[PatNine][Hạo Hãn Tinh Trần] Chuyện cũ ngày đầu đông

Doãn Hạo Vũ rất thích mùa đông.


Nhưng Thái Lan và Đức hoàn toàn khác nhau, Bangkok không có mùa đông, cậu gần như đã quên mất ý nghĩa của mùa đông. Lúc rời khỏi Thái Lan là khoảng trung tuần tháng 12, giữa thời tiết se lạnh đi đến đảo Hải Hoa, ra đến sân bay liền hối hận vì không nghe lời Cao Khanh Trần mà mặc nhiều hơn một chút, áo khoác mỏng trên người không chịu nổi gió thổi, bàn tay nắm cầm hành lý đã mất đi ấm áp. Cậu hà hơi, không khỏi nghĩ đến việc nếu lúc này ca ca ở đây thì tốt rồi.Ngày hôm sau, cậu cố ý đến sân bay đón Cao Khanh Trần, lúc ra ngoài cố ý không cầm theo áo khoác. Chờ Cao Khanh Trần ngồi lên xe liền nhanh chóng đưa hai tay bị mình làm cho lạnh nhét vào tay anh, "Tiểu Cửu, ủ ấm giúp em được không?"


Tuy là hỏi ý kiến của đối phương, nhưng cậu đã sớm đưa tay qua rồi.


Ca ca sẽ không từ chối mình, cậu nghĩ.


"Sao lại không mặc áo khoác?" Cao Khanh Trần khẽ nhíu mày, vươn tay giúp cậu đóng cửa sổ, dùng tay mình bao lấy tay của Doãn Hạo Vũ, tay của đệ đệ to hơn tay của anh một vòng, nói là ủ tay cho đệ đệ, cuối cùng lại là bị đệ đệ bao trọn lòng bàn tay.


Bây giờ cũng như vậy, ca ca giống như vô số lần trước kia, tự nhiên mà nắm tay cậu, dạy cậu học trượt băng.


Ca ca chủ động dẫn dắt cậu thật ra là ngoài dự tính, cách một lớp găng tay truyền đến cảm xúc ấm áp, làm cho tim cậu đập loạn nhịp. Cậu không thể tin mà nhìn Cao Khanh Trần, dùng ánh mắt ra hiệu bọn họ hiện đang ở dưới vô số ống kính. Nhưng đối phương chỉ mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái vô tư, "Anh dạy em trượt băng nha, lúc trước anh nói rồi mà."


"Được." Cậu đáp lại, thản nhiên quay lại nắm chặt tay của ca ca.


Sau khi đi giầy trượt băng vào, Cao Khanh Trần bị chị quản lý gọi đi. Doãn Hạo Vũ không kìm được sự phấn khích, nóng lòng muốn thử bước vào sân băng, ngay lúc đặt chân xuống cậu liền lảo đảo một chút, bối rối dùng tay chống đỡ mới không bị ngã sấp mặt.


Thật mất mặt mà, cậu nghĩ. Chống tay vịn quay đầu lại nhìn quanh, giống như trẻ nhỏ phạm lỗi, theo bản năng tìm kiếm hình bóng ca ca.


"Patrick." Hiển nhiên đã thấy hết chuyện vừa xảy ra. Cao Khanh Trần vẫy tay với cậu, ra hiệu cậu trở về.


"Ai cho em tự mình đi ra đó hả?" Người anh hơn tuổi giả vờ tức giận, nhưng cơ thể thì lại rất thành thật, tháo găng tay ra, muốn làm ấm tay của cậu bạn nhỏ, giống như rất nhiều lần trước đây.


"Lạnh..." Doãn Hạo Vũ nhìn bàn tay vừa tiếp xúc với mặt băng, nghĩ chỉ cần sưởi ấm một lúc sẽ không lạnh nữa, lại tìm ca ca làm nũng muốn được nắm tay. Mà Cao Khanh Trần hiển nhiên là hiểu sai ý, kéo tay cậu lại hà hơi, "Một lúc là hết lạnh thôi."


Không chỉ là tay, ngay cả trái tim cũng nóng lên rồi. Doãn Hạo Vũ liếc nhìn đống máy ảnh thấp thoáng bên ngoài, kéo Cao Khanh Trần dậy, "Tiểu Cửu, ở đây lạnh quá, chúng ta quay về phòng nghỉ được không ~"


Cao Khanh Trần gật đầu, trong lòng hiểu rõ mục đích thật sự đằng sau lời mượn cớ vụng về này, tùy ý đệ đệ nắm tay đi vào phòng nghỉ, sau khi đóng cửa lại, chủ động hôn lên môi cậu một cái."Tai Paipai đỏ như vậy, thật sự không lạnh chút nào sao."


- Tái bút.Trong một cuộc phỏng vấn sau này, Doãn Hạo Vũ được hỏi thích nhất mùa nào, cậu không hề suy nghĩ mà nói là mùa đông.


"Bởi vì Thái Lan không có mùa đông." Cậu giải thích, lặng lẽ nuốt xuống nửa câu sau.


Hơn nữa vào mùa đông, chúng ta có thể không cần kiêng rè mà thể hiện ra tình yêu cuồng nhiệt.


END.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro