(4)

Gần đây không biết vì sao, Trương Triết Hạn luôn dính lấy Lâm Thanh.

Nhân viên tại hiện trường không nhịn được phát ra tiếng cảm thán.

Cũng không thể nói là dính, chính là cảm giác... Đột nhiên chủ động nhiều hơn?

Trước khi khai máy đặc biệt mang đồ ăn cho Lâm Thanh không nói, trong lúc nghỉ ngơi động tí là đi nghịch tóc của Lâm Thanh. Ngay cả thời điểm dạy Lâm Thanh các động tác chi tiết, bầu không khí cũng lộ ra một loại mập mờ khó tả.

Sau khi Cung Tuấn trang điểm và thay xong phục trang, đi tới phim trường, đập vào mắt chính là cảnh tượng này.

"Trương lão sư nhân cách không tồi nhỉ."

Nữ diễn viên đóng vai vợ Sở Phong trong phim, lúc này cũng đã thay đổi xong tạo hình và đến phim trường, chuẩn bị diễn xuất cùng Cung Tuấn.

"Anh ấy đều sẽ chỉ dạy người khác như thế sao?"

Nữ diễn viên có chút không rõ giọng điệu của Cung Tuấn, hơi chần chừ: "Cũng không hẳn, cho dù là diễn cảnh tay đôi đi nữa, thì dù ít dù nhiều cũng phải tùy người nữa."

"Dù sao thì từ lúc tôi vào đoàn đến giờ cũng chỉ gặp qua Trương lão sư dạy tiểu Lâm."

Cung Tuấn nhất thời nghẹn lời.

Sau một lúc lâu mới phát ra được một câu "Như thế à..."; rồi không nói thêm gì nữa.

Cung Tuấn tốt nghiệp khoa biểu diễn của đại học Đông Hoa Thượng Hải.

Trong mắt các sinh viên hệ biểu diễn, mặc dù thuộc dự án 211* trường đại học trọng điểm, nhưng nói trắng ra đây chỉ là một học viện phi nghệ thuật.

Đối với các chuyên ngành nghệ thuật thuộc các trường đại học tổng hợp, một là không có bầu không khí nghệ thuật tốt, hai là không có các giáo viên chuyên nghiệp, và ba là thiếu các nguồn tài nguyên tốt. Trường đại học cao đẳng thuộc dự án 211 cùng lắm chỉ có thể được tính là một dấu hiệu, chứ không thể so sánh được với một số trường nghệ thuật chuyên nghiệp.

Thậm chí lúc đó rất nhiều người trong lớp cũng không nghĩ đến con đường đi làm diễn viên, bởi vì triển vọng thật sự rất xa vời.

Cung Tuấn lúc ấy lại không tin vào việc này.

Không được làm diễn viên thì đi làm người mẫu trước, miễn có việc làm là được rồi. Nhận được phim thì sẽ không kén chọn, dù sao cũng tốt hơn là không có phim quay.

Buổi sáng khi các bạn cùng phòng còn đang ngủ vùi, Cung Tuấn đã đến hiện trường chuẩn bị thử vai.

Bởi vì xuất thân từ một học viện phi nghệ thuật, sơ yếu lí lịch thường sẽ bị ném trực tiếp sang một bên.

Bởi vì không có "tiền bối hỗ trợ", vai diễn thật vất vả mới tìm được đến tay, nói mất là mất.

Y có thể nhìn thấy vô số hy vọng, bên cạnh đó cũng liền có thể nhìn thấy vô số cộng thêm một lần thất vọng.

Luôn có người nói Cung Tuấn lạc quan.

Nói Cung Tuấn bản tính trời sinh như vậy cũng không có gì sai.

Nhưng thật ra có càng nhiều thời điểm, nếu bạn không vui vẻ, thì con đường này sẽ không đi nổi nữa.

Theo sự lạc quan ngày một sụp đổ, là hứng thú bị lôi lên kéo xuống nhiều lần, là hơn vài năm như một cố gắng kiên cường.

"Sẽ không ai dạy cho bạn."

Đây là Cung Tuấn trong cuộc phỏng vấn sau nhiều lần chỉnh sửa, mới dám để lộ ra chút bất đắc dĩ.

Cách biểu diễn, lời thoại, cảm xúc nhân vật. Tất cả mọi thứ, sẽ không ai dạy cho bạn.

Mãi đến một ngày, Cung Tuấn sau khi thử ba vai diễn liên tiếp, cuối cùng cũng thông qua thử vai "Thiên Nhai Khách."

Cho đến hôm ấy, Cung Tuấn gặp Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn và Cung Tuấn nhìn như tương tự nhưng lại không giống nhau.

Trương Triết Hạn tốt nghiệp trường nghệ thuật danh tiếng, nhưng cũng ở trong vòng lẩn quẩn, chìm nổi trong giới gần mười năm.

Bởi vì là người được mọi người ủy thác, nên chân đã để lại vết thương vĩnh viễn.

Bởi vì mồm miệng nhanh nhảu, nên đã từng gặp phải nhiều lời ác ý không biết đúng sai.

Trương Triết Hạn từng có nhiều lần mắc phải sai lầm, và cũng có một lần nghĩ đến sẽ hoàn toàn buông tha sự nghiệp diễn xuất.

Nhưng giờ phút này Cung Tuấn lại nhìn thấy anh ấy đứng trước mặt mình, nói:

--- "Cậu đừng cười, diễn xuất tốt nhất chính là đột phá tình huống."

--- "Đừng thở dài, thở dài sẽ mang vận khí tốt đi mất."

Anh còn nói thêm: "Không sao đâu, có anh đây."

Liên tiếp mấy ngày, tâm trạng quay phim của Cung Tuấn có chút sa sút, nhưng ngoài ý muốn lại phù hợp với cốt truyện.

Một nhân vật dễ mang lại sự phản cảm cho khán giả, nhưng dưới sự diễn giải của Cung Tuấn, lại làm người ta có cảm tình hơn một chút.

Cảnh quay của Cung Tuấn hôm nay đã kết thúc, nhưng Trương Triết Hạn và Lâm Thanh vẫn còn vài cảnh quay đêm.

Cho nên khi Cung Tuấn trở về khách sạn, tình cờ nhìn thấy Trương Triết Hạn và Lâm Thanh cùng nhau đi ra khỏi phòng khách sạn của anh.

Hai người nhập tâm vào việc trò chuyện về kịch bản, Cung Tuấn nghe Trương Triết Hạn kêu "A Thanh, A Thanh", như là không có ai khác ở đây.

Mãi cho đến khi chính mình sắp đụng phải hai người họ, Lâm Thanh mới ngoan ngoãn hô một tiếng: "Chào Cung lão sư."

Trương Triết Hạn giống như vừa nhìn thấy Cung Tuấn, vội vàng làm bộ quen thuộc, khách khí hỏi Cung Tuấn một tiếng.

Càng giả vờ là thân, thì chỉ càng có vẻ thêm xa cách.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đều là người hiểu rõ.

Cho nên Cung Tuấn lại một lần nữa nhìn bóng lưng Trương Triết Hạn biến mất trong tầm mắt, cùng Lâm Thanh.

Vừa vào phòng, hốc mắt Cung Tuấn liền đỏ lên.

Cung Tuấn đột nhiên ý thức được, trước kia trong lòng y tâm tâm niệm niệm, thời thời khắc khắc treo trên miệng hai chữ "ánh sáng", cuối cùng cũng đã không còn chỉ thuộc về y.

Nó có thể được trao đến bất cứ ai.

Chỉ cần Trương Triết Hạn nguyện ý.

Buổi tối, sau khi quay đi quay lại nhiều lần, cuối cùng cũng đạt yêu cầu của đạo diễn, có thể kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi.

"Gần đây hình như Trương lão sư rất vui vẻ."

Ngay cả những nhân viên khác cũng có thể nhận ra, Trương Triết Hạn gần đây khác với trước kia, Lâm Thanh càng không thể nói là mình không cảm nhận được gì.

"Có hả?"

Trương Triết Hạn không thể không thừa nhận, mấy ngày trước Cung Tuấn tỏ tình có khiến anh choáng váng, thậm chí mất ngủ cả đêm, đến khi mặt trời mọc mới ngủ được một chút.

Anh nghĩ không ra ý Cung Tuấn nói, đến tột cùng có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.

Nếu là thật, tại sao lúc trước lại cự tuyệt mình.

Nếu là giả... Trương Triết Hạn thật không muốn nghĩ tiếp.

Kết quả là sáng hôm sau thức dậy, Trương Triết Hạn vỗ đùi một cái, cảm thấy như vậy không được, cho nên mới có khoảng thời gian thăm dò này.

"Tiểu Trương, tìm tôi có chuyện gì vậy?" Đạo diễn vui vẻ đi tới, " y dô, tâm tình hôm nay không tệ nha."

"Chú đừng ghẹo cháu nữa." Trương Triết Hạn vội vàng chỉnh lại thần sắc: "Đạo diễn, chuyện giường chiếu cháu đã suy nghĩ kĩ rồi."

"Cháu đồng ý."
---------

*dự án 211: là một dự án xây dựng cho thế kỷ 21, tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường cao đẳng và đại học và một số ngành học chủ chốt. nó chính thức được khởi động sau khi được hội đồng nhà nước phê duyệt vào tháng 11 năm 1995.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro