[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts
Thanh tiến độ tình yêu cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
・ 。゚☆: .☽ . :☆゚.
Mọi người ở Hogwarts đều biết rằng Thiệu Minh Minh phần lớn thời gian trông có vẻ thần kinh thô nhưng thực ra lại rất cẩn thận, cậu nhớ rõ sở thích và ngày sinh nhật của mọi người, làm sôi nổi bầu không khí và trò chuyện với mọi người từ tận đáy lòng.
Nhưng vẫn có một phần nhỏ thời gian thực sự vô tâm.
Ví dụ như, bây giờ.
"Đường Cửu Châu, cậu ở đó làm gì?" Thiệu Minh Minh liếc mắt nhìn thấy ba người giằng co ở trên lầu, nghiêng đầu liền nhìn thấy Bồ Tập Tinh bọn họ sắc mặt khác nhau đứng cách đó không xa, càng cảm thấy khó hiểu.
"Cái quái gì thế này. . . làm gì vậy?" Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Quách Văn Thao, Thiệu Minh Minh không tự chủ được giảm âm lượng xuống, nhớ lần cuối mình nhìn thấy Quách Văn Thao với biểu hiện như vậy —dường như không phải là chuyện gì tốt.
Vương Xuân Úc đưa tay ra lại thu về, tự hỏi bây giờ liệu có nên chào hỏi Thiệu Minh Minh không, vào thời điểm xấu hổ khi anh bị kẹt giữa Lang Đông Triết và Đường Cửu Châu.
Lang Đông Triết và Đường Cửu Châu cũng ngừng nhìn nhau bằng ánh mắt không thiện cảm, đồng thời nhìn lại nơi phát ra giọng nói.
Đối với Lang Đông Triết, người không quen thuộc với Thiệu Minh Minh, không, đối với Lang Đông Triết, hẳn là "những người trước mắt này ngoại trừ Vương Xuân Úc", chẳng qua chỉ là lại thêm một quần chúng vây xem mà thôi.
Nhưng đối với những người khác có mặt mà nói, tình huống hiện tại tương đối đáng sợ, chẳng kém gì lúc Quách Văn Thao uống quá nhiều rượu whisky tại vũ hội Giáng sinh năm đó.
Đường Cửu Châu uống nhầm độc dược, loại dược nào vẫn chưa rõ, nghiêm trọng nhất là Đường Cửu Châu tính tình thay đổi chóng mặt, thậm chí còn dám khiêu chiến với đàn anh khóa trên, nhìn kiểu gì cũng thấy bất ổn —— chính là loại "tuy không biết nói sao, nhưng cảm giác không thể để cho Thiệu Minh Minh biết có chuyện không ổn".
Mà Quách Văn Thao đầu óc còn đang xử lý mối quan hệ "yêu hận tình thù", hiện tại lại xuất hiện một cái độc dược thần bí khác không rõ nguồn gốc. . .
Bồ Tập Tinh cau mày, nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhìn tri kỉ của mình đang tự làm đầu óc quá tải giúp cậu quạt gió.
"Làm sao, làm sao vậy?" Thiệu Minh Minh cảm thấy bị một đám người vây xem không thoải mái, cúi đầu xác nhận áo khoát trên người xác thực còn nguyên vẹn, lại ngẩng đầu nhìn, phát hiện không có người nói chuyện, Vì vậy, có chút đùa cợt nói: "Chẳng lẽ mấy người đều uống nhầm thuốc?"
Vương Xuân Úc nghẹn ngào, nhưng Quách Văn Thao tỉnh lại vì câu nói này tỉnh táo lại.
"Đường Cửu Châu?" Thiệu Minh Minh vẫn không nghĩ nhiều, thấy Đường Cửu Châu vẫn không có phản ứng, cảm thấy có chút kỳ quái, liền đi xuống lầu đi tới gần cậu.
Lúc này mọi người mới bàng hoàng phát hiện, Đường Cửu Châu từ khi Thiệu Minh Minh vừa rồi tiến vào, liền không có động tĩnh, chỉ đứng ở nơi đó nhìn người đột nhiên xông vào. Trong tất cả mọi người, vị trí của cậu ta gần cửa nhất, vì vậy mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng không rõ cảm xúc.
Không ai dám động, bọn họ chỉ nhìn Thiệu Minh Minh từng bước một đi về phía Đường Cửu Châu, tâm trạng giống như đang nhìn hai bàn tay run rẩy của mình thêm cam thảo đã nghiền nát vào nồi nấu, mà thứ mình làm ra chính là một loại thuốc sẽ nổ tung.
"Cậu làm sao vậy?" Thiệu Minh Minh cách Đường Cửu Châu một bước mới dừng lại, có đôi khi cậu thật sự vô ý ("Tạ ơn Merlin!") cho nên không chú ý tới dáng đứng kỳ lạ của ba người bọn họ chút gì đó sai sai.
Bóng lưng khiến mọi người căng thẳng dường như đột nhiên thả lỏng, như thể vừa mới từ pho tượng biến thành người sống, cử chỉ vẫn rất mất tự nhiên, khi quay lại nhìn đám người Vương Xuân Úc, cũng là vẻ mặt mờ mịt, như thể không hiểu chính mình vừa rồi đang làm gì.
"Tớ. . ." Đường Cửu Châu sửng sốt một hồi, vừa mở miệng tựa hồ đã quên chính mình muốn nói cái gì.
Thiệu Minh Minh tựa hồ cũng không quá để ý, vô tư nắm lấy tay Đường Cửu Châu: "Cậu làm sao vậy, anh Tề tìm cậu, cậu không biết đội mình buổi sáng có cuộc họp sao? Cậu vừa mới ăn sáng xong liền chạy ra ngoài, còn để tớ tới đây tìm cậu."
Đương nhiên, Thiệu Minh Minh tinh cũng phát hiện ra Thạch Khải đang đứng cùng Bồ Tập Tinh vẫy tay với cậu, "Thạch Khải còn có cậu, nhanh lên, đội trưởng Tề đang đợi hai người."
Thạch Khải nhanh chóng đứng dậy lên tiếng trả lời rồi chạy theo.
Về phần Đường Cửu Châu, cho đến khi rời khỏi tầm mắt của mọi người, bị Thiệu Minh Minh kéo đi, vẫn là vẻ mặt ngơ ngác, giống như vừa mới tỉnh lại.
Thật giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Bốn người còn lại đều chú ý tới chuyện này, nhưng không ai nhắc tới, đều cụp mắt xuống suy nghĩ.
Quách Văn Thao đang định lấy sổ ghi chép ra, thì Bồ Tập Tinh nắm lấy tay cậu trước, cậu trừng mắt nhìn lại, nhưng thấy Bồ Tập Tinh nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, liền nói với hai người trên cầu thang: "Quấy rầy rồi, chúng tôi đi trước."
Dứt lời Bồ Tập Tinh nhéo nhéo tay Quách Văn Thao, Quách Văn Thao nhận tín hiệu liếc cậu một cái, hai người không nói chuyện nữa, ra khỏi cầu thang.
"Tình huống có chút phức tạp." Bồ Tập Tinh vẫn nắm tay cậu ở trong hành lang, Quách Văn Thao không ngừng suy nghĩ, liền để cho cậu nắm tay. Bồ Tập Tinh nghiêng đầu, nhìn thấy bộ dạng "Tui đang suy nghĩ, đừng có nói chuyện với tui" của Quách Văn Thao, không khỏi cười nói: "Nhưng mà, em hình như cũng rất có hứng thú."
Cầu thang lại yên tĩnh trở lại, lúc này Vương Xuân Úc mới ý thức được khoảng cách giữa hai người gần đến mức không thở nổi, Lang Đông Triết cũng không có ý định lùi lại, chính mình cũng ngại cử động, chỉ có thể đứng đó xấu hổ giằng co.
Cứ tưởng chỉ có hai người bọn họ, sáng nay lại rơi vào tình huống xấu hổ, Vương Xuân Úc phát hiện mình vẫn không kìm được buồn bực trước thái độ thờ ơ của Lang Đông Triết. Chưa kịp nghĩ mở miệng như thế nào, lại bị Lang Đông Triết đoạt trước.
"Tiết tiếp theo là độc dược đúng không?" Lang Đông Triết hỏi, vuốt thẳng áo khoát bị Đường Cửu Châu vò nát, đi tới bên người Vương Xuân Úc.
"Đi thôi, tiết học tiếp theo sắp bắt đầu."
"A, đúng. . ." Vương Xuân Úc nhỏ giọng nói, "Chỉ là phòng học độc dược ở lầu năm, không phải lầu hai."
"Ồ?" Lang Đông Triết trả lời rất tự nhiên, "Tại sao không ở phòng học độc dược lầu hai?"
"Là thứ sáu tuần trước, một học sinh năm hai Gryffindor pha nhầm liều dược," Vương Xuân Úc nhớ lại cười nói,
"Cả phòng học độc dược tràn ngập một mùi lạ. Trước khi năm sáu các anh đi học không biết mùi là đó có tan hết chưa, nếu phải thay đổi phòng học giáo sư Âu sẽ cho anh biết"
Lang Đông Triết cũng cười nói: "Bình thường sẽ không kéo dài lâu như vậy, trừ phi em ấy cho tất cả đám cỏ huyết hư trong lớp vào nước đỉa..."
Vừa nghe Lang Đông Triết nói ngay cả Vương Xuân Úc cũng ngửi thấy mùi lạ đó, Vương Xuân Úc nhíu mày: "Trời ạ, cái mùi đó hẳn là rất kinh tởm... năm hai có lẽ còn chưa dùng qua cỏ huyết hư, nhưng làm sao anh biết?"
"Ừm. . ." Lang Đông Triết thoáng mím môi, Vương Xuân Úc cảm thấy thật đáng yêu, "Bởi vì tôi đã từng làm như vậy."
"A?" Vương Xuân Úc chống tay lên cằm, sợ mình đột nhiên cười dọa đến Lang Đông Triết, "Anh. . . anh nói thật sao?"
"Cậu chưa từng có loại ý nghĩ này sao?" Lang Đông Triết tựa hồ có chút xấu hổ sờ sờ mũi, nhìn Vương Xuân Úc cố nén cười, khóe miệng nhếch lên, "Nhìn mấy cái chai kia...... Tôi còn tưởng rằng mọi người sẽ có ý tưởng cố gắng kết hợp tất cả chúng lại với nhau."
"Xem ra đây mới là lý do muốn trở thành dược sĩ của anh." Vương Xuân Úc phàn nàn.
"Có lẽ là như vậy." Lang Đông Triết không có phản bác.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi xuyên qua đám đông chen chúc, đến khi Vương Xuân Úc định thần lại, mới phát hiện mình đã đến cửa phòng học độc dược, Quách Văn Thao vẫn như cũ dành một chỗ cho cậu.
Vương Xuân Úc đột nhiên nhận ra rằng mình không biết tiết học tiếp theo của Lang Đông Triết là gì, liệu anh ấy có đang trên đường lên tầng năm hay không, sau khi biết điều đó, cảm thấy hơi xấu hổ đang định nói gì đó.
"Vào trước đi." Lang Đông Triết nói với cậu, xoay người đi xuống lầu.
Như vậy xem ra là không tiện đường. Vương Xuân Úc thầm nghĩ, sau đó mỉm cười vẫy tay với Lang Đông Triết, nói lời tạm biệt, quay người bước vào lớp.
Đợi đã, "Vào trước đi" là ý gì?
・ 。゚☆: .☽ . :☆゚.
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Tôi vội cập nhật trước ngày 24!
Đây Đông Xuân bắt đầu rồi, bên kia Cửu Châu sắp chịu tội
(Đường Cửu Châu nguy nan)
Nhưng lời thú nhận của Cửu Minh oanh oanh liệt liệt, đừng lo lắng
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro