Chẳng ai nợ ai (Thượng)

--Cause I already know. That we're one
step closer.

<1>

Lâm Mặc cảm thấy cậu là loại người cả đời này sẽ không bao giờ hút thuốc.

<2>

Khi còn nhỏ, bọn họ lén chơi điện thoại, Hoàng Duệ phát hiện đã phạt viết bản kiểm điểm.

Lúc đứng nghe giáo huấn, trong lòng tuy đang liên tục phàn nàn về người đàn ông trước mặt nhưng khuôn mặt vẫn đầy thành khẩn rằng đã biết sai.

Trong những năm đó, Hoàng Duệ dẫn dắt một nhóm trẻ nhỏ như thể đang nuôi dạy những đứa con. Có điều nói là nuôi con thì có chút hơi quá, vì Hoàng Duệ dường như còn chưa đủ lớn.

Gọi là chú thì đúng hơn, một thanh niên otaku độc thân sắp già chưa vợ nuôi những đứa cháu cùng nhà.

Không dễ nuôi mà cũng không phải là nuôi, chỉ là học theo mấy phương pháp cũ rích từ sách báo và phim ảnh, hay tự nghĩ ra cách nào đó rồi giả vờ nổi giận mà giáo dục bọn họ.

Bọn họ chỉ có thể nghe theo người đàn ông ngốc nghếch việc gì cũng làm không được tốt lắm này, vừa thầm than phiền trong lòng vừa thành thật viết bản kiểm điểm, làm cho có lệ yêu cầu mà người đàn ông luôn áp đặt lên những chuyện vặt vãnh không thể giải thích được.

Trì Ức vò đầu bứt tai, gãi má đếm số chữ, mỗi câu có thể đổi một vài chữ khác để viết đi viết lại nhiều lần.

Hừ, điện thoại thật sự không tốt. Chơi điện thoại sẽ không làm được gì khác, điện thoại khiến con người trở thành kẻ vô tích sự, cũng chẳng khác gì ma túy.

Cậu nghiêng người sang một bên và không nhịn được cười, sau khi cười xong thì lúng túng nhìn chính mình rồi nhìn xuống bản kiểm điểm.

Trì Ức đã viết xong rồi, còn cậu nên viết gì đây?

Cậu không nhớ nữa, hình như là Tôn Diệc Hàng.

Cuối cùng, vẫn là Tôn Diệc Hàng ngồi xuống bên cạnh với vẻ mặt đắc ý dưới sự van xin ngoan cố của cậu.

Ngay cả những ngọn tóc mái xuề xòa cũng lộ ra vẻ gợi đòn và thiếu đánh như mọi khi.

"Lần này là cậu nợ tớ, nghe rõ chưa." Tôn Diệc Hàng đã nói như vậy.

<3>

Những năm sau đó, cậu bỗng nhiên phát hiện ra rằng lời nói của Trì Ức lúc gãi má bịa ra vậy mà có vài phần đạo lý.

Nếu thay điện thoại bằng thuốc lá thì cảm giác cũng sẽ giống vậy và chẳng có gì khác biệt.

Đồng nghiệp hết lần này đến lần khác lên tiếng chào hỏi rồi kéo nhau đi hút thuốc, không nói ra cũng có thể hiểu, cái vỗ tay lên vai đã là một tín hiệu rõ ràng.

Sự quen thuộc trong mắt họ là thế giới mà Lâm Mặc chưa từng bước vào.

Làn khói từ xa tỏa ra, lượn quanh che khuất tầm mắt của cậu, thậm chí có chút cay nồng.

Khoảng cách rất xa, không giống như bình thường, Lâm Mặc dừng tay đang lướt điện thoại, cau mày ngẩng đầu lên.

Đồng nghiệp đẩy cửa phòng đi vào, theo đó là một chút khói hương bạc hà.

Cậu nghĩ đến Tôn Diệc Hàng.

<4>

"Hút không?"

Tôn Diệc Hàng ở trong hậu trường chật chội, tay cầm cốc nước nóng, khi nghe xong chỉ có thể lúng túng xua tay: "Tôi không hút thuốc."

Đồng nghiệp liền kinh ngạc nhướng mày: "Cai rồi?"

"Không phải."

"Tôi chỉ là không hút thuốc." Vẻ mặt của Tôn Diệc Hàng thậm chí còn lộ ra chút bất lực.

Trong khi người đồng nghiệp đưa ra lời mời còn đang sửng sốt, một đồng nghiệp khác miễn cưỡng bước ra giảng hòa.

"Được rồi, kệ cậu ấy, cậu ấy vẫn luôn như thế, chúng ta đi thôi."

Người đồng nghiệp dường như còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị kéo đi, vẫn không quên quay đầu liếc nhìn một cách khó hiểu.

Quả thực, việc không hút thuốc trong giới giải trí là điều hiếm thấy. Nhưng trước đó, Tôn Diệc Hàng không chắc liệu Nguyên Tế Họa của bọn họ có được tính là của người trong ngành giải trí hay không...

Anh ấy thấy rằng, bọn họ thực sự giống với một lớp huấn luyện nghệ thuật trong trại hè, khi kết thúc mỗi khóa huấn luyện sẽ chuẩn bị những tiết mục biểu diễn cho người thân và bạn bè xem.

Sự khác biệt duy nhất có lẽ là...trại hè cần trả phí, còn bọn họ thì vẫn có thể miễn cưỡng kiếm một ít tiền.

Nhưng mà, Tôn Diệc Hàng đã hút thuốc.

Đã từ rất lâu, mà có lẽ cũng không lâu đến vậy.

2018, mới chỉ là ba năm trước.

Vào thời điểm đó, mọi ý niệm đều đã tan thành tro và tâm trạng tồi tệ đã nhấn chìm anh ấy.

Tiêu chuẩn của thần tượng là duy trì phẩm giá tốt đẹp của mình, không hút thuốc, không uống rượu hay cờ bạc, nhưng trên thực tế không ai dám chắc rằng điều quan trọng nhất là vẻ hào nhoáng bên ngoài hay phẩm giá bên trong.

Ở giai đoạn đó, anh ấy không chắc, chứ đừng nói là hiểu, không cách nào hiểu được.

Hầu hết những người theo đuổi thần tượng đều dường như đặt tất cả suy nghĩ của bản thân vào người đó, mọi sự hoàn hảo trong tưởng tượng đều được gửi gắm lên người đó.

Vậy nhưng, thực sự tồn tại một vị thần thánh như thế sao?

Mặc dù kiếm được rất nhiều tiền và được săn đón nồng nhiệt, nhưng theo đó, lòng oán hận cũng có thể bóp chết người ta.

Ai chẳng biết thuốc lá và rượu là những thứ vô dụng, nhưng một cậu bé 17 tuổi có thể làm được gì?

Anh ấy chỉ có thể lặng lẽ cầm nước mắt rồi hèn mọn tưởng tượng rằng, liệu đốt hết điếu thuốc này thì thực sự có thể xua đi một chút sợ hãi.

Anh ấy không muốn hút thuốc, chỉ muốn có một giấc mơ.

<5>

Điếu thuốc đầu tiên mà Tôn Diệc Hàng hút là khi họ ra nước ngoài đào tạo, của một staff mới đến đưa cho anh.

Anh không biết tại sao người kia lại đưa điếu thuốc cho mình, càng không biết động lực gì đã khiến anh cầm lấy điếu thuốc đó, đến hiện tại anh vẫn không hiểu.

Sau đó, anh run rẩy nhặt chiếc bật lửa lên, đưa điếu thuốc vào miệng như trên TV, muốn học cách châm lửa điêu luyện rồi hút vài hơi như những người khác.

"Hãy hút đi, hút đi. Hút xong sẽ không còn đau nữa." Âm thanh đó điên cuồng gào thét trong đại não.

Nhưng anh ấy không thể ngăn được đôi tay run rẩy, chiếc bật lửa màu xanh lá cây kém chất lượng vẫn không thể tạo ra dấu vết của ngọn lửa sau khi cọ xát nhiều lần.

Anh ấy cắn mạnh phần đầu điếu thuốc đến mức nó ướt đẫm và biến dạng, khóe mắt liếc nhìn hộp thuốc xanh lam ở góc bàn có chút chói mắt. Vài năm sau anh mới biết thì ra đó là Marlboro.

Cuối cùng, staff mỉm cười và giật lấy chiếc bật lửa trên tay anh, rồi dễ dàng châm cho anh một điếu thuốc.

Nói ra thật kỳ lạ, tại sao chiếc bật lửa không thể châm được lửa trong tay anh lại có thể châm được lửa trong tay đối phương? Có lẽ là Chúa cũng không muốn anh ấy hút điếu thuốc đó.

Hơi thuốc còn chưa tới phổi, lúc mới vào miệng đã khiến anh sặc sụa, nghẹn ngào đến cả lục phủ ngũ tạng đều thấy đau, anh vứt bỏ điếu thuốc như một phản xạ có điều kiện và ho khan liên hồi, bị staff đứng đối diện cười nhạo.

"Hút thêm vài lần sẽ quen." Đó là những gì người đàn ông đó nói vào thời điểm đó.

Anh ấy cố chịu đựng sự nghèn nghẹn, hút gần hết điếu thuốc, cũng không để ý có mùi vị bạc hà hay không.

Sau đó là gì?

Là Lâm Mặc đẩy cửa vào, lớn tiếng gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm, rồi tình cờ đụng phải Tôn Diệc Hàng đi ra từ phòng tắm.

Sau đó Lâm Mặc chửi thề một câu, sắc mặt lập tức tối sầm, tức giận đóng mạnh cửa lại.

Rồi sau nữa, staff chưa qua kỳ thử việc đó bị sa thải, Lâm Mặc tố cáo rằng staff muốn dụ cậu đến quán bar.

Cậu ấy không nói đã thấy những gì, càng không nói Tôn Diệc Hàng hút thuốc.

<6>

Lâm Mặc cảm thấy bảy năm của mình là một cảm giác rất kỳ lạ.

Thật ra không phải cái gì lâu ngày cũng tốt, nhưng có một điều không thể phủ nhận, chỉ cần ở bên nhau đủ lâu thì nhất định sẽ có khoảnh khắc để lại ấn tượng sâu sắc như vậy.

Không ai biết rằng, bất cứ khi nào có ai đó nhắc đến Tôn Diệc Hàng với cậu, điều cậu nghĩ đến không phải là miếng bánh sầu riêng kia, không phải là những cuộc cãi vã thời niên thiếu, cũng không phải là nơi ánh đèn sân khấu chói mắt chỉ có thể nhìn thấy nhau.

Là một chút khói.

Là mỗi khi nhìn thấy ai đó châm thuốc, cậu đều sẽ nghĩ ngay đến lần đầu tiên tình cờ gặp anh ấy bước ra từ phòng người khác, khói thuốc trong căn phòng bay ra, cay nồng, xen lẫn một chút mùi bạc hà.

Đêm hôm đó, bọn họ đã cãi nhau một trận kịch liệt nhất và có lẽ là duy nhất trên đời cho đến nay, thậm chí còn không nhớ nổi lý do hòa giải.

Ngày đó hai mắt cậu trực tiếp đỏ bừng, chỉ cần mở miệng ra là mắng Tôn Diệc Hàng là đồ rác rưởi, nhu nhược đến mức dám hút thuốc.

Sau đó còn bị vẻ mặt có vẻ thờ ơ của Tôn Diệc Hàng càng làm cho tức giận đến thở gấp.

"Vậy cậu đổi thành tớ thử xem?" Nụ cười nơi khóe miệng Tôn Diệc Hàng đầy mỉa mai.

Cậu ấy hiếm khi đau lòng hay bị mất niềm tin, cậu tìm tất cả những từ ngữ đầy hằn học và ác ý từng nghe qua trong cuộc sống của mình rồi liên tục cười nhạo Tôn Diệc Hàng là kẻ hèn nhát và vô dụng.

"Hai người rời đi là cậu liền sống chết không quản nữa phải không? Bây giờ hút thuốc còn sắp tới không phải sẽ muốn rượu chè và cờ bạc sao? Còn đào tạo làm cái gì? Cậu biến đi càng sớm càng tốt đừng liên lụy mọi người, dù sao cái công ty nát bét này gần như cũng phá sản sớm thôi. Cậu muốn tìm đường chạy trốn đúng không, dù sao chẳng phải Phương Tường Duệ cũng nói rằng cậu nên chạy đi hay sao?"

"Hay là như thế này, cậu muốn theo Triển Dật Văn quay về Trùng Khánh? Cậu đi đi, biến đi."

Sau khi mắng xong, bản thân Lâm Mặc cũng choáng váng đến sững sờ tại chỗ, tức giận đến mức hai hốc mắt đỏ bừng, lời xin lỗi ở trên môi nhưng bị chặn lại không cách nào nói ra.

"Lâm Mặc, điều khiến tớ phiền nhất là cậu rất thích quản mọi chuyện, kể cả những chuyện vớ vẩn không liên quan đến mình. Thấy ai đó khó chịu cũng phải nói vài câu vì nghĩ rằng cả thế giới đều chiều theo ý cậu, đều xoay xung quanh cậu. Cậu cứ như vậy đứng nói chuyện không thấy đau lưng sao, có phải cậu nghĩ rằng cả thế giới đều phải giống như cậu hoàn hảo không có khuyết điểm?"

Giọng của Tôn Diệc Hàng lúc mắng người cũng có thể tính là dễ nghe.

"Tớ không có trái tim mạnh mẽ như cậu, dù chết cũng không được phép cúi đầu." Tôn Diệc Hàng nói với âm thanh có chút mệt mỏi.

"Ít nhất là, hiện tại không phải nữa."

"Cậu cũng không phải tớ, không có cách nào hiểu được tại sao tớ lại trở nên như thế này."

Sau một lúc, anh ấy mới nói nửa câu còn lại.

Lâm Mặc không có nghe anh nói hết câu.

Đôi mắt đỏ hoe, cậu ấy chạy đến giật lấy gói thuốc lá bên bàn, sau đó nhấn mạnh vào chiếc bật lửa rồi đưa lên miệng, hộp thuốc lá lả tả rơi xuống đất không phát ra âm thanh, chỉ có tiếng bật lửa cọ xát.

"Lâm Mặc, m* nó cậu có phải có bệnh?" Tôn Diệc Hàng lập tức lao tới giật điếu thuốc ném xuống đất.

Lần này đổi thành Tôn Diệc Hàng đỏ mắt.

<7>

Khi Lâm Mặc nhìn xuống điếu thuốc, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu là, nếu tàn thuốc cháy thủng một lỗ trên tấm thảm thì ai trong bọn họ sẽ đền tiền.

<8>

Việc đầu tiên cậu ấy làm khi trở lại Thượng Hải là tìm Hoàng Duệ và yêu cầu đuổi việc staff đó, lý do là staff đã cố truyền bá thói hư tật xấu cho họ.

Cậu sẽ không nói chuyện Tôn Diệc Hàng hút thuốc, cậu chỉ hận, hận tại sao lại có người kéo Tôn Diệc Hàng xuống khi anh ấy đang trên bờ vực sụp đổ.

Làn khói bạc hà của người đồng nghiệp đã đưa cậu trở lại thực tại, họ lại ngồi lại với nhau và tiếp tục chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo.

Đây là công việc đầu tiên của Lâm Mặc trong tháng này, làm người của công chúng đúng là không dễ dàng gì.

Ba tháng sau khi chương trình kết thúc, cậu ấy và Tôn Diệc Hàng vẫn chưa gặp nhau, thậm chí còn chưa nói quá hai câu.

Câu đầu tiên là vào ngày thành đoàn, cậu gửi vài câu vào nhóm nói là hẹn tháng sau gặp.

Câu thứ hai là khi những đứa nhỏ chuẩn bị đến xem đêm thành đoàn, cậu dặn dò một câu "đi đường bình an".

Không có câu thứ ba, vì hôm đó xảy ra chuyện ngoài dự tính nên mọi người thu dọn đồ đạc quay trở về.

Thành đoàn xong không đồng nghĩa với tự do, đặc biệt là đối với những thần tượng như họ, thành viên trong nhóm của cậu ấy đến từ nhiều đất nước khác nhau.

Nhỏ thì là cách ăn mặc, lớn thì như lời nói và hành động. Đoàn hồn, tư bản, lợi ích, thị phi, cậu sớm không còn hoàn toàn thuộc về chính mình nữa, ngoài bài vở và công việc thì còn có vô số buổi tập luyện cường độ cao mệt mỏi.

Sợi dây liên lạc với nhóm ngày trước đã hoàn toàn bị cắt đứt bởi nhiều lý do bị động khác nhau, điều này công ty đã nghiêm cấm rõ ràng.

Mỗi ngày đều dính dáng đến đồng đội cũ thì làm sao có thể xây dựng đoàn hồn của nhóm hiện tại? Hơn nữa, cậu đã bị đóng gói và bán cho công ty hiện tại, hai năm sau rất khó quay trở về.

Những ngày một mình ở trong một căn phòng riêng, thực ra có lúc cậu vẫn nhớ cảm giác sống ở Phụng Hiền, xung quanh luôn ồn ào và náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng Trì Ức nhảy nhót bên ngoài.

<9>

Vào ngày staff bị sa thải, Lâm Mặc nằm trên giường của Trì Ức mà không bật đèn, lặng lẽ chờ Tôn Diệc Hàng.

Một lúc sau, Tôn Diệc Hàng một mình trở về phòng.

Nhẹ nhàng đặt cặp sách lên bàn, sau đó mở một chai Coke uống ba ngụm rồi leo lên giường tầng trên một cách khéo léo.

Bên ngoài phòng là tiếng nhảy nhót và la hét, trong phòng thì rất yên tĩnh, giống như bọn họ đều không tồn tại. Đến lúc Tôn Diệc Hàng chuẩn bị ngủ, anh mơ hồ nghe thấy Lâm Mặc nói một câu.

"Tôn Diệc Hàng, lần này là cậu nợ tớ."

"Nghe rõ chưa."

<10>

Khi đang nhắm mắt để trang điểm và làm tóc, Lâm Mặc đột nhiên nhận ra cậu và Tôn Diệc Hàng thật sự đã lâu không liên lạc, thậm chí đã có một khoảng thời gian dài cậu không nhớ tới Tôn Diệc Hàng.

Không phải là cố ý không nhớ tới, chỉ là ba tháng làm việc xoay vòng liên tục thật sự khiến người ta có chút kiệt sức và mất tập trung, hơn nữa cậu và Tôn Diệc Hàng không phải là người yêu của nhau, nên cần gì phải canh cánh trong lòng mọi lúc?

Trong những năm bên nhau, cậu và Tôn Diệc Hàng đã duy trì sự cân bằng mong manh. Đôi khi cậu nợ tớ một chút, đôi khi tớ nợ cậu một chút, tóm lại là ở trong mối quan hệ mắc nợ lẫn nhau.

Không ai nhớ những khoản nợ này đã được trả như thế nào, và liệu chúng có thực sự được trả hay không.

Hoặc có thể nói thẳng ra là, không ai nghĩ đến việc sẽ trả nợ, đó vốn chỉ là một lời ngụy biện.

Một lời ngụy biện, khiến bọn họ vĩnh viễn vương vấn không dứt, có thể là cả đời này đều vướng chân nhau.

Vì vậy, Lâm Mặc bây giờ thậm chí có chút cô đơn.

Không có Tôn Diệc Hàng thì không có nợ nần gì cả, càng không có cách nào đi chung đường, bọn họ trở thành những đường thẳng song song nhìn thấy bằng mắt thường, thậm chí có thể đổi hướng bất cứ lúc nào để ngày càng cách xa.

Bọn họ đã lâu không mắc nợ gì nhau.

Lâm Mặc đột nhiên mỉm cười, nhìn lớp trang điểm tinh xảo của mình trong gương, nhẹ nhàng mỉm cười.

//

Sau ngày hôm đó Tôn Diệc Hàng không bao giờ hút thuốc nữa.

Lâm Mặc hung hăng nói với anh rằng, nếu cậu dám hút thuốc một lần nữa, thì cậu hút một lần tớ hút một lần.

Tôn Diệc Hàng nhìn Lâm Mặc với vẻ mặt như muốn nói: "Cậu có phải có bệnh?"

Nhưng Lâm Mặc dám chắc chắn, cậu thắng rồi.

Nhiều năm như vậy, trở thành người bán mạng làm việc, Lâm Mặc dường như thực sự hiểu được Tôn Diệc Hàng vào thời điểm đó.

Cậu thậm chí còn bắt đầu vui mừng vì Chúa đã khiến cậu vô tình mở cửa vào ngày hôm đó, vào lúc Tôn Diệc Hàng hút điếu thuốc đầu tiên và ngay lập tức dập tắt nỗi tuyệt vọng của anh ấy.

Trong một thời gian dài cậu không thể hiểu được như bao người, cậu tuyệt vọng vì sự tuyệt vọng của Tôn Diệc Hàng.

Nhưng tất cả họ đã quên rằng, tuyệt vọng sẽ càng lúc càng nhấn chìm người ta xuống đáy, giống như biển cả giữa đêm, một khi chìm xuống thì sẽ là mãi mãi, sẽ không bao giờ có thể trở lại.

Không thể đổ lỗi rằng người không biết bơi mới bị nhấn chìm, đó không phải là lỗi của người ấy.

Tôn Diệc Hàng không nên và không phải là một hình tượng vô cùng hoàn hảo mà mọi người tự tạo ra, anh ấy cũng là một người mềm yếu.

Đau đớn, khiến anh ấy trở nên chân thực. Vùng vẫy, là sự dịu dàng chân thật nhất của anh.

Anh ấy đang kêu cứu, và Lâm Mặc đã nghe thấy.

Lâm Mặc phải mất một thời gian dài mới trở nên tuyệt vọng bị động, cậu trách móc bản thân tại sao vào lúc Tôn Diệc Hàng đau khổ như vậy mắng anh là đồ hèn nhát.

Ai cũng có mức độ chịu đựng đau đớn.

Mà Tôn Diệc Hàng, một Tôn Diệc Hàng mạnh mẽ và dịu dàng như vậy, sẽ đau đớn đến mức nào khi phải thỏa hiệp với những thứ bản thân ghét bỏ?

Tại sao cậu không phát hiện ra tín hiệu cầu cứu của Tôn Diệc Hàng sớm hơn?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro