[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 12
[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts
Phá băng + Tu La tràng + Nam Bắc xem kịch.
✧⋄⋆⋅⋆⋄✧⋄⋆⋅⋆⋄✧
"Cậu nên trở về đi."
Lang Đông Triết đứng trên bậc thang dẫn xuống tầng hầm, nửa khuôn mặt bị bóng tối che khuất, ánh mắt vẫn kiên định như thường nhưng lại có vài phần cô đơn. Cuối cùng anh vẫn đứng yên tại chỗ, hơi ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Vương Xuân Úc.
Anh dường như không còn gì để nói nữa.
Trên cầu thang yên tĩnh, thanh âm sôi nổi bị gió từ xa mang đi.
Vương Xuân Úc vẫn còn bàng hoàng, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cậu không kịp phản ứng.
Đầu óc rối bời, tự trách mình lọ dược kia không nên lấy ra khiến Đường Cửu Châu uống nhầm, Lang Đông Triết đột nhiên thay đổi thái độ đối với mình khiến cậu không hiểu ra sao. Cậu không quen cũng không thích tìm người giúp đỡ, nhưng chưa bao giờ làm hỏng việc gì một cách triệt để như vậy.
Cậu luôn tỉnh táo tự chủ, mọi người đều tin tưởng cậu như thể cậu có thể giải quyết mọi vấn đề trên thế giới, nhưng bây giờ lại không biết phải làm gì.
Cậu muốn thở dài, muốn bình tĩnh nói lời từ biệt với Lang Đông Triết, nhưng cổ họng dường như bị một sinh vật huyền bí nào đó bóp nghẹt không thể phát ra âm thanh.
Được rồi được rồi.
Khuôn mặt của Vương Xuân Úc vẫn giữ vẻ mặt nghìn năm không đổi, hiếm thấy lấy tay áo lau mặt một, nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng rơi.
Vương Xuân Úc lau mặt lần nữa, nhưng má cậu vẫn ướt.
Cậu phải thừa nhận rằng cậu bắt đầu có chút dựa dẫm vào Lang Đông Triết.
Từ lúc bắt đầu gặp gỡ đối phương ở hội cờ vua, đến tránh né khi hiểu lầm đối phương thích mình, sau khi giải quyết hiểu lầm rồi hối hận, đến bây giờ. . .
Lang Đông Triết luôn rất tích cực chân thành với mình, biết tất cả mọi thứ mà không cần nói gì, điều này khác xa với sự lạnh nhạc trong lời đồn. Mà Vương Xuân Úc trước đó đắm chìm trong những suy nghĩ hoang đường của chính mình nên đã bỏ qua nó.
Phải chăng Lang Đông Triết đã nhận ra mình từng lầm tưởng rằng Lang Đông Triết thích mình nên mới trở nên thờ ơ như vậy, thậm chí không muốn nhiều lời một câu.
So với việc để Đường Cửu Châu uống nhầm dược không rõ nguồn gốc, trốn tránh sự truy đuổi khắp nơi của cậu, Vương Xuân Úc thấy rằng thái độ thờ ơ của Lang Đông Triết khiến mình buồn hơn.
Nói cái gì đó nhanh lên. Vương Xuân Úc sững người tại chỗ, tay phải nắm chặt tay vịn bằng đá của cầu thang, như thể bị yểm bùa hóa đá, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trượt dài trên má vào trong chiếc áo đồng phục học sinh.
Làm ơn, chỉ cần tùy tiện nói gì đó. Ravenclaw thông minh đã gửi một yêu cầu khẩn cấp đến bộ não của mình, đại não hảo tâm mở thư viện từ ngữ đưa ra một câu đáng suy nghĩ.
"Cám ơn, Đường Cửu Châu xác thực có chút kỳ quái, tôi cũng không biết. . ." Chờ một chút, câu này không được.
"Anh không còn gì muốn nói với tôi sao?" Câu này cũng không được!
"Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý hiểu lầm anh thích tôi. . ." Không, không, câu này càng không ổn.
"Được rồi, cảm ơn, tạm biệt." Thế thôi.
Vương Xuân Úc ngước mắt lên, hít một hơi thật sâu, đang định lễ phép nói lời tạm biệt với Lang Đông Triết, nhưng không biết từ lúc nào, anh đã bước lên bậc thang đi đến trước mặt mình.
Lang Đông Triết cách cậu chỉ một bậc thang, khoảng cách giữa họ không bằng một cây đũa phép, mặt nạ lãnh đạm của Lang Đông Triết đã được nới lỏng, biểu cảm của anh thậm chí có thể nói là kinh ngạc cau mày. Liếc nhanh về phía sau Vương Xuân Úc một chút, anh đưa tay lên lấy ống tay áo lau đi giọt nước mắt ướt đẫm trên má cậu.
"Cậu. . . làm sao lại khóc?' Lang Đông Triết có chút không hiểu, lại nhìn hai người phía sau Vương Xuân Úc, cố ý hạ thấp giọng hỏi.
"Có chuyện gì à?"
Lang Đông Triết từ trong bóng tối bước ra, ánh mặt trời lại chiếu lên người anh, ngay cả bàn tay đang lau nước mắt cũng chưa thu lại. Vương Xuân Úc như muốn ngừng thở, tay phải như thể đột nhiên tỉnh lại buông tay vịn ra, hai tay che mặt lắc đầu, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Lang Đông Triết càng lúc càng lúng túng, hai tay dường như do dự, không biết nên đặt lên vai Vương Xuân Úc vỗ cậu, hay là nên thu hồi. Suy nghĩ hồi lâu, lựa chọn thỏa hiệp, duỗi tay phải ra vỗ nhẹ vào cánh tay Vương Xuân Úc, ý đồ an ủi cậu.
Cơ thể của Vương Xuân Úc cứng đờ, nhưng không né tránh, đôi tai ngược lại càng đỏ hơn.
Quách Văn Thao nhìn Bồ Tập Tinh, hỏi bằng ánh mắt: "Chúng ta có phải không nên xuất hiện ở đây không?"
Bồ Tập Tinh mỉm cười, gửi lại một tín hiệu: "Không sao đâu, em có thể hôn anh."
Quách Văn Thao: "? ? ?"
Hai người còn chưa kịp lặng lẽ rời đi, Lang Đông Triết còn chưa nghĩ ra Vương Xuân Úc vì sao cứ vùi đầu vào áo khoác, trong hành lang đã có một trận gió dị thường thổi qua, kèm theo Thạch Khải lớn tiếng nói: "Đường Cửu Châu! Anh Tề đã nói không được chạy trong hành lang! Sẽ! Bị ! Trừ! Điểm! Á!"
Quách Văn Thao thầm nghĩ, vậy cũng không nên lớn tiếng như thế chứ.
Trước khi Ravenclaw và Slytherin có thời gian di dời trận địa, Đường Cửu Châu đã lao vào như một trái Quaffle nhắm chính xác vào Lang Đông Triết — hay chính xác hơn là vào tay phải của anh ta.
"Anh đang làm gì?" Đường Cửu Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lang Đông Triết.
Lang Đông Triết híp mắt, tựa hồ nhớ tới người trước mắt là ai, thấy cậu muốn kéo tay mình ra, cũng không hề lộ ra yếu thế quay đầu lại nhìn.
"Đường Đường. . . Đường Cửu Châu?" Vương tiên sinh theo bản năng cảm giác được bầu không khí không đúng, rốt cục chui đầu ra khỏi áo khoát. Vừa nhìn thấy Đường Cửu Châu quay đầu lại liền giật mình, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Quách Văn Thao cùng Bồ Tập Tinh cách đó không xa, Bồ Tập Tinh lộ ra một nụ cười quỷ dị, Vương Xuân Úc lập tức cảm giác được Đường Cửu Châu uống nhầm thuốc cũng không đáng sợ đến thế.
Đường Cửu Châu mặt không đổi sắc, vẫn nắm chặt cổ tay Lang Đông Triết.
Điều này khiến ba người khác ngoại trừ Lang Đông Triết có chút kinh ngạc. Lang Đông Triết không quen với Đường Cửu Châu, nhưng ba người còn lại ít nhiều có chút giao tình với cậu, Đường Cửu Châu của ngày hôm nay khác xa với đứa trẻ ngốc nghếch năm xưa. Quách Văn Thao thậm chí bắt đầu thắc mắc có phải lọ dược có tác dụng thay đổi nhân cách.
"Vậy còn cậu?" Lang Đông Triết đứng dưới bậc thang, nhưng không hề mất phong độ chút nào, ngữ khí không thay đổi, "Cậu lại làm gì vậy?"
Nói xong, quơ quơ bàn tay bị Đường Cửu Châu nắm, Đường Cửu Châu vội vàng hất tay anh ra.
"Cửu Châu. . . Em tìm anh có chuyện gì sao?" Vương Xuân Úc yên lặng lui về phía sau một bước, bắt đầu suy nghĩ nếu như độc dược làm hỏng đại não Đường Cửu Châu, hiện tại có nên đi phụ Lang Đông Triết chế tạo giải dược hay không.
Không có thuốc giải cho loại dược này đi. . . Vương Xuân Úc lại lùi một bước.
Đường Cửu Châu nhìn Vương Xuân Úc, lộ ra nụ cười gần như bình thường: "Em còn tưởng anh ở chỗ Hà giáo sư, em đang định tìm anh."
Vương Xuân Úc không biết phải nói gì, đành phải duy trì mỉm cười.
Thạch Khải đã theo vào từ lâu, nhưng không dám cắt ngang vì tình tiết quá kích động, vì vậy cậu lặng lẽ lướt qua Bồ Tập Tinh và Quách Văn Thao, thấp giọng hỏi: "Cái tình huống gì đây?"
"Thật trùng hợp," Bồ Tập Tinh cười nói, "Tụi anh cũng muốn biết."
Quách Văn Thao không quay đầu lại nói chuyện với hai người họ, trong đầu tràn ngập câu nói "Tớ cảm thấy rằng họ đang yêu đương" của Tề Tư Quân, câu nói này không ngừng lặp đi lặp lại, giống như sấm sét bên tai khiến mình giác ngộ.
"Tớ cảm thấy Lão Tề gần đây hẳn là học tiên tri tốt lắm." Quách Văn Thao nhìn ba người còn đang giằng co với nhau, đột nhiên phát biểu cảm tưởng.
Bồ Tập Tinh trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc: "Sao đột nhiên nói như vậy?"
"Bởi vì có thể nhìn ra mối quan hệ của họ chắc chắn là một phép màu."
Thạch Khải đồng ý, nói- "Vậy chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Cửu Châu, Đường Cửu Châu? Cậu ở nơi nào?" Xa xa vang lên một cái thanh âm quen thuộc, "A, cậu ta đi hướng này sao? Được, cám ơn bạn học!"
Thiệu Minh Minh!
Một bên đang yên lặng quan sát ba người đang nhìn nhau, lại đồng loạt đưa ánh mắt về phía Đường Cửu Châu cách đó không xa.
"Em biết nói như vậy có chút lỗ thời," Thạch Khải nuốt nước bọt, "Em có một dự cảm chẳng lành. . ."
✧⋄⋆⋅⋆⋄✧⋄⋆⋅⋆⋄✧
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Phục hồi chức năng thất bại
Tôi đã bị sốc khi nhìn thấy thời gian cập nhật cuối cùng hhhh
Chap sau có thể ra mắt cp mới hehe
Trạm canh gác hướng đã vào phòng sinh rồi, tin tôi đi.
Lời Editor: Yǒuyī zhǒng bùxiáng de yùgǎn~~~~
Cửu Minh CP tập sau chính thức lên sàn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro