Chương 7: Húc Phượng niết bàn gặp phải nguy hiểm.
Húc Phượng kia sau khi rời đi, hồi lâu chưa từng tới nữa. Nhuận Ngọc, cảm thấy cũng không có việc gì, cảm thấy hắn không tới đây cùng Cẩm Mịch dây dưa thực tốt. Bất quá có lẽ là ngày ấy bộ dạng Húc Phượng quả thực hùng hổ dạo người, thế nào lại có thái độ như chịu đả kích thất hồn lạc phách, làm hắn không kiềm được nghĩ tới kiếp trước, Húc Phượng vì đối với Cẩm Mịch một cái tư tâm kia liền ép mình từng bước từng bước tới cùng. Có lẽ ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đấy, mấy ngày nay đêm nào hắn cũng mơ thấy mình cùng Húc Phượng kiếp trước vì Cẩm Mịch mà tranh đấu.
Kia rốt cuộc cũng không phải là một ký ức gì vui vẻ. Nhuận Ngọc mấy nay cảm thấy tâm cảnh không yên, chỉ phải tự giễu chính mình nghĩ có thể đạt tới Thái Thượng vong tình cảnh giới, khó trách phi thăng thất bại.
Có một ngày đột nhiên hướng hắn dò hỏi Húc Phượng là người phương nào, Nhuận Ngọc suy nghĩ một hồi, ôn thanh nói: " Hắn là Hỏa thần Húc Phượng, là thân đệ đệ của ta."
" Di? Nhưng ngươi không phải là rồng sao? Nghe nói Hỏa thần là phượng hoàng, rồng cùng phượng hoàng như thế nào sẽ là huynh đệ đây?"
"... Bời vì, chúng ta là dị mẫu huynh đề, mẫu thần của hắn chân thân chính là phượng hoàng, hắn vì thế cũng là phượng hoàng."
" Tiểu Ngư tiên quan, mẫu thân ngươi hẳn cũng là một lạc long đi?"
" Không.... ta là thừa hưởng phụ đế, mẫu thân của ta... Nghe nói chỉ là một người tu vi thấp của Long Ngư tộc."
" Kia nàng hiện tại là ở đâu a? Vì cái gì không có cùng ngươi ở một chỗ"
Nhuận Ngọc nhịn không được bi thương trong nội tâm, chua xót nói: " Nàng vẫn chưa được phong phi... Ta, ta lúc còn nhỏ là được Thiên Hậu mang về Thiên Giới, ta chính là cũng sớm không còn nhớ nàng nhìn như thế nào?"
Đây là sự thật.
Tuy rằng kiếp trước, hắn đã cùng mẫu thân tương nhận cảnh tượng rõ ràng như trước mắt, nhưng trong trí nhớ, mẫu thân luôn là một người đau khổ tuyệt vọng điên cuồng vặn vẹo. Mẫu thân hắn nguyên bản trông như thế nào, Nhuận Ngọc hoàn toàn nghĩ không ra.
Trong mười năm này, hắn đã lặng lẽ tiến tới Động Đình hồ mấy lần, đều bị cự tuyệt ngoài cửa, mẫu thân ngay cả một lần muốn nhìn mặt hắn cũng không có,mặc cho hắn đau khổ cầu xin cũng chưa một lần tiếp nhận hắn, tâm tình lại càng trầm xuống.
Hắn cảm thấy thật thương tâm, Cẩm Mịch cũng khổ sở theo, vụng về ôm hắn an ủi.
" Mịch nhi, ngươi thích ta sao?" Hắn chôn mặt trong lòng Cẩm Mịch rầu rĩ hỏi.
" Thích a!" Cẩm Mịch không chút do dự thanh thúy đáp. " Tiểu Ngư tiên quan là một con rồng tốt, ta thực thích ngươi!"
Này vẫn là ngữ khí hồn nhiên như kiếp trước không chút sai biệt, Nhuận Ngọc nhịn không được mỉm cười, trong mắt lại hàm chứa một mạt suy nghĩ.
" Vậy ngươi thích Húc Phượng sao?"
Cẩm Mịch nghi hoặc nghiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, " Ngươi nói là cái người tên Húc Phượng kia đệ đệ ngươi sao?" sau đó lại đem đầu lắc đến tựa như trống bỏi, nói như đinh đóng cột: " Y~ không thích a! Hung dữ vô cùng!"
Nhuận Ngọc lúc này mới có thể bỏ xuống bất an trong lòng.
Vì sao không lấy đi Vẫn đan của Cẩm Mịch?
Kỳ thật là bởi vì hắn ích kỷ cùng tự ti.
Có Vẫn đan, Cẩm Mịch liền không biết tình yêu là gì, tuy rằng không thể đối với chính mình sinh tình, nhưng chính là so với Húc Phượng sớm cùng nàng nhận thức nhiều năm, mười năm này đối nàng toàn tâm che chở, muốn gì được nấy, nghĩ đến... nàng vô luận thế nào cũng sẽ không thích Húc Phượng nhiều hơn mình đi?
Ta cam nguyện đời này ngươi không biết tình là gì, đối với ai cũng không nảy sinh tình ái, rốt cuộc không thể yêu, không bao giờ biết yêu.
Nhuận Ngọc bi ai nghĩ, thất hồn lạc phách tiến vào Động Đình hồ, mẫu thân như cũ đóng cửa không tiếp--- chính là vẫn luôn như mười năm này.
Mười năm qua, hắn đã vô số lần tới Động Đình hồ, muốn cùng mẫu thân tương nhận, nhưng mẫu thân... Trước sau đóng cửa không tiếp, nhiều lần kêu Ngạn Hữu ra tống cổ mình đi, luôn luôn một mực khẳng định mình nhận sai người, nàng một công chúa Long Ngư tộc nho nhỏ, sao có thể là Thiên Giới Đại Điện hạ chi mẫu?
Ngạn Hữu cũng nhiều lần khuyên nhủ nàng, bất quá nàng bị thù hận che mắt, một lòng một dạ chỉ muốn báo thù lập nên kế hoạch, cũng không biết vì nguyên do gì, chết sống không chịu nhận hắn, Nhuận Ngọc bất lực, đành phải để Ngạn Hữu làm người trung gian, thay mình truyền lời.
Hắn hứu hẹn với nàng, trong vòng trăm năm, nhất định đem hành vi tội ác chồng chất của Thiên Hậu chiêu cáo thiên hạ, thay thế Thiên Đế lên ngôi, làm nàng... làm cho Long Ngư tộc tái hiện lại vinh quang khi xưa.
Theo Ngạn Hữu miêu tả: Ngày ấy nàng thật lâu không lên tiếng, sau một lúc lâu mới trả lời đợi hắn ngồi lên vị trí kia, lại đến đây nhận lại đi.
Mười năm, hắn thông qua Ngạn Hữu miễn cưỡng áp xuống cừu hận chi hỏa của nàng, cùng nóng lòng mong muốn báo thù, hắn vì nghiệp lớn, sớm đã lặng yên lên kế hoạch tốt... Chính là! Còn chưa đủ! Còn chưa đủ!!!
Chỉ hận chính mình chưa đủ cường đại!!!
Nội tâm hắn nhất thời xúc động, đem nước của Động Đình hồ nâng lên vạn trượng, khiến sinh vật trong hồ cả kinh thất thố.
Này mười năm qua, hắn càng thêm cần cù tu luyện, có ký ức mấy vạn năm thêm vào, hắn tu luyện chính là làm ít được nhiều, thấu hiểu không ít cách tu luyện, tu vi tăng trưởng nhanh gấp mười lần hiện giờ, chỉ sợ là Hỏa thần Húc Phượng cũng khó có thể ở trong tay hắn chiếm được thượng phong đi.
Chính là, vẫn là không đủ a!
Mỗi ngày nhìn Đồ Diêu tội ác ngập trời vẫn bình yên vô sự ngồi ngay ngắn trên đài cao kia, miệt thị chúng sinh, mỗi một ngày, đều cảm thấy trong lòng hận ý thêm sâu, càng thêm dày vò chính mình.
" Dạ thần Điện hạ đây là làm sao vậy? Hỏa khí lớn như vậy? Ai chọc giận ngươi a! Hà cớ gì tới Động Đình hồ trút giận?" ngữ khí cà lơ phất phơ này, không phải xà tiên Ngạn Hữu thì là ai.
Trải qua một phen phát tiết, lúc này Nhuận Ngọc đã bình tĩnh trở lại, thở dài, quay đầu lại áy náy nói: " Xin lỗi, là ta nhất thời mất khống chế."
" Trên đời này lại có kẻ khiến Dạ Thần Điện hạ từ trước tới nay nổi danh bình tĩnh không khống chế được cảm xúc của chính mình? Hiếm lạ a!"
" Ngạn Hưu chớ có giễu cợt ta." Nhuận Ngọc cười khổ nói.
Kiếp trước hai vạn năm làm Thiên đế, nghĩ tưởng như chính mình sớm đã đoạn tình tuyệt ái, lục căn thanh tịnh, chưa từng nghĩ một đời sống lại này, tâm cảnh cũng lùi lại theo.
" Hảo hảo, huynh trưởng khó khi tới đây một lần, tiểu đệ thỉnh hướng ngươi bồi tửu, liệu có được phúc phận này?"
" Cũng tốt."
Ngạn Hữu mang theo Nhuận Ngọc đi đến phủ đệ của hắn, rượu ngon mỹ thực hảo hảo hầu hạ, thuận tiện trao đổi một chút tin tức, biết được mẫu thân tuy trong lòng tích tụ thù hận, lại cũng tuân thủ hẹn ước trăm năm kia, tạm thời không động, tức khắc yên tâm không ít.
Húc Phượng niết bàn xem ra là sắp tới gần, Thiên Hậu thập phần khẩn trương đối với bảo bối nhi tử, đối với Nhuận Ngọc càng là đề phòng gấp đôi phòng bị, không biết phái bao nhiêu người giám thị nhất cử nhất động của hắn.
Nhuận Ngọc sớm đã thành thói quen với đa nghi của Đồ Diêu, cũng không để bụng. Luôn dặn dò Ngạn Hữu không cần vội vàng vọng động, liền mỗi ngày một chút, đêm giao thừa cũng đối với thế sự vô tri, viện cớ ru rú trong điện. Ngay cả Động Đình hồ kia... hắn cũng hướng Ngạn Hữu dặn dò qua, ngày Húc Phượng niết bàn tuyệt đối không được lên Thiên giới--- truyện này, việc báo thù hắn đã có liệu định trước, không nên vô vị làm ra việc phiền phức, vô duyên vô cớ để Đồ Diêu nắm được nhược điểm, nhất định sẽ đem đến tai họa cho Động Đình hồ tộc nhân.
Trước khi Húc Phượng niết bàn cũng tìm tới Nhuận Ngọc một chuyến, thỉnh Nhuận Ngọc vì hắn hộ pháp. Hắn mang theo tâm trạng thỏa thê đắc ý, cũng không nghĩ tới khả năng Nhuận Ngọc sẽ cự tuyệt hắn--- hắn với mình trước những lần niết bàn trước, Nhuận Ngọc đối với hắn còn khẩn trương hơn, chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng lần này... Nhuận Ngọc lại viện cớ nói lần niết bàn này của hắn không nhỏ, hai người nước lửa, thuộc tính tương khắc, nhờ hắn hộ pháp thực là có chút vô ích, lại khiến Thiên hậu đối với chính mình canh phòng nghiêm ngặt, khiến cho chính mình không thể tới gần Tê Ngô cung nửa bước. Lời nói tuy không rõ ý cự tuyệt, nhưng biểu tình lại do dự thoái thác, khiến Húc Phượng cả mặt nghi hoặc, còn có không rõ?
Hoả thần điện hạ từ khi sinh ra chính là thiên chi kiêu tử, hậu duệ quý tộc, từ trước đến nay muốn cái gì có cái đó, chưa từng bị qua cự tuyệt? Hắn da mặt mỏng, lòng tự trọng lại cao, bị cự tuyệt cũng liền không cố tình dây dưa, chỉ rầu rĩ không vui bỏ đi, một mình ảo não đi, nghĩ chĩnh mình mười mấy năm nay đối với huynh trưởng vắng vẻ, cuối cùng lâu ngày không gần gũi duy trì, càng ngày càng xa cách.
Ngày ấy Niết bàn, Tê Ngô cung trận địa sẵn sàng đón chờ quân địch, lấy thiên binh thiên tướng đem Tê Ngô cung bảo bọc tựa như tường đồng vách sắt.
Nhuận Ngọc như thường lệ hướng Bắc Thiên môn thực hiên công vụ, nhìn về Tê Ngô cung nghĩ thầm: Nếu có thể làm hắn như vậy ngã xuống thực tốt, tương lai kia sẽ không nhiều thêm mấy phần gút mắt.
Bất quá Ngạn Hữu trước đây đã phát độc lời thề, tối nay sẽ không tiến tới nháo sự. Nam nhân kia tuy luôn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn là có thể tín nhiệm. Nghĩ đến lần niết bàn này, Húc Phượng hẳn sẽ không giống như kiếp trước gặp hung hiểm đi.
Đúng lúc này, chợt thấy Tê Ngô Cung nổi lên ánh lửa, một con dục hỏa phượng hoàng bay lên trời, ánh lửa kia đem hơn phân nửa Thiên giới chiếu rọi hồng quang , một thân phi phàm. Nhuận ngọc nhìn cảnh tượng đồ sộ tuyệt mỹ kia, nội tâm cũng không khỏi tán thưởng này phượng hoàng một thân phú quý —— không hổ là thiên chi kiêu tử.
Bỗng nhiên, chính lúc giương cánh muốn bay kia, phượng hoàng lại ở trên không trung đình trệ xuống, giãy giụa hai cái, ngay sau đó liền rơi xuống dưới.
Biến cố thình lình xảy ra, Lưu Nguyên quân cầm đầu thiên binh thiên tướng nguyên nghĩ rằng húc phượng tắm hỏa mà ra, niết bàn sắp tới thành công, chỉ giật mình ngây ngốc nhìn hướng kia phảng phất lửa đốt giữa không trung không có khác biệt, thế nhưng không một người phản ứng kịp.
Nhuận ngọc trong nháy mắt trong đầu trống rỗng, căn bản không có biện pháp tự hỏi vì sao rõ ràng ngạn hữu đáp ứng hắn tuyệt sẽ không tới thiên giới nháo sự, húc phượng lại vẫn như kiếp trước niết bàn thất bại! Không kịp nghĩ nhiều, thân thể hắn đã giống như có ý thức của chính mình bay vút qua, hộ pháp Húc Phượng bảo hộ ở trong trận pháp, khó khăn lắm giúp hắn hạ nhiệt thân thể. Húc phượng gian nan mở mắt, chỉ thấy huynh trưởng vì bảo vệ hắn, cả người bị niết bàn chi hỏa bao vây, bỏng cháy, không khỏi cảm động, tiện đà hét lớn.
"Huynh trưởng...... Không cần quản ta! Ngươi ta linh lực thuộc tính tương khắc, ngươi nếu mạnh mẽ cố ý bảo hộ ta, ngươi......"
"Câm miệng!" Nhuận Ngọc vì hành vi của chính mình không khỏi nghĩ ngợi, ảo não không thôi, nhưng tên bắn ra không thể quay đầu lại, lúc này hắn nếu thu tay lại, Húc Phượng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng hắn chính mình lại cũng sẽ bị phản phệ, khó tránh khỏi đại thương. Nếu thiên hậu lại nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng...... Hắn không ra tay cứu giúp còn bàng quan, đứng ngoài cuộc, hiện giờ đã đã nhúng tay, liền không thể bỏ dở nửa chừng!!
May mắn Lưu Nguyên quân kịp thời đuổi tới, giúp đỡ một tay, hai người che chở phượng hoàng kia, chậm rãi rơi xuống đất, liền có một đám tiên binh tiên hầu lập tức chạy đến đem Húc Phượng hảo hảo sinh mạng mang về Tê Ngô Cung tu dưỡng.
Nhuận ngọc lại là không người hỏi thăm, linh lực hao hết, lúc tưởng như sắp ngất, một đôi tay vươn tới đỡ hắn một phen —— là Lưu Nguyên quân.
"Tối nay phiền đến Dạ Thần Điện hạ tương trợ, tiểu thần vô cùng cảm kích."
Nhuận ngọc lặng im một lát, nhàn nhạt nói: "Hà tất đa lễ? Đó là thân đệ đệ của ta, chẳng lẽ ta còn có thể thấy chết mà không cứu ?"
Lưu Nguyên quân động dung, chỉ cảm thấy vị Dạ Thần Điện hạ này cũng không như Thiên Hậu nương nương trong lòng nghi ngờ dã tâm bừng bừng, ngược lại là người chí tình chí nghĩa.
"Tiểu thần đưa điện hạ trở về đi."
Nhuận ngọc vốn không muốn cùng người khác tiếp xúc nhiều, huống chi lại là người kiếp trước một lòng trung thực nguyện trung thành với Húc Phượng Lưu Nguyên quân? Nhưng chính mình mạnh mẽ nghịch chuyển linh lực vì Húc Phượng hộ pháp, không chỉ có lọt vào phản phệ, bị niết bàn chi hỏa đốt cháy thân thể cũng là lung lay sắp đổ, thật sự vô pháp tự mình trở về, đành phải nói: "Làm phiền."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro