Chapter 15: Cửu Lý Hương

Chapter 15: Cửu Lý Hương

Ngày đầu tiên đi làm lại sau kỳ nghỉ phép, Trần Vũ được các đồng nghiệp hoan nghênh nhiệt liệt, một nửa là vì chúc mừng vết thương của cậu đã khỏi hẳn, một nửa là vui vẻ vì cuối cùng cũng có một người nữa đến làm việc. Vụ án "Cửu Lý Hương" đã đến gần giai đoạn thu lưới, tất cả mọi người đều bận đến mức chân không chạm đất, Trần Vũ cũng không muốn lãng phí thời gian, chủ động bước vào phòng làm việc, xin đội trưởng Giang Dương phân công công việc cho chính mình. Nhưng Giang Dương chỉ vỗ vỗ bả vai cậu, nói một câu dường như mang theo nhiều thâm ý:

"Cục trưởng Dương tìm cậu, lên đó trước đi đã."

Cục trưởng Dương? Trần Vũ vô cùng kinh ngạc, cậu chỉ mới gặp qua Dương Trường Thanh trong Hội nghị công tác toàn cục, còn ngồi cách rất xa. Cậu không quá quan tâm đến tình hình quan trường, nhưng cũng biết rõ vị cục trưởng này là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Tân Giang, vì lý do này mà cũng trở thành người được ưu ái trong mắt lãnh đạo thành phố, bởi lẽ để bồi dưỡng được một cán bộ bản địa cực kỳ không dễ dàng. Từ khi Dương Trường Thanh nhậm chức đến nay, tỷ lệ phá được những vụ án mạng của thành phố Tân Giang liên tục tăng cao, chỉ trong vòng nửa năm đã đạt mức 99,8% cao nhất trong lịch sử, tỉ lệ phá những loại vụ án "hai cướp*" lại đạt đến 100%, mạnh mẽ gây tiếng vang ở trong tỉnh thậm chí là khắp cả nước.

(*Lưỡng thưởng 两抢 là một thuật ngữ trong ngành Tư pháp Trung Quốc, ý chỉ hai loại hành vi phạm tội là cướp giật và cướp đoạt tài sản.)

Trần Vũ rất thích phong cách làm việc sấm rền gió cuốn của vị cục trưởng này, có một điều rất rõ ràng là tương lai của người này không chỉ có cơ hội thăng chức lên tuyến tỉnh, thậm chí cực kỳ có khả năng sẽ chiếm giữ một vị trí ở trung ương, dù sao năm nay Dương Trường Thanh mới ba mươi chín tuổi, là cán bộ cấp phó trẻ tuổi có triển vọng nhất trong toàn tỉnh. Mà Trần Vũ cậu chỉ là một sĩ quan cảnh sát bậc hai vừa mới tốt nghiệp được hai năm, nếu không phạm sai lầm phải chịu hình phạt gì đó, thì sang năm mới có thể lên bậc một. Cho nên cậu không hiểu rõ lắm vì sao cục trưởng Dương lại chỉ đích danh muốn gọi bản thân cậu lên tầng.

Chắc không phải là vì Ninh Minh Xuyên đấy chứ? Trần Vũ khó mà không bắt đầu lo sợ chẳng yên được, lẽ nào Dương Trường Thanh cũng là một trong những quan chức bị mua chuộc sao? Nhưng Lữ Lệ đã tìm Giang Dương đi cảnh cáo cậu rồi, bản thân cậu nửa tháng này cũng chỉ ở trong nhà dưỡng thương, không "quấy rầy" Ninh Minh Xuyên thêm lần nào nữa, sao Dương Trường Thanh còn phải vẽ vời thêm chuyện làm gì? Mang theo một bụng đầy tâm tư, Trần Vũ đứng trước cửa phòng làm việc của cục trưởng, sửa sang lại cảnh phục một chút, nâng tay lên, gõ vang cửa phòng.

"Mời vào."

Trần Vũ đẩy cửa bước vào, lễ phép chào lãnh đạo, "Cục trưởng Dương." Cậu nói, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Dương Trường Thanh hình như hơi buồn cười, chỉ vào ghế dựa phía đối diện, "Cứ tự nhiên, ngồi đi."

Trần Vũ bèn ngồi xuống, dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh. Dương Trường Thanh lại thả lỏng người rồi dựa lưng vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau, nét tươi cười trên mặt làm anh ta có vẻ bình dị gần gũi, trông càng trẻ trung hòa nhã hơn.

"Vết thương của cậu thế nào rồi, đã ổn cả chưa?"

"Nhìn chung thì cũng ổn rồi." Trần Vũ nói, "Cảm ơn cục trưởng quan tâm."

"Tôi đã xem đoạn video ngày hôm đó, đúng thật là quá nguy hiểm. Kiểm tra nồng độ cồn thì tài xế không vượt quá mức cho phép, trong xe có hơn một trăm chiếc điện thoại Apple, tên đó chủ động khai nhận tất cả đều là đồ ăn trộm, đến ngay cả đồng lõa cũng khai ra luôn. Vụ án này có thể kết thúc nhanh như vậy, cũng là công lao của cậu đấy."

"Cục trưởng Dương quá khen rồi, mọi người trong đội đều rất vất vả." Trần Vũ phát hiện ra bản thân rất không giỏi về khía cạch ứng đối với lời khen của lãnh đạo, cực kỳ không tự nhiên mà nói, "Tôi chỉ là đúng lúc xuất hiện ở chỗ đó thôi."

Dương Trường Thanh gật gật đầu, giống như khen ngợi, tiện đà chuyển chủ đề, hỏi: "Nghe nói gần đây cậu đang điều tra Ninh Minh Xuyên?"

Đến rồi đến rồi, y như rằng là đến rồi, tiếng chuông báo động vang vọng trong tai Trần Vũ, trên mặt lại vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, "Đúng là có điều tra qua gã, chủ yếu là bởi vì nguyên nhân Triệu Thi Ý tự sát có chút đáng nghi, hơn nữa lúc trước có một người phụ nữ tên là Chu Nhạc Điềm cũng đến báo án, người cô ta tố cáo cũng là Ninh Minh Xuyên."

"Cậu điều tra được cái gì không?"

Trần Vũ đáp là không có, "Đội trưởng Giang khuyên tôi không cần lãng phí thời gian vì Ninh Minh Xuyên, cho nên sau đó tôi không điều tra nữa."

Dương Trường Thanh cười nhẹ, hỏi: "Cậu cảm thấy rằng đó là lãng phí thời gian sao?"

Trần Vũ không trả lời ngay lập tức, Dương Trường Thanh lại hỏi, "Hoặc là đổi một cách nói khác, khi cấp trên cùng cấp trên của cấp trên đều nói rằng chuyện cậu đang làm là lãng phí thời gian, cậu còn muốn làm tiếp sao?"

Cấp trên đương nhiên là ám chỉ Giang Dương, vậy thì cấp trên của cấp trên là ám chỉ chính bản thân Dương Trường Thanh sao? Tâm trạng của Trần Vũ càng thêm nặng nề, nhưng toàn bộ công lực nói dối của cả đời hắn gộp lại đều dùng hết với Cố Ngụy, còn trước mặt người khác, thật sự không nói ra được những lời trái lương tâm, cho nên cân nhắc một lát vẫn quyết định ăn ngay nói thật.

"Tôi biết thân ở trong một lực lượng có kỷ luật, phải tuyệt đối phục tùng chỉ huy, quốc gia sở dĩ tuyển con người mà không phải là người máy để hoàn thành công việc của sĩ quan cảnh sát ở các cấp cơ sở, chắc hẳn là có thể chứng minh rằng mỗi phán đoán mà mỗi cá nhân đưa ra dựa trên đạo đức kết hợp cùng quy định pháp luật cũng rất quan trọng."

Ý cười của Dương Trường Thanh dường như lại sâu thêm một chút, "Như vậy đối với cái người tên Ninh Minh Xuyên này, phán đoán dựa vào đạo đức kết hợp cùng quy định pháp luật mà cậu đưa ra là gì?"

"Gã có vấn đề." Trần Vũ nói.

"Vấn đề gì?"

"Hối lộ quan chức chính phủ, xâm hại phụ nữ, giam giữ bất hợp pháp."

Dương Trường Thanh nhướng nhướng mày, hỏi: "Cậu có chứng cứ không?"

"Không có." Trần Vũ nói, "Những điều này chỉ là phán đoán của tôi, tôi đi điều tra gã chính là muốn tìm được chứng cứ, nhưng trong cục không ai ủng hộ."

"Trong cục? Ồ..." Dương Trường Thanh tỏ vẻ đã hiểu, "Ý cậu đang nói đến đội trưởng Giang Dương và phó cục trưởng Lữ Lệ." Tiếp đến lại thở dài một hơi, nói: "Đáng tiếc quá nhỉ."

Trần Vũ hỏi: "Cái gì đáng tiếc?"

"Đáng tiếc, trong cục lời tôi nói mới tính." Dương Trường Thanh cười cười nhìn cậu, "Tôi ủng hộ cậu là đủ."

Đây tuyệt đối là cảnh tượng chấn động chỉ thua mỗi cảnh Cố Ngụy nói với cậu rằng "Anh thích em", Trần Vũ trợn tròn hai mắt, hơi há hốc miệng, "Cục trưởng..."

"Tôi muốn tìm cậu giúp một tay, đương nhiên sẽ không giấu giếm điều gì. Cậu cũng biết hiện nay công tác diệt trừ tội ác cùng quét sạch các thế lực xã hội đen chính là nhiệm vụ trọng điểm của ngành công an trên phạm vi cả nước, bên trên nhìn chằm chằm Ninh Minh Xuyên từ lâu, theo tôi được biết, ban phòng chống xã hội đen trung ương sẽ nhanh chóng cử người đến đây. Nhưng nếu người của trung ương đến, đều là phá án theo kiểu âm thầm, tới khi đó phần của chúng ta cũng chỉ là phối hợp điều tra rồi bị người ta làm bẽ mặt, cho nên trước đó, tôi muốn cố gắng hết khả năng để nắm giữ một ít quyền chủ động."

Dương Trường Thanh hơi rướn người về phía trước, đặt hai tay lên bàn, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nói: "Tôi muốn thành lập một tiểu tổ điều tra lâm thời, triển khai công tác điều tra bí mật đối với Ninh Minh Xuyên. Đồng chí Trần Vũ, cậu sẵn sàng tham gia nhiệm vụ lần này không?"

Trần Vũ không chút do dự, đứng dậy đáp:

"Tôi sẵn sàng!"

Dương Trường Thanh có vẻ như bị cậu làm phì cười, "Đừng vội trả lời, tôi còn chưa nói xong." Người đàn ông vẫy vẫy tay, để cho cậu ngồi về chỗ cũ, nói tiếp, "Sở dĩ gọi là điều tra bí mật, bởi vì trước mắt còn chưa chính thức lập án, tôi cũng không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên cậu không thể nói chuyện này cho bất kỳ ai, giữ bí mật ở mức độ cao nhất, tôi sẽ nói với Giang Dương là đã sắp xếp nhiệm vụ khác cho cậu, tạm thời anh ta sẽ không nhìn chằm chằm cậu nữa. Ngoài ra thì còn một điều nữa, trong lúc điều tra bí mật, toàn bộ quá trình cậu không được phép để lộ phù hiệu cảnh sát. Có vấn đề gì không?"

"Không thành vấn đề."

"Ninh Minh Xuyên ăn cả đen lẫn trắng, là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, cậu có sợ không?"

"Nếu sợ thì đã không thi vào học viện cảnh sát." Trần Vũ nói, "Tôi muốn điều tra rõ chân tướng, đòi lại công bằng cho người bị hại."

"Không tồi." Dương Trường Thanh cười nói, "Vậy nếu tôi muốn cậu đề cử một đồng nghiệp nữa tham gia nhiệm vụ lần này, cậu sẽ chọn ai?"

Trần Vũ ngẫm nghĩ, đề cử Từ Dĩ Triết.

Cố Ngụy cảm thấy sau khi Trần Vũ đi làm lại thì bắt đầu trở nên quái gở.

Số lần liên lạc với anh mỗi ngày giảm sâu hệt như tụt xuống vách đá, nếu anh gửi tin nhắn qua, cảnh sát Trần ngày xưa sẽ trả lời trong vòng vài giây hiện giờ cũng phải mất một hai tiếng đồng hồ mới trả lời, hơn nữa tin nhắn trả lời cũng lời ít ý nhiều, rõ ràng là không muốn nói quá nhiều với anh. Đến mức thời gian tan tầm thì lại càng ngày càng muộn, ban đầu anh còn vừa đọc sách vừa đợi người quay về, sau đó thì thật sự là không chịu nổi, dứt khoát tắt đèn ngủ trước, Trần Vũ về lúc mấy giờ, anh thậm chí còn không biết.

Bình thường bận như vậy thì coi như bỏ qua đi, cuối tuần thế mà hơn phân nửa thời gian cũng không ở nhà, bản thân Cố Ngụy thứ bảy cũng phải ngồi nửa ngày ở khoa Khám bệnh, cho nên tính lên tính xuống, hai người sống cùng nhau dưới một mái nhà, ấy vậy mà đến ngay cả việc ngồi xuống mặt đối mặt cùng nhau ăn một bữa cơm cũng trở thành hy vọng xa vời. Anh hỏi Trần Vũ gần đây bận việc gì, cậu chàng chỉ nói là chuyện công việc, phải giữ bí mật tuyệt đối nên không thể nói, sau đó lại chạy biến vào trong phòng sách, bôi bôi dán dán gì đó lên mặt tường sơn trắng kia. Cố Ngụy đoán được rằng nhất định là có liên quan đến Ninh Minh Xuyên, anh cực kỳ tò mò, mặc dù hiểu được đây là nguyên tắc kỷ luật, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút bất mãn.

Bản thân anh nhiệt tình cung cấp manh mối như vậy, rõ ràng là mắt bị cận thị, đến ngay cả trên bút bi mà Tiết Bình dùng in chữ gì cũng cố gắng nhìn rõ để về báo với Trần Vũ, tại sao hiện giờ vụ án có đột phá, chính anh thế mà lại không xứng đáng được biết một góc nhỏ tin tức nào? Trước khi chuyển đến còn nói mỗi tối đều có thể đã ghiền đam mê Thám tử lừng danh Conan một phen, kết quả là hàng nhận được hoàn toàn khác xa ảnh chụp, anh chẳng qua chỉ là Mori Ran phụ trách nấu cơm cho Conan mà thôi!

Cố Ngụy cảm thấy bản thân bị lừa, thêm nữa vào cái đêm trước khi Trần Vũ đi làm còn che mắt anh rồi ghé lại sát như vậy để nói chuyện, màn đêm tối mù làm anh nghĩ rằng Trần Vũ muốn biến anh thành thế thân cho ánh trăng sáng rồi hôn xuống, đến quả đấm cũng đã chuẩn bị tốt, cuối cùng Trần Vũ lại không hôn. Tuy rằng không hôn, nhưng đã trêu chọc rồi, nghĩ rằng anh chỉ có IQ mà không có EQ sao? Nghĩ rằng rằng anh là một tên ngốc không phân biệt được rõ nói đùa cùng trêu chọc sao?!

Hừm hừm!

Nói tóm lại, cộng thêm cả việc lần này nữa, hình tượng móng heo bự của Trần Vũ càng ăn sâu bén rễ trong lòng bác sĩ Cố hơn.

Cho nên lần tiếp theo Tiết Bình lại đến tìm anh kê đơn thuốc, anh cũng không nói với Trần Vũ, ôm ấp giấc mộng làm một người dân bình thường nhiệt tình dũng cảm đấu trí cùng quan tham phá được vụ kỳ án, Cố Ngụy bắt đầu tiếp cận Tiết Bình một cách có mục đích, trong suốt quá trình đều hỏi han ân cần nhằm kéo hẹp khoảng cách cố gắng lấy được tín nhiệm. Sự thật chứng minh rằng, kế hoạch của anh tương đối có hiệu quả, Tiết Bình bắt đầu tìm anh nhờ xem phim chụp X – quang hoặc tìm chỗ nằm cho người thân bạn bè, để cảm ơn, Tiết Bình mời anh tham gia một vài bữa tiệc.

Hai lần đầu thì vẫn thuộc kiểu bình thường, dự tiệc đơn giản chỉ có vài bác sĩ, dược sĩ, quan chức chính phủ, uống chút rượu tâng bốc nhau vài câu, không có gì đặc biệt. Mỗi lần Cố Ngụy đều lấy lý do ngày mai còn có vài cuộc phẫu thuật đang đợi để từ chối uống rượu, may là cũng không có ai ép anh uống. Đến lần thứ ba, cục diện bắt đầu trở nên kỳ lạ. Có vài người đàn ông lời nói cử chỉ cực kỳ thô tục đến tham gia, bọn họ đều cung kính gọi Tiết Bình là "Đại ca", còn Tiết Bình thì lại thân thiết gọi bọn họ là "Lão Tam", "Lão Ngũ", "Lục đệ", giống hệt như chuẩn bị kết bái anh em trước bức tượng Quan Công mấy trăm năm trước vậy. Bọn họ ngồi trong phòng riêng to lớn sương khói lượn lờ, nói những câu chuyện dâm dục, cười đến cực kỳ thô tục. Hơn chín giờ bữa tiệc mới kết thúc, đám người này còn muốn đổi chỗ đi KTV để nhậu nhẹt tiếp, Cố Ngụy đang định tìm lý do để từ chối khéo, bỗng nhiên lại nghe thấy có người nói: "Để em đi gọi điện thoại, gọi anh Ninh của chúng ta đến!"

Đúng lúc này Tiết Bình quay đầu lại nói, "Bác sĩ Cố đi cùng cho vui, hiếm khi có dịp."

Cố Ngụy cười cười nói: "Được".

Nhưng từ đầu đến cuối không hề thấy Ninh Minh Xuyên xuất hiện, trong phòng VIP riêng lớn nhất chỉ có hơn năm sáu cô em xinh đẹp dáng người cực chuẩn, váy ngắn đến mức Cố Ngụy không dám nhìn nhiều, chỉ có thể trốn ở góc phòng, giả vờ trả lời tin nhắn để lén lút chụp vài tấm ảnh. Khoảng hơn mười giờ, Trần Vũ gọi điện đến, hỏi anh đang ở đâu. Cố Ngụy đi ra ngoài hành lang rồi mới nghe điện thoại, báo địa chỉ cho Trần Vũ nghe, y như rằng chàng trai trẻ vô cùng ngạc nhiên: "Anh đi KTV à? Đã thấy anh đi đến chỗ đó bao giờ đâu."

"Ừm, cũng chuẩn bị về rồi đây." Cố Ngụy nói. Hôm nay chắc là Ninh Minh Xuyên sẽ không đến.

"Em vừa mới tan làm, đến đón anh về nhé."

"Em đi ăn cơm trước đi, anh gọi xe về là được rồi."

Giọng điệu của Trần Vũ rất tự nhiên, "Nhưng em muốn ăn cơm anh nấu."

Trái tim Cố Ngụy lập tức mềm nhũn, chuyện hàng nhận được khác xa ảnh chụp gần như là tiêu tan trong nháy mắt. Mori Ran thì Mori Ran thôi, dù gì thì cũng mạnh hơn Mori Kogoro mà! Lúc về nhà còn muốn đưa ảnh chụp được cho Trần Vũ xem, nói không chừng còn có thể giúp được gì đó cho vụ án.

"Vậy anh chờ em đến."

"Mười phút thôi." Trần Vũ nói.

Cố Ngụy quay lại phòng riêng, còn chưa kịp ngồi xuống, đã bị người đàn ông được Tiết Bình gọi là "Lục đệ" hay "Thất đệ" gì đó cầm cốc đến đây mời rượu, Cố Ngụy chỉ uống nước soda, đối phương cũng không làm khó anh, ngửa cổ một phát đã uống cạn nửa cốc rượu Mao Đài. Nước giải khát có ga còn mang theo bọt khí từ khoang miệng chảy xuống cổ họng, mang theo chút vị ngọt nhẹ, nhưng rõ ràng anh gọi nước Soda không đường mà. Cố Ngụy chỉ uống một ngụm, lập tức đặt cốc xuống, bày ra vẻ mặt khó mà nhịn nổi: "Xin lỗi, bỗng dưng bụng khó chịu quá, tôi vào WC một chút."

Người đàn ông cười cười với anh, mời anh cứ tự nhiên. Cố Ngụy cầm lấy di động, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, ngay khoảnh khắc đẩy cửa phòng, đường bóng chồng bóng đầu tiên của cảnh vật đã xuất hiện trước tầm mắt.

Trần Vũ thay quần áo xong xuôi, tắt máy tính cùng đèn trong văn phòng, nhanh chóng bước về phía bãi đỗ xe.

Trên đường nhận được điện thoại của Từ Dĩ Triết, hai ngày nay đối phương đều cải trang thành nhân viên chuyển phát nhanh, đưa đồ đến Cao ốc Phú Thông, bọc hàng đương nhiên cũng là giả, bên trong chỉ có vài món đồ chơi nhỏ không đáng tiền. Tiểu tổ hành động đặc biệt còn có đồng đội khác sắm vai shipper giao đồ ăn ngoài, mọi người đều có chung một mục tiêu nhất trí, mau chóng thăm dò được cách bố trí bên trong tòa nhà thần bí này. Chưa nói được hai câu, lại có người gọi đến, Trần Vũ đưa mắt nhìn màn hình, lập tức tạm dừng cuộc trò chuyện cùng Từ Dĩ Triết, nhận cuộc gọi kia rồi nói: "Bác sĩ Cố, mới ba phút thôi mà cũng không chờ nổi à?"

"Trần Vũ..."

Giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng thở dốc.

Cổ họng Trần Vũ siết lại một nhịp: "Cố Ngụy?"

"Đến đón anh nhanh lên..." Giống như đang dùng hết sức kiềm nén cái gì đó, "Anh đang ở trong WC đối diện... với phòng riêng 1283..."

"Anh sao thế?" Trần Vũ một tay nhấc mũ bảo hiểm lên, hoàn toàn quên mất Từ Dĩ Triết đang còn trong một cuộc gọi khác, "Em đến ngay đây!"

"Anh khó chịu... nhìn không rõ..." Cố Ngụy không khống chế nổi mà nức nở một tiếng, giọng nói trở nên mềm mại mà bất lực, dường như là thoát ra từ kẽ răng đang cắn chặt của anh, "Trong cốc của anh... có gì đó...!" 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro