội vàng tiến tới đỡ cánh tay của hắn, run giọng nói: " Ngươi.... Ngươi thực sự....."
Nhuận Ngọc giương mắt, ánh mắt trầm tĩnh mà kiên định: " Nhuận Ngọc tin tưởng Hoa thần đời trước sẽ không vô duyên vô cớ mà báo mộng, bơi vậy nguyện đi Hoa Giới tìm hiểu, chuyến này đi, vì giải mối nghi ngờ trong lòng Tiên Thượng, cũng vì chính ta giải khai nghi ngờ."
Lạc Lâm nhìn thần tôn trẻ tuổi trước mặt, phảng phất như thấy lại chính mình thời trẻ--- không màng danh lợi, cùng thế vô tranh, truy đuổi thanh thản, dù cho có một điểm khả nghi cũng sẽ tận lực tìm kiếm lời giải.
Thủy Thần lánh đời đã mấy ngàn năm, đối với trưởng tử của Thiên đế ấn tượng dừng lại ở mấy ngàn năm trước, vừa tiễn Chứ tiên hồi Thiên giới, kia có thoáng nhìn qua một lần--- khi đó Nhuận Ngọc mới mấy trăm tuổi, vẫn là một thiếu niên nho nhỏ, đối với chính mình chính là một đôi ánh mắt tràn đầy nghiên cứu cùng khiếp sợ, y thuận theo ý chỉ của Thiên hậu mà ở trước mặt Chứ tiên bái phỏng, sau lại trốn sau vạt váy của Thiên hậu, thực là một bộ dạng nhát gan yếu đuối.
Hiện giờ, đều đã lớn như vậy rồi! Đã là một Dạ thần tự mình đảm đương một phương. Thân phận tôn quý như Thiên giới Đại điện hạ, cũng không phải kẻ kể công kiêu ngạo, thường bị Thiên Hậu cùng Thiên Đế coi nhẹ, thái độ tự nhiên hào phóng, đối nhân khiêm tốn có lễ....
Nếu Tử Phân thực sự vì mình sinh hạ côt nhục, hiện giờ, hẳn cũng đã bốn ngàn năm tuổi. Nếu thật là một nữ nhi, đối với Dạ thần điện hạ này quả thực là một phu quân xứng đôi.
Lạc Lâm tự mình tiễn Nhuận Ngọc rời khỏi Lạc Tương phủ, hướng hắn rời đi, như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Vừa chờ đợi hắn đi nhanh về nhanh, lại sợ hắn lại mang về cho mình một tin tức thất vọng.
Nhân sinh chi rối rắm, không có cũng vậy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro