CHAP 11
"Bị hôn thì có thể tới kỳ phát tình luôn?" Quý Tầm đứng bên canh giường đưa thuốc ức chế cho La Tại Dân, còn không quên làu bàu vài câu, "Hai người sẽ không kết hợp được, à không, độ hòa hợp pheromone vượt quá 100% 90 đúng không, không phải chứ, Lý Đế Nỗ là omega mà?"
La Tại Dân bị sốt nên hơi không tỉnh táo, đầu óc nặng trĩu, tầm nhìn mơ hồ, hơi thở nóng ran. Cậu nằm trên giường lấy tay che mắt lại, không thể suy nghĩ được gì, kỳ phát tình của bản thân đến cũng được, Lý Đế Nỗ là omega cũng được, tóm lại là đầu óc rối bời.
"Cậu phải nghỉ ngơi, gần đây đừng ra ngoài." Quý Tầm nhắc nhở, "Đây là kỳ phát tình đầu tiên của cậu sau khi ngừng tiêm thuốc phân hóa, chúng ta đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu."
"Ừ..." La Tại Dân yếu ớt đáp lại, cậu ngửi thấy mùi pheromone của chính mình, trực giác nói với cậu không thoải mái, cậu chán ghét loại mùi hương này tồn tại trên cơ thể.
À, nhớ ra rồi, mùi pheromone của cậu chính là hoa huệ, là loài hoa ban đêm sẽ tỏa hương nồng nàn. Hương hoa nồng đến mức khiến người ta khó thở, thực tế trong các mùi hương của omega thì mùi hương này mang tính công kích. La Tại Dân biết ngôn ngữ của loài hoa này - khoái lạc đầy nguy hiểm.
Giống như được chỉ định riêng cho cậu vậy.
La Tại Dân điều chỉnh nhịp thở, thuốc ức chế đã phát huy tác dụng, tuyến thể sau gáy đã bớt sưng tấy. Cậu thở ra một hơi dài cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo.
Điều này thật bất thường, buổi tối về nhà cậu đã vào kỳ phát tình, nhưng theo phỏng đoán của Quý Tân là sớm hơn cả tuần. Đúng là cơ thể cậu có chút mệt do không có gì trong dạ dày, nhưng lần này nhất định có yếu tố cưỡng chế phát tình.
Có lẽ căn bản không phải do nụ hôn gấp gáp vội vã trong lúc hỗn loạn của Lý Đế Nỗ, khả năng GNK hạ dược omega lớn hơn. Điều này có lý, dù sao trong người cậu cũng trống rỗng, một lượng nhỏ thuốc kích dục thôi cũng có thể ảnh hưởng đến kỳ phát tình của cậu.
La Tại Dân nhắm mắt lại, thực sự rất muốn tiêm thêm thuốc phân hoá, rất có khả năng sẽ bị Quý Tầm rút gân lột da, nhưng theo bản năng phát tình của omega, chung quy cậu vẫn cảm thấy khó chịu.
"Đỡ hơn chưa." Quý Tầm hỏi.
La Tại Dân buông tay đang che mắt, sốt vì phát tình khiến mắt cậu đỏ lên, nhìn gầy đi mấy phần không còn vẻ lạnh lùng sắc bén như trước, cả người trở nên mềm mại, mang theo chút bướng bỉnh.
"Đỡ hơn rồi, còn bao lâu nữa mới được đi?"
"Cậu nằm xuống yên lặng giúp tôi đi La Tại Dân." Quý Tầm bực mình.
Mệt mỏi kéo dài vắt kiệt sức La Tại Dân, những thứ nên được xem trọng như "tình" hay "nghĩa" bị mất đi màu sắc vốn có, thế giới cứ lần lượt biến thành giấy gói kẹo trong suốt thật to, ngửi thì thấy thật ngọt thật thơm, nhưng giấy gói kẹo lại vây chặt lấy cậu, giam cầm cậu, biến cậu thành một khối xác ướp sống chứ không phải một con bướm tự do bay lượn.
Nếu muốn kể về những ngày tháng cậu rời khỏi nhà họ La, cậu cũng không biết phải bắt đầu kể như thế nào, bởi vì sau khi rời khỏi nhà họ La cậu dần trở nên mịt mù, bắt đầu đánh nhau, bạo lực, dùng đau đớn đổi lấy tỉnh táo, vết thương đau nhức kích thích sự hưng phấn trong người. Cậu điên cuồng hét lên, đẩy hết những thứ trên mặt bàn xuống đất.
Em trai ruột của cậu vẫn luôn muốn trừ khử cậu, chẳng có lý do gì, giữa họ không có nền tảng tình cảm, thậm chí họ còn luôn đứng ở hai phía đối lập. Không có năng lực chính là điểm đau nhức của em trai cậu đến giờ, mà mẹ cứ mơ hồ nhắc đến người anh trai đã bị đuổi ra khỏi nhà, khiến cho tiểu thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ cảm thấy bất mãn.
Điều này càng dễ hiểu, dù sao Đông Cung thiếu gia cũng không muốn so sánh mình với đứa con hoang bị đuổi ra ngoài. Cho nên hắn muốn La Tại Dân biến mất, hắn phải làm cho La Tại Dân biến mất, hắn không đoán trước được tương lai, càng không đoán được La Tại Dân có quay lại hay không. Mọi thứ trong cuộc sống đều có thể xảy ra, và hắn không cho phép anh trai có khả năng thực hiện điều ấy..
La Tại Dân sẽ biết không? Vụ tai nạn năm đó không phải ngoài ý muốn, chẳng qua là xui xẻo, La Tại Dân lại không ở trên xe, mà trợ lý trên xe tử vong ngay tại chỗ.
Cho nên, những chuyện ngấm ngầm hại người nhiều năm qua, phần lớn đến từ người em trai cùng cha cùng mẹ của La Tại Dân.
La Tại Dân nằm xuống một lúc, nhưng lại ngồi dậy dựa vào giường để đọc tin tức. Lý Đế Nỗ chắc chắn không thể gặp lại cậu nữa, hy vọng những bức ảnh ngày hôm đó đủ để đối phó với Giang gia rồi.
Ông già họ Giang nhận được mấy bức ảnh, vuốt râu nhìn chằm chằm vào những hành động thân mật đó, đập một phát xuống bàn: "Loại omega này mà muốn liên hôn với Ngọc Khoan nhà chúng ta? Tôi tuyệt đối không cho phép!"
Trong những bức ảnh bị phát tán kia không thiếu nụ hôn mượn ấy.
"Chủ tịch, ý của ngài là?"
"Liên hệ với Lý gia, ta cảm thấy cuộc hôn nhân này không cần thiết nữa."
Lý Đế Nỗ thấy cuộc gọi từ Lý Húc Viêm, khoé miệng không nhịn được mà cong lên, xem như chuyện thành một nửa rồi. Anh nhận cuộc gọi, rót cho mình một ly nước rồi vừa uống vừa nghe điện thoại.
"Lý Đế Nỗ, cậu thực sự là hoàn toàn điên rồi."
"Anh cả đang nói gì vậy?"
"Cậu không biết? Cậu không biết mình đã làm ra cái chuyện bẩn thỉu gì ư?! Giang gia nói muốn huỷ hôn, cậu lại ở đây giả ngu à?"
"Anh cả..." Lý Đế Nỗ cố hết sức làm ra vẻ sợ hãi, "Anh nói cái gì? Không phải đã đồng ý liên hôn rồi sao?"
"Cậu chưa xem ảnh chụp cậu hẹn hò với alpha kia đúng không? Hôn môi ở nơi công cộng, thật khiến Lý gia mất mặt. Cút về nhà cũ nhanh lên."
Không đợi Lý Đế Nỗ trả lời liền cúp điện thoại. Sắc mặt Lý Đế Nỗ trở nên lạnh lùng, anh uống hết nước trong ly, gửi tin nhắn cho La Tại Dân hỏi cậu đang làm gì. Sau đó liền đứng dậy thay quần áo.
La Tại Dân đã xem tin nhắn, trả lời lại: Chuyện thành rồi?
Lý Đế Nỗ: Tôi phải cảm ơn cậu, cậu hi sinh không ít.
La Tại Dân nghĩ đúng là hi sinh không ít, trong kỳ phát tình còn hi sinh như vậy.
La Tại Dân: Bớt già mồm
Lý Đế Nỗ: Về nhà cũ bị đánh đuổi đi rồi.
La Tại Dân: Được thôi, coi như báo thù cho tôi đi.
Lý Đế Nỗ: ?
Khoảnh khắc bước chân vào nhà cũ, Lý Đế Nỗ lại phải đóng vai một omega co rúm, trong khi cha anh lạnh lùng nhìn anh từ trên ghế cao. Lý Đế Nỗ đi tới, cung kính nói: "Cha."
Trong lòng anh cực kỳ khinh thường, nhưng thật sự không có tư cách phản kháng, có lẽ là mẹ anh yêu thích nam nhân trước mặt quá nhiều.
Người đàn ông liếc nhìn Lý Đế Nỗ: "Mày với mẹ mày khác xa thật đấy."
Lý Đế Nỗ nghe vậy ngẩng đầu lên: "Con không biết cha đang nói cái gì."
"Mẹ mày biết sống an phận, mày thì không, mẹ mày không dạy mày ư?"
Lý Đế Nỗ cuối cùng cũng cau mày hỏi: "Mẹ nuôi dạy tôi, đối xử với tôi rất tốt. Tôi không biết tại sao cha lại nói về mẹ như vậy. Ý cha muốn nói là gì? Nói mẹ tôi làm tình nhân của cha rất an phận thủ thường, muốn tôi cũng như vậy sao?"
Người đàn ông hiển nhiên không ngờ đứa con trai omega nhìn nhát gan trước mặt mình lại chất vấn mình như vậy, ông ta lập tức giơ tay tát Lý Đế Nỗ: "Thứ hỗn láo!"
Mặt Lý Đế Nỗ quay sang một bên, tóc mái anh hơi dài che mắt một chút, bây giờ không thể nhìn rõ trên mặt anh có biểu cảm gì. Thời gian và không gian dường như đóng băng cùng nhau, không có thứ gì chuyển động, bao bọc trong chân không ngột ngạt.
"Nếu cha ghét tôi nhiều như vậy thì đuổi tôi ra khỏi nhà đi, sao còn để tôi mang họ Lý? Hay cha không muốn để tin tức về đứa con ngoài giá thú của mình lan rộng, huỷ hoại công danh sự nghiệp của cha?"
Lý Húc Viêm tình cờ nghe được những lời của Lý Đế Nỗ, hắn ta bước tới, đứng bên cạnh người đàn ông hỏi: "Tiền của mày là do nhà họ Lý cho, mày có tư cách chỉ trích cha mình ở đây sao? Mày nghĩ mày là ai? Chỉ là một đứa làm mất mặt nhà họ Lý, mày kiêu căng cái gì?"
Lý Đế Nỗ chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chậm rãi nói: "Tôi nói rồi, các người có thể đá tôi ra khỏi nhà. Giang lão gia nhất ngôn cửu đỉnh, xem ra không thể quay đầu được nữa, nếu anh cả thực sự cần cuộc hôn nhân này gấp, tại sao không tự mình cưới đi. Dù sao Giang thiếu gia thịt rau gì cũng không kỵ."
"Mày!" Lý Húc Viêm nóng nảy, "Đúng là thằng nhóc miệng lưỡi sắc bén!"
"Vậy mày không nghĩ đến mẹ mày sao?" Người đàn ông hỏi.
"Con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, nhưng cũng mong cha có thể quan tâm đến mẹ một chút." Lý Đế Nỗ trầm giọng nói.
Người đàn ông đau đầu nhíu mày, thật không ngờ tiểu tử này nhìn nhát gan, thực ra lại rất có chủ kiến, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng. Về chuyện liên hôn, Lý Đế Nỗ nói không sai, Giang lão gia nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện này bàn thêm sẽ làm hỏng mối quan hệ giữa hai nhà. Bây giờ Giang gia chưa rút tài nguyên, có nghĩa là bọn họ chưa có ý định đoạn tuyệt với Lý gia.
"Buổi chiều đi cùng cha xin lỗi Giang gia đi." Lý Húc Viêm nói.
Người đàn ông lại xua tay: "Còn cho nó đi làm gì? Để chúng ta bị Giang gia đuổi ra khỏi cửa à."
"Mau cút đi." Ông ta nói với Lý Đế Nỗ: "Mày còn đang được Lý gia bao che, đừng có nghĩ tới việc gây ra sóng gió gì nữa."
Lý Đế Nỗ nhìn sâu vào người đàn ông, rồi quay đi không chút nghĩ ngợi.
Đúng vậy, anh còn đang sống dưới sự bảo hộ của Lý gia, sóng gió gì cũng bị ông ta chú ý. Lý Đế Nỗ nén đau khổ vào lòng, anh vẫn luôn tìm cách thoát khỏi Lý gia.
"Trông thì ngoan ngoãn mềm mại, thực ra lại là miếng xương khó nhai." Người đàn ông nhìn theo bóng lưng của Lý Đế Nỗ đi xa.
Lý Húc Viêm trong lòng có suy nghĩ khác, cán cân của cha anh không thể tính toán được, nhưng tuyệt đối không thể để Lý Đế Nỗ lợi dụng sơ hở.
La Tại Dân bị Quý Tầm nhốt 5 ngày, đến ngày thứ 6 cậu chịu không nổi nữa nói: "Thả tôi ra."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ, nghĩ tới cũng có tội." Ngữ khí của Quý Tầm là không thể thương lượng.
"Nhưng chiều nay anh đi xem mắt mà." La Tại Dân nhắc nhở.
"Nên cậu muốn nhân cơ hội tôi không có ở đây mà chạy hả?" Quý Tầm cười vô hại, "Không sao, cậu đi cùng với tôi."
La Tại Dân nghiến răng nói: "Đừng bắt cóc cuộc sống của tôi, bác sĩ Quý."
"Đâu phải bắt cóc," Quý Tầm vô tội xòe hai tay ra, "Là muốn nhờ cậu thăm dò giúp tôi, để tránh tôi bị lừa mất.''
La Tại Dân ngồi trở lại trên sô pha: "Kết bạn chẳng cẩn thận gì."
Quý Tầm cũng chỉ cười.
Kỳ phát tình của La Tại Dân không ổn định, ai mà biết được ai đó sẽ thả pheromone khiến cậu phát tình trở lại không, thân thể đã tả tơi như gì rồi mà còn muốn chạy ra ngoài. Quý Tầm nhìn La Tại Dân tức giận gõ bàn phím như muốn đâm thủng điện thoại.
La Tại Dân: Chu Mộ đâu?
Lý Đế Nỗ: Cậu thực sự nhìn trúng anh ta hả?
La Tại Dân: Cút, hỏi Chu Mộ họ hẹn mấy giờ.
Lý Đế Nỗ: Hẹn cái gì?
La Tại Dân: Hỏi nhanh đi
Lý Đế Nỗ: ...
Lý Đế Nỗ: Anh ta nói 3h chiều
La Tại Dân ném điện thoại sang một bên, gọi Quý Tầm: "Được thôi, vậy anh phải ra ngoài sớm, đưa tôi đi uống cà phê."
"Đừng có được nước làm tới."
"Vậy tôi sẽ gửi mấy tấm ảnh anh mặc đồ con gái hồi nhỏ cho đối tượng xem mắt của anh ngắm."
"Gửi định vị cho tôi." Quý Tầm vội vã nói.
Nhìn thấy La Tại Dân thoả mãn gửi địa chỉ, Quý Tầm thầm nghĩ: đúng là kết bạn không cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro