Vương Nhất Bác ăn sủi cảo xong, tiện tay ném chén vào bồn rửa chén, buồn chán nhìn đêm liên hoan tết nguyên đán, một tiểu phẩm xấu hổ cậu có thể dùng ngón chân móc ra tiểu phẩm ba phòng một sảnh, ngoại trừ nam diễn viên kia bộ dạng thật sự rất đẹp, hoàn toàn không biết điểm cười ở đâu.
Bất quá vẫn không đẹp bằng Chiến ca. Vương Nhất Bác thầm nghĩ.
Co chút nhớ anh ấy rồi.
Vương Nhất Bác vừa lấy điện thoại di động ra, tiếng chuông vui vẻ đã vang lên, Vương Nhất Bác động tâm, ấn vào nghe máy, giọng nói quen thuộc mang theo ý cười thông qua micro truyền đến —— "Vương Nhất Bác, chúc mừng năm mới! ”
“Tiêu Chiến, chúc mừng năm mới!” Vương Nhất Bác bật tivi đến mức tối đa, che giấu giọng nói vui sướng của cậu.
“Ai, em chờ một chút!” Tiêu Chiến đại khái bị đứa con gấu nhà cậu quấn lấy, cúp điện thoại, lập tức phát video tới.
"Bo Bo chúc mừng năm mới!" Anh lại nói một lần nữa, "Năm mới bình an thuận lợi! " Bối cảnh của Tiêu Chiến là một mảnh đen, hẳn là chạy ra ngoài.
“Ca ca anh cũng vậy!” Vương Nhất Bác cười ngọt ngào: "Em sẽ cố gắng thi ~"
“Đương nhiên!" Tiêu Chiến lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, "Chờ em thi đại học xong, đến cùng anh lấy phần thưởng nha. ”
“Được!” Vương Nhất Bác nắm tay: "Em chắc chắn có thể! ”
"Ah ah!!! Anh trai chơi xấu!!! " Một giọng nữ ngây thơ truyền đến, "Ca ca vụng trộm chạy ra nói chuyện phiếm với Bo Bo ca ca! Nhiễm Nhiễm cũng muốn nói chuyện với ca ca! ”
"Em cũng muốn!! Ca ca muốn thưởng gì cho Bo Bo vậy! Huyên Huyên cũng muốn! ! ”
Vương Nhất Bác cười ra tiếng, vừa nghe đã biết đó chính là cặp em họ sinh đôi của Tiêu Chiến, Tiêu Nhiễm và Tiêu Huyên, Tiêu gia hỗn thế ma vương, hoàn mỹ kế thừa bản nhan khống của cha mẹ, từ nhỏ đã biết nhìn mặt đặt đĩa, thích nhất chính là anh họ Tiêu Chiến này, tiếp theo chính là...
"Bo Bo ca ca, Nhiễm Nhiễm rất nhớ anh nha!" Tiêu Nhiễm đoạt lấy điện thoại di động của Tiêu Chiến, Tiêu Huyên không cam lòng yếu thế tiến lên, hai khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm đều sắp dán lên màn hình, "Bo Bo ca ca khi nào anh cùng Chiến ca ca đến thăm Huyên Huyên nha! ”
Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn hai cô bé làm nũng với bạn nhỏ trên màn hình, Vương Nhất Bác chỉ theo anh trở về một lần, đã bị các cô gái lúc đó mới sáu tuổi nhớ thương, hai năm không gặp, vẫn như cũ từ trong màn hình điện thoại di động của anh nhận ra đó là Bo Bo ca ca, ồn ào nói muốn gọi video với Bo Bo ca ca.
Có thể là bởi vì nguyên nhân khi còn bé, Vương Nhất Bác không giỏi ứng phó với đứa nhỏ, bởi vì khẩn trương cho nên vẫn luôn nghiêm mặt, nhưng một chút cũng không tiêu hao nhiệt tình của tiểu cô nương, hai người anh một lời tôi một câu, Vương Nhất Bác chỉ có thể nghiêm túc trả lời vấn đề.
Mắt thấy hai cô bé muốn hứa hẹn cả đời với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vội vàng đoạt lại điện thoại di động của mình, các cô bé không chịu buông tha mà túm lấy quần anh, Tiêu Chiến đành phải dùng đòn sát thủ —— "Thím! ! ”
“Nhiễm Nhiễm, Huyên Huyên, chuẩn bị đi ngủ!” Thím của Tiêu Chiến quả nhiên lập tức chạy tới, xách hai cô bé đi, trước khi đi còn không quên chào hỏi Vương Nhất Bác. Trên dưới Tiêu gia cũng đều biết chuyện của cậu, các trưởng bối cũng đều rất thương Vương Nhất Bác, cho dù là Tiêu Chiến ra nước ngoài, hai năm nay Vương Nhất Bác không qua lại với Tiêu gia, lão nhân gia cũng không quên bảo Lương Tố mang một bao lì xì trở về cho cậu.
Sau khi hai cô bé rời đi, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác liếc nhau, nhịn không được lại nở nụ cười.
"Em đã ăn sủi cảo chưa?" Tiêu Chiến hỏi.
"Ăn rồi." Vương Nhất Bác gật gật đầu, suy nghĩ một chút, lại cho Tiêu Chiến nhìn thoáng qua phòng bếp, để chứng minh mình không nói dối, Tiêu Chiến dở khóc dở cười nhìn đống hỗn độn: "Vậy em khẳng định cũng ăn được đồng xu rồi. ”
Vương Nhất Bác lại gật đầu.
Hai người vẫn câu được câu không tán gẫu, bên Tiêu Chiến là tiếng người lớn ở phòng khách nói chuyện phiếm, tán gẫu về sự phát triển của năm nay, trò chuyện về tình trạng sức khỏe của mỗi người, tán gẫu về thành tích và công việc của các con, tràn ngập pháo hoa, Vương Nhất Bác bên này là âm thanh của đêm liên hoan tết nguyên đán trên TV, ca múa vui vẻ, tiểu phẩm tương thanh đặc sắc, tuy có chút thủ tục hóa, nhưng vẫn tràn đầy vui mừng.
Truyện chỉ được đăng tại w.a.t.t.p.a.d Hanhien55
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, từ trong tủ lấy câu đối năm trước cậu và Tiêu Chiến cùng đi dạo trung tâm mua sắm, dán ở trước cửa nhà, cho Tiêu Chiến xem, tuy rằng dán xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng Tiêu Chiến vẫn giơ ngón tay cái lên cho cậu bạn nhỏ.
Hai người trò chuyện đến mười hai giờ, Vương Nhất Bác mới lưu luyến tạm biệt Tiêu Chiến, cúp điện thoại, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất bĩu môi, vừa ngẩng đầu, Tần Sương Chi đã đứng ở đầu cầu thang nhìn cậu, Vương Nhất Bác thật hiểm trở mới nuốt câu nói tục tĩu kia trở về.
Tần Sương Chi thoạt nhìn đã ngủ một giấc, tóc có chút lộn xộn, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, một thân váy trắng, nhìn quá dọa người, bà cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, cũng không biết đứng bao lâu nghe Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho Tiêu Chiến, thanh âm của Vương Nhất Bác đa số bị tiếng TV che dấu, nhưng từ nụ cười trên mặt cậu, không khó nhìn ra tâm tình của cậu.
Tần Sương Chi không nói gì, khóe miệng tươi cười trước sau như một cũng biến mất vô tung vô ảnh, bà mặt không chút thay đổi nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt lạnh như muốn đem người đóng thành băng, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mùng sáu tết xong sẽ khai giảng, Vương Nhất Bác ngồi xổm ở nhà gấp rút hai ngày làm bài tập, đại học khai giảng muộn, ông nội Tiêu Chiến mừng thọ tám mươi tuổi, tuy rằng không phải đại thọ, nhưng lão nhân gia hai năm không thấy nên nhắc mãi, người nhà Tiêu Chiến liền quyết định ở lại cùng ông mừng thọ, mùng chín lại trở về. Vương Nhất Bác có chút nhàm chán, Lâm Viễn bảo cậu ra ngoài trượt ván, Vương Nhất Bác do dự một chút, cũng đáp ứng.
Tuy rằng cậu không biết vì sao gần đây Lâm Viễn luôn âm dương quái khí, nhưng lúc trước Tiêu Chiến rời đi, cậu suy sụp một đoạn thời gian rất dài, là Lâm Viễn cùng Lý Thời ở cùng cậu, nếu như có thể, hai người ở cùng một lớp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cậu cũng không muốn làm nhau quá xấu hổ.
Đã lâu lắm rồi không có sờ ván trượt, đây là Tiêu Chiến mới mua cho cậu, Vương Nhất Bác mất chút thời gian mới tìm lại được chút cảm giác, động tác của cậu nhẹ nhàng, nam nữ bên cạnh đều vỗ tay tán thưởng, Vương Nhất Bác nhiệt huyết dâng trào, chơi càng thêm hăng hái.
Lâm Viễn ban đầu cũng đang trượt, dần dần bị Vương Nhất Bác hấp dẫn ánh mắt, mái tóc trắng sữa của thiếu niên đã dài hơn không ít, đuôi tóc màu đen tương phản có chút rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như sứ, ngũ quan tinh xảo, một thân trang phục hip hop oversize, trong ánh mặt trời mùa đông ấm áp, phảng phất ngay cả mồ hôi chóp mũi cũng lấp lánh.
Trong lúc bình thường, Vương Nhất Bác cùng học sinh giỏi ngồi trong lớp học cắn đầu bút hoàn toàn không giống, cậu rõ ràng thích cuộc sống như vậy, có thể tùy ý đổ mồ hôi mà không phải bị câu nệ, bị hạn chế.
Vương Nhất Bác làm động tác fakie ollie xinh đẹp, thành công nhận được một trận cổ vũ, thiếu niên nghênh đón ánh sáng, lộ ra một nụ cười ngạo mạn lại đắc ý.
Rõ ràng hắn mới hiểu Vương Nhất Bác hơn.
-------------------------------
Lại sắp có biến rồi 🙃
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro