Đừng làm đồng nghiệp với bạn trai cũ

Tôn Diệc Hàng phát hiện, kể từ sau khi chia tay với La Nhất Châu, số lượng hoạt động mà các unit trong nhóm tham gia đột nhiên tăng lên. Rõ ràng bọn họ đã thành đoàn hơn một năm vậy mà vẫn còn nhiều người không biết rằng có nhóm nhạc này trong giới giải trí. Nếu như không phải mỗi thành viên khi có hoạt động cá nhân đều chủ động giới thiệu tên nhóm phía trước thì Tôn Diệc Hàng gần như đã quên mất cái tên này.

Chia tay hơn hai tháng, cậu không chỉ là đồng nghiệp với bạn trai cũ mà còn là bạn cùng phòng. May mắn là lịch trình của La Nhất Châu rất bận rộn nên không mấy khi ở lại ký túc xá, chỉ thỉnh thoảng mới trở về, những lúc đó Tôn Diệc Hàng sẽ qua phòng của Tôn Oánh Hạo ở nhờ một đêm và tránh xuống tầng dưới ăn cơm. Lúc làm việc không thể không chạm mặt nên chuyện gì không nhất thiết phải nói thì sẽ nhất định không mở lời. Cũng may là nhóm nhạc này cách ngày giải thể không còn xa, nếu không cậu cảm thấy mình thực sự sẽ kiệt sức.

Không phải kiệt sức vì lịch trình, mà vì tránh bạn trai cũ.

Sáu tháng trước khi giải thể, một tài nguyên chương trình tạp kỹ chưa được quyết định nhưng trong miệng của blogger buôn dưa đã rơi trúng bọn họ.

Khi Tôn Diệc Hàng nhận được thông báo từ người đại diện, đôi mắt của cậu tối đi. Chương trình tạp kỹ ngoài trời thường tổ chức nhiều trò chơi khác nhau, bọn họ còn cùng nhóm một ngày, yêu cầu về đoàn hồn sẽ tiếp tục trong một ngày, vậy nên để tránh nghi ngờ thì không được thể hiện quá rõ ràng. Trò chơi sẽ tăng số lượng tình huống phải giao tiếp lên rất nhiều.

Cậu vừa lo lắng phân vân vừa không muốn từ bỏ công việc lần này, là một chương trình tạp kỹ tồn tại nhiều năm và có nền tảng rất tốt, dù bọn họ chỉ là khách mời nhưng nguồn tài nguyên như vậy cũng rất khó kiếm được.

Ba người trong số chín người sẽ tham gia, nếu xét theo thứ hạng thì như thế nào cũng không đến lượt cậu, cơ hội tốt như thế này lại vì bạn trai cũ mà bỏ qua, nghĩ kiểu gì cũng thấy mất mát. Tôn Diệc Hàng đồng ý, nhưng yêu cầu không đi cùng máy bay với La Nhất Châu, xem như là sự phản kháng cuối cùng.

Người đại diện: Nghĩ cái gì vậy? La Nhất Châu có lịch trình riêng nên sẽ đến muộn hai ngày. Em nghĩ người ta ngày ngày đều dính lấy ký túc xá giống em hả?

Tôn Diệc Hàng: .......

Tôn Diệc Hàng nắm lấy chiếc gối rồi đập mạnh vào giường của La Nhất Châu một cách tức giận.

Tôn Diệc Hàng đã cố gắng thức dậy sớm vào ngày hôm đó nhưng vẫn còn rất buồn ngủ, vừa bước xuống cầu thang đã nhìn thấy La Nhất Châu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngay lập tức khiến cậu giật mình sửng sốt và hoàn toàn thoát khỏi trạng thái mơ màng. Cậu mắng thầm trong lòng, giữ nguyên trạng thái không ngẩng đầu đi vào phòng bếp, không phải người đại diện bảo La Nhất Châu sẽ đến muộn hai ngày sao, tại sao đột nhiên trở về sớm mà chẳng ai nói với cậu!

La Nhất Châu đi theo vào bếp, pha một tách cà phê xong lại đi ra ngoài. Tôn Diệc Hàng sững người tại chỗ, vô tình ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người La Nhất Châu, cũng không biết là vừa vội vàng trở về từ sự kiện nào, cậu hơi cau mày, tự hỏi liệu người này có phải đã thức cả đêm không. Nhìn xuống cái bát trong tay, cậu lặng lẽ chuẩn bị thêm một phần điểm tâm khác, ngồi đối diện với La Nhất Châu nhàn nhạt nói.

"Đừng uống cà phê khi bụng đói."

La Nhất Châu ngẩng đầu lên, nhìn cậu một cái, ngoan ngoãn đặt chiếc cốc xuống rồi đáp, "Được", so với lúc hai người bên nhau còn nghe lời hơn.

Tôn Oánh Hạo ngáp một cái rồi đi lấy hàng chuyển phát nhanh ngoài cửa vào, người đại diện theo anh ấy đi vào và bắt đầu thúc giục họ, cho biết xe đã đến trước cửa. Tôn Diệc Hàng đặt đũa xuống và liên tục gật đầu, sau đó lên lầu lấy túi. Khi cậu đi xuống, mọi người đã thu dọn xong đồ đạc và lên xe chờ, chỉ có La Nhất Châu vẫn đứng trước bàn cà phê đang mở khóa ba lô.

Thật kỳ lạ, hôm nay hành động có chút từ từ chậm rãi, không giống như phong cách thường ngày của anh ấy, Tôn Diệc Hàng nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ, đeo khẩu trang và chuẩn bị thay giày.

La Nhất Châu ngẩng đầu lên, "Lại đây."

Ai sẽ đến đó sau khi đã thay giày hả? Tôn Diệc Hàng không dám nói ra, trong lòng mắng người ta vạn lần nhưng thân thể thì vẫn ngoan ngoãn đứng trước mặt La Nhất Châu. La Nhất Châu tháo khẩu trang của cậu ra, đưa tay lên trước mặt xịt kem chống nắng cho cậu, xịt khắp mặt và cả cánh tay. Tôn Diệc Hàng nghĩ rằng cảnh tượng này quá kỳ cục, chỉ muốn kết thúc thật nhanh để rời đi, vì vậy cậu nhăn mặt nhắm mắt lại mặc La Nhất Châu làm gì thì làm, cho đến khi anh xoa ngón tay cái lên môi cậu.

"Thấm hết rồi." La Nhất Châu bình tĩnh nói.

Anh thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài, còn Tôn Diệc Hàng vẫn đang choáng váng, đưa tay lên chạm vào môi, sau khi định thần được chuyện đang xảy ra thì khuôn mặt nóng bừng như lửa đốt. Cậu kéo khẩu trang lên, đỏ mặt ngồi trong xe, cả người phồng lên như một con cá nóc nhỏ. Tôn Oánh Hạo ngồi bên cạnh, đưa tay sờ lỗ tai trong lúc chỉnh lại cổ áo cho cậu, lên tiếng hỏi.

"Mới sáng sớm mà sao vậy, tai em đỏ hết cả rồi."

La Nhất Châu cúi đầu ngồi ở ghế trước, không biết gửi tin nhắn cho ai mà cười lên một tiếng.

"Anh đừng nói nữa!" Tôn Diệc Hàng hai tay ôm mặt, ước gì có thể lập tức biến mất.

Khi xuống máy bay liền có một đợt nắng nóng kéo đến. Tôn Diệc Hàng phải thừa nhận rằng thật hợp lý khi La Nhất Châu xịt nhiều kem chống nắng như vậy cho cậu. Mặt trời ở đây quá lớn, cậu kéo mũ xuống và nheo mắt, Tôn Oánh Hạo kéo cậu đến bên cạnh mình, giọng nói đầy tự hào.

"Anh đặc biệt mang theo một chiếc ô, thông minh không hả?"

Tôn Diệc Hàng dựa người vào Tôn Oánh Hạo, qua loa đáp, "Ừm ừm ừm, quá thông minh."

Hai người tựa vào nhau lững thững bước đi trên mặt đất, La Nhất Châu lặng lẽ quan sát từ phía sau. Trợ lý cầm một chiếc ô đuổi kịp, La Nhất Châu hơi cúi đầu đi tới dưới tán ô, cầm lấy tay cầm rồi nói với trợ lý, "Con gái nên chú ý làn da, cẩn thận bị cháy nắng."

Tôn Diệc Hàng và Tôn Oánh Hạo đi đến cổng điểm đến, quay đầu đã thấy La Nhất Châu cùng trợ lý che chung một chiếc ô, tán ô còn nghiêng về phía cô gái nhỏ nhắn, trợ lý che miệng cười, khuôn mặt đỏ bừng không biết có phải do cháy nắng hay không.

Hừ, quả nhiên một số người có lượng fan bạn gái cao là hoàn toàn hợp lý, Tôn Diệc Hàng bặm môi suy nghĩ.

Tổ chương trình sắp xếp cho bọn họ một phòng cho hai người và một phòng cho một người. Ba người ở trong sảnh thảo luận về việc chia phòng, Tôn Diệc Hàng vừa mở miệng đã bị La Nhất Châu cắt ngang. Anh tháo khẩu trang, ánh mắt vô tội.

"Hai ngày nay tớ đã quen thức khuya, ban đêm có chút khó ngủ, sợ sẽ quấy rầy hai người, tớ ở phòng đơn vậy."

Tôn Diệc Hàng: .......

Tôn Oánh Hạo rất thoải mái, "Được, vậy tớ với em trai ở một phòng."

Vốn dĩ Tôn Diệc Hàng cũng muốn nói rằng cậu ở cùng với Tôn Oánh Hạo, bây giờ đạt được mục đích một cách dễ dàng nhưng lại không thấy vui vẻ như đã nghĩ. Cậu hít một hơi thật sâu, bước nhanh qua người kia cầm lấy chìa khóa phòng rồi xách hành lý lên lầu mà không nói một lời. Tôn Oánh Hạo nhìn bóng lưng của cậu ngập ngừng, "Trên đường đi vẫn nói ở cùng với tớ mà, có chuyện gì..."

La Nhất Châu khẽ cười, không lên tiếng.

Chương trình được ghi hình vào ngày hôm sau và gần như cả ngày đều hoạt động ở ngoài trời. Có một trò chơi hiếm hoi ở trong nhà, tuy rằng là bể bơi và Tôn Diệc Hàng không có hảo cảm với chuyện xuống nước, nhưng bị cháy nắng thật sự không tốt chút nào, vừa vào bên trong liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rằng làn da nóng hừng hực của mình dịu mát ngay tức thì.

Luật chơi rất quen thuộc, có hai đội, mỗi đội bốn người, ai trả lời sai câu hỏi sẽ bị ép xuống nước. Ngay sau khi nghe phổ biến luật chơi, Tôn Diệc Hàng đã được người chơi thường trú cue tên gọi lên, cậu ngạc nhiên mà mỉm cười xen một chút xấu hổ. Vừa rồi cậu ở bên ngoài bị cháy nắng, sau gáy không được bôi kem chống nắng đã ửng đỏ rất nhiều, mồ hôi nóng hổi chảy ra còn đau huống chi bây giờ lại xuống nước.

Tôn Oánh Hạo nhận thấy vết cháy nắng sau cổ của Tôn Diệc Hàng, chỉ là bọn họ thật sự rất khó nói, huống chi là cháy nắng, nếu nói ra sẽ có người bảo là đạo đức giả. Tôn Oánh Hạo có chút lo lắng, mỉm cười miễn cưỡng ngồi xuống, nhưng Tôn Diệc Hàng không để ý lắm, cảm thấy chịu đựng một lúc sẽ qua, liền ngoan ngoãn đi đến vị trí được sắp xếp.

Vừa định ngồi xuống thì nghe thấy La Nhất Châu đứng một bên tươi cười đáp lại câu hỏi của các tiền bối.

"Người đầu tiên rơi xuống nước.... có khả năng là Tôn Diệc Hàng. Cậu ấy đôi lúc sẽ phản ứng chậm chạp."

"Làm gì có!" Tôn Diệc Hàng phản bác.

"Có vẻ như Nhất Châu không mấy lạc quan về đội của các cậu thì phải."

"Đúng vậy." La Nhất Châu nói, "Nếu em tham gia thì khả năng thắng nhiều hơn một chút."

Tôn Oánh Hạo lập tức hiểu ra, hai tay làm động tác dừng lại.

"Này, trò chơi vẫn chưa bắt đầu đúng không, La Nhất Châu cậu nhanh chóng thế chỗ của Tôn Diệc Hàng, để chút nữa họ phát hiện thì sẽ không cho chúng ta thay đổi đâu."

Mọi người đều rất hợp tác cười lớn. La Nhất Châu đi đến đổi vị trí, đưa chiếc khăn khô trên tay cho Tôn Diệc Hàng, cậu cầm lấy chiếc khăn, nhìn La Nhất Châu và do dự không biết nên nói hay không. Đạo diễn đang chỉ đạo mọi người vào vị trí, La Nhất Châu tránh đi tầm mắt của Tôn Diệc Hàng rồi ngồi vào vị trí, Tôn Diệc Hàng cũng nhìn qua chỗ khác, cuối cùng vẫn là không lên tiếng, lẳng lặng đứng sang một bên.

Nói chơi liền chơi, cũng không biết trong hoạt động hai ngày trước là ai bị thương ở thắt lưng, người đại diện căn dặn mãi là không được để ngấm nước. Tôn Diệc Hàng tầm mắt nhìn xuống và nghĩ, làm trợ lý của La Nhất Châu thực sự phải lo lắng rất nhiều.

Cậu lặng lẽ đứng ở một bên nhỏ giọng gợi ý, nhưng thực ra mọi người đều có thể nghe thấy, cậu ấy chơi còn nghiêm túc hơn La Nhất Châu và hoàn toàn không có "phản ứng chậm chạp" nào cả. Những người chơi thường trú lên tiếng tố cáo đội bọn họ có hỗ trợ bên ngoài.

"Nhất Châu, có phải đây là chiến lược của đội các cậu không hả? Nhìn xem có chỗ nào là phản ứng chậm chạp hả?"

Tôn Diệc Hàng mở to hai mắt, giả vờ vô tội nói.

"Không hiểu sao lúc chơi em bất giác sẽ phản ứng chậm một chút, cũng hết cách nên chỉ có thể hỗ trợ bên ngoài là ổn."

Biểu cảm của cậu rất phóng đại khiến đạo diễn không thể không mỉm cười khi nhìn thấy.

Ngày quay đầu tiên cuối cùng đã kết thúc, mọi người đều trở về khách sạn. Tôn Diệc Hàng từ phòng tắm đi ra thấy trên đầu giường có một tuýp thuốc mỡ, cậu cầm lên hỏi Tôn Oánh Hạo đang sấy tóc, "Của anh hả?"

Tôn Oánh Hạo tắt máy sấy, "Là Nhất Châu vừa mang đến. Không phải em bị cháy nắng sao, ngồi yên đó đừng nhúc nhích, lát nữa anh bôi thuốc cho."

Tôn Diệc Hàng nhìn chằm chằm tuýp thuốc trong tay một hồi, quyết định cầm điện thoại lên bấm vào WeChat, muốn nói một lời cảm ơn với La Nhất Châu. Cậu lướt danh sách bạn bè một lúc mới chợt nhớ ra mình đã xóa người đó từ lâu.

Không thể nhắn trong nhóm vì thế thì kỳ quá, Tôn Diệc Hàng thở dài và ngã trở lại trên giường, ngón tay do dự một chút rồi mở cuộc trò chuyện nhóm tìm La Nhất Châu gửi lời kết bạn.

Tôn Oánh Hạo sấy tóc xong thì bôi thuốc cho cậu, thuốc mỡ lạnh chạm vào da khiến Tôn Diệc Hàng run người đau đớn cười ngốc. Cậu ngoan ngoãn cúi đầu, điện thoại trong tay rung hai tiếng, một lúc sau lại tiếp tục rung.

Tôn Oánh Hạo bôi thuốc xong, đậy nắp tuýp thuốc lại rồi đi rửa tay, không quên liếc nhìn điện thoại di động của Tôn Diệc Hàng.

"Em đang nhắn tin với ai hả, lúc bôi thuốc mà âm báo tin nhắn không ngừng."

"La Nhất Châu."

Tôn Diệc Hàng thành thật trả lời, mở khóa màn hình đã thấy đối phương chấp nhận lời mời kết bạn của mình, câu đầu tiên hỏi: Đã bôi thuốc chưa?

Cậu không trả lời ngay, gõ đi gõ lại hai chữ "cảm ơn" rồi lại xóa đi, cuối cùng không chút do dự nhắn lại: Thắt lưng của anh thế nào rồi?

La Nhất Châu thấy khung chat hiển thị bên kia hết lần này đến lần khác đang gõ, sau đó thấy tin nhắn đến liền trả lời một câu: Cực kỳ đau.

Tôn Diệc Hàng mím môi tắt màn hình, La Nhất Châu là kiểu người có bị gãy chân cũng sẽ không nhất thiết hét lên, mục đích của câu trả lời trên là gì đây, thực sự không chút rõ ràng, đúng là ma xui quỷ khiến.

Tôn Oánh Hạo lau khô tay bước ra và nói: "Em nhắc La Nhất Châu anh mới nhớ, cậu ấy có vẻ như, sau khi trở về trông không được thoải mái, vừa nãy cũng thấy chị trợ lý chạy đi mua thuốc cho cậu ấy, ở đây ban đêm liệu có hiệu thuốc nào còn mở cửa chứ."

Tôn Diệc Hàng: "....."

Tôn Diệc Hàng mặt không biểu tình thất thần bước ra khỏi giường tiến đến mở vali của mình lấy ra chai Vân Nam bạch dược (một loại thuốc đông y của Trung Quốc).

La Nhất Châu trông không được khỏe cho lắm khi ra mở cửa. Tôn Diệc Hàng vốn dĩ chỉ muốn đưa thuốc rồi nhanh chóng rời đi, nhưng khi nhìn thấy La Nhất Châu như vậy cậu lại tự động đi theo anh vào phòng với vẻ mặt ủ rũ. La Nhất Châu ngồi ở trên giường, Tôn Diệc Hàng cầm chai thuốc đứng ở trước mặt.

"Em bôi cho anh?"

Cậu có chút sợ hãi khi nhìn vào mắt La Nhất Châu. Người này đã quen với việc giả vờ đáng thương, nếu nhìn từ dưới lên thì hiệu quả còn cao hơn, giống như một chú chó to xác, mặc dù Tôn Diệc Hàng rất sợ chó, nhưng khi nhìn La Nhất Châu cậu không thể kiềm chế được cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, đến lúc bị La Nhất Châu nắm lấy cổ tay kéo vào trong lòng cũng không thể mở lời từ chối.

La Nhất Châu vòng tay ôm eo cậu, rõ ràng là chỉ ngồi, khuôn mặt lộ vẻ yếu đuối nhưng vẫn khiến Tôn Diệc Hàng không thể nhúc nhích. Cậu nghe thấy La Nhất Châu gọi tên mình bằng giọng điệu mệt mỏi, sau đó rất nhẹ nhàng hỏi.

"Thật sự rất đau, ôm một lúc thôi có được không?"

Chuyện này sẽ đi đến đâu? Tôn Diệc Hàng thở dài, do dự hồi lâu rồi đưa tay lên xoa xoa tóc sau đầu anh.

Nhiệm vụ ghi hình trong ngày thứ hai không nặng nề, chỉ có một hoạt động trong nhà và vài ba cuộc phỏng vấn.

Trò chơi rất đơn giản, đại khái là về quản lý nụ cười. Chỉ có điều phiên bản này là sẽ đóng vai trong một đoạn phim thần tượng, đọc lời thoại cho nhau nghe, có thể chỉnh sửa một chút để khiến đối phương cười, ai không đọc tiếp được lời thoại thì sẽ tính thua.

Quy tắc của trò chơi yêu cầu rất nhiều nhưng đồng thời là để tuyên truyền phim của các tiền bối, mọi người đều quyết định dành lượt chơi cuối cùng cho các diễn viên của bộ phim.

Tôn Oánh Hạo lên sân khấu với đầy tinh thần chiến đấu, nhưng lời thoại đầu tiên đã bị lúng túng mà đọc sai từ nên bị xem là thất bại.

Tôn Diệc Hàng cười đến nỗi không đứng thẳng được, sau đó liền bị Tôn Oánh Hạo hai tay nhéo mặt dữ dội, cậu vội vàng lấy tay che mặt hờn dỗi, khách mời bên cạnh liên tục cười xòa giục cậu lên sân khấu, đến lúc này mới được thả đi.

La Nhất Châu ngồi xuống đối diện với cậu. Nụ cười trên mặt Tôn Diệc Hàng thay đổi gần như ngay lập tức, muốn bao nhiêu gượng ép thì có bấy nhiêu. Hai người cầm kịch bản lên, lúc Tôn Diệc Hàng mở ra, hai mắt lập tức tối sầm, đã cầu nguyện rất lâu vậy mà vẫn cầm phải lời thoại nhân vật nữ.

Nhân vật nữ trong đoạn này không nói được mấy lời, hầu hết đều là nhân vật nam nói. Nhân vật nữ chỉ cần thỉnh thoảng đồng ý vài câu, cuối cùng là từ chối đối phương rồi đứng dậy rời đi.

Ba giây chuẩn bị trôi qua, La Nhất Châu ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt cậu.

Hô hấp của Tôn Diệc Hàng có chút ngưng trệ, hay tay nắm chặt kịch bản. Ánh mắt của La Nhất Châu vốn dĩ sinh ra đã hơn người, cho dù là cái nhìn nghiêm túc thì vẫn có thể nhìn ra một chút tình cảm mong manh. La Nhất Châu đọc lời thoại rất chậm, cau mày như thể anh ấy đang thật sự rất buồn. Tôn Diệc Hàng vẫn duy trì được cảm xúc của nhân vật, gần như huy động toàn bộ sức lực để đọc lời thoại của mình một cách tự nhiên theo đúng yêu cầu của kịch bản.

La Nhất Châu cúi đầu theo kịch bản, thở dài một hơi, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tôn Diệc Hàng, rồi vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy các ngón tay của cậu. Tôn Diệc Hàng nhìn chằm chằm người đối diện, hoàn toàn quên mất chuyện phải gạt tay của La Nhất Châu ra.

Tôn Diệc Hàng vẫn kiên định nhìn, lông mi rung động, suýt chút nữa đã quên đọc thoại. May mắn thay, tâm trạng buồn bã của nhân vật vẫn còn đó và cho phép cậu giả vờ khụt khịt để che giấu sự mất tập trung nhất thời.

Lạ Nhất Châu nhìn cậu, trong mắt chậm rãi hiện lên ý cười. Nụ cười cay đắng trong kịch bản đã biến thành có chút nhẫn nại xen lẫn dịu dàng. Anh nắm chặt tay Tôn Diệc Hàng, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay cậu.

Tôn Diệc Hàng nghe thấy giọng nói rất nhỏ của La Nhất Châu gọi cậu bằng phương ngữ Trùng Khánh.

"Yêu Yêu."*

(* Theo Baidu - "幺幺" ("" được phát âm là yāo) là phương ngữ Trùng Khánh, có nghĩa là con út trong gia đình, là đứa trẻ được yêu quý nhất. Giữa những người yêu nhau, trong trường hợp không có mặt của cha mẹ, còn có nghĩa là người bạn yêu nhất.)

"Đừng giận nữa có được không?"

Làm sao ... Làm sao có thể đổi lời thoại thành thế này! Tay của Tôn Diệc Hàng vẫn để trong tay của La Nhất Châu, còn trong lòng thì lập tức hỗn loạn. Gần hai mươi người có mặt đều nhận thấy Tôn Diệc Hàng từ từ đỏ mặt rồi lan đến cổ. Sau nửa phút im lặng, đứa nhỏ thành thục rút tay ra khỏi tay La Nhất Châu, ôm đầu nằm xuống bàn và chịu thua.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro