CHAP 6: NỬA ĐÊM GỌI LÍNH GÁC CỬA TRÁNH XA


Họa bì?

Sắc mặt của những người Trung Quốc ở đó bất chợt nghiêm túc lại.

Là linh hồn quỷ dữ đến từ bản gốc của "Liêu Trai Chí Dị", tên của ma họa bì có thể nói là ai ai cũng biết. Và câu chuyện vẫn còn lưu truyền nhân gian đến bây giờ, còn có thêm vô số các phiên bản thêm mắm dặm muối.

Có người nói, cô ta thường khoác lên lớp da của mỹ nhân xinh đẹp cám dỗ đàn ông đã ông có vợ, sau khi dụ dỗ thành công liền gỡ bỏ lớp da, lộ ra nguyên hình mặt xanh nanh vàng, móc lấy tim con người mà ăn.

Cũng có người nói, mỗi khi cô ta nhìn trúng lớp da của một người, liền sẽ giả dạng thành hình dạng người đó yêu quý nhất, sau đó lừa người đó đến góc nào đó của nơi hẻo lánh rồi giết chết, sau đó lột lớp da của người đó để lại dùng.

--Rất rõ ràng, cho dù là câu chuyện ở đâu, ma họa bì đều là—bậc thầy "câu cá" chính cống.

Bá Viễn cố gắng tìm từ ngữ đơn giản dễ hiểu nhất, rồi phiên dịch câu chuyện của ma họa bì cho các em trai nước ngoài nghe.

Lúc anh bắt đầu nói chữ thứ nhất, Lưu Chương đang suy nghĩ, anh nói xong chữ cuối cùng, Lưu Chương vẫn đang suy nghĩ.

"...Hai câu manh mối này là nói chúng ta không thể mở cửa, không thể ngủ sao?" Châu Kha Vũ hỏi một cách không chắc chắn.

Sự im lặng của Lưu Chương, khiến cậu gần như nảy sinh nghi ngờ về nội dung bí ẩn của câu đố trong nháy mắt.

"Phải. Chắc là như vậy." May mà cậu vừa dứt câu, Lưu Chương liền thản nhiên tiếp lời, "Cho nên bây giờ chúng ta nên quay về phòng ngủ, hơn nữa bởi vì không có đồng hồ, chúng ta chỉ có thể thay phiên nhau ngủ...đợi đến sau tám giờ phải giữ tỉnh táo, cho dù nghe thấy cái gì đều không thể mở cửa.

"Ngoài ra, em cho rằng chúng ta cần phải chia nhóm lại."

"Châu Kha Vũ em đổi với anh đi." Lâm Mặc nhanh chóng hưởng ứng, "Em và Trương Gia Nguyên ở bên nhau rất có khả năng buổi tối sẽ cùng nhau bị loại."

"Em cũng không tốt hơn bọn họ chỗ nào đâu!" Lưu Chương kéo Lâm Mặc đang muốn đi qua, giống như phát giác giọng mình quá to, lại dùng giọng điệu chậm lại, "Nghĩ rằng bản thân không cần người trông coi sao?"

Thế là Lâm Mặc nhún vai, không lên tiếng.

Đoạn đối thoại này của bọn họ phát sinh rất đột ngột, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã kết thúc, lúc này lại chú ý hai người, liền cảm thấy không khí giữa bọn họ mơ hồ có chút kỳ lạ.

Riki từ trước đến nay nhạy bén, luôn cảm thấy trong lòng Lưu Chương dường như đang kìm nén vài phần tức giận, nhưng về mặt logic không thể tìm ra được nguyên nhân cậu tức giận với Lâm Mặc, chỉ đành chớp chớp mắt, coi như bản thân đa nghi.

Lúc này, Trương Gia Nguyên-người được liệt vào là một trong những mối lo lắng nhất đột nhiên phát hiện một điểm mù: "Hai đứa em cũng không cần có người coi chừng."

"Bình thường dậy muộn không phải là bởi vì thức khuya sao? Lần này vào đúng chuyên môn rồi còn gì?"

Santa không nhịn được liền cảm thán, thực sự không ngờ lại có người có thể nói chuyện này hùng hồn như vậy, hơn nữa nghe còn cực kỳ có lý.

Bởi vì lý do này, cuối cùng Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên còn chưa bị tách lẻ, ngược lại Bá Viễn được Lưu Chương âm thầm ra hiệu, chủ động dọn đến phòng của Nine, mà Mika thì chuyển đến chỗ của Patrick.

Phân bổ phòng hiện tại:

Tòa A, phòng dưới tầng là Bá Viễn và Nine, lầu một là Lâm Mặc và Lưu Chương, lầu hai là Santa và Riki.

Tòa B, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên, Patrick và Mika cùng sống ở tầng hai và phòng liền nhau.

Sau cùng để lại một câu " buổi tối nhớ để ý động tĩnh bên ngoài phòng của mình" xong, Lưu Chương liền lập tức lấy lý do ngủ bù liền đề nghị tan họp về phòng trước.

Phòng của anh ở tầng một, hai người và mọi người chào hỏi xong liền nắm tay nhau rồi đi, ngay cả tiếng đóng cửa đều cực kỳ nhẹ, không giống như đem theo tâm trạng đặc biệt gì.

Riki nhìn thấy như vậy liền âm thầm thở dài, trong lòng quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi.

...........

Cửa bị đóng, trong phút chốc Lưu Chương liền buông tay Lâm Mặc, lùi về sau một bước đứng đối diện với cậu, nhưng không nói lời nào.

Lâm Mặc nhìn ra sự do dự của anh, liền đi theo bước chân của anh tiến về phía trước, dán bên tai anh nói: "Bọn họ vẫn còn ở bên ngoài, anh chắc chắn bây giờ muốn mắng em sao?"

Lưu Chương cúi đầu nhìn cậu, thiếu niên mỉm cười, dường như hoàn toàn không xem cuộc cãi vã sắp xảy ra vừa nãy là chuyện gì to tát, nét mặt trông khá điềm tĩnh không lo sợ gì.

Mỗi lần đối mắt với cậu như vậy, cây que AK liền câm nín.

"Anh biết em muốn làm gì, Mặc Mặc." Hai tay Lưu Chương ôm Lâm Mặc, nhẹ nhàng siết chặt, "Coi như anh xin em, chưa đến đường cùng, Đừng tùy tiện thăm dò quy tắc, chúng ta đều không biết cái giá là gì."

"Em muốn làm cái gì?" Lâm Mặc hỏi ngược lại.

"Tình hình bây giờ lẽ nào không phải em vì chiến thắng của đồng đội thôi sao, sau khi em nhìn thấy hai người họ không đáng tin, liền vì đại nghĩa hy sinh mà tách ra với anh, em canh chừng Trương Gia Nguyên anh canh chừng Châu Kha Vũ, nhưng bởi vì anh ghen nên không cho em đi ngủ với người khác sao?"

Đối với khả năng mở miệng liền có thể viết ra được kịch bản vô lý của cậu, Lưu Chương luôn cảm thấy đáng yêu, nhưng lúc này có chút dở khóc dở cười.

"....Tốt nhất là như vậy." Anh tựa cằm vào vai Lâm Mặc, thở dài, Lâm Mặc vỗ vai anh: "Anh mau ngủ đi, chúng ta tổng cộng chỉ có thời gian chưa đến 7 tiếng đồng hồ, anh ngủ trước đi."

Lưu Chương cảm nhận được nhịp tim đập càng ngày càng nhanh trong lồng ngực, gật gật đầu, không miễn cưỡng nữa: "Anh ngủ ba tiếng là được, đến lúc đó em gọi anh dậy."

"Ừm ừm."

..............

Lúc Lưu Chương bị Lâm Mặc lay tỉnh, mặt trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn xuống núi, sắc trời u ám bên ngoài kết hợp với chỗ xanh đen dưới mắt Lâm Mặc, khiến người cảm thấy không thể vui vẻ được.

Anh nhìn đồng hồ 19:58

"Dễ kêu hơn so với em tưởng tượng, sớm biết thế không cần chừa ra ba phút rồi." Người bên cạnh vẫn liều lĩnh châm chọc.

"...Hoàng Kỳ Lâm."

Ba chữ, dường như mài ra từ trong kẽ răng của Lưu Chương.

"Đây không phải trò đùa! Chết là chết thật đó! Ở đây không có dư chỗ cho em lấy mạng để làm anh hùng em hiểu không?"

"Em hiểu rõ là đằng khác." Mặc kệ Lưu Chương có phản ứng gì, nét mặt của Lâm Mặc cũng không thay đổi, "Nếu như giữa chúng ta có một người đột ngột chết, thế người đó khẳng định là anh không phải em."

Bình thường Lâm Mặc quả thực là một người tốt nhất để ở chung—chỉ cần cậu không bướng bỉnh.

Giống như hiện tại, chỉ cần cậu cho rằng tim Lưu Chương không đủ khả năng thức liên tục hai đêm, cho dù bản thân Lưu Chương nói được, cậu cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ.

Hơn nữa chỉ cần cậu kiên trì, cuối cùng luôn có thể đạt được mục đích.

"Em..."

"Bây giờ em rất yếu, anh không được cãi nhau với em." Lâm Mặc lại dùng chiêu cũ, một Đại Ngọc hiểu thấu trái tim*, khiến toàn bộ lời Lưu Chương muốn nói đều nuốt trở vào.

*Ý của câu đó là kiểu như: Là hiểu rõ trong lòng bàn tay á, ở đây chắc đại ý kiểu em Mặc biết là chỉ cần nói vậy thì có thể chặn đứng miệng anh Chương á =))))))

Lưu Chương nhất thời vừa muốn mắng vừa đau lòng, đang bó tay với cậu. Đúng lúc điện thoại liền reo lên hai tiếng.

"Bá Viễn: Hai đứa bên đó có chuyện gì vậy?"

"Riki: ?"

Tin nhắn riêng tư đến từ hai anh lớn.

--Xem ra vừa nãy lúc tâm trạng anh kích động, âm thanh phát ra đã bị lầu trên và lầu dưới đều nghe thấy rồi.

Cuối cùng Lưu Chương chỉ đành dằn nén cơn tức, trợn mắt nhìn Lâm Mặc, cúi đầu lần lượt trả lời lại: "Không sao."

Lâm Mặc quang minh chính đại lại gần nhìn vào màn hình, biết chuyện này lại có dính dáng đến cậu, thế là kéo kéo tay áo của Lưu Chương đổi đề tài: "Chơi cờ với em đi, chán quá à."

Lưu Chương nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, dùng sức ôm người vào lòng xoa đầu thở dài.

"...Em không thể chết trước mặt anh." Anh khàn giọng nói.

Lâm Mặc đáp: "Đương nhiên, em sẽ sống đến khi phá bỏ trò chơi này—Chúng ta đều sẽ sống."

Lúc này đã qua 20:00 giờ, nhưng ngoài cửa còn chưa phát ra bất kỳ âm thanh gì, giống như sự tĩnh lặng trước giông bão, nhưng tất cả mọi người đều biết, họa bì đã ở ngoài cửa rồi.

Những người ở phòng khác đều đang viết thời gian, bọn họ cố hết sức chơi một số trò chơi khiến chính mình giữ được sự tỉnh táo, nhưng đồng thời tốt nhất không dùng não quá nhiều, để không làm tăng cảm giác mệt mỏi.

20:30. Trương Gia Nguyên hào hứng đề cử vào nhóm trò chơi "quả địa cầu", Châu Kha Vũ ở phía sau gửi một icon like.

21:00, Patrick gửi tin nhắn xin Trương Gia Nguyên đừng thổi kèn sona nữa, cho dù là bật nhạc rock cũng được.

Mà cùng lúc này, Nine dường như nhận được gợi ý, ở dưới lầu của Lưu Chương hát lên "summer summer i know".

22:00, hành vi ca hát của các lầu dần dần kết thúc.

22:30. Santa nhắc tên Mika, chia sẻ một đoạn truyện cười ngôn ngữ vừa nghe được ở chỗ Riki.

22:59, Bá Viễn nhắc toàn bộ thành viên, chuẩn bị cho trận chiến.

23:00: giờ tý

Một loạt tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Lưu Chương nhìn về phía cửa, nhưng chậm rãi nhận ra âm thanh này không chỉ là từ ngoài cửa chuyền đến mà là lầu trên lầu dưới đồng thời vang lên.

"AK! Mau ra đây! Vừa nãy trong phút chốc em bị đẩy ra khỏi phòng! người bên cạnh anh chính là họa bì giả dạng đó!" Là giọng của Lâm Mặc, "Mau ra đây đi AK!"

Lưu Chương quay đầu nhìn Lâm Mặc ở bên cạnh, Lâm Mặc cũng đồng thời nhìn anh.

Ánh mắt giao nhau, Lâm Mặc giơ tay chỉ phía cửa: "Em nghe thấy giọng của anh, anh ta nói anh ta mới là anh, anh là họa bì giả thành."

"Anh nghe thấy là em." Lưu Chương gật gật đầu, "Cho nên có lẽ mỗi người đều nghe thấy giọng của người ở chung phòng với mình?"

Nói đến đây, liền cầm điện thoại gửi điện thoại vào trong nhóm.

"Ủa, cho nên anh thật sự là AK sao?" Lâm Mặc đột nhiên hỏi, "Để em kiểm tra anh, mật khẩu thẻ anh là gì?"

Lưu Chương bị cậu hỏi câu này, trực tiếp gửi một loạt mã bị vỡ.

"Sinh nhật em được chưa?" Anh không tức giận nói.

"Quả nhiên là giả, mau ra ngoài đổi người thật cho tôi."

"....Nghiêm túc chút đi, xin em đó."

Lâm Mặc bĩu môi, ngồi trên mép giường rung chân chán nản.

Người ngoài cửa vẫn không mệt mỏi hét ngoài cửa, cho dù là giọng nói hay ngữ điệu đều rất chân thực, tiếng nó hét ra tiếng càng ngày càng thảm thiết, sau đó bắt đầu hét lớn kêu cứu, nghe tiếng bước chân dường như không ngừng lùi về sau, cuối cùng tông lên phía trên cửa.

"Phập."

Dường như là tiếng vũ khí sắc bén cắt vào da thịt, tiếng khóc hét dừng lại, sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng nhai nuốt khiến người thấy ê răng.

Lâm Mặc cau mày lại, nhìn ánh mắt Lưu Chương, khó có thể miêu tả được.

Lưu Chương tưởng rằng cậu bị dọa sợ, đang muốn an ủi, liền nghe thấy người này : "Thấy chưa? Nếu như anh khóc đến mức thảm thiết như vậy sẽ bị quái vật ăn mất."

"...Cảm ơn, nhưng anh nghe thấy em đang khóc."

Âm thanh nhai nuốt ngoài cửa kéo dài nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng trở về yên lặng.

Không biết qua bao lâu, Khi Lưu Chương và Lâm Mặc dường như đã chơi cờ đến chán ngấy, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lần này, sắc mặt hai người trở nên trắng bệch.

Con cờ trong kẽ tay Lâm Mặc rơi trên bàn cờ, ớn lạnh ở lòng bàn chân trực tiếp xông lên đỉnh đầu, cậu không thể khống chế được mà run rẩy, tay chân tê rần.

"Cứu cứu anh/em với!"

"AK! Lâm Mặc! Cứu anh/em với!"

"Cầu xin hai người! Đây là cơ hội duy nhất để anh/em sống lại!"

....Là Lưu Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro